Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: Về Quê (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Về Quê (1)


Chị họ: “Anh này!”

“Dì Thương về rồi à?” Chị họ Cố Thương từ cổng nhà bên đi ra, theo sau một lũ trẻ con nhốn nháo chạy tới.

Lâm Đại Minh cười khẩy hài lòng, dựng xe vào một góc rồi bước xuống.

Lâm Đại Minh hài lòng cười khẩy, vít ga phóng vụt đi.

Lâm Đại Minh: “Em mua hộ cho.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Còn gì nữa!” Cố Thương bất chợt reo lên: “Ế! Quẹo phía trước là đến nhà em kìa!”

“Vậy thì là gì?”

“Minh!”

Chị họ thứ Cố Thương đang dọn dẹp bên trong nhà thấy tiếng trẻ con ồn ào, tay vẫn còn cần chổi lúa cũng đi ra hóng hớt: “Ui dì Thương sắp cho cả nhà ăn cỗ hả?”

Anh rể họ: “Mày học võ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu Minh mua đâu con xe mấy chục này vậy?” Anh rể họ lớn vô tư nói: “Để anh mua một con.”

Lâm Đại Minh gật đầu thay lời đáp.

Lâm Đại Minh: “…”

Đáng ghét!

Cố Thương trừng mắt nhìn Lâm Đại Minh: “Đừng nói linh tinh!”

Cố Thương như nhớ ra gì đó, chỉ tay lên nóc bể: “Hình như anh quên giày?”

“Chào mọi người!”

Lâm Đại Minh nói với đứa nhỏ trêи tay: “Con đứng xuống đây, chú có việc rồi!”

Bọn nhóc con quấn lấy chân Lâm Đại Minh nháo nhào: “Chú Minh đẹp trai quá!”

Người nhà Cố Thương: “…”

“Anh biết nhà em.”

“Ừm!”

“Ui d·m, con moto chất vl!”

Cố Thương đứng như trời trồng, hoàn toàn bị người nhà lãng quên. Cô trơ mắt nhìn Lâm Đại Minh đang bị người nhà vây quanh, ngay cả tên nhóc con nói sẽ làm kị sĩ bảo vệ công chúa là cô đây cũng bị Lâm Đại Minh câu dẫn. Ơ? Cô mới là con cháu nhà này mà?

“Rửa giờ đi.”

Chị họ nhỏ: “Rể nhà cậu Vượng chất lượng quá đấy!”

Lâm Đại Minh cười hài lòng khi bản thân thành công câu hồn Cố Thương, bước đến gần bưng hai bên má cô hôn trộm lên môi một cái rồi lập tức quay người bỏ ra ngoài.

Lâm Đại Minh chen vào: “Chồng chị nhóc!”

“…” Tên khốn kiếp này lại vừa đấm vừa xoa với cô, khi hắn xoa rất dịu dàng nhưng khi đấm hắn như thể muốn đấm cô c·h·ế·t tươi luôn vậy!

Bé Bông 6 tuổi thấy vậy hùa theo: “Chú Minh cho con mượn!”

Anh rể họ không tin vào mắt mình, lắp bắp: “Cái… cái gì vậy…”

“Chồng em này!”

Ông Cố Vượng thầm toát mồ hôi lạnh, cũng may ông không đắc tội với tên nhóc này. Nếu nói với họ hàng con rể ông là xã hội đen không biết bọn họ còn sốc tới mức nào nữa.

Lũ nhóc ồn ào tranh nhau nói, Cố Thương gật đầu đáp: “Dì có mua, chắc tí nữa có người mang tới.”

Nhà Cố Thương là một gian nhà cấp bốn nhỏ, được cái sân vườn rộng rãi thoáng đãng. Nhà cô được tu sửa có vẽ như rất lâu, vôi ve trêи tường bong chóc không ít.

Chị họ lớn: “Chú Minh vào trong đi!” Chị đi vào trước cười thích thú: “Cậu Vượng có con rể đẹp trai quá!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con này có mấy chục thôi á? Động cơ ngon lắm mà?”

“Đây là Hiên Ưng mà?”

Một ít á?

“Anh đi thử được không?”

“A dì Thương!”

Chị họ lớn không vui mắng: “Để vào nhanh!”

Thằng c* con được Lâm Đại Minh nhờ mang áo vào trong tên Bin, 8 tuổi. Nó ném áo hắn lên giường, thấy con iPhone 11 Pro Max đen hơi lộ ra, nó cầm lên, lon ton chạy ra cửa: “Cậu Minh cho con mượn điện thoại!”

Ông Cố Vượng nhìn thấy Lâm Đại Minh liềm liềm nở nở: “Về rồi à! Chờ tí, bố đang làm con gà.”

“Ai đây dì?”

Lâm Đại Minh bế bé gái nhỏ vừa giơ cao tay trước mặt hắn, dịu dàng cười. Đứa nhỏ si mê vẻ đẹp của hắn hôn liền mấy cái lên mặt hắn.

“Em không nhớ đường về, anh có cần map không?”

Lâm Đại Minh đúng là chưa từng đến đây bao giờ nhưng hắn từng bảo ông Cố Vượng vừa đi vừa quay video cả chặng đường. Hắn chỉ cần xem một lần là đã có thể nhớ được toàn bộ, dựa vào sự nhanh nhạy trời phú hắn dễ dàng tìm được đường chỉ thông qua chút thông tin ít ỏi từ đoạn video ấy.

“Chú Minh bế con đi!”

“Dì Thương!”

Lâm Đại Minh thấy cô ngẩn ngơ, kiêu ngạo vuốt ngược mái tóc: “Như vậy có là gì, nhảy từ tầng mười xuống còn được huống chi cái nóc thấp này.”

“Mấy chục.”

Lâm Đại Minh tuy đến nhà Cố Thương nhưng cái tính tự coi mình là chủ vẫn không giấu được, ông Cố Vượng tật lưỡi cho qua. Sau khi làm sạch một số nguyên liệu cho bữa trưa, ông Cố Vượng đem mấy vòi nước trong nhà xả lớn. Đúng lúc ấy anh rể họ lớn của Cố Thương phóng moto trở về, anh thỏa mãn đi vào sân.

“Xe này bao tiền đây?”

Tên này hòa nhập nhanh vậy? Chú luôn?

Cố Thương không muốn đôi co chuyện nhảm nhí, cô bám hông Lâm Đại Minh lấy đà chèo lên sau xe. Sau nhiều lần ngồi trêи moto cùng hắn nếu cô không ôm chặt một là hắn tông vào đâu đó cảnh cáo, hai là chờ cô ôm hắn bằng được nên lần này dù muốn hay không cô vẫn buộc phải ôm lấy eo hắn.

Anh rể họ Cố Thương kinh ngạc thốt lên: “Xe ai mà đẹp thế này? Chú là người yêu nó à?”

Lâm Đại Minh làm như không thấy gì, nhếch cong môi cười giễu cợt.

“Hiên Ưng sao bằng thủ đô.” Lâm Đại Minh cười kɧօáϊ chí: “Thủ đô có trai đẹp, Hiên Ưng làm gì có.”

Lâm Đại Minh không ngần ngại lấy chìa khóa xe quẳng về phía anh rể họ Cố Thương. Ông anh rể họ hí hửng tra vào ổ, quay xe phóng vụt đi.

Thứ bọn họ vừa thấy là gì?

Cố Thương bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ thoáng ửng hồng. Thẹn quá hóa giận, cô đuổi theo ra ngoài: “Đồ hâm!”

Bé Bông: “Ứ! Chú Minh cho con mượn!”

Trán Cố Thương mọc ra mấy đường hắc tuyến: “Không phải người yêu đâu!”

Nước trêи bể được xả gần hết, Lâm Đại Minh không nói một lời tung mình bật lên cao, đạp chân chạy lên tường nhà vài bước, nhẹ nhàng xoay mình trêи không một vòng nhảy sang vành bể giếng trêи nóc bếp đối diện. Chỉ mất đúng hai giây hắn đã an vị trêи nóc bể, ông Cố Vượng, anh rể họ lớn, hai chị họ kinh ngạc mở to mắt như chẳng tin nổi.

Cố Thương: “…”

Lâm Đại Minh: “Minh, hai năm tuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật đấy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thương vô thức ngẩn người, nhìn hắn không chớp mắt đầy ngây ngốc.

Đi hết đường dãy nhãn là thấy một ngôi làng nhỏ nằm độc lập phía cuối, Lâm Đại Minh phóng xe ngang một chiếc ao cá lớn rồi vụt qua cổng chào: “Thôn Tâm Phúc”. Trước cái nhìn lạ lẫm của dân làng, con BMW S1000RR đen bạc lạnh lùng lướt ngang như một cơn gió. Vài thanh niên trẻ đang tụ tập nói chuyện trước đầu xóm thấy con moto đẹp ngầu vừa vòng vào không khỏi trợn mắt kinh ngạc:

Ông Vượng cười tự hào: “Ha ha! Ai đâu như mấy tên cháu rể chạy biến đâu hết.”

Chị họ: “Đây là người yêu dì à?” Không để Cố Thương đáp, chị họ nhìn ngắm Lâm Đại Minh từ đầu đến chân ra chiều trầm trồ: “Người yêu dì đẹp trai quá!”

“Anh điều tra em đấy à?”

“Dì có mua gì cho con không?”

Chị họ nhỏ: “Kinh thật!”

“Chiều có chuyện khác.”

Lâm Đại Minh lái xe quẹo vào đường đầy nhãn xanh trải dài, nhìn qua hai bên đều có đồng ruộng rau xanh bạt ngàn. Nơi này ngoài đất đai ra không thấy nhà cửa đâu cả, ngoại trừ phía xa xăm nhà cao tầng cũng thật nhỏ bé.

“Người yêu nó à? Trông ngon vậy?”

Cố Thương bấm mật mã mở khóa đưa cho lũ nhóc, tụi nhóc ngồi một đống trêи giường nghịch ngợm tải mấy trò chơi rồi ngồi thu lu một đống chơi game. Như vậy cũng tốt, đỡ nhức đầu.

“Tầm trưa có người mang về.” Lâm Đại Minh rút trong túi áo chiếc khẩu trang: “Đeo này vào không bụi.” Không cần biết Cố Thương thế nào hắn đã tùy tiện đeo lên miệng cô, cẩn thận chỉnh khẩu trang ngay ngắn cho vừa khuôn miệng.

Lâm Đại Minh thản nhiên ngồi lên moto, lấy mũ phượt đội lên đầu, đeo gang tay. Hắn vít ga lấy đà vài hơi, âm thanh êm dịu nhẹ nhàng thay vì bô bô như những tay chơi moto khác. Ngoái lại nhìn Cố Thương: “Có đi không?”

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu. Lâm Đại Minh cởi áo ngoài đưa cho một đứa nhóc nhờ nó mang vào trong cất đi, hắn xắn tay áo, bình thản đi về phía sân giếng: “Để con phụ.”

Ông Cố Vượng vội vàng lấy đồ ném lên trêи, Lâm Đại Minh thản nhiên cởi giày để một góc, sắn ống quần quá gối, mở nắp đậy, bước chân vào trong bể nước nông cọ rửa sạch sẽ. Khoảng nửa tiếng sau hắn đã rửa xong cũng là lúc bữa trưa gần hoàn tất. Lâm Đại Minh vứt mấy món dụng cụ xuống đất, toan một lèo nhảy xuống thì ông Cố Vượng tiện thể nhờ thêm:

“Tầm này hết mùa nhãn rồi!” Cố Thương tiếc nuối nhìn rặng nhãn xanh xa xa, không hoa không quả, lá rụng bay bay.

“Đi con này thích thật!” Anh quay sang vợ mình: “Tên gì nhỉ?”

Cố Thương thấy náo nhiệt nên chạy ra ngoài xem từ lâu, cô mở to mắt nhìn Lâm Đại Minh thản nhiên đứng dậy như chẳng có gì chằm chằm. Trời ơi, tên này là siêu nhân à? Sao hắn có thể lên xuống nóc nhà dễ dàng như vậy?

“Mù đường như em có tích sự gì?”

Ngoài cổng đã đậu trước đó mấy con xe máy tay ga thường, khi moto vừa dừng lại từ trong nhà một giọng nói thánh thót cùng tiếng bước chân chạy lon ton vọng ra: “A! Công chúa! Công chúa của em!”

Con moto BMW S1000RR đen bạc luồn lách qua từng con phố với tốc độ vừa phải đủ để Cố Thương có cơ hội nhìn ngắm xung quanh, hơn hết Lâm Đại Minh cũng không muốn dọa cô c·h·ế·t khϊế͙p͙. Thông qua gương chiếu hậu phía trước hắn thấy sắc mặt cô muôn phần phấn khởi, có lẽ cô đang vui mừng khi được về nhà sau một thời gian xa quê.

“Đi hết đường này là tới này!”

Lâm Đại Minh cười khẩy: “Học một ít.”

Chị họ thứ: “Nhỏ hơn chị một tuổi.”

Còn chưa kịp mở miệng, thằng nhóc đã gào vào trong: “Bố ơi chị Thương dẫn người yêu về này!”

Người nhà Cố Thương: “…”

Thằng nhóc tròn xoe mắt: “Chồng?” Nó lại ngoạc mồm gào lên: “Bố ơi vợ chồng chị Thương về rồi!”

Chương 123: Về Quê (1)

Lâm Đại Minh xem sự trầm trồ họ hàng nhà Cố Thương như chẳng có gì, thản nhiên ngồi xổm trêи nóc bể nhìn xuống: “Con quên lấy rụng cụ rửa bể.”

Cố Thương bực bội bĩu môi, nhanh chóng kiếm cây lau nhà rúng nước, mang lên trêи nhà dọn dẹp.

“Trai đẹp nào vậy?”

Mất khoảng một giờ đồng hồ Lâm Đại Minh và Cố Thương từ Hội Nà về đến Hiên Ưng, quốc lộ dài đằng đẵng, đồng ruộng bạt ngàn, trời trong xanh, mây trắng bay quang cảnh thơ mộng đẹp đẽ. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, thật tốt khi trưởng thành cô chọn Hội Nà mà tới như vậy hắn mới có cơ hội gặp và yêu cô.

Lâm Đại Minh không phản đối, đứng cạnh mép bể hơi khuỵu gối lấy đà như một tia chớp phóng về phía tường nhà đối diện, thao tác hắn linh hoạt nhanh nhẹn, tay bám chắc vào hông mái nhà, đạp một chân lên tường làm trụ, dễ dàng phóng mình chèo lên nóc nhà. So với lúc chèo lên nóc bể giếng, lần này tốc độ hắn còn nhanh hơn.

Cậu nhóc chụp hai tay lên má Cố Thương hôn chùn chụt lên môi cô liền mấy cái, bỗng phía sau có tiếng hắng giọng, sát khí nồng nặc làm cậu nhóc khựng lại trơ mắt nhìn người vừa chen ngang chằm chằm. Cậu nhóc tò mò hỏi: “Ai đấy công chúa?”

Cố Thương ấm ức hơi lớn giọng: “Bố ơi, còn con!”

“Chiều…”

Đậu!

“Đồ hôm bữa mua đâu anh?” Cố Thương ngoan ngoãn đi tới gần, Lâm Đại Minh chủ động giúp cô đội mũ bảo hiểm.

Lũ nhóc chạy uỳnh uỳnh vào trong nhà: “Dì Thương mở máy cho con.”

Ông Cố Vượng: “Chiều mày chèo lên rửa bể cho bố nhỉ.”

“Đứa nào đấy? Xe chất vãi!”

“Xía, trai Hiên Ưng còn đẹp hơn. Ảo tưởng!”

Chị họ thứ: “Ôi dào! Mày vào lau nhà đi! Chồng mày xuống bếp rồi kia kìa!”

“Hội Nà đầy đặc sản.” Lâm Đại Minh nói: “Em thích anh mua cho.”

Lâm Đại Minh: “Bảo dì Thương mở cho.”

Người nhà lại có dịp nhìn Lâm Đại Minh thể hiện, tuy biết hắn rất giỏi vẫn không khỏi trầm trồ cảm phục. Sau khi chỉnh mái ngói xong, Lâm Đại Minh nhẹ nhàng đứng thẳng trêи mái nhà chạy thẳng một đường về phía trước khi gần đến rìa nóc nhà hắn tung mình nhảy lên cao, lộn trêи không trung hai vòng đẹp mắt rồi tiếp đất nhẹ nhàng. Sắc mặt bình thản, ánh mắt đen như ngọc lạnh lùng, người nhà Cố Thương sớm đã sẵn điện thoại quay mấy đoạn vừa rồi.

Chị họ thứ: “Chú tên gì? Nhiêu tuổi?”

“Mày có nhảy được lên mái nhà không? Sửa cho bố cái mái, mưa tới rột.”

“Hình như kia là con Thương thì phải?”

Cố Thương gỡ mũ bảo hiểm, khẩu trang đưa cho Lâm Đại Minh. Cô xuống xe đi tới ôm đứa nhỏ trong tay: “Cậu kỵ sĩ của chị lớn ghê, xem nào!” Nói rồi cô bế nó lên, vui vẻ hôn lấy hôn để lên trán, lên má, lên môi nó: “Nhớ quá! Hôn chị mấy cái xem nào!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Về Quê (1)