Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Ta cũng đòi nợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ta cũng đòi nợ


Qua vài chén trà, mọi người cũng đã biết được đại danh của nhau. Ô Đại Lang thấy hai người không có ý định chung đường với mình nên đành hết cách:

Chân Thành thấy Long Nhất vừa tức giận vừa đưa ra lý lẽ đanh thép khiến hắn á khẩu.

Bây giờ ngươi còn đến hỏi tội tộc Rồng. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân!”

Hai người ngươi một câu ta một câu cũng đã cạn chum trà. Long Nhất nhìn họ giao tiếp mà cảm thấy nổi da gà, tộc Rồng của họ luôn thẳng tính, nào thích vòng vo xoay bàn tính như họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong Ô Đại Lang cầm chén trà uống cạn. Lần này hắn xuống khu vực giáp biển là muốn khảo sát tình hình, thật không ngờ có thể gặp được người của tộc Rồng tại đây.

“Trước khi đi ta cũng đã nói, nợ của cô và Kim Chỉ được giải quyết thì cũng đến lúc tính toán nợ của ta với tộc Rồng rồi chứ nhỉ?” Chân Thành nghiêm túc nói.

Nhưng cả Long Nhất và Chân Thành đều không hẹn mà từ chối, dù sao họ làm vậy cũng chỉ vì bản thân mình, giúp đỡ Ô Đại Lang chỉ là chuyện thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Long Nhất cô nương có pháp lực cao cường, hắn có thể nhìn ra được, vì vậy hắn đã nảy ra kế hoạch mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam nhân áo đen hòa nhã lên tiếng.

“Haizz, cũng phải. Có lẽ chuyện này chỉ có những trưởng lão cấp cao trong tộc cô nương mới nắm rõ, một con rồng nhỏ bé như cô nương không biết cũng là chuyện thường tình.”

Hai người nghe vậy thì cũng gật đầu cho qua chuyện.

“Chúng ta là thuộc hạ của Kim Chỉ của Kim gia ở Kinh thành Đông Châu, lần này tới đây bàn chuyện làm ăn, không ngờ ở Cận Hải Thành cũng có người tên Kim Chỉ.”

Chân Thành nhìn Đại Lang với vẻ mặt thâm sâu, không có mấy người của Tộc Quạ Đen thích đi về phía biển, không khí ở biển đối lập hoàn toàn với vùng núi rừng mà tộc Quạ Đen cai quản.

Nợ đã giải quyết xong, người từ nơi tứ xứ bất chợt quen nhau chỉ vì chung đường, nay cũng không còn lý do gì để ba người họ đi cùng nhau nữa.

Người thanh niên mặc áo đen cưỡi ngựa đen, đã đuổi đến trước mặt, chỉ thẳng vào hai tên, tức giận hỏi.

Câu cuối cùng, Chân Thành cố ý gằn giọng đến mức thấp nhất, lộ ra uy quyền của bậc đế vương, khiến hai tên ăn mặc lấp lánh không hiểu sao nhũn chân không đứng nổi.

Long Nhất nổi cơn thịnh nộ, lập tức đưa kiếm ngang hông bay tới bắt người. Chỉ trong vòng chưa đến ba chiêu, cả hai tên đã bị Long Nhất đánh đến không ngồi dậy nổi, liên tục xin tha.

Tên gầy nhom sợ hãi nói nhỏ vào tai của tên béo ụ. Cả hai tên trao đổi một chút dường như đã tìm ra kế sách vẹn toàn, bèn tươi cười với Chân Thành.

Chân Thành nghe xong lập tức mỉm cười, âm thầm nháy mắt với Long Nhất. Trong lòng hai người đều đã hiểu rõ, người thiếu nợ họ chính là hai kẻ giả mạo này đây.

“Ta là Ô Đại Lang, thương nhân của tộc Quạ Đen, đang tập tành để nối nghiệp buôn bán của gia đình thì lại bị hai tên kia lừa tiền, cảm ơn hai vị đã ra tay trợ giúp.”

“Chúng ta thì có giao ước gì?” Long Nhất thật sự không nghĩ ra hai người có giao ước gì ngoài việc nàng sẽ không tính toán với hắn. Mà nàng cũng không định tiếp tục bắt hắn lại nữa không phải sao?

Trên xe ngựa gồm một tên nam nhân béo ú và một tên gầy cao dong dỏng.Trên người bọn chúng đều mặc quần áo sang trọng, lộng lẫy chói mắt.

“Không phải Long nữ hiệp đã quên giao ước của chúng ta rồi đấy chứ?”

Lần này Chân Thành bắt được Kim Chỉ giả mạo thật ra là c·h·ó ngáp phải ruồi. Thiên thời địa lợi nhân hòa, trùng hợp mà thôi.

Đại Lang cười cười. “Đáng lẽ ta không đến đây, do bị hai người kia lừa mất tiền, ta phải đuổi đến tận Cận Hải Thành. Thật đáng chê cười.”

Long Nhất nghe thấy vậy thì cũng ngờ ngợ được chuyện gì, nhưng nàng lại không đồng ý với đáp án này, nàng phản bác:

Cả ba người sau khi giải quyết ân oán nợ nần với Kim Chỉ giả xong thì tìm một quán trà ngồi nghỉ ngơi, lúc này trời đã vào giờ ngọ, cái nắng của biển vô cùng gay gắt.

Hai gã mặc quần áo lấp lánh lập tức đứng dậy, ra khỏi xe ngựa, hất hàm ra vẻ cực kỳ ngạo mạn.

Long Nhất đứng một bên cũng âm thầm bái phục. Kẻ giả mạo lại ra vẻ như mình là bản chính.

Chân Thành thấy Long Nhất kinh ngạc thì lại nghĩ rằng cô không biết gì về chuyện này. Hắn bèn nắm cánh tay nàng kéo xuống ngồi lại bàn trà, giải đáp thắc mắc có thể dễ dàng nhìn thấy trên mặt Long Nhất.

Long Nhất và Chân Thành nhìn nhau ngầm hiểu ý. Lập tức Long Nhất bay ra đứng giữa đường lớn, thanh kiếm sáng ngời, lưỡi kiếm ma sát với mặt đường phát ra tiếng ong ong như một vị chiến thần.

Con ngựa kéo xe vừa nhìn thấy Long Nhất tựa như nhìn thấy thần, lập tức sợ hãi dừng lại, khiến người trong xe ngựa không kịp phòng bị mà ngã chóng vó ra ngoài xe.

“Dám giả danh lừa gạt tộc Rồng, các ngươi đúng là không muốn sống! Mau trả tiền cho ta!”

“Biển động thì tộc Rồng có thể làm được gì đây? Các người biết nguyên nhân biển động là vì sao không? Còn không phải do hoạt động của các người gây ô nhiễm môi trường, khiến môi trường biển không còn được trong lành nữa hay sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng Chân Thành sao có thể để nàng đi một mình dễ dàng như vậy được.

Thanh niên áo đen nghi hoặc nhìn Chân Thành, nhưng vẫn chưa động thủ, kiên nhẫn đứng nhìn. Chân Thành bèn đi đến trước mặt hai gã quần áo lấp lánh, ra vẻ hòa nhã.

Đúng là hắn chưa nghĩ đến nguyên nhân này, nhưng một phần trách nhiệm vẫn không thể thiếu phần của tộc Rồng được.

Nam nhân áo đen nghe thấy thân phận của Long Nhất, khóe môi kéo ra một đường cong, lập tức chạy đến gần phụ họa.

“Một trong hai vị đây chắc có lẽ là Kim Chỉ. Nhưng không biết tại hạ cũng là Kim Chỉ - Công tử của Kim Gia. Vậy cho hỏi, Kim Chỉ mà các người tự xưng là Kim nhà ai, Chỉ nhà ai?”

Thế nhưng sau chuyện này, Ô Đại Lang lại ngỏ ý muốn cảm ơn hai người vì đã giúp hắn đòi được món nợ đã lâu chưa đòi được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế này đi, sau này nếu gặp chuyện gì cần ta giúp thì cứ đến núi Quỷ tìm ta, Ô Đại Lang sẽ luôn chào đón hai vị.”

Ô Đại Lang vừa rời đi thì Long Nhất cũng không có ý định ở lại lâu, nàng còn phải mang số ngân phiếu này trở về tộc Rồng.

“Ngươi tìm Kim Gia công tử có chuyện gì?”

“Đến Cận Hải Thành mà cũng gặp được Tộc Quạ Đen, thật hiếm thấy.”

“Trong hai ngươi, ai mới là Kim Chỉ?”

Chương 8: Ta cũng đòi nợ

“Mấy năm nay biển liên tục dậy sóng, ngư dân tộc Người bọn ta khó mà ra khơi đánh cá, nếu có ra được thì cũng là lành ít dữ nhiều. Vậy mà tộc Rồng không hề mảy may gì về trách nhiệm này cho dù tộc Người đã nhiều lần cử sứ thần đến cầu viện.”

“Hai vị, cáo từ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi chớ tức giận, ta thấy bọn này cũng dễ giải quyết. Để ta đi…”

Thanh niên áo đen vô cùng tức giận, tay của hắn đã chạm vào chuôi kiếm, tùy thời có thể rút ra, chuẩn bị tả xông hữu đột. Chân Thành thấy thế lập tức tiến đến bên cạnh thanh niên áo đen hòa giải.

(*)là một món ăn chính trong ẩm thực tại bán đảo Triều Tiên, là một món ăn truyền thống gồm các loại rau muối và lên men, chẳng hạn như bắp cải napa và củ cải Hàn Quốc, được chế biến với nhiều lựa chọn gia vị khác nhau bao gồm gochugaru (ớt bột) hành lá, tỏi, gừng và jeotgal (hải sản muối). Kimchi cũng được sử dụng trong nhiều loại canh.

“Nợ? Không lẽ huynh đang nghiêm túc sao? Tộc Rồng bọn ta lam gì nợ nận gì người Phàm các huynh chứ?” Long Nhất kinh ngạc nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Ta cũng đòi nợ