Lương Cầm Chọn Chồng
Thần Vụ Quang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74
Tina há to miệng: “anh,anhnóigì cơ?”
“Cho em, hôm nayanhtiết kiệm tiền nênkhôngcho.” Tống Dật Hàng đưa chi phiếu cho Hứa Lương Cầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhcó tâm trạng gì em đều hiểu, tình cảm phức tạp củaanhchocôta nhưnganhcó biếtcôta là hạng gìkhông? Tại saoanhkhôngbỏ khúc mắc với bố mẹanhmà lại phí mất bao năm thế?”
Hứa Lương Cầm chậm rãi rúc vào lòng Tống Dật Hàng, giọngnóiêm dịu mà kiên định: “Dật Hàng, emkhôngnóiem cóyêuanhnhiều hơn haykhông, em chỉnói-sẽkhôngrời xa nhau!”
“Mấy năm nay tôi luôn tiếp xúc với bác sĩ tâm lý,đãsinh ra việc kháng cự.”
“Ừ, chờ ba tháng sau khi thân thể em ổn định, chúng tađinhé.”
Thấy Hứa Lương Cầm kiên quyết, Tống Dật Hàng đành lái xe đến bệnh viện.
Nhìn bọn họ tất bật chuẩn bị, Tống Dật Hàng cũng có kế hoạch của riêng mình.
“Bác sĩ Chu,anhấy thế nào?” Hứa Lương Cầm chạy nhanh đến cầm tay Chu Tố Khởi.
“Cứ từ từ, chờ đứa bé sinh raanhsẽđến thăm họ.”
Ra khỏi khách sạn, Tống Dật Hàng đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng,trênmặt đất tuyếtđãtan dần, tùy thích đámộtđống tuyết, mặc cho màu trắng xám dính lên quần áo,anhvui vẻ về nhà trọ.
Nếuanhkhôngcó việc gìthìcôsẽbắt đầu tính sổ.
Hứa Lương Cầm vô cùng vui sướng, hết lòng cảm ơn Chu Tố Khởi, sau đó cùng Tống Dật Hàng ra khỏi bệnh viện.
“Truyền thuyếtnóirằng nếumộtđôi tình nhân nào mà ôm hôn nhau xuyên qua cầu Than Thởthìbọn họsẽluôn ở bên nhau,anhvội vã mang em đến đây là vìanhsợ,anhsợanhkhôngthựchiệnđược lời hứa với em, ai biết ông trờisẽlàm gì em,anhcũng biết mình hơi buồn cười vì mê tín nhưnganhrất lo.” Tống Dật Hàng tự giễu lắc đầu.
“Em biếtanhcó máy bay tư nhân, emnóilà thời giankhônghợp lý.”
Đối mặt vớisựchất vấn của Tống Dật Hàng, hai tay Tinakhôngthểkhôngrun,thìra …thìra thầy của mìnhđãvạch trần mình trước mặt Tống Dật Hàng rồi!
“Em đương nhiên phải hỏirõ, bằngkhôngthìemkhôngyên tâm,nóithậtvới emđi.” Chủ yếu làcôsợ, bất kể Tina rờiđihaykhông, Tống Dật Hàng cũngkhôngvui vẻ đến thế.
Tống Dật Hàng cũng gặp bố mẹ như lời hứa với Hứa Lương Cầm, trong lòng mọi ngườikhôngbiết nên vui hay buồn bởi vì nếukhôngcó Tina chen vàothìđâu đến mức này,nóiđến cùng vẫn là họkhôngchăm sóc con mình chu đáo nhưng may mà có cháu chắt về sau, vừa nghĩ vừa cảm kích Hứa Lương Cầm,nóigìthìnóisẽchuẩn bị lễ to cầu hôn congáinhà họ Hứa.
“Ồ.” Hứa Lương Cầm tùy ý đáp, ánh mắtcôđãkhôngđủ dùng rồi, mặc dùnóiTống Dật Hàng rất hoang đường nhưngcôcảm thấy đều đáng vì phong cảnh nơi đây đẹp lắm.
Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàngkhôngnói,côđangđợi nội dung câu chuyện đó.
Lời Tống Dật Hàngnóira khiến Tina lung lay,khôngđứng vững nổi, dường như phải có người đỡ mới ngồi xuống được.
Chu Tố Khởi gật đầu: “Tôi chỉ có thểnóianhkhá quen thuộc với việc thôi miên. Lương Cầm,côyên tâmđi, tâm lý của vị tiên sinh này rất tốt, mấu chốt là ởcô, trong tiềm thứcanhấy rất sợ mấtcô, tôi tincôsẽhạnh phúc, đương nhiên đó là gánh nặng ngọt ngào rồi.”
Kế tiếp Tống Dật Hàngnóihết cho Hứa Lương Cầm nghe chi tiết.
“Cho nênanhcố ép em ly hôn sao?” Giọng Tina run rẩy.
Hai người tựa đầu vào nhau, bất tri giácđivào giấc ngủ.
Sau khi trời sáng, Tống Dật Hàng giúp Hứa Lương Cầm ăn sáng rồi đến thẳng khách sạn của Tina. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại về nhà trọ, Hứa Lương Cầm khoanh tay trước ngực, ra bộ thẩm phán: “Em hỏianh,anhbiết Tina tiếp cậnanhvì cái gìthìsaoanhcòn đối tốt vớicôấy hả?”
Chu Tố Khởi nghe Hứa Lương Cầmnói, lập tức quan sát, còn bỏmộtngười bệnh, lập tức để y tá đưa Tống Dật Hàng vào thẩm vấn.
Tina vô cùng tức giận: “Cònkhôngphải con đ**m ấynóià? Emđãgọi chocôta bảokhôngđượcnóicho bất kì ai,côta còn vu oan hãm hại em! Nhân phẩm đạo đứccôta như vậy, em làm sao yên tâm giaoanhchocôta?”
“Chịđangđợi bố mẹ tôi cho chị tiền sao?” Tống Dật Hàng hỏi thẳng.
“Cái gì cơ,điÝ sao?”
“khôngsao đâu, chúng ta ngồi máy bay tư nhânđi, rất tiện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
khôngđợi Chu Tố Khởi trả lời, Tống Dật Hàng người đầy mồ hôi, đỡ Hứa Lương Cầm: “Emđichậm thôi, emđãlàm mẹ rồi đấy, cẩn thận chút nào!”
“Tina, có thểnóichị là người hiểu tôi nhất, tôi ở trước mặt chịkhônggiấu bất kì chuyện gì cho nên khi đó tôiđitìm những con đàn bà khác mà chịkhôngphản đối, chịkhôngnghĩ tôisẽcảm thấy kỳ quái sao? Cũng là chị tự nhậnđãnắm tôi trong lòng bàn tay. Chị là vợ tôi mà sao lại hào phóng đến vậy? Chẳng lẽkhôngđúng vì cảm thấy tôi đối xử với chị nhạt dầnđisao?”
Tina trơ mắt nhìn Tống Dật Hàng đem ngân phiếu bỏ vào túi, lại nghe thấy giọnganhcực kì thoải mái, cuối cùng nhìnanhung dung rờiđi, Tinakhôngkhỏi thất bại ngồi xuống sô pha, nửa giờ sau mới khóc thét tuyệt vọng.
Hứa Lương Cầm cầm xem, đều là tiếnganhnêncôchịu nhưng kí hiệu đô lathìcôbiết, đếm con số: “Số lẻ của Mỹ chắc giống nước ta nhỉ?”
Lúc này vẻ mặt Tina cười như khóc: “anhkhôngmuốn biết chân tướng sao?”
“anhcho em đổi thành nhân dân tệ đấy, tiền thôi mà, đây là món quà cho em,anhkhôngmuốn bạc đãi vợanhvà conanh.”
“Dật Hàng,anhnóithế làkhôngmuốn gặp lại em sao? Cũng bởi vìcôta mang thai con củaanhcho nên em cũngkhôngcó quyền gặp mặtanh? Vì sao emkhôngcó conkhôngphảianhrõnhất sao, sao em dám về Mỹ đây?” Tinanóixong, nước mắt chảy xuống, trong lòng có chút đau đớn, cho dù muốn tiền nhưngkhôngthể phủ nhận mìnhđãbỏ biết bao tình cảm, Tinakhôngrõvì sao Tống Dật Hàng lại tuyệt tình như vậy.
“Tại sao phải gấp thế chứ, sinh xongkhôngphải vẫn có thời gian sao? Bây giờ thân thể emkhôngtiện, hôn lễ còn nhiều thứ chưa chuẩn bị,anhkhôngmuốn em vác cái bụng tođidu lịch chứ?” Hứa Lương Cầmkhôngbiết sao Tống Dật Hàng lại đột nhiên lãng mạn thế, bây giờkhôngnên xuất ngoại đâu.
Hứa Lương Cầm lo lắng đợi, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn, lại nhìn di động qua 40 phút màkhôngthấy gì, Tống Dật Hàng nghiêm trọng hơn à?
“anhlà đồ hâm,khôngthươnganhthìsao em phải đồng ý sinh con choanhchứ? Nhưng mayanhđãxử lý Tina, 2000 đô la Mỹ cũng đủ chocôta sống.”
“Dật Hàng, ýanhlà gì thế? Tại saoanhđuổi emđi? Emđãnóikhôngdùng tiền củaanhmà, hơn nữa chuyện của Jeananhcũngkhônglo sao? Có phải Hứa Lương Cầm dùng đứa bé épanhlàm vậykhông?”
“anhbị ngã sao? Saođiđường lạikhôngcẩn thận thế, lại đây!” Hứa Lương Cầm buồn bực nhìn ống quần củaanh, nghĩ rằng chắcđiđườngkhôngcẩn thận nên mới bị ngã thế này.
Lúc này Hứa Lương Cầm mới pháthiệnsắc mặt Chu Tố Khởi khá mệt mỏi.
Tống Dật Hàng cười nhìncôgáitrước mắt: “Tina, tôi cũngkhôngphải là đứa bé 12 tuổi yếu đuối nữa rồi,khôngphải chị luôn dạy tôi phải bình tĩnh đối mặt sao? Chịkhônglàm tôi tổn thương được đâu nhưng tôi rất vui khi chị cómộtcôcongái, như thế tôisẽkhôngáy náy gì với chị nữa. Tương lai chịđãcó người chăm sóc, như vậy 300 triệu đô la Mỹ tôisẽthu hồi, về phần tài khoản đó tôisẽkhônghủy, nhưng tôisẽgiảm 2000 đô la Mỹ mỗi tháng, phí sinh hoạt thế là đủ rồi, chúc chị thuận buồm xuôi gió, tiền vé máy bay tôisẽkhấu trừ vào tài khoản đó.”
“Lương Cầm,anhđãđặt vé máy bay cho Tina rồi, mai chị ấysẽđi.”
“anhcónóicho Tina đúngkhông,anhkhuyên thế nào màcôtađi?” So với tiềnthìcôquan tâm việc này hơn.
Hứa Lương Cầm lập tức hoảng hốt: “Saođinhanh thế, có phảianhchocôta tiềnkhông?” Hơn nữa con số này khẳng địnhkhôngít, bằngkhôngsao Tina rờiđiđược?
“anhbiết chị ấy cũng hơn 11 năm rồi còn gì, chị ấy chăm sócanhrất cẩn thận,anhthậtsựkhôngmuốn phải đau khổ nữa,anhnghĩanhcứ bình tĩnh bất hòa với Tina, cũng may chị ấy pháthiệnraanhđitìm nhữngcôgáikhác, vài nămthìly hôn,anhnghĩ nên tôn trọng chị ấy, dù sao chị ấy cũng mất nhiều năm vìanh, cũng là chị ấy chữa khỏi bệnh choanh, vìanhmà làmkhôngít chuyện, bằngkhônganhsẽtrả thù chị ấy cũng nên.”
Lại đợi hơn nửa giờ, thấy phòng mở ra, Chu Tố Khởiđira, Tống Dật Hàng thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Tống Dật Hàng cười ha ha, mạnh mẽ hôn Hứa Lương Cầm: “Nhiều tiền lắm, em đừng sốc nhé!”
Tống Dật Hàng ôm l bả vai Hứa Lương Cầm buồn bực cười ra tiếng: “Khi đóanhhơi đồng tình với Tina, mặc kệ chị ấy xuất phát từ mục đích gì, mấy năm nay chị ấythậttâm vớianh, lại nghĩ tới chị ấykhôngcó con nênanhkhôngso đo, thầm nghĩ mau đưa chị ấy về Mỹ.khôngthìemsẽphản ứng kịch liệt mất,mộtcái nữa làanhpháthiệnkhi em biếtrõchân tướng lại sợanhbị tổn thương, sợanhsẽphát bệnh vìkhôngchịu nổisựthậttàn khốc này, chịu nhục mặc Tina khiêu khích, vẫn cắn răng lo lắng choanh,anhrất tiếc mấy thứ đó,anhthích nhìn em bảo vệanh, có thếanhmới biết emyêuanhrất nhiều.”
“Được rồi,anhnói.thậtra chuyện về Tinaanhcũng biết hết rồi.”
“Jeanđãthỏa thuận xong rồi,anhtasẽkhôngtìm chị, là tôi tự quyết định đưa chị về Mỹ, Lương Cầm chẳng liên quan gì hết, nếu cóthìtôisẽnóivớicôấy là chịsẽkhôngbao giờ quấy rầy đượccôấy nữa.”
Tống Dật Hàng cũng cười nhìncô: “Lương Cầm,anhyêuem.”
“anhđừng đánh trống lảng.”
“anhkhôngnghĩ Tina có ý hối cải đâu, chẳng những thế lại muốn lợi dung tâm lý củaanhmà kíchanhnữa,anhcũng tức nên mới làm vậy.”
“Đây là cầu Than Thở.”
Tống Dật Hàng bất đắc dĩ nhắm mắt: “Tina, chị nghe tôi rờiđiđi, về sau tôisẽgọi điện hỏi thăm sức khỏe của chị.”
Đến Ý, Tống Dật Hàng dẫn Hứa Lương Cầm đến vịnh Venice, ở khách sạn 5 sao bậc nhất ở đây.
Tống Dật Hàng thở dài: “anhcónóichút chuyện, emkhônghỏithìanhnói, đây là gần 20 triệu NDT,khôngmất trắng đâu.”
Hứa Lương Cầm xấu hổ cười, nhìn lên mặt Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng cười hềnh hệch: “anhcố ý đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhanh chóng trả lời tin nhắn, Tina nằmtrêngiường mà khóe miệng cứ cười mãi, nghĩ đến viễn cảnh gặp Tống Dật Hàng ngày mai.
Chương 74
“khôngmuốn, tôikhôngmuốn hậnmộtngườiđãvì tôi nhiều năm. Tôiđãbỏ lỡ tình thương của bố mẹ nhưngkhôngvì thế mà hậnmộtai đó. Tôikhôngmuốn biết chị ly hôn với Jean vìđãthỏa thuận gì, cũngkhôngmuốn biết chị cóthậtsựvì tôi màkhôngmuốn đứa bé haykhông, tôi chỉ cần biết ngay từ đầu chị tiếp cận tôi là vì tiền, như thế là đủ rồi. Tôi vốn địnhkhônglàm bất cứ ai bị thương tổn nên đưa chị về Mỹ, đáng tiếc tôikhôngthỏa mãn đượcyêucầu của chị, hy vọng chị có thể dùng số tiền kiathậttốt, dù sao sau ngày hôm nay tôisẽkhôngcho chịmộtđồng nào nữa!”
“Dật Hàng, saoanhđến sớm thế?khôngphải đến công tyđilàm sao? Em cứ nghĩ buổi tốianhmới đến.” Tina có chút kinh ngạc mở cửa để Tống Dật Hàng làm.
“anhbị sao thế? Tuyết tan nên đầu ẩm hả?”
Tina vừa tắm xong, thấy Tống Dật Hàng nhắn tinthìvui vẻ vô cùng, Tina biết mình nhượng bộ hôm đó là đúng, quả nhiên Tống Dật Hàngkhôngthể bỏ mình, lén gặp mìnhthìnhất định gạt Hứa Lương Cầm ra để chocôtiền rồi.
Hứa Lương Cầm thương cảm cúi đầu: “Em hiểu cảm giác củaanhnhưng nếu mất rồithìtiếc lắm.”
Hứa Lương Cầm nghe xong chỉ kéo Tống Dật Hàng nhìn nhìn, ừkhôngcó tức giận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôikhôngmuốn chị tổn thương nhưngkhôngbiết phải đối mặt với chị thế nào, tôi chỉ nghi ngờ động cơ của Jean chứ chưa từngđiđiều tra, đến tận vài ngày trước khiđidu lịchthìchịnóithỏa thuận giữa hai người ra. Tina, mấy năm nay tôikhôngcần biết chị xuất phát từ mục đích gì nhưng nhiệt tình của chị tôi đều biết cho nên tôi đồng ý giúp chị giải quyết Jean, đó là tôi tôn trọng chị rất nhiều. Lần này tôi vẫnkhôngđiều tra hết nhưng tôi nghĩ bố mẹ tôi và Lương Cầmđãbiếtrõchân tướng, Lương Cầm sợ tôikhôngchịu nổi những tổn thương đó nênđãtìm đàn em họ Chu của chị xin giúp đỡ,côấy thà bị ức h**p chứkhôngmuốn vạch trần chị trước mặt tôi,trênđời nàykhôngcó aiyêutôi màkhôngnhiễm tạp chất nhưcôấy, có phải chị nên vui vẻ thay tôikhông?”
Tống Dật Hàngđiđến phòng khách,khôngrõđãcầmmộttờ giấy từ lúc nào: “Tina, đây là 300 triệu, tôi tin chịsẽsống được với số tiền này, tôiđãđặt vé máy bay về Mỹ cho chị ngày mai rồi, đến lúc đó tôisẽphái người đưa chị về.”
Tống Dật Hàng để chi phiếu lên bàn, sau đó bình tĩnhnói: “Tina, lúc tôi 23 tuổi, bố mẹ tôiđãđăng thông báo tìm tôi.”
“anhnghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
“Thầy của chịđãnóivới tôi hết rồi, ông ấy cảm thấy đó là sai lầm của ông ấy khi để tôi thiếu sót tình thương cho nên ông ấy để tôi cho chị chữa trị. Tôi hiểu hết việc về sau, lạikhôngthểkhôngnghi ngờ động cơ chồng cũ của chị xuấthiệntrước mặt tôi mà diễn trò.”
“anhgặp đả kích lớn như thế, em phải tìm bác sĩ Chu giúpanh!” Hứa Lương Cầm chẳng quan tâm Tina, tuy rằnganhsớm biết Tina làm gì nhưng dù saokhôngbiếtrõràng, đại kháikhôngnhữngkhôngkhổ sở mà cứ cười như đồ hâm,rõràng là dáng vẻ của k*ch th*ch quá mức,côphải đưaanhđitrị liệu.
“Em cómộtcôcongáinhỏ, đó là đứa bé của em và Jean.” Tina lớn tiếngnóibí mậtđãche giấu nhiều năm, hóa ra mình cứ nhưmộtcon rối, Tina thẹn quá hóa giận khích Tống Dật Hàng, muốn choanhthống khổ, hơn nữa càng khổ càng tốt!
“Em chưa thấy nhiều tiền thế, cho em sao, tại sao vậy?”
Chu Tố Khởi cười cười: “Vốn tôisẽbảo mật hồ sơ và bệnh tình của người bệnh nhưng xét thấy tình huống của hai ngườithìtôisẽphá lệ, Tống tiên sinh có năng lực kháng thôi miên rất mạnh, tôi phải làm đến nửa giờ.”
“Ainóianhbuồn cười, phụ nữ có thai luôn đa sầu đa cảm,anhcòn khiến em khóc này.” Hứa Lương Cầm ướt mắt nhìn trời chiều, tuy tức giận nhưng vẫn ôm Tống Dật Hàng mà hôn lên môianh.
Tống Dật Hàng ngây ngốc: “Tại sao phải gặp bác sĩ Chu?”
“anhđừng giải thích lý do vì saoanhlàm thế, lập tức đến gặp bác sĩ Chu với emđi.” Hứa Lương Cầm vừanóivừa thay quần áo, sau đó cầm túi lên kéo tay Tống Dật Hàng.
“khôngcần khách khí, thầy tôi mà biếtthìsẽrất vui.”
( Hoàn)
“May làanhcó em và đứa bé, bằngkhônganhsẽlại như cũ mất, loại đau khổ nàysẽhành hạanhđến c·h·ế·t.” Tống Dật Hàng nhắm mắt dựa vào vai Hứa Lương Cầm.
Hai người hônthậtsâu, đếnthậtlúc người lái thuyền cất giọng ca cao vútthìmới thôi, thấy người chèo thuyềnđangcười trêu,thìra cầu Than Thởđãqua xa rồi.
Nhìn ánh mắt Tống Dật Hàng ảm đậm, Hứa Lương Cầm biết tên đàn ông nàynóikhôngđể ý nhưng để ý cực kì, vì thế ôm hônganhtỏ vẻ ủng hộanh.
“Cám ơncô, bác sĩ Chu.thậtsựcám ơncô,côvất vả rồi.” Điểm ấycôđãđược lĩnh rồi nhưng Tống Dật Hàngkhôngcó việc gìthìgánh nặng có thế nào cũng được hết.
“Lương Cầm, em nhìnanhlàm gì,anhcó thể giải thích vì saoanhlàm thế.”
“anhnóirồi, cómộtsố việc bỏ lỡthìthôi, từnhỏanhđãkhôngsống chung với họ, đến nước Mỹanhxảy ra chuyện họ cũngkhôngquan tâm, đến tận lúcanhkhôngchịu nổithìhọ mới tìm bác sĩ, sau đóanhluôn biết họ rất lo lắng choanh, tìmanhnhưng cũng rất xa lạ, loại tình cảm này khó mà tìm về được.”
Cho dù Hứa Lương Cầm khuyên thế nào, Tống Dật Hàng đều muốnđiÝ, tất cả mọi ngườikhôngngăn được, Hứa Lương Cầm lúc mang thai ba tháng ôm bụngđivớianh.
Lúc này Hứa Lương Cầm nở nụ cười, sau đó thay đổi: “khôngđúng,anhcòn lừa emrõlâu,anhở trước mặt em coi trọng Tina, còn để em lo lắng choanh,anhcó phải đáng đánh đònkhông?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.