Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Hứa Lương Cầm nghĩ nghĩ rồi mới xác định an toànthìbuông tay, Tống Dật Hàng đem túi đểtrênsô pha.

Tống Dật Hàng cầm tập giấy ởtrêntủ xuống, Hứa Lương Cầm rút hai tờ giấy lau mặt rồi lau thân thể, lấy ramộttờ giấy lau vết máu nhàn nhạt.

Tống Dật Hàng dở khóc dở cười: “Lương Cầm, chẳng ai trộm cái đó đâu, nếucômuốn giữthìphải giữ điện thoại với ví tiền chứ.”

Khó trách tên là Tinh Quang,thìra đặc biệt là ở đây. Hứa Lương Cầm say mê nhìn bầu trời sao sáng, chínhcôsinh ra ở thành thị sao biết được cảnh đẹp như vậy, đúng là làm cho người takhôngngờ được.

Tống Dật Hàng ngớ người vài giây rồi mới phản ứng, mộng đẹp củaanhthànhthậtrồi, xoay ngườimộtcái đặt Hứa Lương Cầm dưới thân rồi nhếch miệng cười và ra sức hôncô.

Quách Mộng Thanh ợmộtcái rồi cười vui vẻ: “Tại saokhôngquan hệ chứ! Chúng tôi ở với nhau nửa năm đấy, khi đó chúng tôiđiđâu cũng có nhau, ăn cơm, du lịch khắp nướcanhthưởng thức món ngon. Bất kể là cái gì,anhấysẽtìm mọi giá mang cho tôi nếu tôi thích. Lương Cầm, điều kiện nhà tôikhôngtệ, cũngkhôngnóilà tiêu tiền như nước, cha mẹ tôi chẳng phải để tôi lo lắng gì nhưng đáng tiếc khicôgáiNhật Bản kia xen vào cuộc sống giữa tôi vàanhấythìTống Dật Hàngđitheocôta luôn.”

Tống Dật Hàng sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Lương Cầm dịu dàngnói: “À cái nàythìDương Hoađãgọi lái xe tới giúp rồi.”

Hứa Lương Cầmnóichuyện trực tiếp cùng người của siêu thị,nóicômuốn dùng loại này, sau đó tắt điện thoạithìkhôngđến 10 phútđãcó người gõ cửa.

“Lương Cầm, tỉnh lại nào, về phòng rồi ngủ nhé.”

Hứa Lương Cầm nổi giận: “Bộ dáng này của em có thểđiloạn sao, đùngmộtcái máu ra nhiều,anhcó đầu óc haykhôngbiết nghĩ thế!”

(lẳng lơ)

Ba người ngồi vàomộtchỗ, bên trong có hai người mà Mộng Thanh quen nên Mộng Thanh rất nhanh cùng những người khác vui cười.

“Làm sao vậy em?” Tống Dật Hàng nhìn khăn giấy trong tay Hứa Lương Cầmthìtrắng bệch, đây là chuyện gì vậy, đêm đầu tiên cũngkhôngcần có nhiều máu thế chứ.

Hứa Lương Cầm nâng tay đẩymộtchút: “Tôikhôngđiđâu, tôisẽôm bồn cầu này ngủ, tôi thích nó rồi!”

“Đẹpkhông?” Tống Dật Hàng chuyển mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Lương Cầm.

“Đúng là rất khéo, nếukhôngngại tôi cùng hai người uốngmộtly nhé?” Quách Mộng Thanh cười hỏi Hứa Lương Cầm.

“Em có khỏekhông?” Tống Dật Hàng tự nhủsẽkiên nhẫn làm cho Hứa Lương Cầm cómộtđêm đầu tiên đẹp nhất nhưng màmộtlần cũngkhôngtốt lắm.

“Đưa khăn cho em.” Hứa Lương Cầm cảm thấycônên lau qua người mìnhmộtchút.

Hứa Lương Cầm cũng chẳng kháng cự, chỉ nhắm mắt nghĩ: Cái kính lúp ép vào mũi mình khó chịu thế.

“Lương Cầm,khôngnghĩsẽgặpcôở đây. Dật Hàng,anhcũng quen Lương Cầm sao?” Quách Mộng Thanhnóira khiến Hứa Lương Cầm giật mình.

Quách Mộng Thanh nhìn theo ánh mắt của Hứa Lương Cầm, sau đó vô tìnhnói: “Mới quen, chẳng sao đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quách Mộng Thanh thở dài: “côkhẳng định tôi chắc chắn là loạikhôngra gì đúngkhông?nóithậtnếukhôngthấycôthìtôikhôngthể cam đoan được tôi có phát sinh quan hệ với tên đẹp trai kia haykhôngnữa.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Tống Dật Hàng lắp bắp hỏi.

Hứa Lương Cầm bị ngănthìcũngkhônggiãy dụa, ngược lại ngồi nghiêm chỉnh, sau đó nghiêm túc hỏi Tống Dật Hàng: “Túi xách của tôi đâu?”

“Hisako, em vẫn nên thưởng thức rượuđi!” Tống Dật Hàng ngăn Shibata Hisako lên tiếng, sau đó lại ngănkhôngcho Hứa Lương Cầm uống rượu, quảthậtcôuống nhiều quá.

Lần này Hứa Lương Cầm cũng chẳng do dự cầm ly lên uốngmộthơi,thậtracôkhônguống rượu, tất nhiên gặp dịpthìvẫn uống, chẳng qua uốngmộtchútnhỏvào ngày lễ tết thôi, cho nên khi uống hếtmộtngụm lớnthìthiếu chút nôn ra, khó uống thấy mẹ!

Ôi má ơi,thậttốt quá, hóa ra kinh nguyệt củacôtới!

Tác giả muốnnóira suy nghĩ của mình: Hôm nay tác giả có chút buông thả bởi bởi vì nữ phụkhôngcó phản cảm cho lắm cho nên Vụ Quang nghĩ theo cách khoa họcmộtchút

“Lương Cầm, đến nhà rồi, em buông tay đượckhông.” Tống Dật Hàng khuyên Lương Cầm buông đôi tayđangcầm chặt chiếc túi củacô.

Hứa Lương Cầm l**m l**m môi rồi gật đầu, vẫn là ngước nhìn bầu trời đêm.

Hứa Lương Cầm cảm thấy có ngườiđangxoa má mình, vì thế mắt mở to, thấy là Tống Dật Hàngthìchợt nghĩ: Tên nhãi này có phải muốn bao cả Á – Âu rồi gieo mầm con cáikhôngthế!

Quách Mộng Thanh đưa cho Hứa Lương Cầmmộtchiếc khăn giấy rồi cười ha ha, hiển nhiêncôcũng uốngkhôngít: “Tửu lượngcôkém thế. Trước tiên tôi hỏicômộtchuyện, quan hệ củacôvới Tống Dật Hàng là gì?”

Đây là vết đỏ trong truyền thuyết đây hả, lúc viết tiểu thuyết nêncôcũng có chút kinh nghiệm, ờm,thậtrathìdựa vào tưởng tượng viết ra.

Hứa Lương Cầmđangđangmuốnnóithìkhôngnóithành lời, chỉ thấytrêntrần nhà của đại sảnh cómộtcánh cửa, sau đó chậm rãiđiđến rồi mở ra,mộtbầu trời đầy sao thu hết vào mắt, đúng là rất đẹp, những người xung quanh sợ hãi than.

Tống Dật Hàng đưa điện thoại cho Hứa Lương Cầm bấm máy gọi, đánh chếtanhcũngkhôngmở miệng mua thứ này.

Dùng sức đẩy cái thứtrênngười ra, ngồi xuống mở đèntrênđầu giường, Tống Dật Hàng giậnkhôngbiết xả vào đâu: “Hứa Lương Cầm,khôngphải emđangngon lành ôm bồn cầu ngủ mà nghịch ngợm gì vậy!”

“Đừng nhìn nữa, nhìn cả đêm rồi, ở nhàkhôngthấy đủ à?” Mạnh Tề vỗ vỗ vai Tống Dật Hàng rồi trêu đùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

P.s: Toàn bộ đều rất hài hòa!!!

Càng nghĩ càng có khả năng này vì thế nhanh chóng đẩy cửa rađãthấy Hứa Lương Cầmđangôm bồn cầu mà ngủ gật.

“58 đồngmộtly đấy, những thứ này khá đắt. Nếukhôngthìcômộtchén và tôi cũngmộtchén, như vậy tôi mới có cảm xúcnóihết lòng mình vớicô.”

Hứa Lương Cầm lắc đầu: “Cũngkhôngbằng cái áo tắm, saoanhngốc thế.”

Tống Dật Hàng cũngkhôngđichỉ đến chào hỏi những người khác, mang Hứa Lương Cầm ra quán bar, đến tận lúc vào xe vẫn ôm thân thể mềm nhũn củacô,trênmặtkhôngngăn nổisựhưng phấn. Tối nay có thể tiến triển như thếthìrất tốt rồi, đến điều đóanhcòn chưa nghĩ tới,khôngphảikhôngthừa nhận khianhhôn Hứa Lương Cầm lại sinh ra cảm giác mãnh liệt thế,anhtin Hứa Lương Cầm cũng cảm nhận đượcsựkì diệu đó.

Hứa Lương Cầm cũng sắp khóc,khôngphải cùng đàn ông lên giường thôi sao, sao lại có loạisựcố này chứ! Cái này gọi là có kinh nghiệm sao? Cái này gọi là kỹ xảo tốt sao? Mẹ nó! C·h·ó má! Chính mình bị kinh nguyệtthìra rất nhiều,hiệntại màđibệnh việnthìxấu hổ c·h·ế·t mất.

“Làm gì thế?” Hứa Lương Cầm tò mò hết nhìn đông rồi lại nhìn tây,côcũngkhôngchú ý nơi này còn có thang máy nữa.

“Biết em say rồi, nhanh nghỉ ngơi nhé.” Tống Dật Hàng chán nản.

“Bạn bè bình thường.” Hứa Lương Cầm trả lời rất sảng khoái.

“Trong túi củacôcó gì vậy?”

cônày hẳn thứ Hai tuần sausẽnhập vai, khi nhập vaithìVụ Quangsẽviết nhiều hơn

Mà thời điểm Hứa Lương Cầmđangnhìn về chỗ Quách Mộng ThanhthìQuách Mộng Thanh cũng đúng lúc liếc về hướng đó, lập tức sửng sốt rồi nhìn lại phía Hứa Lương Cầm,côlập tức nhìn Tống Dật Hàngđangbên cạnh Hứa Lương Cầm, sau đónóivài câu với tên đàn ông kia rồi qua đây.

Lau mặt trong thất bại, lại cầm chăn đắp chocô, Tống Dật Hàng hậm hực trở về phòng ngủ của mình.

Tống Dật Hàng đem ví cho Hứa Lương Cầm: “Em tựđiđi.”

“Dật Hàng, Lương Cầm, rượu tốt tới đây.” Mạnh Tề nhắc nhở hai người.

“Kỳ lạ nhỉ,côđừng trách tôinóithẳng,côcùng Tống Dật Hàng chẳng hợp đâu, nếu hai người mà thân đượcthìtôi lấy làm lạ đấy.”

“Tất nhiên là được,đinào.” Tống Dật Hàng cũng chẳng từ chối.

Tống Dật Hàng nhìn chằm chằm Hứa Lương Cầm,khôngxác địnhcônóinhững câu đó ra là cố ý hay có ý gì.

Chương 18

“Saoanhkhôngra mở cửa?” Hứa Lương Cầm đẩy đẩy Tống Dật Hàng

Hứa Lương Cầm nghe xong trả điện thoại cho Tống Dật Hàng, lập tức ôm chặt trước ngực: “Điện thoại củaanhanhcầmđi,khôngcho phépanhđộng vào túi của tôi.”

Tống Dật Hàng vươn tay lấy túi xách bên cạnh cho Hứa Lương Cầm,côcầm túi mở ra,khôngnghĩcôsẽgiật lấy: “anhlàm gì thế, vì sao lấy túi của tôi vậy?”nóixongcôlấy hết tất cả đồ của hai người ra.

Đây là bản sao của Tô Hiểu Vũ sao!

Hứa Lương Cầm ngồi xuống, phỏng đoán cũng biết Quách Mộng Thanh muốnnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao lại thế này? Tống Dật Hàng,anhmau nhìnđi, em bị gì đây?”

Hứa Lương Cầm lập tức tỉnh táo gào thét đòi uống rượu nho, Tống Dật Hàng mangmộtly chocô, Hứa Lương Cầm trực tiếp uống cạn luôn.

Lái xe đến chỗ ở Tống Dật Hàng, Tống Dật Hàng đưa 100 đồng cho lái xe, lái xe vui cười hớn hở cảm ơn rồi rờiđi.

Tống Dật Hàngkhôngnóichuyện, chỉ cười giơ ly rượu lên.

Sau vài lần Tống Dật Hàng khuyên nhủ cũng như lôi kéo Hứa Lương Cầmkhôngthành,côgáinày khiđãuống saythìrất khỏe, c·h·ế·t sống cũngkhôngđứng dậy.

Quách Mộng Thanh cười: “thậtra tôi khá mâu thuẫn, lúcthìnghĩ mình nên sốngmộtcuộc sống yên bình thôi, lúcthìlạikhôngchịu đượcsựyên tĩnh quá mức này, chờ tôi nghĩ kỹsẽnóivới Uông Tân Dương. Tân Dương làmộtngười đàn ông tốt, tôisẽkhôngdễ dàng buông tayanhấy ra đâu,côcũngkhôngcần khó xử. Lương Cầm,côbiếtkhông, tôi thích Tống Dật Hàng,thậtsựrất thíchanhấy, bởi vì người đàn ông như thế mới đem lại cho phụ nữ hạnh phúc chân chính, tôikhôngrõcôgáiNhật Bản kia có gì tốt, nhiều năm như thế mà Tống Dật Hàng cũngkhôngrời xacôấy!”

Saocôta biết Tống Dật Hàng thế!

“Nhàanhở chung cư cao cấp hẳn làkhôngcó siêu thị 24h nhỉ, gọi điện thoại bảo ai đó mang băng vệ sinh đến là được.”

Cục diện này khiến Hứa Lương Cầm cảm thấy khó xử, cũng tự thấy chẳng có gì hay ho, việc này nếukhôngxử lý đượcthìcũng chẳng nênnóivới Uông Tân Dương làm gì, nếu có bắt gặpthìQuách Mộng Thanhsẽtựnói, Uông Tân Dương nhất địnhsẽphải chia tay vớicôbạn học cũ này, hơn nữa trong lòngcôcũng khổ sởkhôngkém;nóiđinóilại chỉ còn cáchcôđoạn tuyệt với Uông Tân Dương thôi,thậtsựphiền đó!

Hứa Lương Cầm đành phảinói: “Hóa ra hai người quen nhau à, đúng là trùng hợp nhỉ.”

Hứa Lương Cầm cũngkhôngcảm thấy rượu này ngon, mà ngược lạicôthấy khó uống quá, nhưng vừa nghe những lời Shibata Hisakonóithìlại rótmộtchén: “Hisako tiểu thư học tiếng Trungkhôngtốt rồi, rượu này cũng chẳng phải nhưcôgáiHoathìsao lạinóilàm hỏng nó? Có thời giancônên đọc mấy cuốn lịch sử Trung Quốc để trao dồi kinh nghiệmđivà hiểu thế nào là làm hại nó nhé. Hơn nữa tôi thích uống thế đấy!”nóixong uống cạn.

Mẹ nó sao đau thế! Trong lòng Hứa Lương Cầm cực kỳ ai oán, chính mình bị Ngô Thừa Long cùng Tô Hiểu Vũ xui dại, cái gì mà Tống Dật Hàng nhìn như vậy chắc là kỹ xảo tốt, có thể làm cho mìnhkhôngđau, đây đúng là những lời bố láo, vừa rồi ra vàothìcôhậnkhôngđá c·h·ế·t thằng ranh này!

“Tôi muốnđivệ sinh.” Hứa Lương Cầm mơ mơ màng màngnói.

“khôngsay mà, chỉ là vừa uống bia nhiều chút. Quách Mộng Thanh đâu rồi?”

Hứa Lương Cầmnói: “Nếu emkhôngphải phụ nữ, chẳng lẽanhkhôngbiết sao?”

Hứa Lương Cầm cười ha ha leo lên người Tống Dật Hàng: “Ừm, em say rồi!”

Hứa Lương Cầmkhôngnhúc nhích nằmtrêngiường, Tống Dật Hàngthìnằm nghiêng người rồi ômcôvào lòng.

Hứa Lương Cầm khẳng địnhcôkhôngcó hiểu lầm quan hệ giữa Quách Mộng Thanh với người đàn ông kia, bởi vì nếu là bạn bè bình thườngthìsẽchẳng có chuyện v**t v* thân thể đối phương nhất là ở những bộ phận nhạy cảm như thế.

Tống Dật Hàng bị Hứa Lương Cầm quát có chút choáng váng, rơi vào đường cùng đành phải ra ngoài mở cửa trả tiền lấy đồ.

“Đemcôđibán, xemcôđáng giá bao nhiêu cái áo tắm nhé.” Tống Dật Hàng tức giậnnói.

khôngđúng! Kinh nguyệt? Hứa Lương Cầm bị vấn đề này làm cho tỉnh táo, lập tức bấm tay tính ngày.

Chỉ là đến lúcanhtắm xong và thay quần áo rồi xem ti vi mất nửa tiếng cũngkhôngthấy Hứa Lương Cầmđira nên có chút lo lắng,khôngphải ngã đó chứ?

GiờthìTống Dật Hàngđãhiểu Hứa Lương Cầm say đến hồ đồ rồi,anhmệt muốn c·h·ế·t,côđúng là lần đầu tiên khiếnanhkhẩn trương.

“anhcũngkhôngrõ, hay mìnhđibệnh viện nhé.” Tống Dật Hàng lập tức xuống giường mặc quần áo.

“Lương Cầm, tôi muốnnóivớicômộtchút.” Quách Mộng Thanh thấy Tống Dật Hàng cùng Mạnh Tề đềuđiđến phía nàythìngoắc tay với Hứa Lương Cầm.

Hứa Lương Cầm dè đặt ngồi xuống: “Là kinh nguyệt, cái giường này cùng nệmnhỏcủaanhbị hỏng mất rồi.”

“đãlâukhônggặp.” Tống Dật Hàngkhôngtrả lời câu hỏi của Quách Mộng Thanh, mà chỉ đơn giản chào hỏi.

Quách Mộng Thanh là ngườiyêucủa Uông Tân Dương- nhân vật được nữ chínhyêuthầm, từ nướcanhvề Trung Quốc....

Tống Dật Hàng đỡ Hứa Lương Cầm ngồi xuốngnói: “Có người bạn có việcđitrước nên tôi để cậu ấy đưa Quách Mộng Thanh về.”

Hứa Lương Cầm im lặng, để mặc cho Tống Dật Hàng dìu vào thang máy rồiđiđến đại sảnh, bên trongđãcókhôngít người.

Chờ Hứa Lương Cầm vào vệ sinh xử lý,nhẹnhàng khoan khoái khiđira, Tống Dật Hàng nhìn draptrêngiườngmộtkhoảng đỏ tươi, thế này mới ân hậnnói: “Hứa Lương Cầm, em có phải phụ nữkhông? Kinh nguyệt của mình cũngkhôngnhớ là sao?”

“Tống Dật Hàng,anhlàm gì em vậy,nóiđichứ!” Hứa Lương Cầm nghĩ Tống Dật Hàng làmcôbị thương, khả năng bên trong xé quá to, nghĩ vậythìlập tức có trận đau ập đến.

Quách Mộng Thanh lại nhìn Hứa Lương Cầm.

“Tôi vừa rồi để điện thoại vào trong túi của tôi, tôi lấy ra chocô.” Tống Dật Hàng giải thích.

“Lương Cầm,côsay à?”

Nhìn khuôn mặt say mê mờ mịt của Hứa Lương Cầm nhìn đến vui thích, còn có đôi môi lóng lánh chút nước, Tống Dật Hàngkhôngkìm được cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đó.

“Nếucôkhôngthích Uông Tân Dươngthìnóichoanhấy hiểu.” Hứa Lương Cầm nghĩ Quách Mộng ThanhsẽlàmộtTô Hiểu Vũ, nhưng Uông Tân Dươngthìchắc chắnkhôngphải Lý Học Thông!

“Suỵt,nóinhỏnào.anhquên rồi sao,anhtặng tôi áo tắm, tôi để trong đó, nếu nhỡ mấtthìtiếc lắm, nó đắt tiền vậy mà.” Hứa Lương Cầm đến gầnnóivào tai Tống Dật Hàng.

“mộtly nhé.” Quách Mộng Thanh đưamộtly bia cho Hứa Lương Cầm.

Shibata Hisako thưởng thức rượu, nhìn thoáng qua Hứa Lương Cầm rồi cúi đầu trầm tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lương Cầm còn áp vào tai Tống Dật Hàng thả hơi: “anhcó từng nghe câu nàykhông? Khicôgáikhôngsaythìkhôngcó cơ hội đâu.”

Xoanhẹmôi, Hứa Lương Cầm giật tay áo Tống Dật Hàng hỏi: “khôngđisao?”

Mặc dù Tống Dật Hàngkhônghôn sâu nhưng rấtnhẹnhàng tinh tế, m*tmộthồi, qua lâu lâuthìnhắm mắt th* d*c.

“Tôi cũng cảm thấy khá kỳ lạ đây, nhưng đúng là việcđãxảy ra như vậy đấy.cômuốnnóigì vậy?” Vốn tưởng Quách Mộng Thanh là nữ thần, kết quả cũng là loại ABC (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“điđâu thế?” Hứa Lương Cầm hỏi.

Tống Dật Hàng dừng lại mê muội nhìn Hứa Lương Cầm: “Vấn đề gì?” Vấn đề gì mà ra nhiều máu như thế,nóikhônghiểu mà.

khôngđợianhcườithìHứa Lương Cầmđãnóito cắt đứt.

Tống Dật Hàng biết Hứa Lương Cầm muốn tắmthìlập tức giúpcôđến nhà vệ sinh, đưacôvào đó rồi đóng cửathậtkỹ, chínhanhcũng về phòng ngủ để tắm qua.

Hứa Lương Cầm nghe xong trợn mắt, vậythìquan hệ gì đây, Quách Mộng Thanhyêuai đây,hiệntạicôthậtsựđau đầu, chỉ nghĩ muốnđiđâu nghỉ ngơi.

Hứa Lương Cầm xua tay: “Tôikhônguống,côuốngđi.”

Tống Dật Hàng nhìn vệt hồng hồngtrênkhăn giấy, cònkhôngbiết mình cảm thấy như thế nào, miệng cườithậttươi, tuyanhchịu ảnh hưởng giáo d·ụ·c phương Tây nhưng cũngkhôngđể ý trinh tiết, nhưng bây giờ Hứa Lương Cầm hoàn toàn thuộc về mình, theo bản nănganhmuốn cười quá, mà đây là cườithậtto cơ!

Tống Dật Hàngkhôngnóigì với Hứa Lương Cầm, chỉ đưa taynhẹnhàng nâng ngườicôlên đểcôxem.

Chờ vào phòng, Hứa Lương Cầm giương mắt nhìn khó hiểukhôngbiết saocôlại ở nhà Tống Dật Hàng.

Mọi ngườinóichuyện hơnmộtgiờ, lúc này mọi người trong quán bar đều đứng dậy ra ngoài, Tống Dật Hàng nửa ôm nửa dìu Hứa Lương Cầm ra ngoài.

Sao cảm giác lại tốt như vậy? Hứa Lương Cầm cắn cắn môi nhìn Tống Dật Hàng cười đầy mê hoặc,côkhôngbiết khi trải nghiệm bước ra từ tiểu thuyết lại có cảm giác tê dại như vậy, cảm giác hít thởkhôngthông, chỉ cảm thấy môi của Tống Dật Hàng rất lạnh mang theo hơi rượu,khôngghét mà cũngkhôngđến nỗi quá thích.

Gọi Tống Dật Hàngđanghoảng loạn mặc quần áo: “Đừng gấp nữa,khôngphải lỗi củaanh, là vấn đề của em thôi.”

nóitới đây Quách Mộng Thanhđãđau lòng muốn c·h·ế·t, sau đónhỏtiếng cười: “anhấy trở về rồi,thậttốt quá. NhưngcôgáiNhật Bản kia lại có thểđitheo, tôithậtsựrất ghét ả! Nhưng mà cái khó đều là những ngườicôquen, Tân Dương là bạncô, Dật Hàng cũng là bạncô, tôi cũng đều qua lại với họ,thậtra thích Tống Dật Hàng xong rồi thích Uông Tân Dương cũngkhôngtệ,thậtbiết điều, ha ha......”

Lúc này Hứa Lương Cầm phải dựa vào ngực Tống Dật Hàng để chống đỡ thân thể nặng nề của mình.

“Tống Dật Hàng, emđangchoanhcơ hội đấy, hiểukhông!” Hứa Lương Cầmnóixong trực tiếp bổ nhào về Tống Dật Hàng rồi hôn lên môianh.

Chuyện này vớicôthìkhôngtính, vì thế Hứa Lương Cầm đành phải dùng ánh mắt hỏi Tống Dật Hàng.

Hứa Lương Cầm thấy khá khó xử: “Vậy bạncôthìsao giờ?”

Đúng là uống say rồi nhưngcôbé này vẫn được,khôngkhóckhôngnháo, Tống Dật Hàng nhìncôcôngốc Hứa Lương Cầmđangôm túi ngồi ởmộtgóc rồi phì cười.

Hứa Lương Cầm cũng hoảng sợ,côchỉ nghĩ dùng khăn giấy dọn dẹpmộtchút, kết quả vừa lau máu xongthìcôvẫn thấy chưa hết nên cứ lau, lau mãi, cuối cùng thành máu tươi, khăn tay laukhônghết.

Rốt cụcanhthua, với thân phận là nữ giới, Hứa Lương Cầm rất hài lòng, ngẫm lại tra nam cũngkhôngtệ, tra nam dùng xong cũngkhôngcó gánh nặng!

Tống Dật Hàng lại bị làm tỉnh giấc,anhđangngủ ngon đột nhiên cómộtvật nặng đè lên khiếnanhsuýt tắc thở.

Shibata Hisakokhôngnhịn đượcnói: “côHứa, rượu nàykhônguống như thế đâu,côlàm thế là hết vị ngon của nó mất rồi.”

Tống Dật Hàng há miệngkhôngthể tin được nhìn Hứa Lương Cầm, cáicôgáinày sao lạinóichuyện riêng tư của mình ra vậy, ở nước ngoàithìchuyện này là cấm kỵ! Làkhôngđược!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18