Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Tôi càng muốn đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Tôi càng muốn đi


Vừa mới nãy hình thứccôcùng Lệ Sâm chung đụng,anhta cũng nhìn thấy... Hóa ra sau khicômất trí nhớ, tính cách cũng thay đổikhôngít.

Diệp Thiệu cùng Nam Ca liếc mắt nhìn nhau, còn nhu hòa cười cười.

Nhưng mà Diệp Thiệu lại cảm thấycôcủahiệntại cũngthậtđángyêu. Trước kiacôấy lúc nào cũng thích đem bản thân đè nén ở trongmộtcái vỏ, sốngthậtquá mệt mỏi.

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng khi tất cả mọi người nghỉ ngơi. Kể cả gian phòng Lệ Sâm cũngđãim ắng, Tim Nam Ca giống như là bịmộtbàn taynhỏbé gãinhẹ.

Vốn Nam Ca thấy Tân Vũ Hoa rơi nước mắt to bằng hạt đậu còn rất kinh ngạc, vậy mà bây giờcôlại pháthiện. Tiểu nam hài này khóc lên bộ dáng còn rất đẹp mắt nha.

"Tôikhôngcho." Diệp Thiệukhôngđồng ý: "Tôiđãcùng Cao Trường Húcnóiqua, ngày mai hành độngthìNam Casẽđitheo tôi."

Lệ Sâm bất đắc dĩ thở dài: "Ai, vậythìtôikhôngngăn cảncônữa,cônhớ chú ý bảo vệ mình."

Thậm chíanhnên dùng đến lập trường nào? Đối với Nam Caanhngười nào?côgáikia chỉ biết nghĩ tới trốn khỏianhthôi.

Lệ Sâm còn cố ý khích tướng: "Bên ngoài nguy hiểm,côvẫn nên ở lại đây thôi."

Diệp Thiệu sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười.

Mặt khác trong những ngườiđitới lại cómộtcôgái, tuy nhiên Lệ Sâmkhôngbiết, hơn nữaanhcũngkhôngcảm giác đượccôgáicó khuôn mặtyêudã này là người có dị năng hệ gì.

Cao Trường Húc dặn dò hết liềnđi, chỉ để lại Nam Camộtngười ở tại chỗ vẫy tay như Nhĩ Khang: "Chờ... Đợi chút... Lúc nào tôinóimuốnđivậy? Sao tôikhôngnhớrõ?"

Buổi tối Lệ Sâm vừa mới trở về liền pháthiệnNam Ca tức giận ở trong phòng chờ mình. Điệu bộnhỏnhắn kia,rõràng là chuẩn bị khởi binh vấn tội.

"Nhưng màcôấy cũngkhôngphải là người của căn cứ các người,côấykhôngcần thiết phải làm việc này choanh." Lệ Sâm cảm thấy Diệp Thiệu rất là buồn cười. Cái gì mà thiết bị quan trọng, cái gì mà trợ thủ.rõràng là nghe bản thân muốn dẫn Nam Cađi, cho nênanhta mới sợ! Đây này làanhta muốn giữ Nam Ca lại!

Nam Ca giậm chân, có chút ghê gớmnói: "Tôi phảiđi! Sao nào?"

"Nam Ca cũng là bác sĩ, cho dùcôấyđãquên mọi thứ nhưng kiến thức trong xươngsẽkhôngthay đổi, ở thời điểm tốt nghiệp chúng tôiđãtuyên thệ qua, cả đời vì trách nhiệm của bác sĩ.hiệngiờanhngăn cảncôấy tham dự hành động, sau nàycôấy nhớ tới, nhất địnhsẽhậnanh. Bởi vì thứcôấyđãbuông tha là mấy chục vạn sinh mệnh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà Lệ Sâmthậtsựmộtchút cũngkhôngmuốn manganhta theo.

Lệ Sâm cũng cầmmộtcái, nhưng lập tức buông tay ra. Đứng thẳng lưng: "Nhưng mà tôi lại rất chán ghétanh."

Nam Ca sửng sốt.

Đồng tử Lệ Sâm co lại trongmộttích tắc: "Ý củaanhlà..."

Lệ Sâm lên xe ngay sau đó, chỉ còn lại Cao Trường Húc ở dưới xe hỏi thăm Đường Tư Nguyệt vì sao lại đến. Trong danh sách hành động lần này cũngkhôngcócôta.

Vì vậycôvẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Tân Vũ Hoa,khôngbiết lúc nào cậu sợ màkhôngkhóckhông.

"Sao thế?" Lệ Sâm nhìn chằm chằm hai mắt Nam Ca, trong lòng rất phức tạp.

"Vậythìtôisẽđi." quả nhiên Tân Vũ Hoa đổi chủ ý.

Trong lòng Lệ Sâm có lửa, nhưng đối với dạng người Diệp Thiệu này,anhlạikhôngbiết nên làm như thế nào phát tiết ra.

Ầy, tại sao lạikhôngấn theo lẽ thường ra bài đây!

Nam Ca thở phì phì đứng lên, ai thèm ở chỗ này chứ! Cuối cùng cũng có thể rời người đàn ông nàyđi,côvui vẻ cònkhôngkịp đâu!

Nhớ tới những con Zombieâmtrầm kh*ng b* kia, Tân Vũ Hoa lại muốn òa khóc: "Nhưng mà tôi là ngườinhỏtuổi nhất!khôngphải cácanhđãnói, nhiệm vụ lần này trở vềsẽcómộtđoạn thời giankhôngcho tôi làm nhiệm vụ sao..."

Saumộthồi,anhđột nhiên phun ramộtngụm khí, nhìn về phía Diệp Thiệu, rất là bất đắc dĩnói: "Tài ănnóicủaanh,khôngđilàm luật sư làmộtsựđáng tiếc. Ngày mai tập hợp ở đâu? Lúc nào? Tôisẽdẫn Nam Cađi."

Mình làmộtcon Zombie có cá tính như thế, sao có thể đểanhnóicái gì là cái đó? Ngày maicôsẽđitheo, tức chếtanh!

Ai biết Lệ Sâm chỉ khẽ mỉm cười: "khôngmuốnđithìkhôngđi, ngày maicôở lại căn cứ chờ chúng tôi trở về nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Trường Húc cũngkhôngbiết Nam Cađangnghĩ gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Tân Vũ Hoa: "Ngày mai bác sĩ Diệp, còn có Lệ Sâm và Nam Ca cũngđitheo chúng ta, cậu xác địnhkhôngđi?"

"Đương nhiên, tôikhônglừa cậu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"anhthậtđúng lànóidõng dạc đấy." Lệ Sâm cảm giác mình cùng Diệp Thiệukhôngcòn gì hay đểnói, xoay người muốnđi.

"Nhưng mà bọn họ lạikhôngbiết, tôi chỉ muốn trở về tìm Nam Ca mà thôi. Cha mẹ tôi ở nước ngoài, đến nay cũngkhôngliên lạc được.hiệngiờ tôi nhớ nhất, chỉ cómộtmìnhcôấy."

côcòn vì mình tìm lý do khác nha, nếu như người có dị năng trong đội này bị Zombie g·i·ế·t.côcòn có thể được phân chén canh nha, cũngkhôngthể lãng phí được.

rõràngnóilời khó nghe như thế, Lệ Sâm lạikhôngnghe thấy Diệp Thiệu phản bác. Chỉ nhìn thấyanhtađangkhóc cười, mặc dù nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn: "Đúng vậy... Đềunóitôi có lòng của bác sĩ,khôngbỏ được những người này. Nhưng là chỉ có tôi biếtrõlý dothậtsự."

Nam Ca vỗ vỗ ván giường phát ra tiếng bùm bùm vang dội: "Cái gì mà hành động! Tôikhôngđi! Giấy thử kia cùng tôikhôngcó quan hệ gì!"

Lệ Sâmkhôngtiết lộ chân tướng cho Diệp Thiệu. Diệp Thiệu chỉ có thể lo lắng suông: "Tại sao có thể mất trí nhớ! Tôi nhất định phải làm kiểm tra toàn diện chocôấy, chữa lành bệnh chocôấy!"

Chỗ này mặc dùkhôngcó ánh sáng nhưng cũngkhôngphải là rất tối. Lệ Sâm nhìn về phía Diệp Thiệu: "anhcó lời gì muốn hỏi, cứ hỏiđi."

Nam Ca chỉ có thể quay đầu lại nhìn Tân Vũ Hoa, a, vẻ mặt Tân Vũ Hoa còn vô tội hơncônha, mỉm cười.

"anhvẫn nên tỉnh lạiđi." Lệ Sâm nhàn nhạtnói: "Ngày mai chúng tôisẽrờiđi."

Nhưng mà mình cũngđãbiết tâm tư củaanhta đối với Nam Cathìcòn có thể tùy ýanhta như thế sao?

Vì vậy Nam Ca rất chán chườngmộtlần nữa ngồi xuống. Đám con người này sao có thể nghiền ép con Zombie nhưcôchứ!thậtbực bội!

"Tiểu sư muội, đến đây ngồi cạnhanhđi." Diệp Thiệu chỉ chỉ vị trí bên cạnh.

Sức lực Diệp Thiệukhônglớn như Lệ Sâm nhưng mà cũng nửa bướckhônglui: "Ngày mai chúng tôi muốnđitìmmộtnhóm thiết bị cùng thuốc thử rất quan trọng, tôi vốn thiếumộttrợ thủ.hiệntại gặp được Nam Ca, việc này đểcôấy đến làm là quá phù hợp."

Diệp Thiệukhôngthèm đuổi theo, chỉ là giọngnóiôn nhuận thê lương ở phía sauanhvang lên: "... Tất cả mọi người trong căn cứ đều biếtrõ, tôi vẫn luôn muốnđithượng kinh."

A, Tô Phương cùng Tô Hiển bây giờ là đại hồng nhân của căn cứ,côcó thể khiến bọn họ mangcô!

Ngọn lửa trong lòng Lệ Sâm nổi lên,anhđilên trướcmộtphát bắt được cổ áo Diệp Thiệu: "đitheoanh? Dựa vào cái gì?anhthìtính là thứ gì?"

Diệp Thiệumộtlần nữa nhìn về phía Lệ Sâm: "anhkhônghiểu tôi có bao nhiêu chấp nhất vớicôấy. Lần này cho dù là tôi c·h·ế·t, tôi cũngsẽkhôngchocôấy lại rời khỏi tôi nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi ngày maicôchỉ cómộtngườiđitrong trụ sở, tha hồ phóng túng!

Tân Vũ Hoa kia chính là đứa bé, nhưng mà Diệp Thiệu lại là đối thủ cực kỳ khó giải quyết mà.

Lời tiếp theo cònnóithế nào được nữa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay Nam Ca còn đem tóc buộc thành đuôi ngựa, lúc này hất đầu. mái tóc màu đen phiêu dật ởkhôngtrung vạch ra đường cong cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Thiệu ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm, tình cảm trong mắt thắm thiết khiến Lệ Sâm nhìn thấy cũngkhônglờđiđược: "anhcó thể tưởng tượng được sao, trongmộtcái chớp mắt tin dữ truyền đến kia, toàn thân lạnh giống như đặt mình trong hầm băng. Mỗi ngày đều giống như là cái xáckhônghồn sống sót."

Nam Ca ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng rấtkhôngphối hợp: "Bây giờ thời tiết rất tốt, tôi bỗng nhiên lại muốn đến."

Nước mắt Tân Vũ Hoa mãnh liệt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Nam Ca: "thậtsao?"

"Nam Ca đến cùng là vì cái gì lại biến thành bộ dáng bây giờ?" Diệp Thiệu quan tâm nhất vẫn là thân thể Nam Ca.

"Nhưng màanhcũngkhôngtrở về." Lệ Sâmkhôngchút lưu tình chọc thủng tâm tưanhta: "Dựa vào năng lực củaanh, muốn rời khỏimộtchỗ cònkhôngphải là dễ như trở bàn tay?anhbất quá cũng chỉ biết dùng giả nhân giả nghĩa quảng cáo rùm beng chính mình mà thôi."

anhchỉ cười nhìn Nam Ca: "Sao lại lại đây,khôngphải làkhônghợp ý nhau sao?"

Nhưng mà Cao Trường Húc cơ bản làkhôngcó trả lờicô!

Sắc mặt Diệp Thiệu đỏ lên, hung hăng tách tay Lệ Sâm ra, uy h**p nhìnanh: "anhcó thể ngăn cảnkhôngcho Nam Cađi, nhưng mà tôi lại có nhiều biện pháp giữcôấy lại."

Diệp Thiệu dùng đòn sát thủ cuối cùng: "Bác sĩ trong tận thế cực kỳ quan trọng.anhkhôngthể nàokhôngbiếtrõ, nhìn dáng ngườianh, còn có thói quen cùng động tác bình thường. Trước kiaanhhẳn là quân nhân? Thuốc thử lần này là tôi đồng ý với người trong căn cứ Tân Bình. Chờ việc này kết thúc, tôi và các người rờiđi. Yên tâm, thí nghiệmđãtiến hành đến bước cuối cùng, rất nhanh có thể kết thúc."

Diệp Thiệu nhìn bàn tay mình, giống như làđangnhìnanhta có bao nhiêu vô lực: "Có ngườinóiNam Cađãchết, c·h·ế·t ở bệnh việncôấy trực ban đêm hôm đó..." Giọngnóianhtanhẹnhàng, áo khoác trắng ở ban đêm phá lệrõràng: "Tôikhôngdám trở về, tôi sợ sau khi trở về cũngkhôngtìm thấycôấy... Nhưng mà tôi cũngkhôngmuốn tin tưởngcôấythậtsựđãrờiđi... Hôm nay trong nháy mắt nhìn thấy Nam Ca. Trong lòng tôiđãnghĩ, chỉ cầncôấy còn sống, tôi nguyện ý đoản mệnh hai mươi năm..."

côche ngực, làm sao bây giờ, timcôbị chặn rồi.

Lệ Sâm dừng bước.

Nam Ca cân nhắcmộtlát quyết định ngồi ở đối diệnanhta. Bởi vì chỗ đó dựa vào cửa sổ, mặc dùđãbị phong kín nhưng mà dọc đường còn có thể ngắm phong cảnh.

Lệ Sâm đứng tại chỗkhôngđộng, nhưngthậtra trong lòng muốn cười ra tiếng: "Còn chờ cái gì màkhôngrờiđi? Buổi tốicôcòn muốn ở phòng tôi nghỉ ngơi sao?"

Sau khi Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu thấy được liềnđira quảng trườngnhỏ. Đại kháiđihơnmộtngàn thước, Lệ Sâm mới dừng lại.

Nhiệm vụ ngày mai đến cùng là cái gì nha? Tính cách Lệ Sâm như vậy, vì saokhôngmang theo mình? Chẳng lẽ là muốnđitìm vật gì tốt,anhsợ phải phânmộtchén canh?

"Tôi đương nhiênsẽbảo vệ mìnhthậttốt!"nóixong,côxoay người lên xe.

Đây là Diệp Thiệu đem thẻ đánh bạc tung ra.

Vốn tưởng rằng Lệ Sâm nhất địnhsẽcưỡng épcôđi,côcũngđãnghĩ kỹ thủ đoạn tiếp theo.cômuốn ồn ào khiến đêm nay Lệ Sâm đừng nghĩ đến nghỉ ngơi, hừ!

Vì vậy ngày thứ hai ở thời điểm tập hợp, Lệ Sâm quả nhiên thấy Nam Ca khoan thai đến chậm.

Chương 76: Tôi càng muốn đi

Bổ não cả đêm, cuối cùng Nam Ca xác định. Khẳng định là Lệ Sâm muốn ănmộtmình! Cho nên mớikhôngmangcôtheo!

Lời Diệp Thiệu giống nhưmộtđạo sấm sét ở trong nội tâm Lệ Sâm nổ vang.

"Tận thế đến, xảy ra vấn đềkhôngphải là rất bình thường sao? Thời điểm tôi nhặt... Mang theocôấy,côấyđãnhư vậy."

Hôm nay Cao Trường Húc điều khiển làmộtchiếc xe vận tải, xem ra rất nặng nề.trênxeđãcó nhiều người, giống như Nam Ca dự liệu, Diệp Thiệuđãởtrênxe.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Tôi càng muốn đi