Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Là người của tôi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Là người của tôi


Dọc theo đườngđiđụng phải nhiều Zombie như vậy, biến dị hệ phong, hệ thủy cũng có thể xuấthiệnthành đàn. Chỉ có hệ tinh thần lại rất ít. Ở phía con người, chỉ sợ cũng là tình huống như thế.

Người đàn ông đầu lĩnh kia cũng làmộtbộ dáng bỉ ổi, thân thể ngược lại to con cực kỳ.

Nam Ca tàn nhẫn nhìn chằm chằmanhta: "Sao?anhcòn muốn đụng đến người của tôi?"

Lệ Sâm nghĩ đến xuất thần, cánh tay vẫn cònđangkiềm chế Nam Ca cũngkhôngpháthiện.

Hơn nữa ánh mắt kia triền miên đau khổ, giống như là Nam Cacôphụ cậu vậy.

Tô Phương cùng Tô Hiển cũng quay đầu lại nhìn. Vừa nhìnđãkhôngdừng được,điqua đây mặc dù đều là người bình thường nhưng thân thể cường tráng. Mấu chốt là nhóm người này có hơn năm mươi người!

Tô Phương cùng Tô Hiểnđiở phía sau Nam Ca, thấy thế nào cũng có điểm giống người hầu của Nam Ca.

Nam Ca hừmộttiếng: "Có người lừa tôi, tôiđanggiận cái gì chứ!"

Mặc dù thân thể bị tòa nhà che lấp, nhưng mà lêncôđãcấp giống như là phát ra ánh sáng. Hấp dẫn ánh mắt Tô Phương cùng Tô Hiển.

Lệ Sâm nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."anhlại bắt đầu phát huy kỹ năng chuyển đề tài: "nóisauđi, buổi sáng tỉnh lại tôiđãpháthiệncôcó chút bối rối. Tối quakhôngphải là lại gây họa chứ?"

Nam Cakhôngcó ý kiến gì, ngạo mạnnói: "đithôi."

Chắc là chưa từng thấy biểu cảm lạnh như băng của Lệ Sâm, Tân Vũ Hoathậtsựbị dọa sợ. Nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Kengmộttiếng, thanh đao rơitrênmặt đất. Nam Ca muốnđinhặt nhưng là Lệ Sâm cònđangnhấncô.

Nhưng mà hai người kiakhôngđộng đậy,khôngcó nghĩa là người kháckhônglàm thế nha. Thời điểm Tân Vũ Hoa mở cửa, chứng kiến đống bừa bộntrênsàn, gào lênmộttiếng: "Hai ngườiđanglàm gì vậy! Muốn đem tòa nhà này hủyđisao!"

Nếu nhưthậtsựbị người trong căn cứ quan sát được, bọn họ muốnđisẽrất phiền toái.

Tô Hiển đứng sau lưng Tô Phương, còn cùng Lệ Sâm khô khốc giải thích: "Vừa mới nãy bọn tôi nghe thấyâmthanh trong nhà hơi lớn..."

Nhắc tớisựkiện này, Trong lòng Nam Ca thầm kêumộttiếngkhôngxong.côlập tức tránh né ánh mắt nóng rực của Lệ Sâm, còn giả vờ như xem phong cảnh bên ngoài, mặc dù cửa sổ cònđangđóng: "Tối hôm qua tôi rất biết điều nhé, chuyện gì cũngkhôngphạm vào."

Nam Ca định lên tiếng nhắc nhởanh, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặtanhngưng trọng. Tâm tình thấp thỏm từ sớm tinh mơ vậy mà thần kỳ bình tĩnh lại.

Cái người đàn ông này,anhrất cường đại.côkhôngbiết do nguyên nhân gì, chỉ làcôtin tưởnganhcó thể bảo vệ mình tốt.

Tô Phương ngẩng đầu: "Sao có thể? Vật tư trong đây rất sung túc! Cảmộtkhu rộng lớn này ban đầu cũng chính là khu dân cư, căn cứ đềuđãthanh lý sạchsẽ!"

Cậu vừa đến nên cũngkhônghiểurõtình hình, Tân Vũ Hoa bùng nổ: "Nam Ca! Có phảianhta bắt nạtcôkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca bĩu môi, các ngườithậtsựkhônghiểu biết về tôi đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sao nào? Các người có ý kiến gì?"

Nam Ca quảthậtcảm thấy mấy người này ngu xuẩn đếnkhôngthể ngu hơn. Bọn họ là khẩu phần lương thực củacô! Sao lạikhôngphải là người của mình!

Tô Phươngkhônghiểu: "Có ý gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Sâm cười nhạt,côcàng như này càng lộ ra trong lòng có quỷ. Cho nênanhhù dọacômộtchút: “côxác địnhkhôngnóivới tôi? Người có dị năng trong đây rất nhiều.côcũng biếtrõ, nếu quảthậtgặp chuyệnkhôngmaythìtôi cũng chỉ làmộtngười bình thường muốn cứucôcũngkhôngđược."

"Tiểu Zombie, rốt cuộccôđanggiận cái gì thế?"

Tô Phương cùng Tô Hiển gật đầu, Tô Hiển còn chưa từ bỏ ý địnhnói: "Chúng tôi muốn ở cùng Nam Ca."

Những người này vừa nhìn thấy Nam Ca, ánh mắtrõràng đều sững sờ. Còn có chút kinh diễm đến đờ người.

Tân Vũ Hoarõràng cũngđãnghĩ sai lệch. Rất là chua xót nhìn thoáng qua vách tường, lại nghĩ tới tư thế lúc nãy của hai người.

"Là tại tôi sao?" Vẻ mặt Nam Ca rất Sparta*.

"anhđitheo tôi làm gì?" Nam Ca nhíu mày,khôngngừng đong đưa bàn tay bénhỏ: "anhcó chuyện gìthìnhanhđilàmđi, tôisẽcẩn thận mà."

khôngthể nhịn được nữa,côtungmộtcước đem đầu lĩnh đạp bay: "Cười cái gì mà cười!nóilà người của tôithìlà người của tôi!"

Vì vậyanhcũngkhôngđùacônữa, bảo đảm vớicô: "Chờ chúng ta đem hai chị em Tô Phương Tô Hiển dàn xếp tốt. Tôisẽgiải quyếtmộtchút việc riêng rồi lập tức rờiđi."

Nhìn tính tình Nam Ca cay như thế, những người này ngược lại càng vui vẻ trở lại. Cái người đầu lĩnh kia còn chỉ chỉ bên ngoài: "Trong này quá chật, chúng ta có chuyệnthìra bên ngoàinói?"

Nhưng mà bây giờ cậu hơi tức giận, vì vậy hừmộttiếng nghiêng đầu bỏ chạy.

Nam Ca ai nhamộttiếng, quyết định cùng bọn họnóirõ. Ai biết còn chưa mở miệng,đãnghe thấymộttrận tiếng bước chân: "Đâykhôngphải là hai cái người có dị năng mới tới sao? Nghenóilà ngồi máy bay trực thăng lại đây nha."

Nam Ca thất lạc lắc đầu: "Tôi vừa mới quan sát thấy liền lập tức thu hồi lại tinh thần.anhta ở nơi nào, tôi cũngkhôngnhớ được."

Lệ Sâm ở phía sau bổ sung: "côchờ tôi rửa mặt xong, tôiđivới mọi người."

Lệ Sâm bóp cằmcô, nhìn chằm chằm vào đôi mắtcô,rõrànganhvừa mới xuất lực rất nhiều. Nhưng bây giờ ngay cả thở gấp cũngkhôngcó.

Lệ Sâm vốn còn muốn giải thíchmộtchút,hiệntại dứt khoát ngậm miệng.

Lệ Sâm rửa mặt xong,khôngyên tâmcônên vẫnđitheo.

(*Mặt há hốc mồm vừa ngạc nhiên vừa tức giận ấy. bà tác giả chơi chữ quá)

Sau khiđimộtvòng, Nam Ca mang hai chị emđivàomộtcái cái hẻmnhỏhẻo lánh. Chỗ này cách khu người ởđãrất xa, sớm tinh mơ cũngkhôngcó ngườiđilại đây.

Vì vậycôchỉ có thể thở phì phì ngẩng đầu nhìn Lệ Sâm.

nóixong cậu giống như muốn cùng Lệ Sâm liều mạng, tư thế muốn xông lên phía trước.

Nam Cakhôngthể nào đồng ý ở giữamộtđám người sinh sống, lập tức lắc đầu: "khôngcần, trong này tìm đồ ăn quá lao lực."

Tô Phươngthìphức tạp hơn, Nam Ca đến cùng là thích bao nhiêu người đây! Lúc nãycôấy lại lớn tiếngnóimuốn... Muốn ăn Lệ Sâm...

Nhưng mà trong mắt Nam Ca nhìn thấy, mấy người này đều biến thành món ăn.mộtthân da thịtkhôngbiết luyện ra như thế nào, loại đàn ông này Lệ Sâm mà ra taythìchỉ cầnmộtchiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

GiọngnóiLệ Sâm rất giống người cha trẻ tuổi, bất đắc dĩ cực kỳ: "Thời kỳ trưởng thành thôi,khôngcần phải để ý đến cậu ta. Tôiđirửa mặtđã."

Nghe giọngcôcàng ngày càng thấp, Lệ Sâm biếtcôthậtsựsợ hãi. Bây giờanhcũng rất lo lắng, hỏi dồn dập: "Người kia có pháthiệncôkhông? Vị trí cụ thể là ở chỗ nào,côcảm giác đượckhông?"

Sắc mặt cậu xám trắng, nếukhôngphải là Nam Ca quần áo chỉnh tềđira, phỏng chừng cậu cũng phải giống như Tân Vũ Hoa tức giận chạy trốn.

Vì vậy Nam Ca căn bản làkhôngđể cho Tô Phương cùng Tô Hiển có cơ hội cự tuyệt, dắt lấy bọn họđiluôn!

Ánh mắt Lệ Sâm tối tăm liếccômộtcái, sáng sớm tinh mơ vận động cái gì.

Nam Ca có chút vô lực: "Tôi muốnnói, về sau chúng ta chắcsẽkhônggặp nhau nữa. Nhân loại các ngườikhôngphải là rất coi trọng thiếu nợthìphải trả tiền sao?"

Lệ Sâm cầm lấy cái chậu trong phòng muốn trực tiếpđitìm Tô Phương cùng Tô Hiển. Cho nên mớinói, có hai người dị năng hệ thủy rất là tốt.anhmuốn tắm nước nóng cũngkhôngcó vấn đề gì. Khiếnanhkinh ngạc là vừa mở cửa ra,đãgặp được Tô Phương Tô Hiểnđangđứng ở cửa.

Nam Ca chớp chớp con mắt, quay đầu lại nhìn Lệ Sâm: "Cậu ta sao vậy?"

Hai chị em nghĩkhôngsai, mấy người bình thường này chính là tìm đến để phủ đầu.

Chương 72: Là người của tôi

Bây giờ Nam Ca rất muốnđikhám phá căn cứ này, suy nghĩ của hai chị em cũngkhôngtruyền đến đầucô.côchỉ vui vẻ hỏi: " Hai ngườiđãăn sáng rồi sao?"

Lệ Sâm nặng nề gật đầumộtcái.

Hai tay Nam Ca ôm lẫn nhau,khôngcần quá sứcthìmặt cũngđãkéo căng. "Hai người về sausẽphải ở trong căn cứ." Nam Ca mịt mờ nhắc nhở bọn họ trả nợ.

Bây giờ Nam Ca rấtkhôngvui. Mấy người này là loại chuyện gì xảy ra,khôngthấycôđangmuốn ăn điểm tâm sao?

Lệ Sâm kéo lấy taycô, ân cần nhìncô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam Ca vội vàng lên tiếng: "Ai nha cậu đừng khóc mà! Chúng tôi chỉđang... Chúng tôiđanglàm vận động thôi!"

côquá thất bại mà. Dựa theo tình thế nàythìrốt cuộc phải bao lâu nữacômới có thể đánh bại người đàn ông này đây?

Thân phận Nam Ca cũng là vấn đề lớn, bên trong này còn có trạm radio. Nếu bị người khác pháthiệnracôlà Zombie, tin tứckhôngquá vài phút là có thể truyền khắp cả nước.

Còn may Nam Ca ngốc nghếch,khôngtiếp thu được ánh mắt của cậu.

"Người củacô?"mộtcôgáinhỏnũng nịu làm chủ cho hai người có dị năng? Bọn họkhôngnghe lầm chứ?

Tô Phương cùng Tô Hiển cũngđitheoanhta, ai biết người kia lại cản lại: "Hai người hệ thủy phải ở lại chỗ này."

Nam Ca đứng ở dưới chân tường, có ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống châncô.

thậtra Nam Ca đơn độc gọi bọn họđira là có chút tâm tư. Hai chị em nàykhôngphải là còn nợcôsao!

Những người có dị năng kia sức chiến đấu quá cường hãn, bọn họkhôngdám tìm. Nghĩ tới hai người này hệ thủy, khẳng địnhkhôngcó lực sát thương gì. Cộng thêm bọn họ có hơn năm mươi người, còn đánhkhônglại hai người sao?

Lệ Sâm cùng Nam Ca cũng nghe được giọng của cậu, tuy nhiên Lệ Sâmkhôngđộng đậy, mà Nam Ca bị thân thể cao lớn củaanhcản trở, vì vậy chỉ thò cái đầu ra.

Hai người cũngđãnghenóitại căn cứ này, người có dị năng cùng người bình thường quan hệkhôngtốt lắm,khôngnhẽ bọn họ vừa đếnđãđụng phải người muốn ra oai phủ đầu sao?

Vốn sáng nay Nam Cakhôngđánh lại Lệ Sâm,côcó chút cáu kỉnh. Bây giờ còn có ngườikhôngmuốn sống đưa đến,cômộtphen kéo Tô Phương Tô Hiển qua, đem bọn họ bảo vệ ở phía sau.

Lệ Sâm từ từ buông Nam Ca ra, quay đầu nhìn Tân Vũ Hoamộtcái: "đitới nữa liền đánh cậu khóc."

côấy cúi đầu, tình nguyện cho là mình nghĩ nhiều.

Nam Ca tiến lên phía trước hai bước: "Sao cậu lại đến đây sớm như thế?"

Nam Ca thành công bị lừa dối, kinh hãi nhìn chằm chằmanh: "thậtsựkhôngcứu được tôi?"

Tân Vũ Hoa vốn muốn qua nhìnmộtchút xem Nam Ca tỉnh chưa, còn muốn dẫncôđiăn điểm tâm nữa. Căn cứ của bọn họ bình thường đều có nấu cơm cùng món ăn nóng để ăn!

Vì vậy Nam Ca đáng thươngnói: "Ngày hôm qua tôi chỉ... chỉ dùng tinh thần quan sát xung quanh đâymộtchút thôi... Nhưng sau đó pháthiệncó người có dị năng hệ tinh thần... Hình như còn làn cấp cao..."

Nhất thời, trong đám người vang lênmộttrận cười vang.

... Vận động cũng quá kịch liệt rồi.

Lúc này Lệ Sâm mới buông tay ra: "Đừngđiquá xa, sớm trở vềmộtchút."

đidạo xung quanh đâymộtvòng, thu hoạch vô số ánh mắt quan sát. Hiên giờ Nam Ca mang theo hai người hầunhỏ, bộ dáng còn rất uy phong.

Đến lúc đó, saocôcòn có thể ở dưới mí mắt loài người sống sót?

Ngược lại Nam Carõràng là Zombie thế nhưng lại cảm thấy mệt mỏi!

Tô Phương cùng Tô Hiển vẫn luônkhônglên tiếng, về sau vẫn là Tô Hiển nhịnkhôngđược hỏi Nam Ca: " Chị Nam Ca, ngày hôm qua người lãnh đạo của căn cứ gặp chúng tôi, phúc lợi ở đây rất tốt. Chị có muốn ở lạikhông?"

Lệ Sâm còn rất vô tộinói: "rõràng là tối hôm quacôkhônghỏi tôirõmà."

Nam Ca lập tức dùng ánh mắt bảo đảm,sẽkhônglàm mình bại lộ.

Đầu ngõ vốn chật hẹp, trực tiếp bị bọn họ chặn lại.

"Vậy hai người mang tôiđidạođi!" Dù sao địa hình xung quanh đều mò đượckhôngsai biệt lắm.

Nhìncônhư thế, Lệ Sâm hơi đau lòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Là người của tôi