Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Cô mới dọa người
nóixong,côcòn nằm xuống đưa lưng về phía Lệ Sâm, bày tỏkhôngmuốn nhìn thấyanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà Nam Ca bị vài người nhớ kỹ, ở thời điểm sau nửa đêm mới tỉnh lại.thậtracôbiếtrõmình buồn ngủ cực kỳ cho nên mới ngủ. Nhưng mà lần này ngủ, cùng ngày xưarõràngkhônggiống nhau.
Tính tình Nam Ca vốn rất hiếu kỳ,côđãquên cònđangcùng Lệ Sâm bực bội liền mềm mại hỏi: "anhăn cái gì vậy? ăn ngonkhông?"
Nam Ca vẫn luônkhôngtỉnh lại, Lệ Sâmkhôngcó tâm trạng ăn cơm, nước cũngkhôngmuốn uống.
Tô Hiển nào biết Tô Phươngđangsuy nghĩ gì,hiệngiờ cáccôđối với Nam Ca đều có chỗ hiểu lầm... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi đến khicômở mắt ra, đôi mắt to tròn kia ở trong đêm tối phát ra ánh sáng!
Lệ Sâm cười nhìncômộtcái, sau đó từ dưới sàn nhà lấy ramộtbao thức ăn, ngồi ở bên giường bắt đầu kéo vỏ túi.
Lệ Sâm đưa tay cầmmộtcái, rất nhanh liền buông ra: "Lệ Sâm."
Người đàn ông xa lạ này chắc là người Cao Trường Húc mang vào căn cứđi? Vốn còn nghe Cao Trường Húc tán dươnganhta nhiều như vậy, Diệp Thiệu cònthậttò mò, muốn gặp mặtmộtlần. Ai biết chỉ đối mặtmộtcái,anhta liềnkhôngvui vẻ nổi với người trước mặt này.
Lúc này Lệ Sâm mới đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Nam Ca bên.
đangmuốn làm chuyện tốt,côkhôngchú ý liền nghe thấymộtgiọng nam vang lên: "côcười gì vậy?"
Tô Phương hâm mộ nhìncôgáikia, người kiarõràng cũng chú ý tới bọn họ. Tuy nhiên chỉ xa cách gật gật đầuđãđi.
Nhưng mà nếu Lâm tiên sinh cũngđãnóimuốn nghiệm chứng năng lực, hai người bọn họ cũngkhôngthể cự tuyệt. ước định thời gian xong, Lâm tiên sinh còn tìm người dẫn bọn họ tham quan căn cứ.
Lúcđingang quamộtcăn phòngnhỏ, người kia còn chỉ: "Chỗ này chính là trạm radio của chúng tôi,hiệntại chúng tôi đểu thông qua chỗ này cùng bên ngoài liên lạc."
thậtra Lệ Sâm thấycôtỉnh lại,mộtlòng mớithậtsựthả vào trong bụng.
Tô Hiển thànhthậtgật đầu: "Đúng vậy. Nhưng mà chúng tôi cũngkhôngbiếtanhta làm sao biết biện pháp này."
Ý ở ngoài lời chính làanhcó thểđiđược rồi, thuận tiện đem Tân Vũ Hoa cũng mangđiđi.
Chờ nghe được bọn họnóilà tới từ cái thị trấn kia, Lâm tiên sinh còn thương xót nhìn bọn họmộtcái,nóimộtcâu nén bi thương.
Tân Vũ Hoa gật đầu, tuy nhiên tâm tình lại có chút mất mát. Mặc dù cậu cũng hiểu ra, căn cứ chỉa cómộtmáy bay trực thăng, vẫn là giải quyết phái bình thường làm khó dễ mới giao vào trong tay bọn họ.khônglấy được nhiều công lao, sao có thể dùng tốt máy bay trực thăng?
Nam Ca ngheâmthanh sột soạt, nhịnkhôngđược nghiêng đầu nhìnanhmộtcái. Pháthiệnmộttayanhđangnắm lấy cái bánh mì ăn ngon lành.
côcó thể cảm giác được bên cạnh có người, biếtrõbọn họđangnóichuyện nhưng lại nghekhôngrõbọn họđangnóicái gì, cũng hoàn toànkhôngtỉnh lại được.
Đối với việc có thể rời khỏi chỗ này sớm, Diệp Thiệu cầu cũngkhôngđược.anhtin tưởng Tân Vũ Hoa nên cũngkhôngnghĩ tới mẫu máusẽcó vấn đề gì, vì vậy sau khi nhận lấy, liền trực tiếp đặt ở trong hòm thuốc.
Sau khinóixonganhta liền xoay người rờiđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Thiệukhônglạiđivào bên trong mà chỉ cùng Tân Vũ Hoanói: "Bình an trở về là tốt rồi, tôi vừa vặn còn có chút thuốc cùng thiết bị muốn tìm. Chờmộtlát nữa tôiđitìm Cao Trường Húc."
Tân Vũ Hoa đứng lên, từ góc độ Diệp Thiệu nhìn lạithìcậu vẫn đem ngườitrêngiường ngăn trở cho nên Diệp Thiệu cũngkhôngthấy được mặt Nam Ca.
Người đàn ông chịu trách nhiệm giới thiệu kia cườimộttiếng: "Sao nào, đẹp mắtkhông? Đó chính là chủ trì phòng phát thanh của chúng tôi, Đường Tư Nguyệt. Trước khi tận thế xảy rađãnổi danhtrêncả nước.côấy là bông hoa của căn cứ chúng tôi, bản thân lại là người có dị năng. Trong căn cứ có rất nhiều người theo đuổicôấy."
Bộ dáng bác sĩ Diệp ngoài cửa rất xuất chúng.anhta đeo mắt kính, góc cạnh nhu hòa càng lộ ra khí chất ôn hòa.
Đương nhiên, mặc dù động tác còn tính là văn nhã, nhưng tốc độ ăn đồ cũng rất mau. Đợi sau khi nếm qua đồ ăn, Nam Ca còn thấyanhnhét hai viên thuốc vào trong miệng.
Chương 70: Cô mới dọa người
Ánh mắt Tô Phương cùng Tô Hiển đều bị hấp dẫn.
Tô Hiển suy nghĩmộtchút bộ dáng Tông Hạo Hiên lãnh khốc kia. Nghĩ thầm, sao tôikhôngnhìn ra tôn trọng nha...
Thậm chí bản thân Lệ Sâm cao lớn tuấn lãng, chỉnóinăm người trong tiểu đội này cũngkhôngcó địch ý vớianh.
Lệ Sâm đem lọ máu cho Diệp Thiệu, trực giác củaanhkhiến choanhkhôngmuốn để Diệp Thiệu ở đây thời gian quá dài.
cômạnh mẽ ngồi dậy, co người lại hướng về phía bên trong giường, kinh hãi nhìn chằm chằmanh: "Tại saoanhlại ở chỗ này!mộtchút cũngkhônglên tiếng,anhmuốn hù c·h·ế·t tôi à!"
Nam Ca vui thích, taynhỏnắm chặt đặt ở trước ngực, còn ngon lành cười hai tiếng.
Cùng Lệ Sâm xa cách gật gật đầu: "Vậythìtôiđiđây, có chuyện gì có thể bảo Vũ Hoađitìm tôi."
Ngược lại Tô Phương cùng Tô Hiển, hai người thấp thỏmđigặp người lãnh đạo phái dị năng.
Vì vậyanhta ôn hòa mang theo xa cách, cùng Lệ Sâm duỗi tay: "Diệp Thiệu."
Nam Ca vĩnh viễn cũngkhôngbiết,anhxơ xác ngồi ở mép giườngcôgần mười tiếng đồng hồ, cũng sắp biến thành hòn vọng thê rồi.
Vừa vặn, cửa phòngnhỏbị mở ra.mộtcôgáicó dung mạo kiều diễm từ bên trongđira.
Dưới đáy lòng Tô Phương thở dài, nghĩ tới, nếu màcôcó thể xinh đẹp như nữ phát thanh này, Nam Ca nhất địnhsẽcàng ưa thích mình.
Lệ Sâm biết trong đầucôchỉ muốn ăn, cười đến con mắt đều cong.
Ai nha,hiệntạicôđãlợi hại như vậy, chạy trốn khẳng định rất dễ dàng.
Lúc này Diệp Thiệu cũng ở trong lòng quan sát Lệ Sâm, tuy nhiên con mắt củaanhtakhôngcó tính xâm lược như vậy.
Ha ha, Lệ Sâm cái đồ con người ngu xuẩn kia, lần này cũng đừng hòng bắtcôlại.
Giống như Lệ Sâmnóitrước đó, Lâm tiên sinh chỉ hỏi bọn họ lúc nào thức tỉnh dị năng, lại làm như thế nào thăng cấp.
Vì vậy Lệ Sâm dặn dò bọn họ vài câu: "Các người cẩn thậnmộtchút, cứnóithậtlà được. Tuy nhiênkhôngcầnnóinhiều về tôi cùng Nam Ca."
Ngược lại Tô Hiển kéo kéo tay áo Tô Phương, cùngcônói: "Chị, chúng tađithôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ phút nàyanhcũngkhôngcó tâm tưnóigiỡn, chuyển mắt cùngcônói: "Tôi liên tục ngồi ở chỗ này là docôkhôngchú ý tới.nóisauđi,côvừa mới mở choàng mắt, sau đó liền bắt đầu cười.côcó biết bây giờ là hơn nửa đêm,cômớithậtsựlà dọa người được chứ?"
Diệp Thiệu gật gật đầu,nóivớianh: "Tôi đến lấy máu để thử máu."
Quả nhiên Lâm tiên sinhkhônghỏi nữa, cùng hai người họnói: "Thế nàyđi, ngày mai tôi đem tất cả triệu tập lại. Kiểm tra thực lực của cả nhómmộtchút. Sau đó lại sắp xếp vị trí cho mọi người, các người yên tâm. Người có dị năng hệ thủy hệ ở căn cứ địa vị đều vượt xa người có dị năng khác. Tông Hạo Hiên hai người cũngđãthấy chưa? Biến dị hệ sét, g·i·ế·t Zombie giống như là băm món ăn, cậu ấy cũng rất tôn trọng hệ thủy."
Tân Vũ Hoanóivới Lệ Sâm: "Là bác sĩ Diệp đến!"
"Đây là mẫu máu."
Hai mắt Tân Vũ Hoa nhìn chằm chằm Nam Ca, do dựmộtchút vẫnđitheo Diệp Thiệu ra ngoài.
Cậu vừa muốn đứng lên mở cửathìLệ Sâmđãđitới cửa, mở ra. Lẽ ra cùng người lạmộtcâu cũng chưanóicùng nhau, có rất ít người khiến đối phương lưu lại ấn tượng xấu.
Nam Ca bị dọa sợ hết hồn, nhìn bên cạnh giường ngồimộtcái bóng đen! Akhôngphải, ngồimộtcái người Lệ Sâm!
Tô Phương cùng Tô Hiển vẫn luôn rất câu nệ, ngồi ởtrênghếkhôngdám nhúc nhích.
Con mắt Nam Ca ngập nước, đương nhiên Lệ Sâm biếtrõcôkhẳng địnhkhônghiểu cái gì là gợn nước mênh mông, thuần túy đó là thể lực tăng lên. Bộ dáng so với trước kia càng xinh đẹp hơn.
Mặc dùkhôngbiếthiệntại bản thânđãlợi hại đến trình độ nào, nhưng nếu như gặp phải Zombie cấp ba, khẳng định nókhôngphải là đối thủ củacô!
Tân Vũ Hoa ngẩng đầu hỏi: "Ai đấy?"
Lệ Sâm đem cửa mở to ra cho Diệp Thiệuđivào, thấy sau lưng người này còn cõngmộtcái hòm thuốcnhỏ.
côtự cảm thấy, thân thể mình giống như xuấthiệnmộtchút thay đổi. Vân da vốn bị tổn hại đềuđangtừ từ được chữa trị.
Chỉ thấyanhta còn mặc áo khoác trắng, làn da có khả năng là vì hàng năm ở trong phòng nên so với người đàn ông khác trắng hơn rất nhiều.
"Là tôi."mộtgiọng nam ôn hòa vang lên, coi như là cách cánh cửa, nhìnkhôngthấy người. Lệ Sâm cũng có thể đoán được, đây làmộtngười đàn ông có tác phong làm việc.
côấy còn mặcmộtthân quần áo ôm sát cơ thể, tuổi cũng tầm hai mươi lăm tuổi. Tóc xoăn sóng lớn màu đỏ, dáng người cưc kỳ tốt.
Vật tư thuộc về Tô Phương cùng Tô Hiển quả nhiên rất nhanhđãđược đưa đến. Hai chị em kia nếm qua vài thứ rồi đến nhìn Nam Ca.nóivới Lệ Sâm: "Người trong căn cứđãbiết dị năng của bọn tôi,nóisau bữa cơm chiều muốn gặp chúng tôi."
Tô Phương hơi mất mát, nhưng màkhôngcó biện pháp chỉ có thể mang Tô Hiểnđi.
côcảm giác tinh thần mình khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, thử dò xétmộtphen mới pháthiệnbây giờcôcó thể chứng kiến xung quanh 1000m!
Đó làmộtngười đàn ông có ánh mắt mạnh mẽ, nhìn qua hơn năm mươi tuổi. Tất cả mọi người gọi ông ta là Lâm tiên sinh. Về phần tên ông ta là gìthìông takhôngchủ độngnóivới Tô Phương Tô Hiển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khianhta vào cửa mới nhìn thấy Tân Vũ Hoa, khuôn mặt tươi cườirõràng nhu hòa hơn nhiều: "Vũ Hoađangở đây sao? Sao rồi, nhiệm vụ lần này thuận lợikhông?"
nóicách khác dị năng củacôcũng lên cấp ha ha!
Lệ Sâm lạikhôngmuốn rời Nam Ca.côcònđangmê man, mìnhkhôngthể rờiđi.
Tân Vũ Hoa mặc dùkhôngcónóirõ, nhưng mà Lệ Sâm cũng có thể nghĩ đến. Trong lònganhhiệnlên vài kế hoạch, quyết định chờ nhìn đến lúc thấy bác sĩ Diệp, rồi mới cân nhắc.
Người kia rất hiểu quy củ, chỉ đơn thuần giới thiệu. Chẳng hề từ trong miệng bọn họnóilời khách sáo.
Lâm tiên sinh ngược lại ha ha cườimộttiếng: "Hai người cũng đừng khẩn trương, bàn về cấp bậc dị năngthìtôi so với hai người cònkhôngbằng. Có thể ngồi cái vị trí này cũng là người người phía dưới coi trọng tôi. Đối với việc các người vừa mớinóilà ăn tinh hạch để lên cấp. Tinh hạch kia là ai cho các người? Là đồng bạn cùng các người tiến vào căn cứ sao?"
Tô Phương có chút sợ hãi, trước đâycôhỏi thămmộtchút. Nghenóicái căn cứ này có mấy vạn người.
Tô Phươngkhôngkhỏi nhìn kĩmộtchút, nghĩ thầm, hóa ra lúctrênxe lửa nghe được radio là từ nơi này truyền ra nha.
Đây cũngkhônggiống như là nhóm bọn họ tróng thị trấn kia, nếu quảthậtxuấthiệnviẹc ngoài ý muốn, bọn họ muốn chạy cũng chạykhôngđược. Cho nên cùng Lệ Sâmnóinhư thế là hy vọng Lệ Sâm có thể cùng bọn họđi.
Hai người cònđangnóichuyện liền vang lên tiếng đập cửa.
Từ trước đến giờ Lệ Sâm cũng chưa từng nhìn thấy tên con trai nào ôn hòa đến thế, thậm chítrênngườianhta tỏa ra khí chất khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ thân cận. Nhưng mà... Phản ứng đầu tiên của Lệ Sâm chính là,mộtngười đàn ông còn trắng như thế làm gì? Khiến choanhrất làkhôngthích.
Lúc này bị Lệ Sâm chỉ trích ngược lại, Nam Ca còn cứng cổkhôngthừa nhận: "Tôi lạikhôngbiếtanhở đây!anhbị tôi dọa cũng là đáng đời! Hừ!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.