Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Bạn gái của tôi
Hôm nay cô cũng rất may mắn vì không bị lửa thiêu c·h·ế·t, mà là... Thôi, may mà cô c·h·ế·t rồi, xùy xùy.
Nam Ca chậm chạp quay đầu, cô cảm thấy mình còn bình tĩnh chán, tuy trong làng đã muốn cầm dao băm anh ra, rồi ăn thịt cho thỏa lòng.
Khi nãy là cô bị Lệ Sâm đè đầu vào cửa kính, còn tình hình hiện tại chính là hận không thể dán luôn tai mình lên cửa xe.
Nhưng mà! Có người nói xin lỗi như vậy à? Anh ta còn đè đầu mình kìa! Đồ khốn!
Nam Ca nghe đến đó, bị dọa muốn tiểu ra quần luôn!
Cả một đoạn đường Lệ Sâm cũng không dừng lại, anh đưa cô lên xe. Tòa nhà kia sập rồi, có thể sẽ khiến cô có phản ứng khác, nơi này không thể ở lâu được.
Nhưng mà cô lại không muốn khuất phục một chút nào! Sớm muộn gì cô cũng khiến tên này đẹp mặt!
Sờ sờ xương sườn của mình, cô quyết định sẽ tính sổ với anh ta sau.
Lệ Sâm cũng không sợ cô, thật ra anh thấy cô lộ vẻ tức giận còn tốt hơn làm bộ dạng im lặng trầm lắng.
Nam Ca rất muốn chửi người mà! Cái loại lúc nào cũng dùng vũ lực này! Chờ khi nào cô nói năng nhanh nhẹn lại được, nhất định phải chửi hắn ta ba ngày ba đêm cho thỏa hận!
Mấy quân nhân nhìn Lệ Sâm đứng im đó, bọn họ cảnh giác, đưa tay cầm s·ú·n·g. Chỉ cần Lệ Sâm có hành động khả nghi nào, họ sẽ bắn c·h·ế·t tại chỗ.
Lệ Sâm vẫn còn đang nghĩ cách. Anh không thể c·h·ế·t ở đây được.
Zombie trong thành phố nhiều như vậy, triển khai cứu người cũng chỉ có quân đội.
Nếu như họ thực sự đang trốn ở nơi nào đó, nói không chừng người Nam Ca lo lắng… cũng sẽ ở đó.
“Không phải… cố tình, là... anh... cố ý.” Nam Ca kiên trì bộc lộ suy nghĩ của bản thân.
Mùi xác c·h·ế·t trên người cô rất nặng, sợ rằng đám đàn ông kia cũng ngửi thấy được, hơn nữa lúc nãy mặt cô lộ ra ngoài, vị đội trưởng kia cũng thả lỏng cảnh giác.
Vì động tác của Nam Ca quá chậm, thế nên sức của cả cơ thể đè lên cửa xe không thu lại kịp. Mà điều khiến cô thấy kinh hơn là, lúc mình ngã xuống, áo khoát che đầu cũng làm lộ ra một bên gò má của cô!
Dù sao cô cũng biết khả năng của anh, g·i·ế·t mấy người đàn ông này hẳn không phải việc gì khó.
Cô quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, ầm ầm, cả tòa nhà sụp đổ trong biển lửa. Dường như có thứ gì đó đang đánh thẳng vào chút kiên trì trong tim cô.
Vừa nãy Lệ Sâm cũng không muốn để Nam Ca rơi xuống trước, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Sau khi ổn định cơ thể, anh nhặt Nam Ca lên rồi chạy ra khỏi khu nhà.
Cô không dám trông cậy vào Lệ Sâm, dù sao anh cũng từng không chút nương tay cho cô ngửi mùi s·ú·n·g!
Nam Ca cũng không quan tâm tới chuyện gãy xương sườn nữa, cô chỉ cảm thấy mắt rất xót, dù biết rằng mình sẽ không khóc được.
Nếu lúc nãy Lệ Sâm cấm cô nói chuyện, cô còn phản kháng lại một chút, bây giờ thì đúng là không dám hé răng một tiếng nào.
Nam ca không hiểu vì sao anh lại làm vậy.
Nam ca lại bị một con người hù dọa đó! Đúng là điên máu đầu mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng phát ra tiếng, nếu không tôi dán miệng cô lại.” Lệ Sâm nghiêm túc nói, rõ ràng là có chuyện sắp xảy ra.
Lệ Sâm cũng cảm thấy bản thân không nợ cô là mấy. Dù sao cô cũng là Zombie, không có cảm giác gì, nếu ngã từ trên lầu xuống, cô biết bảo vệ đầu mình thì không phải vẫn ổn à, hẳn là có thể tiếp tục đi lại được?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nãy rất nguy hiểm, anh chỉ cần chậm chân một chút thôi là hai người đã bị đống đổ nát đè c·h·ế·t rồi.
Chửi vì tim mình! Chửi vì xương sườn của mình!
Chậm chạp đặt tay lên cửa xe, anh vờ như vô tình hỏi thăm: “Vừa nãy đi trên đường, chúng tôi không thấy ai cả, các anh xác định ở đây có người sống à?”
Đám quân nhân lặng lẽ đưa tay chạm vào cây s·ú·n·g bên hông.
Lẽ nào tên con người này lên cơn động kinh rồi?
Thế nên Lệ Sâm không nhịn được, vì thế anh ngồi trong xe bật cười.
Vì thế Nam Ca ngậm chặt mồm lại, cố gắng không cử động gì.
Vì thế anh cười càng tươi hơn.
“Giận thật à?”
Bọn họ nhất định sẽ g·i·ế·t cô, giống như lúc trước Lệ Sâm tàn nhẫn nổ s·ú·n·g với cô vậy!
Mấy người đàn ông vừa thấy Nam Ca ngã xuống thì rút s·ú·n·g ra, nhưng phản ứng của Lệ Sâm nhanh hơn họ nhiều, giọng anh khàn khàn, đau thương hỏi: “Bé cưng, em làm sao vậy! Em không khỏe à? Em chờ nhé, anh sẽ đưa em ra khỏi thành phố nhanh thôi!”
Nam Ca sợ muốn c·h·ế·t, liên tục tự hỏi, phải làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây! Cô sợ c·h·ế·t lắm!
Cuối cùng Nam Ca vẫn ngậm miệng lại, ngăn tiếng gào sắp tràn ra khỏi mồm.
Mấy quân nhân kia đương nhiên không muốn nói nhiều với Lệ Sâm, chỉ lạnh lùng giục: “Hôm qua chúng tôi nhìn thấy tín hiệu. Anh nhanh lên, chúng tôi còn phải đi cứu người.”
Tuy Nam Ca không có cảm giác đau đớn, nhưng cô vẫn rất nhạy bén với cơ thể của mình. Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền thẳng tới đại não, cô hận không thể cắn c·h·ế·t người đàn ông này.
Xe chạy đến một con đường nhỏ, sau khi thoát khỏi đám Zombie anh mới ngừng xe lại.
Nhưng mà ít ra anh còn giữ mạng cho cô… Nếu là đám người này, sợ rằng người mình thành tổ ong mất.
Trang bị của họ đầy đủ, bên hông còn dắt theo khẩu s·ú·n·g.
Xem ra bạn gái của người đàn ông này bị bệnh rất nặng.
Hai tay của Nam Ca còn bị anh cột, cô thầm chửi anh vài câu, quay đầu lại há mồm muốn cắn anh.
Nhưng không hiểu sao nghe những lời bình tĩnh mà Nam Ca nói, anh lại có thể cảm nhận được oán giận trong lòng cô.
Đám con người này rất hiến thái đó! Một mình Lệ Sâm cô đã không đỡ nổi, huống chi lại kéo thêm một bầy khác tới nữa?
Hiện tại quân đội là lớn nhất, nghe lời của bọn họ nói, hẳn là đã lập được một trụ sở. Chỉ một mình anh sợ rằng không thể chống lại bọn họ.
Người đàn ông này mặc một bộ quân phục, khí chất hơn người, khiến bọn họ phải đề phòng.
Ừ, vốn là cô nói cũng rất chậm rồi, Nam Ca ghét bỏ giọng nói của mình.
Cô cúi đầu xuống, Nam Ca càng lúc càng trầm lặng.
“Nếu cô dám kêu, gọi những Zombie khác tới, thì đừng trách tôi lấy băng keo dán miệng cô lại, lúc đó tới kêu cũng đừng hòng kêu.” Lệ Sâm chậm chạp uy h**p cô.
Nam ca không biết cái gì gọi là lo lắng, Cô chỉ không muốn nói chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 7: Bạn gái của tôi
Sau động đất, toàn nhà vốn rất nguy hiểm, qua một vụ hỏa hoạn như vậy đã không trụ nổi nữa.
Nam Ca bị anh kẹp dưới nách, nhìn giống hết như món đồ nào đó, hai chân còn lắc lư đung đưa.
Còn người mà Nam Ca muốn tìm, Lệ Sâm cũng không biết người đó còn sống hay đã biến thành Zombie rồi.
Mấy Zombie kia sợ lửa nên không dám bu lại, đường rộng thênh thang, vô cùng may mắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy Nam Ca không hiểu ý Lệ Sâm, nhưng cô biết anh không phải người dễ đối phó. Cô đoán là cửa xe vừa mở ra, anh sẽ ra tay ngay lập tức!
Một gười hình như là đội trưởng bước tới, làm lễ với Lệ Sâm: “Xin chào, chúng tôi là đội cứu hộ ở căn cứ gần đây, xin hỏi ở đây chỉ có nhóm người của anh thôi à?”
Chính cô cũng biết mình kinh dị bao nhiêu, mặt mày xanh tím, nhất định sẽ bị người ta phát hiện ra!
Tiếc là cô đang rất kinh sợ, không dám nói lời nào, chỉ có thể rúc vào lòng anh làm đà điểu.
Nam Ca thật sự rất muốn hỏi anh một câu, ai là bé cưng của anh chứ hả, đồ không biết xấu hổ.
Vốn dĩ cơ thể này vẫn còn rất tốt, cũng vì anh ta mà cô chịu biết bao nhiêu vết thương!
Anh đặt cô lên ghế phụ rồi ngồi lên xe, nổ máy, sau đó nói với Nam Ca: “Cô đừng lo, có thể họ đã trốn rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì thế, Nam Ca giấu đầu mình vào cái áo, cô nhìn cảnh bên ngoài qua khe hở.
Ha ha, anh ta nghĩ cô thèm nghe à?
Họ muốn mở cửa xe đó! Vậy nhất định sẽ thấy mình rồi! Nếu biết mình là Zombie, nhất định bọn họ sẽ không tha cho mình!
Mắt Lệ Sâm chợt lạnh. Trong xe có gì, đương nhiên là anh rõ nhất. Nếu bị phát hiện, đừng nói là ra khỏi thành phố, sợ rằng sẽ bị đám người này xử tử tại chỗ.
Rốt cuộc cửa xe cũng được mở ra dưới ánh nhìn soi mói của đám người kia. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, Lệ Sâm lại ôm chặt lấy Nam Ca rồi ngã xuống.
Là một quân nhân, bất kể là thời điểm nào, họ phải giữ sức của mình trong trạng thái tốt nhất, đồng nghĩa với trách nhiệm gắn trên người hộ rất lớn.
Cánh tay Lệ Sâm nhanh nhẹn dùng sức, đẩy mặt Nam Ca ra ngoài cửa sổ.
Đang chuẩn bị vùng dậy, dùng một đống từ th* t*c để mắng anh thì Lệ Sâm bỗng dưng thả tay ra, anh mở cửa xe, nghiêng về phía cô rồi lấy áo trùm kín đầu Nam Ca, chỉ để lộ ra đinh đầu bẩn thỉu.
Tuy đội trưởng không tin mấy, nhưng nhìn nét mặt bình thản của Lệ Sâm cũng không tiện hỏi lại, chỉ nói: “Nếu rời khỏi thành phố, chúng tôi muốn kiểm tra sau xe của anh, anh nói bạn gái xuống xe đi.”
Lệ Sâm ôm chặt lấy Nam Ca, ánh mắt đau thương muốn c·h·ế·t.
“Tôi không rõ lắm, tôi không ở phía Bắc.” Lệ Sâm không nói với đối phương mình là quân nhân đã xuất ngũ, lại càng không muốn nói rõ sự việc cho họ biết: “Tôi muốn đưa bạn gái rời khỏi thành phố.”
Tuy Zombie đã bắt đầu tiến hóa, nhưng cks một số vẫn không thể cửa động linh hoạt, IQ cũng rất thấp. Nam Ca nghĩ thầm, Zombie thông minh như cô hiện tại chắc cũng không có nhiều, nói vậy kẻ đang điều khiển trực thăng chính là con người!
Nhưng sau đó, cô biết vì sao Lệ Sâm lại làm như vậy. Vì cô nghe thấy tiếng trực thăng đang đáp xuống!
Lệ Sâm đã đóng chặt cửa lại, đứng im lặng trước cửa xe, ngăn tầm nhìn của Nam Ca.
Ánh mắt cô đỏ rực, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Giọng điệu của anh cũng rất thành khẩn.
Xe tắt máy, anh nghiêng đầu nhìn Nam Ca, hơi do dự một lá rồi hỏi: “Cô ổn chứ? Vừa nãy rơi xuống đất, tôi không cố ý.”
Mấy quân nhân kia không ngờ sẽ gặp được người sống ở đây, hơn nữa nhìn chiếc xe mà hai người đang đi, là loại rất tốt, bây giờ trong doanh trại, trừ những cán bộ cấp cao thì không ai có thể dùng loại xe như thế này.
Hiện tại là mạt thế, có thể con người còn chưa thay đổi gì nhiều, họ cùng sát cánh trốn thoát với nhau, còn có thể chăm sóc người già và trẻ nhỏ, nhưng một tháng, một năm sau thì sao?
Trên trực thăng có mấy người đàn ông đi xuống, bọn họ mặc quần áo quân đội.
Nếu rời khỏi thành phố, vậy có thể hiểu rằng những nơi khác đã bị Zombie chiếm cứ, cũng chỉ còn phía Bắc là được dọn dẹp chừa đường cho người sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.