Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Mua chuộc lòng người
Tô Hiểnkhôngbiết nên giải thích thế nào. Cậu cùng chịgáithậtsựlà chiến hữu bỏđi, chỉ có thể cản trở Lệ Sâm với Nam Ca,hiệngiờkhôngthế nàokhôngbiết xấu hổ đối mặt với bọn họ.
Lần này g·i·ế·t Zombie còn cóthậtnhiều loại hình nha, thậm chí bọn họ còn thu thập được tinh hạch hệ mộc cùng hệ kim loại!
hiệntại nếuanhđãnguyện ý đem bọn họ bồi dưỡng thành ngườiđitheo, nhất định phải khiến lòng bọn họ khăng khăngmộtmực mới được.
Nam Ca nghe lời này chỉ có thể nhận mệnh ngồi xuống, sau đó ở dướisựchỉ huy của Lệ Sâm, đâu ra đấy theo sátanhchèo tàu hỏa.
Lệ Sâm cũng chỉ nhàn nhạt cười cười: "Chẳng qua là nhanh trí mà thôi,khôngtính là gì.khôngđụng phải quái vật trong nước, ngược lạithậtmay mắn."
"Nếu như tôi đoánkhôngsai, người có dị năng có thể dựa vào cái này tăng giá trị vũ lực lên." Lệ Sâm trả lời.
"Nếu cậunóithếthìsao hai ngườikhônglấy ra?" Khẳng định là thời điểm chiến đấu lúc nãy, phần lớn vật tư đều mất rồi.
Lệ Sâm ý tứ sâu xa nhìnNam Ca: "Ăn hết là được."
Chỉ thấy cậu lấy ra phần thức ăn dành cho hai người đặt ở trước mặt Lệ Sâm, cùnganhcườinói: "Tận thế,khôngcó gì so với thức ăn quan trọng hơn. Những vật này đều là tôi cùng chịgáibảo quản bên người, hai ngày nay còn chưa ăn gì rồi, hai người chịu khómộtchút."
Hừ, xoay người đem quay lưng choanhnhìn!
Tô Hiển cũng gật đầu. Mặc dù nghe qua rất tốt nhưng mà bọn họkhôngmuốn tham lam đồ của Lệ Sâm.
Nam Ca hừ hừ hai tiếng,rõràng chính làanhdùngmộtít vật tưđãkhiến hai chị em kia đối vớianhtrung thành.
Lăn qua lăn lại thời gian dài như vậy, hôm nay hiển nhiênkhôngthể gấp rút lên đường. Lệ Sâm coi như là thể chất tốt nhất đám nhưng hai ngàymộtđêmkhôngngủ cũng chịukhôngnổi.
Tô Hiển quả thực cảm động đếnkhôngbiếtnóicái gì cho phải, con mắt nhìn Lệ Sâm đều đỏ bừng.
Nam Ca nhìn ba người bọn họnóiđến khí thế ngất trời liền cầm lấy thanh đao của mình bắt đầu công việc mổ đầu đám Zombie.
Tô Phương còn muốn từ chối, Tô Hiển do dựmộtchút lại trực tiếp đem tinh hạch bỏ vào miệng ngậm. Quả nhiên, gần như là trong nháy mắt viên tinh hạch liền biến mất.
Tìm đếnmộtchút gỗ vụn,anhlấy ramộtcái bật lửa chống thấm nước,khôngbao lâu sau lửađãđược đốt lên. Sau đó Lệ Sâm gọi Nam Ca: "Đem quần áotrênngười lại đây hơ cho khô, chờmộtlát nữa trời tốisẽphải tắt lửa rồi."
Sau khi Lệ Sâm ngồi xuống còn bảo Nam Ca cũng ngồi ởmộtđầu khác: "Tàu hỏa... trôi."
Lệ Sâm chỉ đem hai cánh tay đẩy trở về: "Nếu nhưkhôngcó hai người che chởtrêntàu hỏa, tôi cũngkhôngthể thay đổi quỹ đạo thành công, hai viên tinh hạch này, cáccôcứ giữđi.nóisau, cáccôsắp phảiđicăn cứ Tân Bình, nếu như dị năngkhôngnổi bậtthìcũngkhôngthể được trọng dụng."
Tô Phương cùng Tô Hiển sửng sốt, hiển nhiên còn chưa tiêu hóa được.
"Tiểu Lộ!" Tô Phương trừng to mắt nhìn em trai.
Ngày hôm qua mệt mỏi cả đêm bây giờ lại phải chạy theo tàumộtthời gian dài như vậy, còn lo lắng hãi hùng sợ có con Zombie nào đó lao ra.thậtvất vả kéo Nam Ca cùng Lệ Sâm lên bờ, lúc này hai chị em đều mệt mỏi nằm co quắp. Chân hai người vốnđãmềm nhũn giờ ngồi dưới đất liềnkhôngđứng dậy nổi nữa.
"Lệ ca, vẫn nên để choanhcùng Nam Ca ănđi..."
Lệ Sâm kéo ramộttúi lạp xưởng, cắnmộtcáinói: "Đối tốt với người khác, cũng nên có mức độ thôi, nếu như quá mức đối phương mà dán lên đòi lấythìkhôngtốt lắm."
Nam Ca sao có thể biếtrõ, Lệ Sâm gặp qua phản bội quá nhiều.hiệntạianhmang hai chị em kia theo, tự nhiênsẽkhônghy vọng bọn họ biến thành kẻ địch.
Nếu Tô Hiểnđãăn, Tô Phương tự nhiên cũngkhôngdo dự nữa. Mặc dù nếm qua cũngkhôngthấy có cảm giác gì.
Lúc tối, Nam Ca nằm ở bên cạnh Lệ Sâm, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Lệ Sâm mang Nam Cađitới, Tô Hiển cùng Tô Phương thấy hai người bọn họthìlập tức cung kính chào hỏi: "Lệ ca,anhcùng Nam Ca dậy sớm vậy!"
Mặc dù Lệ Sâm đem đa số đồtrênngười némđinhưng riêng cái túinhỏchứa tinh hạchthìanhvẫn liên tục giữ bên người. Giờ phút nàyanhlấy cái túi kia ra, Nam Ca liền thuận theo động tác củaanhđem tinh hạch đổ vào.
thậtra bọn họ thựcsựkhôngcần lực quá lớn, cơ bản đều thuận theo nước sông trôiđi, Lệ Sâm muốn Nam Ca lại đây cũng chỉ là vì điều chỉnh phương hướng.
Tô Phương cùng Tô Hiển đứng ởmộtbênkhôngnóilời nào, lại nhìn Lệ Sâm chỉ mặt sôngnóivới bọn họ: "Đến, thử xem dị năng của hai người."
"đãgọi chúng tôimộttiếnganhchị, chúng tôi cho mấy người vật tư là phải rồi." thái độ Lệ Sâm quá kiên định, Tô Hiển đành phải mang đồ ăn lấyđimộtnửa.
Từ lúc Tô Hiển cùng Tô Phương nhìn thấy tàu hỏa từ trong nước sôngđira cũngđãgắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh bên này. PháthiệnNam Ca cùng Lệ Sâm đềukhôngcó việc gì, tim bọn họ mới xem nhưmộtlần nữa thả lại trong ngực. Bởi vì tàu hỏa liên tục trôi theo dòng nước nên bọn họ cũng chỉ có thể chạy theotrênbờ.
Chờmộtviên tinh hạch cuối cùng được cầm ra, Tô Hiển còn sờ sờ đầu mình. Trong lòng cậu thở ramộthơi dài.khôngphải nguyên nhân là bởi vì ngồi ở bờ sông đâu nha... Sao cậu lại cảm thấy sau cổ lạnh buốt vậy.
Duy nhấtkhôngcó việc gì chính là Nam Ca. Mặc dù toàn thâncôướt nhẹp, bàn về độ chật vậtthìcôso với Lệ Sâm chỉ có hơn chứkhôngkém.
Viên tinh hạch này có hình sao sáu cánh, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh làm chocôthích cực kỳ.
Nam Ca phùmộttiếng cười to.anhcòn biết phía dưới là hai đoạn tàu hỏa! Bọn họ làm sao chèo? Muốn chèothìanhtự mình làmđi!
Nam Ca liên tục ngồi bên cạnh Lệ Sâm,côkhôngmuốn động đậy nên dứt khoát nằm xuống. Nhìn vẻ mặt Tô Hiển cảm động, cònnhỏgiọng hỏi Lệ Sâm: "Saoanhkhôngcho bọn họ hai phần ba?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cất kỹ thanh đao Nam Ca, nângmộtnắm tinh hạch sáng long lanh như hiến vật quý cùng Lệ Sâmnói: "anhnhìn này! Màu gì cũng có!"
Từ nãy giờ Tô Hiển tò mò sắp c·h·ế·t, vừa tiếp nhận tinh hạch vừa hỏi Lệ Sâm: "Lệ ca, đây là cái gì vậy... Để làm gì thế?"
"ừm." Lệ Sâm cũng nhìn lại, mặt sông rộng lớn thu hết vào hai mắt.
"Cái thứ này... Làm thế nào có thể tăng năng lực lên?" Tô Phương bóp viên tinh hạch, còn hướng nó lên nhìn xuyên thấu qua ánh mặt trời.
Về sau động tác củacôcàng ngày càng thành thạo, thanh đao chém vào giữa đầu lâu, đè xuốngmộtcái, cái đầu liền vỡ vụn. Sau đócôlại khoétmộtnhát, miếng tinh hạch liền rơi vào trong tay.
Bên trong túi có khoảng chừng vài chục cái đầu lâu, thời điểm Nam Ca mới bắt đầu động thủ còn chưa thuần thục cho lắm. Đào nửa ngày mới tìm thấy tinh hạch trong đó.
Đây... Quả thực mới nghe lần đầu nha!
Lệ Sâm nhìn thoáng qua nhưng lạikhôngchạm vào, chỉ đưa mắt nhìn Tô Hiển: "Vậy của các người đâu?"
Ánh lửa dễ dàng đưa tới Zombie, mọi người đều hiểu điều này.
Lệ Sâm còn thở dài: "Nếukhôngphải là con tàu này quá rộng,cônghĩ rằng tôi còn cầncôsao? Nhanh lại đây nào, chị em Tô Hiển còn ởtrênbờ kìa."
Lệ Sâm đếm đếm. Từ bên trong nhặt ra hai viên tinh hạch màu xanh dương, đưa cho hai chị em Tô Phương cùng Tô Hiển.
Tô Phương vốn cũng có chút sùng bái Lệ Sâm, bây giờ ánh mắt nhìn Lệ Sâmđãcó chút nóng rực. Nhưngcôvẫn cố khống chế, sợ Nam Ca nhận ra tâm trạng của mình.
Ngày thứ hai, vẫn là Tô Phương cùng Tô Hiển tỉnh dậy trước.thậtra Lệ Sâm cũngkhôngdậy muộn hơn bao nhiêu, thời điểmanhngồi dậy, trời còn chưa sáng đâu.
Khuôn mặt Tô Hiển hơi mất tự nhiên, còn gãi gãi đầu: "Chúng tôi vẫn còn."
Tiểu Zombie cònđangnghi hoặcthìLệ Sâm vươn tay lên túmcômộtlần nữa nằm xuống.anhkhônghề mở mắt, thanhâmcũng mơ mơ màng màng: "Đừng quấy rầy tôi ngủ."
Tô Phương vội vàng đem ý nghĩ này thu lại, đối địch cùng Nam Cathậtsựlàthậtđáng buồn.
Sau nửa đêm, Nam Ca bò dậy còn cẩn thận tỉ mỉ nhìn Lệ Sâm thời gian rất lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ai làm phiềnanh! Trong lòng Nam Ca rấtkhôngphục,côchỉ là nhìn nhiều hơn hai mắt thôi!mộtngười đàn ông còn sợ bị nhìn sao?
"A?" Nam Ca cảm thấy chắc chắn là Lệ Sâmđangtrêu chọc mình.
Tô Hiển cùng Tô Phương ở phía xa,đangnóinhỏcái gì đó.
Lệ Sâmkhôngtrả lời,khônglâu sau Tô Hiển lại đâyđãgiải đáp thắc mắc của Nam Ca.
Quamộttiếng đồng hồ cuối cùng họ cũng lên được bờ.
Ba người kia ngược lại đều ngủ rất sâu.
Nếu mà khiếnanhhơi chút nghi ngờthìhai chị em này chắc chắn sốngkhôngquá tối hôm qua rồi. Đương nhiên mấy lờinóinày, Lệ Sâmkhôngcó khả năngnóivới Nam Ca.
Vì vậyanhkhảo sát địa hình xung quanhmộtlần, bên trong này hoang tàn vắng vẻ ngược lại rất thích hợp nghỉ ngơi.
Mới bắt đầu Tô Hiển cònđangcùng Lệ Sâm bày tỏ tình cảm sùng bái,khôngbiết bắt đầu từ khi nào, cả ba người đềukhôngnóilời nào chuyên tâm nhìn Nam Ca mổ đầu Zombie.
Lệ Sâm chỉ thở dài đem thức ăn chia làm hai phần,mộtphần đưa cho Tô Hiển: "Cái này hai người giữ lạiđi. Tôi vừa mới nhìn qua bản đồ, mặc dù bây giờ chúng ta cách căn cứ Tân Bình có hơi xa, nhưng mà cách đâykhôngxa cómộtthị trấnnhỏ, ngày mai chúng ta có thểđitìm vật tư."
Người đàn ông này còn bảo ngày mai muốnđitìm vật tư,anhkhôngcó vũ khí gì cảthìlàm thế nào nắm chắc như thế?sẽkhôngđịnh đem mình làm tay chân mà dùngđi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Sâm còn chắc chắn chính mìnhsẽkhôngđem chân tướngnóicho bọn họ biết. Tâm tư thâm trầm như thế, cũngkhôngbiết là người đan ông này ở trong hoàn cảnh nào lớn lên đây.
Tô Phương cùng Tô Hiển lần đầu tiên nhìn thấy vật này, lúc trước dù thế nào cũngkhôngnghĩ tới, trong đầu đám Zombie xấu xí như vậysẽcó thứ xinh đẹp đến thế.
Chương 60: Mua chuộc lòng người
thậtramộtđường lại đây Lệ Sâm lo lắng nhất chính là có con gì từ trong nước vọt đến. Cũng may Zombie tiến hóa nhanh hơn, vài động vật sống trong nướcthìchưa hẳn. Nhưng nước sông này rất sâu, có thểkhôngtới gầnthìanhsẽcố gắngkhôngtới gần.
Lệ Sâm cũng ngồi xuống thở hổn hển.
Tô Phương cũng khiếp sợ. Động tác Nam Ca mở đầu Zombie này... Cũng quá thuần thục lưu loát rồi... Nếu mà chọc tớicô, hướng thanh đao kia chémsẽkhôngphải là bọn họ đâu phảikhông?
khôngđợi Lệ Sâmnóitrước, Nam Ca chỉ chỉ hai chị em cách đókhôngxa: "Bọn họ đứng ở đómộtthời gian rất lâu rồi,khôngbiết làđangnóicái gì."
rõràng làcôkhôngcần ăn cái gì nha.
"Ăn hết?" Tô Phương cũngkhôngnghĩ tớisẽlà dạng phương pháp đơn giản mà thô bạo như vậy,côchỉ ý thức đượcmộtchuyện khác. Vội đem tinh hạch trả lại cho Lệ Sâm: "Để lấy được thứ nàykhôngdễ, chúng tôikhôngthể nhận được."
Tô Hiển cười sáng lạn: "Chị nhìn xem,thậtkhôngcó chuyện gì mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca còn nghi ngờ nhìn qua bóng lưng hai người kiamộtcái: "Bọn họđanglàm cái gì đấy?"
Chắc là bởi vì cuộc chiến đấu này khiến bọn Tô Hiển sinh ra cách mạng tình cảm, sau khi ngồi xuống Tô Hiển cũngkhôngquên cực kỳ hứng thú hỏi Lệ Sâm: "Lệ ca, saoanhcó thể nghĩ ra loại biện pháp này.anhkhôngbiết khi nãy bọn em chứng kiến tàu hỏa ngã xuống có bao nhiêu sốt ruột đâu!"
Đối diện với khí lạnh toát ra từ lòng bàn tay mình, dựa vào gần mép nước nghỉ ngơithậtsựlà gạt người.hiệngiờanhcũng lạnh giống Nam Ca rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.