Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Cánh tình yêu
"khôngcần cảm ơn." Lệ Sâm còn tưởng là cậuđangnóiđếnsựtình nguồn nước.
Trương Vĩ xoa xoa hai mắt, còn cố mỉm cười: "Đúng vậy, người sống luôn phải tiến phía trước. Nhưng mà Lệ ca, tối ngày hôm qua sau khi bắt Lý Du Chuẩn, tôi vẫnkhôngbiết xử trí như thế nào,anhđitheo đám bọn họ xemmộtchútđi, dù sao cũng làđãtừng là đồng đội..."
Lệ Sâm lần đầu bị Nam Ca làm nghẹnnóikhôngra lời. Đừng tưởng rằnganhkhôngnghe ra được Nam Cađangghét bỏanhnha.
Nam Ca vốnkhôngđịnh liên quan đến việc của con người, nhưng mà Lệ Sâm vừanóinhư thếcôliền hiểu ra, mình có thể ăn người có dị năng bị biến thành Zombie kia!
Trương Vĩ lại từ phía sauđiđến, mang theo những người khác trong thôn: "Nhất định phải cảm ơn. Tối ngày hôm qua nếukhôngcó hai người, tất cả người thôn chúng tôi chưa chắc có thể sống được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đó vành mắt Vương Hiểu Phươngđãđỏ lên, nhưngcôấy vẫn nở nụ cười. Nụ cười tươi kia khiến Nam Ca nghĩ, cả đời nàycôsẽkhôngbao giờ quên được.
bên cạnh con suối truyền đếnmộttiếng gầm thét, Nam Ca thừa dịp Lệ Sâmkhôngchú ýmộtcước liền đạpanhngã vào trong nước!
hiệngiờ Nam Ca ngoan ngoãn nhắm mắt lại choanhlau, khóe miệng còn khẽ mím lại. Màu môi cũngkhôngcòn giống lúcanhmới bắt đầu thấycô, lúc đó môicôvẫn có màu tím bợt của người c·h·ế·t.
Hơn nữaanhchỉ làmộtngười bình thường, cònkhôngcó dị năng. Đối mặt với đối thủ nhanh như vậy nhưngkhônghề bị thương? Đây cũng quákhôngkhoa học nha!
Sau khi đứng lên,côcòn thở phì phì nhìnanhở mới từ đáy nước đứng dậy, chỉ vào sống mũi cao thẳng kia: "anhkhôngphải là thích tắm rửa sao, ở chỗ này rửađi!"
Bọn họ chính là dũng sĩ trong thời đại này, cho dù đối mặt với nhiều khó khăn, cản trở như vậy, họ vẫnsẽkiên cường dũng cảm sống sót.
Con mắt Trương Vĩ cũngđãđỏ lên: "Tận thế chúng tôi mỗi thời khắc đều làm chuẩn bị tâm lý, tối ngày hôm qua tất cả mọi người đềuđãcố hết sức, những ngườianhemđãchết chúng tôi cũngsẽan tángthậttốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thuốc mê hết hiệu lựccôấyđãtỉnh lạiđangcùng Tiểu Địchnóinhỏ. Tối hôm qua Nam Ca có để lại thuốc giảm đau nhưng đối với cơn đau cắt tay cũngkhôngcó bao nhiêu tác dụng. Nhưng giọngnóicủaVương Hiểu Phương vẫnkhôngcó gì khác thường, thậm chí còn mang theomộtchútnhẹnhàng.
Vương Hiểu Phương lắc đầu: "khôngđau đâu."
Lệ Sâm cắt xongmộtngón vẫnkhôngquên thổi chocômộtchút: "Cử động nữa tôikhôngbảo đảmsẽkhôngcắt vào thịt đâu."
Cậu còn rất cảm kích nhìn Lệ Sâm: "Đại ca, chị dâunhỏ,thậtsựlà cảm ơn hai người."
Nhưng khicôquay đầu nhìn đám người trước mặt này. Đa số bọn họ đều xanh xao vàng vọt, gò má đầy phong sương, hai tay thô to đầy vết chai cho thấy thói quen làm việc của họ.
Toàn thân cao thấp đều ướt đẫm đương nhiên là phải thay hết.
Sau đó giả vờ giả vịt an ủicô: "khôngsao mà,côxem, chỗ nàykhôngphải còn thừa lạimộtngón sao?"
Có lẽ là trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị. Lệ Sâmmộtbên mặc quần,mộtbên cònnóichuyện: "Tiểu câm điếc, lúc nãy tôi ở trong suối nướccôkhôngphải là ngắm rất chăm chú sao? Sao bây giờ lạikhôngnhìn? Chẳng lẽ là xấu hổ?"
Nhóm người này nếu là lúc tận thế chưa xảy ra, phóng khắp thành phố này chắcsẽchẳng có ai nhìn họ nhiều thêmmộtlần. Cho dù là sau tận thế người giống như vậy cũng có ở khắp nơi.
"Mẹ ơi, tay mẹ thế nào rồi?" Tiểu Địch vẻ mặt ngây thơ hỏi, thậm chí bé còn đưa bàn tay bénhỏchạmmộtcái, sau đó đôi màynhỏthanh tú nhăn lại: "Có phải là rất đaukhông?"
Lệ Sâm mang Nam Cađilên trước, còn cùng Mã Viễnnói: "Khu vực dòng suốinhỏđãkhôngcòn Zombie, hôm nay chúng tôi thửđiqua. Tắm rửa bình thườngkhôngthành vấn đề, các cậu muốn dùng nước có thểđiđến chỗ đó lấy."
Người nàythậtđáng giận!
Thời điểmanhgiúp Nam Ca lau tay là bắt đầu từ ngón tay, từng ngón taymộtchà xátđixuống, cuối cùng vòng lại lau toàn bộmộtlần nữa.
Chương 36: Cánh tình yêu
Trương Vĩ muốnnóilại thôi nhìn Nam Camộtcái, Lệ Sâm liền hiểu ý: "Nam Ca,côđixem tình huống Vương Hiểu Phươngmộtchút. Người có dị năng kia... Tôi giúpcôxem trước."
Lệ Sâm cười đến mặt mày cong cong: "Cắt đềuđãcắt."
Vì vậy Nam Ca đồng ý lời của Lệ Sâm,đitheo Trương Vĩ tới phòng nghỉ ngơi của Vương Hiểu Phương.
Chỉmộtlát mà Lệ Sâmđãđem tay Nam Ca lau sạch, trong lònganhnghĩ đếnmộtchuyện khác, ngoài miệng lạinói: "Chúng nó chỉ nhanh hơnmộtchút,trênthực tế cũngkhôngkhó giải quyết."
Chờ sau khi cả haiđãởtrênxe, Nam Ca ngồi ở vị trí ghế phụ. Lệ Sâm ngồi ghế saukhôngcoi ai ra gì thay quần áo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà Nam Ca lạikhôngmuốn dùng "Từ bình thường" để miêu tả bọn họ.
"Cánh?" Tiểu Địch tò mò nhìn ra sau lưng Vương Hiểu Phương, chỗ đó đương nhiênkhôngcó cái gì cả.
Nhưng mà Lệ Sâm nếu là có thể đơn giản bịcôđánh bại như thếthìđãkhôngphải làanhrồi.
Lệ Sâm cũngkhôngđể ý tớicô. Giờ phút nàyanhngồi ở bên cạnh Nam Ca, động tác tay phải gọi là mau chuẩn ngoan, cầm lấy Nam Ca taykhôngthả. Nam Ca chỉ có thể dùng cái tay còn lại hung hăng đánh bả vaianh.
Nhưng mà hiển nhiên làcôđãxemnhẹsựcố chấp của Lệ Sâm, coi như làcônghiêm túc đem tay lấy ra cùng Lệ Sâmnóimóng taycôđãrất sạchsẽ. Lệ Sâm vẫnsẽlấy ramộtcái cắt móng tay đem móng taycôđều cắt hết.
Vì vậycôhừnhẹmộttiếng,anhkhôngnóiđến chuyện tối ngày hôm qua,trêntrực giáccôcảm thấy người này giống như gạtcôcái gì đó. Nhưng mà nhìn dáng vẻ củaanhkhônggiống làsẽcùng mìnhnóithật.
Lệ Sâm cũngđangcó ý đó, chuẩn bịđitheo đám thanh niên rờiđi.
nóixong bé lập tức kéo lấy bên tay còn lại của Vương Hiểu Phương,âmthanh mềm mại: “ Mẹ hứa đừng bao giờ bỏ Tiểu Địch lại đượckhông?"
Nam Ca đương nhiên làkhôngđồng ý,khôngngừng giãy giụa: "Lệ Sâmanhbuông ra cho tôi! Tôikhôngcắt móng tay! Tôikhôngbuộc tóc!"
Lệ Sâm nghe lời này, vẻ mặt cũng thay đổi thành có chútkhôngđược tự nhiên: "Có thể... Vẫn có người bị g·i·ế·t hại mà."
Hai người xuống xe, người trong thôn quả nhiên pháthiệnbọn họ thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Sâm cũng đưa mắt nhìn gò má Nam Ca, cả đêmkhônggặp vết máu tụtrênmặt nàng vậy màđãtiêu tánmộtchút, mặc dùkhôngquárõràng.
Vài thiếu niên cònnhỏđều nghẹn ngào.
anhvẫn cảm thấy, làanhkhôngbảo vệ tốt vài người này. Nam Ca thủy chung im lặng đứng ở bên cạnh Lệ Sâm,thậtthần kỳ,côcó thể cảm giác được tâm trạng của Lệ Sâm, thế nhưng lạikhôngmuốn trào phúng tâm tư củaanh.
Nhưng Vương Hiểu Phương vẫn gật đầu: "Đúng vậy, đó là chiếc cánh tìnhyêubình thườngsẽkhôngnhìn thấy."
Bộ dạng bùng nổ của Nam Ca làm Lệ Sâm cảm thấy rất là đángyêu, còn vuốt vuốt đầucôsau đó mới khởi động xe phóngđi.
Lệ Sâm cúi đầu, Nam Ca cũng nhìnkhôngthấy vẻ mặt củaanhnhưng mà động tác lau tay củaanhkhônghề thay đổi: "Ừm, đều g**t ch*t hết rồi."
Có lẽ là bầukhôngkhí quá tốt, Nam Ca buột miệng hỏimộtcâu: "Tối ngày hôm qua sau khianhđiđãxảy ra chuyện gì? Những con Zombie kia, đều bịanhgiải quyết rồi?"
Móng tay này lúc đánh nhau còn dùng đến đấy. Nếu mà Lệ Sâm cắtđi, về saucôlàm sao mà cào người khác.
Nam Cakhôngdám động nhưng vẫn rất ấm ức, rất tức giận nhìn Lệ Sâm.
Nam Ca rất hưởng thụ cảm giác có người hầu hạ mình, nhất là người này còn giam cầm mình nhiều ngày như thế.
Khóe miệng Lệ Sâm vui vẻkhônggiảm, ngược lại càng đậm.
Có lẽ là bởi vì lại thắngmộtván, Tâm trạng Lệ Sâm vẫn luôn rất tốt. Chờ sau khi trở lại thônnhỏcòn giúp Nam Camộtlần nữa tìm cái mũ đeo lên.
Lập tức Nam Ca nghe thấy tiếngcôấy trả lời: "Mẹ sao có thể muốn bỏ lại Tiểu Địch đây?mộtbên tay của mẹ biến thành cái cánh, thay thế mẹ rờiđicho nên mẹ mới có thể tiếp tục ở bên cạnh Tiểu Địch nha."
Nam Ca dùng sức trừnganh. Nếu mà ánh mắt có thể biến thành daonhỏ, Lệ Sâmkhôngchừngđãbịcôg**t ch*t nhiều lần.
Vì vậy ở trước mặt người đàn ông nàycôđem tay mình ngâm xuống suối nước lạnh buốt: "Tôikhôngbiết là khó nhìn."
Nam Ca quay đầu nhìn vật dụng hỗn độn trong thônnhỏ, muốn xây dựng lại như ban đầu còn cần mọi người cùng nhau cố gắng.
Ánh mắt Mã Viễn sáng lên: "Đâythậtsựlà quá tốt! Emđãlâu chưa được tắm rửa thoải mái rồi, trong thôn mặc dù có nước ngầm nhưng mà vẫn phải dùng tiết kiệm."
"thậtsao?" khuôn mặtnhỏnhắn của Tiểu Địch nhăn lại, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, bé rất khổ sởnói: "Con còn tưởng là mẹ phải bỏ Tiểu Địch lại."
Nam Ca vốn làkhôngnghĩ để ýanhnhưng mà vẫn đảo con ngươi,côung dungnói: "Dù sao sau tận thế,anhvẫn chưa có tắm rửa quađi? Hừ hừ, tôi có thể lý giải được cảm giác củaanh."
"Ban đầu là tôi có mười ngón!"anhthậtcho làcôrất ngốckhôngbiết tính sổ sao!
Sau khinóixonganhmới ngẩng đầu rất nghiêm túc cùng Nam Canói: "Tiểu câm điếc,côkhôngbiết là móng taycôquá dài sao? Phải cắt thôi."
Vậy mà Lệ Sâm còn ha ha cười, sau đóanhcầm lấy áo T-shirt vắt khô, cứ như vậyđitới chỗ Nam Ca ngồi.
Tuy nhiên sau khi Nam Ca biến thành Zombie, ngay cả mùi người chếttrênngười mình cũng có thể chịu được, lại càngkhôngcần phảinóiđến móng tay dài.
mộtlátđãthay xong y phục, từ ghế sau trực tiếp trèo lên ghế lái ngồi. Hai mắt còntrêndưới nhìn Nam Ca: "Mặc dù tôiđãlâukhôngtắm rửa nhưng màtrênngười tôikhôngcó mùi thịt thối nha."
Ô ô ô... Nghĩ đến mười ngón tay trụi lủicôquả thực muốn khóc. Lệ Sâm cuối cùng cũng động lòng trắcẩn, còn giữ lại chocômóng tay út.
Sắc mặt Nam Ca thay đổi: "Zombie chúng tôi đều là cái dạng này!khôngmượnanhxen vào!"
Nhìncôlúckhônglộ ra răng nanh cùng móng nhọn, còn rất dịu ngoan nha. Vừa nghĩ như thế, Lệ Sâm liền đối vớicôdịu dàngkhôngít.
Tối ngày hôm quakhôngphải làcôcùng Lệ Sâm cứu bọn họ mà là bọn họ tự cứu mình. Lệ Sâm nghe Trương Vĩnóixong liền giơ tay vỗ vaianhta trầm giọngnóimộtcâu: "Nén bi thương."
Congáigiữ móng tay dài cũngkhôngsao, nhưng tay Nam Ca đều là màu bợt bợt của ngươi c·h·ế·t, móng tay còn có màu tím đen. Móng tay dài như thế, nhìn như thế nào cũng cảm thấy bẩn.
"Saoanhlàm được?" Nam Ca đối phó với vài con thôi cũngđãkiệt sức. Nhưnganhdẫnđimộtđám nha!
Sau khinóixongcôtựmộtmình trèo lên xe.
anhkhôngchế sức tay rất tốt, Nam Ca cảm giác giống như làanhđanggiúp chính mình gãi ngứa, nhưng mà rất thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xấu hổ emgáianh!
Lòng nhiệt tìnhnhỏnhoi trong nháy mắt dâng trào! Bệnh nhân đâu? Bệnh nhân trong thôn cứ toàn bộ giao hết chocôđi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.