Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Sanh Lạc Lạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Uy h·i·ế·p
Chu Liêm kiên trì nhìn Lệ Sâmmộtcái. Tuy nhiên đứng ở sau lưng Thôi Lam Lam, cậu ta ngược lại lại có chút thoải mái. Dù sao Thôi Lam Lamđãđồng ý, đợi đến chuyện lần này kết thúc mà cậu ta vẫn cònđitheocôta.côtasẽbiến bọn họ thành tồn tại cao cấp hơn nhân loại.
Thôi Lam Lam này đến cùng là ai? Athur híp mắt tiếp tục tỉ mỉ quan sát.
Chu Liêm cũng nhận ra Lệ Sâm. Ban đầu ở ngoài bệnh viện ở Thượng Kinh, là Lệ Sâm cứu chính mình. Hơn nữa còn cho cậu tamộtkhẩu s·ú·n·g.
"Đến cùngthìcôlà ai?"côhỏi ra cậu hỏi giống với Nam Chí Thành: "Vì sao lại biết chuyện này?"
"Ba ba!"côkêumộttiếng, muốn xông tới lại bị Lệ Sâm ngăn cản.
Thôi Lam Lam chờ chính là câu này của Nam Ca,côta nhìn thoáng qua Nam Chí Thành vẫn luôn trợn mắt nhìn mình, cònnhẹgiọng hỏi Nam Ca: "Nam Ca, em xác định phải cứu người?"
Có lẽ ở trong mắt Lệ Sâm, kiakhôngtính cái gì. Nhưng nó lại thay đổi cả đời Chu Liêm. Khi đó thế cục hỗn loạn, căn cứ Thượng Kinh cũngkhôngcó thể chế hoàn thiện, tất cả mọi người đều từng người tự chiến đấu.
Nam Ca nhìn thấy Nam Chí Thành vẫn sống sót, quả thực muốn ch** n**c mắt vui mừng.
Tuy nhiêucôcòn nhớ Thái Phong Mậu bên cạnh Chu Liêm nhé. Chính là cái người đàn ông này, ở thời điểm đối chiến với Tân Bình vạch trần thân phậncô.
Nam Ca giương mắt nhìn Chu Liêm, lúc ấycôvẫn làmộtcon Zombie mới vừa thức tỉnh. Chu Liêm lớn lên trông thế nào,côcũngđãquên mất rồi.
Lúc ban đầu, bọn họ cũng chỉ cẩn trọng tìm kiếm vật tư. Nhưng mà về sau vật tư càng ngày càng thiếu thốn, động vật cùng thực vật biến dị bất cứ lúc nào cũng uy h**p sinh mệnh bọn họ. Bọn họ chỉ có thểđilên như thế, tìmmộtcon đườngkhôngquá nhấp nhô.
"mộtngười cha nuôi mà thôi." Thôi Lam Lam liếc về phía Nam Chí Thànhmộtcái, mà Nam Ca lại ngây người.
Lệ Sâm cùng Nam Ca cùng nhauđivề phía trước. Mặc dù tốc độ bọn họ cũngkhôngnhanh nhưng mỗimộtbước đềuđirất ổn. Ở sau lưng Thôi Lam Lam cũng cómộtđội người cùngđitheo ra. Mặt bọn họ đềukhôngchút thay đổi, sắc mặt tái nhợt giống như là tượng gỗkhôngbiết suy nghĩ vậy.
Nam Ca đột nhiên cườimộttiếng, khuôn mặt tươi cười củacôso với Thôi Lam Lam còn đẹp hơn quá nhiều.côtựa như làmộtđóa hoa đẹp bị dưỡng ở trong nhà ấm, nhưng chỉ có ngườithậtsựhiểurõcômới biết được dưới bề ngoài xinh đẹp củacôlàmộttrái tim bền bỉ.
Liền thấycôta bước nhanh chạy tới bờ biển, đợi đến khicôta cùng con cá voi chạm trán. Con cá voi kiakhôngbiết là cảm nhận được cái gì, nâng thân thể mặn tanh khỏi hải dương. Lập tức thấy được đỉnh đầu nó phun ramộtcột nước, đợi đến khi cột nước nàymộtlần nữa rơi xuống, trong tay Thôi Lam Lam nhiều hơnmộtcái hộpnhỏbốn góc.
côta cũngkhônghề sốt ruột giải thích thân phận, mà là túm Nam Chí Thành lại đây. Đá ông ấy ngã ở dưới chân, ở trong ánh mắt phẫn nộ của Nam Ca. Thôi Lam Lam nhìn về phía Lệ Sâm: "Bí danh D, rất lâukhônggặp."
Cho nêncôtươi cười, lúc nào cũng khiến Lệ Sâmkhôngchuyển được ánh mắt.anhnguyện ý dùng cả đời để bảo vệ Nam Ca đơn thuần như lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Ca hơi dò xétmộtphen, xác thựckhôngpháthiệntinh thần lực của Thôi Lam Lam bản chính. Vì vậycôtrầm trầmnói: "Chắc là thế rồi."
Lệ Sâm đối với chuyện nàymộtchút biểu cảm cũngkhôngcó. Nếu như lúc trước biếtrõcho Chu Liêmmộtkhẩu s·ú·n·g, giống như là ma sát hàm răng lão hổ cho nhọn.anhnhất định tùy ý Chu Liêm tự sinh tự diệt.
Dị năng của Trần Bạch Kiêu cùng Cố Liệt cũng vận sức chờ phát động. Đối với cự kình nàykhônghợp tác cũng chỉ có Thôi Lam Lam.
Nếucôta có thể bị con Zombie này chọn trúng, giải thích làcôta khẳng địnhđãphản bội nhân loại.
Thôi Lam Lam nhíu lông mày: "A? Xem raanhta là ân nhân củaanhđấy, chẳng lẽanhkhôngnên cảm ơnanhta sao?"
Chương 174: Uy h·i·ế·p
Đợi đến khicôta mang người triệt đểđira. khoảng cách với Nam Ca cũng chỉ là mấy trăm mét.
Nam Ca chỉ chỉ người phía saucôta, cườinói: "Tôi cảm thấy thú vị nha."
Tình cảm cuồng nhiệt của Chu Liêm đối với Thôi Lam Lam, mọi người đều thấyrõ. Thôi Lam Lam hỏi, cậu ta sao có thểkhôngtrả lời: "Ngày đầu tiên của tận thế,anhta choanhmộtkhẩu s·ú·n·g."
Thừa số hiếu chiến trong thân thể Nam Ca đều bị k*ch th*ch xuấthiện.cônhìn Thôi Lam Lam hỏi: "Nếu tất cả mọi ngườiđãtập trung đông đủ,khôngbằngnóimộtchút mục đích củacôđi."
Thôi Lam Lam hứng thú nhìn Nam Ca, hỏi: "Sao em cũng cười?"
Hơn nữa vài ngày ban đầu, vĩnh dạ chưa tới. Ai cũng đềukhôngthức tỉnh, Chu Liêm chính là dựa vào khẩu s·ú·n·g này, đặt ra địa vị người lãnh đạo.
"Tôi giếtcô!" Nam Ca muốnđilên phía trước, Lệ Sâm ôm lấycô, để chocômộtlần nữa trở lại phía sau mình.anhmãi vẫnkhônghiểu được mục đích của Thôi Lam Lam là cái gì, chỉ có thể hỏi: "Đến cùngthìcôcần tôi giúp cái gì?"
Mà Lệ Sâm thấyrõràng hai người đàn ông đứng phía sau.mộtngười là Thái Phong Mậu, người khác là ngườianhđãgặp qua ở Thượng Kinh, gọi là... Chu Liêm?
"Đó là cha tôi!" Nam Ca phẫn nộ nhắc lại lần nữa.
Vì vậy Lệ Sâm lạnh lùngnói: "Tôi thà rằng chưa bao giờ cho cậu khẩu s·ú·n·g dùng để phòng thân kia."
Thôi Lam Lam có chút kinh ngạc nhìn Nam Camộtcái: "Hóa ramộtnăm nàykhôngriêng gì ta khôi phụckhôngít ký ức. Em cũng nhớ tới những chuyện trước kia?khôngtệkhôngtệ."
Nam Ca lạnh lùng nhìn qua Thôi Lam Lam: "Tôikhôngnóisuông,đãnóithìtôi nhất định phải làm."
Athur ở trong xe chứng kiến hết thảy, hô hấp cũngkhôngkhỏi dồn dập lên. Chính là cái hộp này! Thứ bí danh Dđãtừng hộ tốngđangở bên trong! Chính mình hao hết hết thảy thủ đoạn hãm hại D, khiếnanhta bị áp giải về nước nhưng cái hộp kiađãbị đánh rơi.khôngnghĩ tới, hóa ra là nó ở Bắc Hải!
Nam Chí Thành cũng khiếp sợ nhìn Nam Ca, tại sao ông nghe thế nào cũng thấy Nam Ca làđanghồi tưởng lại chuyện cũ đây!
Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu đều đề phòng ở sau lưng Lệ Sâm Nam Ca. Dù sao ai cũngkhôngbiết, Thôi Lam Lam bước tiếp theosẽlàm ra cái gì.
Thôi Lam Lam lạnh như băng nhìn qua Nam Ca: "Đứa trẻkhôngnghe lời,sẽphải chịu trừng phạt."
Vì vậycôkiên định lắc đầu, mặc dù lànóichuyện với Nam Chí Thành, nhưngcôlại nhìn về phía Thôi Lam Lam: "Con muốn giếtcôta, cứu cha ra."
Trước kia bọn họ cũngđãtừng giải quyết qua động vật biến dị, nhưng cho tới bây giờ chưa hề đụng phải cái giống này. Nếu như con cá voi này công kích bọn họ, bọn họ rất có thể cứ thếkhôngrời khỏi chỗ này được.
Mấy người này từ lúc mới bắt đầu liền kính sợ cậu ta. Cho nên sau vĩnh dạ, cậu ta lại là có đượcmộtnhóm lớn người thuần phục mình.
Lệ Sâm nghĩ rất lâu, người biếtrõbí danh D cái xưng hô nàykhôngnhiều.khôngngười đàn ông trong thân thể Thôi Lam Lam đến cùng là người nào đây?
Trần Bạch Kiêu đẩy mắt kính, nhàn nhạt gật đầu: "khôngsai, đều ở trong đây. Xác địnhkhôngcó cá lọt lưới."
Lệ Sâm giờ phút này nửa ngăn cản bên cạnh Nam Ca, nửa đối với đoàn xe làm ra hai thủ thế. Hai tiếng mở cửa vang lên,đixuống xe là Cố Liệt cùng Trần Bạch Kiêu. Bọn họ rất nhanh liền đến bên cạnh Lệ Sâm, nghe Lệ Sâm hỏi: "Đây chính là thủ lĩnh của đám cường đạo sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu nhưkhôngthấy được Nam Chí Thành cũng thôiđi.hiệngiờ Nam Ca cuối cùng cũng tìm được ông. Sao có thể rờiđichứ?
Thôi Lam Lam đút hai tay vào trong túi, ung dung nhìn hai người sau lưngmộtcái, bọn họ quả nhiên đều cúi đầu.
Đám người này còn kéo theomộtngười đàn ông Nam Ca quen thuộc nhất, đúng là Nam Chí Thành.
Thôi Lam Lam nhìn qua Lệ Sâm,nhẹnhàng cười. Ánh mắt kia giống như thấyrõhết thảy khiến Lệ Sâm cảm thấy rấtkhôngthoải mái.anhngăn cản trước mặt Nam Ca.
Lệ Sâm nhíu mày, cái danh xưng này làm sao Thôi Lam Lam có thể biết được?
Mắt thấy Chu Liêm muốn bóp cò, Nam Cakhôngkhống chế tinh thần lực trong thân thể: "Dừng tay!"
Thân thể con cá voi kia rất khổng lồ, ước chừng lớn bằng mười mấy tầng lầu. Nhân loại đứng ở trước mặt nó trở nênnhỏbé giống như là vụn gạch ngói vậy. Cá voi kia ngoi ra khỏi biển dương liền ngay lập tức bơi lại phía này. Thời điểm người trong đội xe nhìn thấy con đại quái vật này, lòng sợ hãi ào ào nhấn chìm tất cả.
"Tinh thần người nàyđãbị con Zombie kia triệt để thôn tính sao?" Lệ Sâm hỏi.
Người khác thấy thế nào đềukhôngquan hệ tới cậu ta, nhưng Lệ Sâm xem như ân nhân của mình, cậu ta vẫn còn có chútkhôngngẩng đầu được lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giống như vừa nãy bị Thôi Lam Lam công kích, tinh thần lực của Nam Ca cũng trong nháy mắt bao trùm đại não Chu Liêm. Nếu nhưkhôngphải là Thôi Lam Lam ở khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc bảo vệ cậu ta, chỉ sợhiệntại đại não của cậu tađãbị vỡ nát mà c·h·ế·t.
Thôi Lam Lam thế nhưng còn bao dung nhìn Nam Ca. Bất đắc dĩ buông tay: "Được rồi, vậy em cũng đừng làm cho ta thất vọng nha."
Thôi Lam Lam trầm mặc, Nam Ca tiếp tụcnói: "Tôi và thân thể này vốn là tình bạn cũ đối đầu nhau.côta còn thiếu tôimộtbạt tai đấy. Thái Phong Mậu phía saucôdùng thủ đoạn hạ lưu công kích căn cứ Tân Bình, khiến rất nhiều người mấtđingôi nhà. Lại nhìn Chu Liêmđi, ừm, xem như là cừu nhân của Lệ Sâmđi. Hôm nay vừa vặn, tất cả đều tụ tại đây, chúng ta đây có thể thù mới hận cũ đều tính hết."
Vừa nghĩ tới bản thân có thể tiến hóa, Chu Liêm lập tức hạ quyết tâm. Cùng Lệ Sâm quả quyếtnói: "Cảm tạ cây s·ú·n·g kia củaanh, nếu nhưkhôngcó nó. Tôi ở tận thế khẳng địnhđãchết rất nhiều lần."
Thôi Lam Lam giống như nghe thấy trờ cười gì thú vị, lại bắt đầu cười ha hả. Tiếng cười hòa với vớiâmthanh sóng biển vỗ bờ có loại lực lượng xé rách lòng người: "Ha ha,thậtsựlà quá buồn cười. Em thế nhưng lạinóimuốn g·i·ế·t ta?"
Thôi Lam Lam nhìn biển sâu phía sau: "Đừng có gấp."
"Gấp cái gì? Nếu như tôi giúp,côcó thể để cho Nam bá bá chạy qua sao?" Lệ Sâm cảm thấyanhcùng bí mật kia,đãcàng ngày càng gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Athur vẫn luônkhôngcó xuống xe mà tựa vào cửa sổ xe chứng kiến hết thảy. Bí danh D chính là mộng đẹp củaanhta, mà bây giờ lại có người khác cũng muốn ngấp nghé giấc mộng đẹp này sao?
Thôi Lam Lam còn khoát tay áo: "Các ngươikhôngcần như lâm đại địch nhìn ta, ta cũngkhôngphải là muốn lật tẩy hết thảy mọi chuyện các ngươiđãtừng làm ra. Lệ Sâm cũngkhôngcần khẩn trương, tôi bất quá là cầnanhgiúpmộtviệc mà thôi."
Ngay tại lúccôta vừa dứt lời, sâu dưới đáy biển liền mãnh liệt nhảy ramộtcon cá voikhônglồ.
Thôi Lam Lam thấy Chu Liêm trầm mặc nửa ngày, hứng thú nhìn cậu ta: "Sao thế? Các người còn nhận biết nhau?"
Hoảng hốt trong nháy mắt, s·ú·n·g lại vững vàng đặt ởtrênđầu Nam Chí Thành.
Thôi Lam Lam cười, con mắt đều híp lại thànhmộtsợi chỉ: "Nếu nhưanhhỗ trợ, tôi liền suy tính thả ông ta ra. Nếu nhưkhônggiúp..." Súngtrêntay Chu Liêm nhắm ngay huyệt Thái dương Nam Chí Thành, giọngnóilạnh lẽo rờn rợn của Thôi Lam Lam vang lên: "Vậy đầu ông tasẽnở hoa."
Lúc này Lệ Sâm mới ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Liêm: "khôngnghĩ tới, sau tận thế cậu thế nhưng lựa chọn làm cường đạo." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.