Lũng Tây Trần Thị
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Trò chuyện
---
Đến lúc đó lại hấp dẫn nhiều vị thanh niên tài tuấn đến cùng Từ tiểu thư tiếp xúc, ắt hẳn luôn có một người đáp ứng yêu cầu.”
Hôm nay trò chuyện vẫn là không sai, nhưng chúng ta vẫn nên chậm rãi giao lưu dù sao phía ta là không có áp lực, chắc hẳn Từ cô nương cũng là như vậy.”
Tội gì phải chịu khổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và còn muôn kiểu trạng thái khác, Từ cô nương muốn một cuộc tình như thế nào?”
Chưa kể, không có nhất định hiểu biết về đối phương thì ở bên nhau cũng không khác gì hai người xa lạ.
Nàng gật đầu, sau đó cả hai lại đơn giản chuyện trò lấy vài chủ đề chẳng ăn nhập gì tới nhau rồi kết thúc bằng việc cùng nhau đi ăn trưa, rồi buổi chiều cũng chỉ là đơn giản hóng mát, hắn còn lấy ra một con diều nhỏ thả dây lên trời rồi cả hai cứ vậy ngây ngốc nhìn lấy một buổi chiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhân Đức cũng theo ánh mắt của nàng nhìn về hồ nước, không mặn không nhạt nói một câu:
Từ Mộng Nghiên nhìn ra bên ngoài cửa, ngắm nhìn đôi uyên ương vẫn đang cùng nhau bơi lội, chợt nàng nói:
“Cớ gì Trần công tử lại hỏi như vậy?”
Nên là cứ thoải mái trao đổi, vừa dễ dàng lại vừa tiết kiệm thời gian cho nhau.”
Từ Mộng Nghiên khẽ đáp:
“Dù sao, đặt mình vào vị trí của một người vì bất kỳ lý do gì phải lấy một người mà mình không hề yêu thích cũng không vui vẻ gì đúng chứ?
“Nói thật với Từ tiểu thư, so riêng sắc đẹp Từ tiểu thư phải đứng chí ít thứ ba trong số những nữ tử ta từng gặp qua, không động tâm là không phải.
Tại Trần gia, bọn hắn đang tiến hành gia tộc cải cách.
Dù nàng có cường thế ra sao nhưng dù sao cũng là một cái hoàng hoa khuê nữ lại nhiều năm giáo d·ụ·c khiến cho hành vi của Trần Nhân Đức rõ ràng không được hợp lý.
Trần Nhân Đức từ tốn nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Thất đệ ưu tú như vậy nàng cả ngày chỉ có đánh đánh chém chém làm sao hiểu được đệ ưu tú.”
“Tốt.” Trần Nhân Đức lên tiếng sau đó lại nhìn về phía Từ Mộng Nghiên nói:
“Trần công tử tự tin như vậy?” Nàng thật sâu nhìn hắn hỏi
“Tiểu nhị, lầu hai phòng riêng còn vị trí chứ?” Hắn mở miệng hỏi.
“Thất đệ hiểu tỷ đó.”
Nói chung là Từ cô nương nếu sẵn lòng có thể chia sẻ một chút cô nương cách nhìn.”
“Đúng vậy, dù sao cả gia tộc bao năm qua cố gắng, tiền nhân đặt nền móng, bọn ta vẫn đang phát huy, có thể nhìn thấy một cái tốt tương lai.”
Quen thuộc giới thiệu mình thích trà trưng cầu nàng một chút ý kiến, thấy nàng không phản đối bèn điểm lấy một bình trà, một ít bánh rồi để tiểu nhị rời khỏi phòng.
Vậy hà cớ gì phải làm khổ nhau vậy đâu, chúng ta cũng chẳng có gì ràng buộc, gặp mặt cũng để hiểu một chút về đối phương, không hài lòng hoàn toàn có thể từ chối kết hợp.
Trần Nhân Đức lắc đầu đáp:
Khoảng thời gian sau đó, cả hai cũng không có chủ đề gì để nói chuyện, hoặc có lẽ là cũng không muốn nói chuyện, vậy là đều tĩnh lặng thưởng trà ngắm hoa.
Trao đổi cũng tạm được, cả hai đều không mặn không nhạt nên như hai người quân tử giao lưu thôi, không nói lên điều gì cả.”
Mặc dù bổng lộc tựa như dựa vào trước đó mà ban cho, nhưng dùng gia tộc điểm cống hiến đổi tài nguyên rẻ hơn một thành không khác gì bổng lộc gia tăng.
“Lần đầu gặp mặt Trần công tử hỏi vậy có phải quá đột ngột rồi không?”
Vào trà phòng, hai người phòng thuê tại vị trí cửa sổ hướng về phía bên ngoài đồi hoa ngắm nhìn, là một vị trí tốt.
Từ Mộng Nghiên lúc này hỏi một câu:
Trần Nhân Đức cũng không phủ nhận đáp:
Lại có người bên nhau như tri kỷ, tiến cùng tiến lui cùng lui lại cũng có người thân ở bên nhau mà tâm không tại.
“Dạ vẫn còn phòng ạ, mời công tử theo tiểu nhân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta chỉ cần phu quân của mình là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, cường giả tâm kiên định.
Trần Nhân Đức gật đầu đáp:
Nhưng không sao, ta tin rằng tại Lăng Vân phường thị Từ tiểu thư vẫn làm ra một phen thành tích để bản thân lại tẫn xuất danh tiếng.
Hai tháng trôi qua kể từ lần gặp mặt trước đó, Trần Nhân Đức cùng Từ Mộng Nghiên có gặp mặt nhau đôi lần, trái lại vẻ đạm mạc trước đó, hiện nay cả hai đã cởi mở hơn khá nhiều.
Từ Mộng Nghiên không trả lời ngay, mà nhìn đôi chim uyên ương rồi mới chậm đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tại gần gia tộc quảng trường, một ngôi nhà lớn được xây dựng chính là Trần gia nhiệm vụ phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhân Dung giả vờ tiếc nuối:
Phẩm tính cái gì chỉ cần không xấu là đủ.”
“Ngũ tỷ lại định nói rằng thiếu đệ bồi tiếp chứ gì?”
Vì để cổ vũ tộc nhân sinh đẻ, Trần gia cao tầng còn bổ sung một mục là sinh hạ có linh căn tộc nhân sẽ được ban thưởng thêm điểm cống hiến so với bình thường tộc nhân một năm cố gắng tích lũy khiến gia tộc dần trở nên nhộn nhịp rất nhiều.
“Thất đệ hôm nay đi chơi như thế nào? Thích Từ tiểu thư đó chứ?”
“Trần công tử có vẻ như đối với ta không hứng thú?”
Rồi nàng lại hỏi:
Hai nữ nhân một trước một sau xuống xe, Trần Nhân Đức đợi bọn họ vững vàng bèn đưa tay làm mời thủ thế rồi chậm rãi cùng bọn họ tiến vào.
“Chờ lát nữa chúng ta đi Bạch Ngọc lâu ăn trưa, buổi chiều đi Thự Quang hồ hóng mát không biết ý Từ tiểu thư như thế nào?”
“Cũng như truyền ngôn như vậy, là nhẹ nhàng một điểm nhưng có vẻ khó đấy, dù sao đến giờ Từ tiểu thư vẫn chưa gặp được ai vừa ý.
Trước giải đối phương một chút, cảm thấy không thoải mái thì chấm dứt hoặc thấy mình không cách nào hoặc không muốn thay đổi để phù hợp hơn cũng nên dừng lại.
Hắn cũng không có làm cái gì đỡ cô nương xuống xe, dù sao nam nữ có khác biệt, hai người còn chưa có cái gì liên quan, vẫn cứ không nên tùy tiện hành động làm hỏng người ta danh tiết.
Bỗng chợt bên hồ một đôi chim uyên ương từ chỗ khuất bơi ra, con trống con mái quấn quýt lấy nhau không rời.
Chương 41: Trò chuyện
“Ngũ tỷ đừng đùa, hai người bọn đệ cũng không tới mức vừa gặp đã yêu.
“Đi một lần cũng mở mang rất nhiều, gặp nhiều người thú vị, lại thấy nhiều thứ mới lạ tổng hợp lại được nhiều câu chuyện thú vị.”
“Tới rồi.” Trần Nhân Đức lên tiếng nói sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
“Nhưng Trần công tử không hướng tới những nơi phồn hoa đó hay sao?” Nàng bỗng hỏi.
“Từ tiểu thư có nghe về truyền thuyết chim uyên ương chứ?”
Nhưng Trần Nhân Đức lại không cảm thấy vậy, hắn đáp:
“Chim trống chim mái phối hợp nhau thì sóng đôi trọn đời trọn kiếp, cùng bay cùng đậu, mỗi con một cánh chấp lên nhau mà bay, bay đến bất cứ nơi nào trong khoảng trời rộng.
“Ừm, chơi rất vui nhưng thiếu một chút.” Nàng đáp.
“Dường như Trần công tử là vẫn chưa sẵn sàng với hôn nhân?” Nàng khẽ hỏi.
Nhưng cổ nhân vẫn nói nữ nhân là phong thủy của gia đình, ta thận trọng một chút vẫn là không sai chứ?
Thời gian đầu, tộc nhân vẫn còn bàn tán xôn xao, nhưng sau khi thích ứng được điểm cống hiến ưu đãi bèn rất vui vẻ tiếp nhận.
“Cũng không phải, ta thì sao cũng được, dễ tính, chỉ là đơn giản không muốn người khác phải bị bó buộc cùng ta thôi.
“Được rồi ngũ tỷ, hôm nay tỷ đi chơi vui chứ?” Hắn dời đi chủ đề hỏi.
“Tùy theo Trần công tử sắp xếp.” Nàng không chút suy nghĩ đáp lời.
Nhìn thấy vị này phong độ nhẹ nhàng công tử lại đồng hành một vị tiểu thư xinh đẹp, tiểu nhị biết cũng là một vị khách lớn bèn nhanh chóng hồi đáp:
“Vẫn bảo hôn nhân như canh bạc, có người cả đời ch·ung t·hủy như uyên ương nhưng lại có người đại nạn đến rồi mỗi người một phương hoặc đơn giản cũng chẳng cần tới đại nạn.
“Mời Từ tiểu thư.”
Tương truyền, nếu một trong hai mà c·hết con còn lại cũng nhịn đói hoặc không bay được, sẽ không bao giờ cất cánh mà mòn mỏi trong sự nhớ thương mà c·hết hoặc t·ự s·át c·hết theo.”
Rồi cả hai cùng cười vui vẻ.
“Trần công tử một chuyến đi mà gặp được nhiều điều thú vị nhỉ?”
“Nơi đó là rất tốt, nhưng chúng ta Gia tộc vẫn đang ngày càng tốt hơn, chắc chắn tương lai không xa cũng sẽ làm được như vậy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.