Lũng Tây Trần Thị
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Đi xa
Lưu Gia Khang cũng cười cười nói:
“Nhất giai linh phù, không đâu rẻ bằng mời xem mời xem.”
Một gian đơn giản khách trạm, bọn hắn gọi lấy mấy cái bánh bao làm từ linh mễ, linh thảo cùng linh thú thịt, nhanh chóng ăn xong bèn trở về chính minh khách phòng nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu huynh đệ, ngươi làm bồi tiếp việc đúng không?”
“Đúng vậy, đại ca cần người bồi tiếp chứ?”
“Trần huynh tới sớm.” Lưu Gia Khang nhìn thấy Tràn Nhân Đức đang kiên nhẫn chờ đợi bèn nở nụ cười chào hỏi.
Ngày hẹn với Lưu Gia Khang đã tới, Trần Nhân Đức bên thân đeo lấy một cái bạc phếch màu túi trữ vật, cũng thay đổi lấy một bộ đơn giản y phục khoanh tay chờ lấy Lưu Gia Khang đang khoan thai đến chậm.
“Hôm nay để ta gác đi, ngày mai đường vẫn cần nhờ Lưu huynh.” Trần Nhân Đức nhận lấy gác đêm nhiệm vụ, mặc dù đường dài ít nghỉ ngơi nhưng mấy tháng này lộ trình hắn cũng dần quen thuộc.
Tại đó nghỉ ngơi lấy ba ngày, Trần Nhân Đức cẩn thận đến nghe ngóng nơi này tin tức, hắn lấy ra sổ nhỏ cẩn thận ghi chép lại hàng hóa cơ bản giá cả, lại so sánh với tại Lăng Vân phường thị giá cả hòng từ đó rút ra cơ hội giao thương cho gia tộc.
Chương 33: Đi xa
Những chỗ này kiểm tra để xem phẩm chất yên cương, dù sao ngồi cái này lâu là đau mông.”
Trần Nhân Đức gật đầu, thực sự nếu không phải đi theo Lưu Gia Khang để mở mang đầu óc, có lẽ Trần Nhân Đức cũng như bên cạnh nhiều cái người biểu hiện không khác gì từ nông thôn mới lên thành thị nông dân, a chỗ này ô chỗ kia, những đồ vật đơn giản cũng khiến bọn hắn cảm khái không thôi.
Một đêm yên bình cứ thế trôi qua, hai người bọn họ sáng sớm tranh thủ nhấm nuốt lấy chỗ thịt còn lại từ bữa tối hôm qua sau đó nhanh chóng lên ngựa một đường phi nhanh tới Vân Tiêu trấn.
“Huynh cũng biết ta từ sáng sớm đã tới rồi sao, Lưu huynh cũng hiểu biết rất nhiều.” Hắn âm dương quái khí trêu đùa.
Ba ngày sau, hai người tiến về mã trạm thuê lấy ngựa tốt hướng về hướng đông bắc phi nhanh.
Lần này đi đường hết ba tháng, ven đường không có phồn hoa thành trấn, chỉ thỉnh thoáng có gặp lấy một ít nhỏ thôn trấn nhưng cũng đủ để nghỉ ngơi.
Phi nhanh một tháng, bọn hắn cuối cùng đã tới Tô gia trang, nơi đây không hổ là trúc cơ Tô gia địa bàn, nó phồn hoa đủ khiến Trần Nhân Đức kinh ngạc không thôi.
Trần Nhân Đức gật đầu, lại chậm rãi ăn.
Chưa kể trong này linh mạch còn là hai đầu nhị giai thượng phẩm linh mạch, linh khí nồng độ cao quá nhiều, cũng là nơi mà thế lực hay tán tu hướng tới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Gia Khang gật đầu sau đó lên ngựa, Trần Nhân Đức theo đó cưỡi lên ngựa lại duy trì khoảng cách theo Lưu Gia Khang phi nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhân Đức gật đầu nói:
“Cũng không có kế hoạch gì cả, chúng ta cứ như trước đó tự do, lúc nào lên đường ta sẽ báo cho Trần huynh.”
Lưu Gia Khang nuốt lấy đang nhai bánh bao, uống một ngụm canh rồi mới đáp lại:
“Vậy Trần huynh tin tưởng đúng người rồi đó, ha ha ha.” Lưu Gia Khang cười lớn.
Tại phường thị là có mã trạm, cũng để cho người tiện đường dài di chuyển, tại Bách Thịnh phường thị là cũng có, nhưng không nhiều chỉ vài đầu, cũng là Thiên Lý mã ngày phi trăm dặm thường để có việc khẩn cấp mới thuê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được, hẳn là ngày mai chúng ta đã tới Vân Tiêu trấn rồi, lúc đó lại có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể thẳng một đường tiến tới Nhật Nguyệt thành là chúng ta thoải mái ngày tháng rồi.” Lưu Gia Khang tựa lấy gốc cây, nói xong câu này bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ven đường quầy hàng san sát, vì trong trấn cấm cưỡi ngựa nên bọn hắn đã trả ngựa tại mã trạm, sau đó chậm rãi tại đường phố đi dạo.
Cậu nhóc nghe thấy vui mừng đáp:
“Mà Trần huynh biết cưỡi ngựa chứ?” Lưu Gia Khang hỏi.
Trần Nhân Đức lại lấy ra mình sổ nhỏ cùng các loại thư tịch biên biên soạn soạn lấy, đây là công việc mà hắn đã quen thuộc trong những ngày tháng đi đường.
“Những chỗ này, chỗ này cần lưu ý, nếu không buộc chắc khi leo lên dễ tuột dây ngã, hoặc khi phi nhanh dễ bung ra.
“Có từng học qua, nhưng chưa từng hiểu những cái này chuẩn bị việc.”
Thế mà trong lời của Lưu Gia Khang bọn hắn phải đi tới hơn nửa năm đường mới biết đường có bao xa.
“Lưu huynh những thao tác kiểm tra yên cương như vậy là thế nào?”
---
Lưu Gia Khang cười, chỉ từng điểm cần lưu ý nói:
Ba tháng này đi đường mệt mỏi quá rồi.
Tới mã trạm, hai người hỏi lấy giá cũng không mặc cả giao tiền lấy ngựa, Trần Nhân Đức lần đầu đi xa, hắn không có kinh nghiệm nên thấy Lưu Gia Khang làm gì hắn bèn làm theo, cùng hỏi:
“Được rồi, chúng ta đi thuê lấy hai đầu Thiên Lý mã, chờ tới Tô gia Tô gia trang tại đó chuẩn bị ít đồ lại đổi lấy một đầu Hãn Huyết bảo mã tiến tới chặng tiếp theo.”
“Trần huynh lần đầu đi xa mà tâm lý cũng rất vững vàng nhỉ.” Lưu Gia Khang ngồi bên đống lửa ăn lấy thịt thú nói.
“Chúng ta đi thuê nhà trọ rồi nghỉ ngơi thôi.” Lưu Gia Khang vừa nói vừa dẫn đường, Trần Nhân Đức gật đầu đồng ý.
Đường dài lại hoang vu, gặp yêu thú còn có tỉ lệ cao trốn thoát, nhưng nếu gặp phải c·ướp đường mới là đau đầu, bọn hắn chỉ c·ướp tài còn tốt nếu lại hung tàn không có mạng cũng bình thường.
Hãn Huyết bảo mã thì có lấy một ít yêu thú huyết dịch nên khỏe hơn Thiên Lý mã nhiều lắm, ngày phi ngàn dặm cũng không là vấn đề.
Hai người khẽ gật đầu, sau đó Trần Nhân Đức cũng chọn lấy mình bữa trưa ngồi tại Lưu Gia Khang bàn ăn lấy, chậm rãi ăn hắn hỏi:
Ra khỏi cửa, hắn quen thuộc quan sát trên đường người, thấy một tên nhóc bèn lên tiếng hỏi:
Giá cả cơ bản thống nhất, bốn ngày bồi tiếp thu lấy một viên linh thạch, nếu liên tục có khách nhân một tháng bảy viên linh thạch là có.
Trần Nhân Đức gật đầu, theo hắn cùng đi.
“Lưu huynh có kế hoạch gì không?”
“Dù sao cũng là triều đình thành trấn, có binh sĩ trú đóng bảo vệ, tính an toàn cùng ổn định được bảo đảm hấp dẫn tới đây rất nhiều thương nhân.
“Thanh Linh thảo, Lục Diệp thảo, Hỏa Vân quả đây mua đi mua đi”
Trần Nhân Đức đáp lời, hắn nói vậy cũng chỉ để trấn an bản thân mà thôi, nhìn hai người bên cạnh pháp kiếm đủ hiểu bọn hắn không có phong khinh vân đạm như lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Nhân Đức ngủ một mạch tới trưa hôm sau mới tỉnh, vừa ra khỏi cửa bèn thấy còn đang ngáp dài ngáp ngắn Lưu Gia Khang đã tại ăn bánh bao rồi.
“Đúng, thuê ngươi bốn ngày.” Trần Nhân Đức gật đầu sau đó lấy ra một viên linh thạch đưa cho cậu nhóc.
Thậm chí nhiều tên bồi tiếp người còn luyện lấy một bộ lô hỏa thuần thanh trả giá công việc, chỉ cần khách nhân cần bọn hắn không tiếc tại trả giá, từ đó còn nhận được khen thưởng từ khách nhân.
Dọc đường đi hắn cẩn thận ghi nhớ lại lộ trình, đối ứng với trước đó tại Lăng Vân phường thị mua được địa đồ, thấy đường không sai càng thêm yên tâm.
Lưu Gia Khang cười nói:
“Ta tin vào Lưu huynh, vả lại đường này cũng là đường lớn mức độ an toàn cũng là có bảo đảm.”
Bồi tiếp việc là hắn tại những nơi này phồn hoa địa phương mới nhìn thấy công việc, bởi vì hàng ngày hấp dẫn rất nhiều người qua lại hoặc tạm thời dừng chân, bọn hắn không quen thuộc đường nên có những cái bản địa tiểu tử làm lấy nghề này.
Ngày không gặp được thôn trấn bọn hắn cũng cẩn thận tại hoang dã nghỉ ngơi.
Hắn tỉ mỉ dạy dỗ cho Trần Nhân Đức mà không tỏ vẻ bề trên coi thường hắn không biết việc.
Càng gần về trung tâm thành trấn các nơi càng phồn hoa, tuy không đến mức Trúc Cơ đầy đất mà đi nhưng hai người từ xa xa thấy Trúc Cơ tu sĩ ngự khí phi hành lại cảm nhận uy thế khiến bản thân cảm giác nhỏ bé không thôi.
Hắn cũng nghe ngóng nơi này buôn bán thư tịch, trước khi đi hắn đã cẩn thận ghi nhớ lấy trong gia tộc thư tịch danh sách chỉ cần là gia tộc chưa có hắn không ngại bỏ tiền ra mua sắm.
“Nơi này tu sĩ đông đúc, so với mấy cái Trúc Cơ gia tộc dưới chân phường thị còn phồn hoa hơn nhiều.” Trần Nhân Đức cảm khái, dù cho hắn không phải là lần thứ nhất tiến về tương tự thành trấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.