Lui Lui Lui Lui Ra
Bố Đinh Lưu Ly
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Thịt Khô
"Dạ....." Đông Tuệ không hiểu gì bước ra cửa, nghĩ thầm: Trưởng công chúa trúng độc của thịt khô sao? Sao nói câu nào cũng không rời nó vậy?
Lâm Hoan cùng Ngô Hữu Phúc đi ngang qua thấy vậy cũng ngừng bước chân, hứng thú bừng bừng quan sát.
"Túi?" Hạ Lục sợ hãi nói: "Chẳng lẽ là cái túi thơm Quý Phi nương nương tự mình thêu cho điện hạ? Đó chính là bảo bối của điện hạ đấy!"
Ước chừng biết rằng có Thẩm Huyền sau lưng nên Tiêu Trường Ninh cảm thấy yên tâm không ít, không còn lo lắng ngã xuống lưng ngựa bị vó ngựa đạp thành thịt nát, nàng từ từ bình tĩnh lại không tới mười lăm phút đã có thể thích ứng được xóc nảy trên lưng ngựa.
Lông mày Tiêu Trường Ninh nhăn lại, nàng nôn nóng đè thấp giọng nói: "Ngươi mau đi đi!"
Mà Tiêu Trường Ninh vừa vào phòng liền đóng cửa lại, nàng lấy cái túi bị phá hư trong tay áo ra ném đi, dựa vào bàn trà khóc nức nở.
Đông Tuệ: Hả?
"Nó tự đi tìm rồi ăn...ăn....." Mắt Tiêu Trường Ninh đỏ lên, cố gắng làm ánh mắt chính mình trông vô cùng chân thành nói: "Một....một miếng thịt khô."
Trong lúc nàng luống cuống tay chân lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp mơ hồ của Thẩm Huyền truyền đến từ cách vách: "Cánh rừng lớn......Chim chóc gì cũng đều có! Ha ha ha ha thì ra lại là......buồn cười như vậy!"
Đây là lần đầu tiên nàng thân mật như vậy với một tên thái giám. Nàng xấu hổ, muốn nhích lên phía trước một tấc nhưng bị Thẩm Huyền đè vai lại, dùng giọng điệu việc công xử theo phép công nói: "Đừng động, nếu nàng bị quăng ngã bản đốc cũng mặc kệ."
Thẩm Huyền đưa dây cương cho Lâm Hoan, ôm cánh tay nhìn nàng không nói gì.
Tiêu Trường Ninh "ừ" một tiếng, tảng đá trong lòng nàng rớt xuống. Còn tốt, Thẩm Huyền vẫn chưa phát hiện ra cái gì kì lạ.
"Đồ vật bảo mạng đã không có, thịt khô có thể lừa hắn sao? Hắn sẽ đi qua đây sao!" Nàng tự lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy cảm giác không sống được bao lâu.
Tiêu Trường Ninh không khỏi sởn tóc gáy, càng nghĩ càng thấy bất an, nàng sợ hãi: "Sao hắn lại cười lạnh như vậy? Chẳng lẽ đang tính toán cách xuống tay với bổn cung?"
Con c·h·ó mực ăn cái "bảo bối" mười năm đó giống như có chút buồn nôn, dựa đầu qua một bên nôn khan..... Ăn đồ vật dơ bẩn như vậy không nôn mới là lạ!
Lâm Hoan mắt cũng không chớp nhìn hình ảnh một đôi bích nhân* đang giục ngựa chạy qua, cực kì hâm mộ nói: "Đề đốc đại nhân cùng phu nhân thật ân ái, không biết tương lai ta có thể được như đại nhân cưới một cô nương giống vậy không nhỉ?"
Thẩm Huyền hỏi: "Điện hạ làm chuyện xấu gì đúng không?"
Tiêu Trường Ninh lập tức điều chỉnh dáng ngồi.
Hạ Lục vội vàng chạy lại cẩn thận liếc mắt quan sát cái túi tiền thêu chỉ vàng kia, nàng buồn bực: "Túi thơm của Quý Phi nương nương hình như không giống như này."
Thẩm Huyền ăn cơm không thích nói chuyện, tuy rằng hắn ăn nhanh nhưng cũng không phát ra âm thanh nhai nuốt khó nghe. Tiêu Trường Ninh thất thần ăn từng hạt cơm, lại không nhịn được liếc nhìn Thẩm Huyền.
Tiêu Trường Ninh cũng bị chính mình chọc cười, trong lúc nàng đang vui vẻ phía sau lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Tới giờ rồi, nàng xuống ngựa đi."
Trong vòng một ngày này có thể nói là đã xảy ra rất nhiều thứ bất ngờ, tinh thần và thể xác Tiêu Trường Ninh đều mệt mỏi, nàng kiệt sức ngã xuống giường để mặc mấy cung tì tùy ý xoa bóp.
Đương nhiên không thể.
Tiêu Trường Ninh từ trong buồn bã tỉnh lại, nàng dựa vào bàn trà ánh mắt dại ra lẩm bẩm: "Bổn cung xong rồi, cái gì cũng xong rồi......"
Tiêu Trường Ninh nỗ lực làm theo lời hắn nói, thử rất nhiều lần mới dẫm lên được bàn đạp, đột nhiên con ngựa chạy chậm về phía trước làm nàng sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, Tiêu Trường Ninh cắn môi dựa trên lưng ngựa, mồ hôi lạnh chảy ra.
Thẩm Huyền buông chén đũa, một bên cầm khăn ướt lau tay liếc mắt nhìn nàng: "Nàng có chuyện gì muốn nói sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cung tì Hạ Lục nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng nói: "Hình như là.....truyền đến từ trong phòng Thẩm đề đốc."
Thế giới trở nên yên lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Trường Ninh nhịn không được suy nghĩ: Nếu Thẩm Huyền biết "bảo bối" của mình bị c·h·ó ăn thì không biết đường đường là Trường Ninh trưởng công chúa như mình sẽ có cái c·h·ế·t thê lương như nào?
Mấy cung tì theo sau đi vào đều luống cuống tay chân nhìn Tiêu Trường Ninh.
Nếu nàng nhớ không lầm thì cái chuyện buồn cười này đã qua được nửa canh giờ.....
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng lại trốn tránh hắn, sắc mặt cứng đờ, tay chân loạn xạ bước vào phòng.
"Thật không có đâu!" Tiêu Trường Ninh cố gắng ăn cơm, không tự tin trả lời.
Vốn Thẩm Huyền đang ôm cánh tay đứng một bên chỉ điểm nàng, nghe vậy chỉ "ừ" một tiếng, cũng không biết là mất kiên nhẫn hay vẫn là khinh miệt. Hắn nhíu mày suy tư một lát, đi tới đứng phía sau Tiêu Trường Ninh.
Hai chân Tiêu Trường Ninh nhũn ra ngồi xổm trên đất, nàng muốn đứng dậy nhưng lại sợ hãi đến không còn sức lực.
Đúng lúc Tiêu Trường Ninh cưỡi ngựa đi qua, nàng nhịn không được nói một câu: "Lâm công công đừng vội chờ ngươi lớn lên chút cái gì cũng đều sẽ có."
Hạ Lục cùng Đông Tuệ ôm chặt nhau: "Điện hạ, ngài đừng dọa bọn nô tỳ!"
"Nó còn tốt, không c·h·ế·t được." Thẩm Huyền nhàn nhạt trả lời.
Thẩm Huyền mặt không biểu tình giữ chặt ngựa duỗi tay đỡ nàng xuống dưới, khóe miệng từ đầu đến cuối cũng chưa từng cười, lạnh lẽo giống như một pho tượng tuấn mĩ.
"Hửm, thịt khô?" Thẩm Huyền kéo dài giọng nói, mỉm cười nhìn nàng: "Vậy trưởng công chúa điện hạ sao lại run rẩy như vậy?"
Thẩm Huyền trực tiếp bóp chặt eo nhỏ của nàng giống như nâng lên cao, sau đó hắn dễ dàng đặt nàng trên lưng ngựa, bình tĩnh nói: "Nàng cầm chắt dây cương, đừng lộn xộn."
Chuẩn bị tốt tất cả, Tiêu Trường Ninh mới chậm rãi đi ra ngoài sảnh, cẩn thận ngồi lên cái ghế phía sau của mình.
Bổn cung có thể nói là đồ vật dưới hông đề đốc đại nhân ngài sao?
Con ngựa Thất Ô Vân Tuyết đã có chút không kiên nhẫn, phát ra tiếng phì phì trong mũi. Tiêu Trường Ninh có hơi nhụt chí, chóp mũi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, rầu rĩ nói: "Bàn đạp quá cao, bổn cung không leo lên được."
Tiêu Trường Ninh ngồi trên lưng ngựa nghiêm túc gật đầu: "Thật. Bởi vì "cánh rừng" lớn, chim chóc gì cũng đều có."
Mới vừa rồi Tiêu Trường Ninh còn chờ c·h·ó mực nhả "bảo bối" ra nhưng đột nhiên nàng lại có chút lo lắng. Nếu con c·h·ó ngu ngốc kia nhả thứ đồ khiếm nhã đó ra thì nàng nên giải thích thế nào?
Nàng còn nhớ rõ Trường Ninh công chúa đã dặn dò: Nếu Thẩm Huyền lại ép buộc điện hạ liền nói ra bệnh nan y năm xưa, điện hạ không thể mệt nhọc.
Trong mắt Thẩm Huyền nổi lên chút ý cười không dễ phát hiện, lúc này mới giơ hai cánh tay sau eo nàng cầm dây cương.
Các nàng đang định dò hỏi thì chợt thấy Tiêu Trường Ninh như sống dậy, nàng ngẩng đầu lên nói: "Đông Tuệ ngươi đi phòng ăn một chuyến, trộm vài miếng thịt khô về đây!"
Lưng ngựa vừa cao vừa khó giữ thăng bằng, vô cùng khó chịu.
"Điện hạ làm sao vậy, sao lại có bộ dạng như sống không còn gì luyến tiếc vậy?" Thu Hồng giơ tay chỉ Đông Tuệ.
Nghe vậy, Đông Tuệ đang đứng một bên chợt cảm thấy căng thẳng.
"Khụ! Khụ!" Tiêu Trường Ninh suýt bị sặc, ánh mắt không khỏi chột dạ nói: "C·h·ó của ngươi không bị gì chứ?"
Lâm Hoan vẫn ngốc nghếch tất nhiên không phản ứng kịp bản thân đang bị trưởng công chúa đùa giỡn, mà Ngô Hữu Phúc đứng một bên đã cười nghiêng ngả, trong mắt lấp lánh ánh nước thở hổn hển: "Ha ha ha ha, hay cho câu một cánh rừng lớn chim chóc gì cũng đều có."
Nghĩ đến đây, Đông Tuệ lấy hơi gom đủ dũng khí mở miệng, ai ngờ Tiêu Trường Ninh lại trước một bước nói: "Được thôi, mời Thẩm đề đốc chờ bổn cung một lát, bổn cung vào nhà đổi sang trang phục cưỡi ngựa sẽ tới."
Tiêu Trường Ninh vội vã lắc đầu: "Không có đâu!"
Có lẽ đó sẽ là khắc văn trên bia mộ của nàng.
Thẩm Huyền chỉ suy tư nhìn nàng, giống như đang phân biệt mức độ chân thật trong lời này, cuối cùng hắn cũng không tiếp tục tra hỏi.
Trong lúc Tiêu Trường Ninh hoảng sợ, lo lắng, Thẩm Huyền nhíu mày nhìn nàng: "Điện hạ cho c·h·ó săn của ta ăn thứ đồ dơ bẩn gì vậy?"
Hai chân Tiêu Trường Ninh nhũn ra, trong lòng có hơi mất mát nhìn hắn vài lần, nhịn không được hỏi thử: "Thẩm đề đốc không cảm thấy buồn cười sao?"
Giọng nói đó mang lại cảm giác quá áp bức, Tiêu Trường Ninh lập tức không dám cười.
Tiêu Trường Ninh một tay lung tung cầm lấy dây cương, một tay vịnh yên ngựa, thân mình ngã về phía trước dựa trên lưng ngựa, một chút cũng không dám cử động, nàng nước mắt lưng tròng nói: "Ta.....Ta sợ!"
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, nàng chợt nghe thấy từng đợt tiếng cười không kiềm chế được truyền đến từ viện cách vách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dọa nàng sợ rồi?" Thẩm Huyền cười nhẹ: "Thân mình ngã về phía trước nhưng không cần dựa trên lưng ngựa. Điện hạ càng sợ hãi sẽ làm cho ngựa cũng sợ hãi theo."
Tiêu Trường Ninh rũ đầu, không dám hé răng.
Ước chừng thấy Tiêu Trường Ninh thật sự sợ hãi, đốt ngón tay nắm dây cương vì khẩn trương trở nên trắng bệch, Thẩm Huyền rốt cuộc cũng mềm lòng chớp mắt nghĩ cũng không nghĩ, bước một bước xoay người nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau Tiêu Trường Ninh dựa gần nàng.
Lưng ngựa hơi hẹp, phía sau lưng Tiêu Trường Ninh dán sát vào ngực Thẩm Huyền, rõ ràng đã vào mùa đông nên thời tiết có chút lạnh nhưng cả người nàng lại nóng cả lên.
Mấy cung tì cũng không rõ nguyên nhân.
Con ngựa cử động chân một chút, Tiêu Trường Ninh lập tức không dám động đậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nghe lại lần nữa, đúng thật là âm thanh của Thẩm Huyền.
"Ngươi làm gì....Này, từ từ!"
Mắt Thẩm Huyền sáng như đuốc, để khăn xuống nói: "Điện hạ từ trước đến giờ không phải ghét nhất là tập võ sao? Hôm nay lại có chút ngoan ngoãn như vậy, rất không bình thường."
Tiếng cười quỷ dị này lại dừng một lát sau đó càng lúc càng không thể dừng lại, giống như muốn cười đến ngất đi. Tiêu Trường Ninh trực tiếp bị dọa tỉnh, nàng lăn đi lăn lại nhiều lần rồi ngồi dậy: "Ai đang cười vậy? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Huyền thay nàng cầm dây cương, thân hình cao lớn đứng im một bên dường như có thể cùng Tiêu Trường Ninh đang nằm trên lưng ngựa nhìn thẳng, hắn chỉ nàng: "Hai chân dẫm xuống bàn đạp, dùng thêm sức. Nàng sợ gì? Có bản đốc ở đây, nó không thể quăng nàng té xuống dưới đâu."
Chương 17: Thịt Khô
"Không.......Từ từ!" Tiêu Trường Ninh hoảng sợ: "Cái này quá xóc nảy, bổn cung không làm được."
Đông Tuệ vô tội lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết. Lúc về, con c·h·ó hung dữ kia của Thẩm đề đốc không biết bị gì lại đột nhiên phát điên, cướp đồ vật trong túi điện hạ ăn....Sau đó điện hạ liền có bộ dạng này."
Bên trong đùi Tiêu Trường Ninh bị yên ngựa ma sát đến rách da nên vô cùng khó chịu, nàng thấy sắc mặt Thẩm Huyền lạnh lẽo cũng không muốn ở đây lâu, liền nhẹ nhàng nói "cảm ơn" sau đó quay về phòng.
"Ai da, Tiểu Lâm Tử của chúng ta rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!" Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm: "Trước kia chỉ biết ăn giờ còn muốn tìm cung nữ làm nương tử!"
"Điện hạ thích dùng tư thế đó nói chuyện với bản đốc sao?" Thẩm Huyền cười như không cười, giơ tay xách nàng lên giống như xách gà con.
"Thật sự?" Ánh mắt Lâm Hoan sáng lên.
C·h·ó mực nôn khan vài tiếng, nôn không được nó lại ủ rũ cụp đuôi dựa bên chân Thẩm Huyền, bộ dạng uể oải ỉu xìu. Con c·h·ó này đã trải qua huấn luyện hẳn sẽ không ăn lầm đồ ăn có độc, Thẩm Huyền cũng không lo lắng cho nó, chỉ nhìn Tiêu Trường Ninh nói: "Mời trưởng công chúa tới sảnh chính dùng bữa, sau khi ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ luyện tập bắn cung cưỡi ngựa."
Vẻ mặt Đông Tuệ mờ mịt: ".........Hả?"
Tiêu Trường Ninh yên lặng bò lại lên giường nằm ngay ngắn, bên ngoài bình tĩnh đã khó che dấu được nội tâm đầy sóng gió của nàng: Thì ra Thẩm đề đốc hung ác, lạnh lẽo là do phản ứng chậm với chuyện xung quanh sao?!
Thẩm Huyền nhìn bộ dạng hồn phách thất lạc của nàng nguy hiểm nheo mắt: Tiêu Trường Ninh nghe lời như vậy, rốt cuộc lại muốn gây họa gì đây?
"Trường Ninh trưởng công chúa Tiêu thị của Đại Ngu năm mười tám tuổi phụng chỉ gả cho tên ác bá đề đốc Đông Xưởng Thẩm Huyền làm vợ, vì muốn tự bảo vệ mình nên đã hợp mưu cùng Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao trộm đi "bảo bối" của Thẩm đề đốc. Nhưng vì không may gặp phải c·h·ó dữ nên "bảo bối" đã trở thành thức ăn của c·h·ó dữ, sự việc bại lộ làm đề đốc nổi giận, trưởng công chúa chi mộ."
"...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay bắt đầu tập cưỡi ngựa trước, nhưng ngựa của Đông Xưởng đều là ngựa trong quân, nhanh nhẹn, dũng mãnh nên cao hơn cả một người. Tiêu Trường Ninh chưa bao giờ cưỡi ngựa, dù thử mấy lần cũng không leo lên lưng ngựa được.
Được rồi xem ra là không buồn cười thật.
*Đôi bích nhân: Khen người đẹp như ngọc bích.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.