Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Chương 77

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Chương 77


Nhưng động tác của anh chẳng giảm chút nào.

Tin tưởng sao?

Lục Trạch Ngôn: “……”

Nói xong anh đi vào nhà tắm rửa mặt.

Ngón tay đặt ở eo cô của Lục Trạch Ngôn hơi siết chặt một chút: “Hoa sáng trăng mờ, sương nhẹ giăng lối.”

Anh chắc chắn bị lệch múi giờ, giờ chắc đang rất buồn ngủ.

“Ừ.”

“……”

“Qua loa vậy sao?”

Trong phòng rất ấm nhưng Cao Hạnh Hạnh vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lục Trạch Ngôn, hơi thở anh cũng nóng rực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi bốt cao quá gối này là năm ngoái anh cùng cô đi mua, rất khó tháo.

Cô cắn môi anh rồi buông ra.

Cô nhìn lên hoa văn trên trần nhà, nhớ lại câu nói vừa rồi của Lục Trạch Ngôn.

Thậm chí, sự thành thật với Cao Hạnh Hạnh cũng không phải vì chữ đó.

Chỉ cần ở bên cô, anh sẽ không bao giờ quên đan tay mười ngón cùng cô.

Tay anh lạnh hơn nhiệt độ người cô một chút, khiến cô run rẩy, ngón tay khoác trên cổ anh cũng dần siết chặt.

Nên họ chưa từng nói đến chữ “tình”, chỉ nói đến “điều kiện”.

Lục Trạch Ngôn nhanh chóng mặc xong, ngồi xuống, vén lớp chăn của cô, nhướn mày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Hạnh Hạnh: [Không gấp.]

Vừa vào cửa Cao Hạnh Hạnh theo thói quen kiễng chân, đặt túi xách sang một bên.

Cô kéo chăn che đầu.

Trọng Duệ Chi giúp anh, cũng cần lợi ích.

Trong bóng tối, cô ngẩng đầu: “Lục Trạch Ngôn, chiều nay anh nói Tập đoàn Lục thị thiếu vài trăm tỷ nên anh trai anh mới tìm đến anh sao?”

Lục Trạch Ngôn mở mắt, nhẹ nhàng hôn trán cô: “Ngủ ngon.”

Anh đặt tay lên eo cô, bàn tay nóng bỏng.

Không đợi anh trả lời, Cao Hạnh Hạnh lẩm bẩm: “Đợi đến khi anh trai anh tìm anh sao?”

Và cả lời nhắc “đừng làm nũng” của anh.

Bà đưa tay nâng cánh tay Cao Hạnh Hạnh, kéo phần eo cô, cuối cùng ngồi xổm xuống kiểm tra gấu váy: “Rất hoàn hảo, không có chỗ nào cần chỉnh sửa cả, cô thấy sao?”

Lục Trạch Ngôn mỉm cười, ngồi xuống giúp cô tháo giày.

Cao Hạnh Hạnh mơ màng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt: “Giờ mấy đứa nhỏ đều nói chuyện kiểu nhảy nhót vậy sao? Nghe không hiểu gì hết.”

Giọng cô nghẹn ngào pha lẫn giọng mũi: “Lục Trạch Ngôn… mai em còn phải đi làm.”

“Anh trai anh đưa ra ba phần năm cổ phần, anh, Lý Hàng và Trọng Duệ Chi mỗi người giữ một phần ba, trong nội bộ ba người kiềm chế lẫn nhau, bên ngoài, anh, Lý Hàng và Trọng Duệ Chi cũng kiềm chế lẫn nhau.”

Lục Trạch Ngôn thắng xe gấp hơn bình thường nhiều, kết quả là cô chỉ nói muốn mua trà sữa.

“Anh sai rồi.” Anh nắm tay cô lên hôn nhẹ: “Anh sẽ đến thế giới của em, được không?”

Bị bắt quả tang đang “nhìn trộm”, Cao Hạnh Hạnh chỉ để lộ đôi mắt hồ ly xinh đẹp.

Lúc này giọng anh cũng mang theo một thứ cảm xúc khó nhịn, không còn ấm áp như thường ngày.

Anh tưởng “không đá” là đồ uống nóng, ai ngờ là dùng đá làm lạnh trà sữa trước rồi mới lọc đá ra.

Cổ áo cách điệu nửa đứng, lộ ra đường nét chiếc cổ mảnh mai, tay áo lưới cách điệu như cánh sen, làn da trắng trẻo mềm mại, phần eo ôm sát vừa vặn, không thừa một tấc, không thiếu một ly, đường cong uyển chuyển mê người.

Lục Trạch Ngôn mới thức dậy, giọng hơi khàn khàn: “Anh đưa em đi làm, em ngủ thêm mười lăm phút nữ rồi anh gọi.”

Vu Giản: [Nếu gấp em có thể giới thiệu người khác làm giúp.]

Nếu nói đến tình cảm e là sẽ mất ngủ, ngày ngày lo sợ bị phản bội.

Ngón tay cô chạm vào giữa chân mày anh, cố tình dịu giọng: “Nếu em nói mệt, anh sẽ để em đi ngủ bây giờ sao?”

Cô hé chăn một chút, lén nhìn anh mặc quần áo.

Tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.

Thực ra, nếu Lục Cẩn Hành, Trọng Duệ Chi và Lý Hàng cùng lúc phản bội anh…

“Lục Trạch Ngôn, lần này anh ở lại được bao lâu?”

Anh ôm Cao Hạnh Hạnh ngồi xuống sofa, cởi áo khoác cô ra, tay luồn vào trong nhẹ nhàng v**t v*.

Vết đau ở vai lại trở thành một loại k*ch th*ch khác đối với Lục Trạch Ngôn, người hối hận chỉ có thể là Cao Hạnh Hạnh.

Cô cảm nhận được ba chữ “tự chuốc họa”.

“Gần đúng rồi.” Lục Trạch Ngôn cười khẽ.

À, Lục Trạch Ngôn đã về.

Lục Trạch Ngôn đặt đôi môi nóng bỏng lên cổ cô, giọng khàn khàn: “Hạnh Hạnh, hình như em gầy đi rồi.”

Vừa mờ ảo vừa tao nhã.

Lục Trạch Ngôn mở cửa xe, vừa đặt chân xuống thì Cao Hạnh Hạnh nhào tới, cười rạng rỡ: “Ba phần đường, không đá.”

Sau khi xe đỗ anh đặt hộp đựng sườn xám lên vali, tay kéo vali còn phải móc luôn túi trà sữa bằng ngón trỏ.

“Ừ.”

Cô cài từng chiếc nút áo, mở cửa ra, liền thấy bà chủ và Lục Trạch Ngôn đứng cạnh nhau, đang xem một quyển sổ mẫu rất to.

Với cô, chữ “chấp nhận” có lẽ phù hợp hơn.

Cả tóc anh quét lên má cô, hơi ngứa.

Nhiều năm qua hai người họ có chút tình nghĩa cùng hoạn nạn, nhưng họ đều hiểu, trong thế giới của họ, thứ tình nghĩa đó quá mong manh.

“Vẫn còn ít sao?” Cao Hạnh Hạnh nói giọng mỉa mai: “Với em đúng là không cùng một thế giới.”

Cao Hạnh Hạnh cắn mạnh vai anh: “Biết cái gì? Anh chỉ biết nói là biết!”

“Cảm giác hơi hiểu rồi.” Cao Hạnh Hạnh buồn ngủ, giọng mềm mại: “Mọi người kiềm chế nhau, không bên nào hoàn toàn tin bên nào, nhưng lại có liên hệ, dù có ai có ý xấu cũng không làm gì được đúng không?”

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cô, ép cô trong lòng, ngón tay như ngọc vén tóc cô ra sau tai, môi kề bên vành tai cô, giọng nói vừa nguy hiểm vừa mê hoặc: “Lát nữa…đừng làm nũng.”

Anh còn hơi hé miệng, màu môi càng đậm, mắt nhắm lại, chân mày khẽ nhíu.

Bà chủ thấy Cao Hạnh Hạnh đi ra, lập tức bỏ sổ, bước nhanh đến: “Để tôi xem nào, để tôi xem nào.”

“Vậy là giờ anh đang chờ thời? Đợi anh ta tuyệt vọng?”

Anh ngồi dậy, chăn trắng tụt xuống, lộ ra cơ bắp săn chắc, và, dấu răng rất sâu ở vai.

“Giờ giới trẻ kết hôn, lúc rước dâu thường mặc sườn xám truyền thống đấy.” Bà chủ thấy Lục Trạch Ngôn không từ chối, thậm chí còn có vẻ đang suy nghĩ, bèn vội nói: “Hay là tôi cho anh xem mấy mẫu do khách khác đặt may nhé?”

“Chưa đủ tốt.” Lục Trạch Ngôn chỉ cảm thấy xót xa, chút tốt này quá nhỏ bé.

Tối qua cô uống trà sữa, nửa đêm dậy đi vệ sinh anh còn thức, chưa ngủ.

Giọng cô ú ớ trong chăn: “Em tự đi được, anh ngủ tiếp đi.”

Vu Giản: [Không nói nữa, em phải tăng ca đây.]

Cô bật cười, ngón tay chỉ ngực anh: “Tổng giám đốc Lục, chính anh là người nói câu đó.”

Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt, rồi thấy Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu cười với cô.

“Ồ.”

Lục Trạch Ngôn siết cô chặt hơn, tiếp tục vỗ lưng: “Đợi đến khi anh ta không còn đường lui mới có thể chấp nhận điều kiện của anh.”

Không còn cách nào, vì tay phải anh phải để trống để nắm tay Cao Hạnh Hạnh.

Lục Trạch Ngôn mở mắt, nhìn thấu sự trêu chọc của cô.

“……”

Cô tưởng anh quên rồi. Cao Hạnh Hạnh bắt đầu lôi chuyện cũ: “Hồi cấp ba anh từng nói chúng ta không phải người cùng một thế giới

“Anh biết.”

Vô cùng mãn nguyện, lông mày còn khẽ nhướng lên.

Vu Giản: [Chuyện lần trước em không giận.]

Rõ ràng đi công tác rất mệt, rõ ràng lúc trên đường còn buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi bị anh “giày vò” mệt mỏi rã rời, vậy mà giờ nằm trong lòng anh cô lại không muốn ngủ nữa.

Lục Trạch Ngôn hé miệng đón lấy sự nhiệt tình của cô, vô thức nuốt nước bọt.

Anh và Trọng Duệ Chi có lợi ích chung, nếu một ngày lợi ích thay đổi, đường ai nấy đi cũng là điều bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người trong lòng khẽ cựa quậy, có vẻ buồn ngủ, Lục Trạch Ngôn ngừng vỗ lưng.

Cao Hạnh Hạnh nghịch mấy bông hồng trong lọ pha lê: “Anh có thấy anh đối xử với em tốt quá không? Em càng ngày càng lười, sau này anh tính sao?”

Lục Trạch Ngôn không biết tin tưởng là gì.

Hiện tại, anh cần sự giúp đỡ từ nhà họ Trọng phía sau Trọng Duệ Chi.

Cao Hạnh Hạnh: [?]

“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn cong môi: “Anh về rồi mà.”

Ngửi mùi nước hoa quen thuộc, Cao Hạnh Hạnh ngửa cổ: “Không gầy.”

Cao Hạnh Hạnh lảo đảo như sắp ngã.

Cô vừa cầm điện thoại định nhắm mắt lại thì điện thoại lại rung lần nữa.

Còn lười chẳng muốn xuống xe, nói bên ngoài lạnh quá.

Lục Trạch Ngôn – người luôn đáp lại từng lời của cô – khẽ hỏi: “Gì vậy?”

Cao Hạnh Hạnh hé môi không nói, cúi đầu hôn anh.

Một lúc lâu, người trong lòng không còn động tĩnh.

Lục Trạch Ngôn hé miệng nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, dần dần lướt đến xương quai xanh, chuyển thành cắn nhẹ.

Cũng không hẳn.

Lông mày Lục Trạch Ngôn hơi động, lúc này mới bước tới.

“Cho nên phải tranh thủ uống trước.” Nói xong cô lại hút một ngụm lớn.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng thở dài, nhắc nhở: “Tuần sau không phải em đến kỳ sao?”

Cô quay người lại, thấy Lục Trạch Ngôn đã cầm được điện thoại của cô, còn giúp cô tắt chuông báo.

Chương 77: Chương 77

Nói xong anh xoa đầu cô qua lớp chăn.

Anh nói: “Rất đẹp.”

Cao Hạnh Hạnh chớp đôi mắt hồ ly tinh ranh, rất thích dáng vẻ không thỏa mãn của anh.

Lục Trạch Ngôn tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giải thích: “Chia cổ phần là điều kiện.”

Cao Hạnh Hạnh bị đưa vào phòng tắm, quần áo rơi đầy đất, vòi sen phun nước từ trên cao xuống.

Một lúc lâu sau Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu, làn da trắng như sứ bị nhuốm màu d*c v*ng, đôi mắt nâu nhạt cũng không còn dịu dàng.

Cô lấy ra, là tin nhắn của Vu Giản – người lâu rồi không liên lạc.

Lục Trạch Ngôn ôm ngang đùi bế cô đi vào, dép rơi ra cũng chẳng ai thèm nhặt.

Cao Hạnh Hạnh dán tai vào cửa, cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài nữa.

Tim khẽ rung động, cô rụt tay lại, lập tức tỉnh táo.

Câu nói đó dường như có nghĩa: chỉ cần anh ở đây anh sẽ nuông chiều em, em cứ việc lười biếng hơn cả cá mặn.

Cô bước đến trước gương đứng, tà váy xẻ cao thấp thoáng lộ đôi chân thon dài.

“Muốn.”

Lục Trạch Ngôn khựng tay lại, mở mắt: “Hạnh Hạnh, đừng nói những lời như vậy.”

Chiếc áo khoác lông cừu màu kem trên người Cao Hạnh Hạnh đã bung ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Trạch Ngôn thở dài.

“Không có gì.” Cao Hạnh Hạnh hé mắt, thấy một tiệm trà sữa, vội vỗ cánh tay Lục Trạch Ngôn: “Dừng xe! Dừng xe!”

Nhưng xác suất đó quá thấp, hiện tại thế cục này đã là phương án cân bằng tối ưu nhất mà anh nghĩ ra.

Anh ấn sau gáy cô, hôn mạnh, lời nói mơ hồ từ cổ họng phát ra: “Lúc nãy cho, bây giờ, không cho.”

Rõ ràng cả người toát ra cảm giác xâm chiếm, vậy mà vẫn hỏi cô: “Hạnh Hạnh, hôm nay có mệt không?”

Vu Giản: [Cuối năm em phải đẩy nhanh tiến độ dự án, nếu chương trình của chị không gấp thì để sang năm em làm cho.]

Lục Trạch Ngôn nói: “Nhưng tôi không biết cô ấy thích kiểu Trung hay kiểu Tây.”

Một câu văn chương như vậy thốt ra, Cao Hạnh Hạnh sững người, giơ ngón cái: “Tổng giám đốc Lục đúng là người có học vấn, giỏi lắm!”

Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ, nói giọng chua chát: “Sao anh lại tin cô Cao xinh đẹp kia đến vậy? Còn bằng lòng chia cổ phần tập đoàn cho cô ấy?”

Lục Trạch Ngôn mua trà sữa quay lại với vẻ mặt hơi lạnh.

Trên đường về, xe bật điều hòa ấm khiến người ta buồn ngủ.

Cảm giác nệm hơi lún xuống, rồi Lục Trạch Ngôn đứng dậy.

Cô gái vừa than lạnh đã tươi cười nhận cốc trà mát lạnh, ấn mạnh ống hút “bụp” một tiếng chọc thủng màng niêm, hút một ngụm đầy.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng cô như dỗ trẻ con ngủ, giọng cũng cực kỳ dịu dàng: “Quá ít, chưa đủ để anh ta chịu cúi đầu.”

“Còn tùy tâm trạng. Nếu tâm trạng em tốt thì sẽ thu nhận anh.”

Anh xỏ đôi dép bông vào chân cô, chống tay lên bàn, cúi đầu chạm trán cô một cái: “Muốn anh bế em vào phòng không?”

Lục Trạch Ngôn bế cô ngồi lên tủ, từ trên cuốn mép bốt xuống để giúp cô cởi, cũng coi như có chút kinh nghiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cao Hạnh Hạnh xoay một vòng: “Lục Trạch Ngôn, anh thấy sao?”

“Không.”

“……”

Điện thoại Cao Hạnh Hạnh rung lên.

Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh bị chuông báo thức đánh thức, cô với tay mò tìm điện thoại lại chạm vào một bàn tay có hơi ấm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Chương 77