Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Cẩm Tố Lưu Niên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Tình cảm của cô và Kỷ Mạch Hằng khi nào
Phong gật đầu, môi cong lên, không tựa vào vách tường nữa nhẹ xoay chậm
Bỏ qua vấn
Mẫn Nhu lướt mắt nhìn sang Lục Thiếu Phàm đang tò mò nhìn mình, cười nhẹ, lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ là dường như căn hộ ở đây cũng không tiện nghi lắm”
sao, Mẫn gia cũng không xem trọng thì thế nào, mà cô có Lục Thiếu Phàm,
Cũng? Từ này dùng không sai!
Xe thể thao
Rời bỏ Kỷ Mạch Hằng, cũng đem hai chữ
giác khủng hoảng khó hiểu cũng vô cùng tức giận, người đàn ông kia dám
Biến mất trong hai ngày, cô đi Ireland sao?
“Vâng!”
đáng giá để nhớ lại.
Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng,
chặt cô sao?
bước về phía lối ra, không nói với cô một câu “tạm biệt”
Cuộc hôn
gió, ngón tay cái xoa nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, cảm giác ấm áp từ từ dâng lên nơi đáy lòng lấp đầy đôi mắt vắng lạnh của cô.
Mẫn Nhu cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi, Lục Thiếu Phàm là người chồng hợp pháp
khi chạm vào nó thì đều thấy khó chịu. Trong đầu lại hiện lên nét mặt
Lục Thiếu
giãy giãy thoát khỏi sự kiềm chế ôn nhu của Lục Thiếu Phàm, bước lui
gương mặt tuấn tú của anh.
xách vali hơi run lên, Mẫn Nhu liếc nhìn Lục Thiếu Phàm, thấy anh mỉm
bất đắc dĩ nhìn cô chuyển động tay lái, xe thể thao quẹo qua một khúc
Cô gật đầu ý chào nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt Mẫn Nhu lướt đến bên Âu Nhiễm
Chương 6
Mẫn Nhu sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng, ba năm với Kỷ Mạch Hằng vẫn
Vẻ mặt long
Đứng dậy, xoay người nhìn Mẫn Nhu ngủ say, rồi tắt đèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng
như thế, dù sao sau khi trải qua tất cả, cảm nhận thứ tốt đẹp nhất cũng
Mẫn Nhu nằm
trước mắt cô.
Phàm lên tiếng cho có lệ, không ngừng động tác tiến gần lại, đàn ông dù
Câu trả lới thẳng thắng sắc bén mà vô
Sắc mặt Âu Nhiễm Phong sa sầm, đối với sự cố chấp của Mẫn Nhu anh không cách nào tiếp nhận, tức giận nhìn cô dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.
Mẫn Nhu nhẹ nhàng “phải” một tiếng, cơ
Phong chặt chẽ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, có thể thấy sự chân
một màu nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Sau lưng cất lên giọng chất vấn của Âu Nhiễm Phong: “Em thật sự yêu anh ta sao?”
ngoài.
rực rỡ trên cao tỏa sáng thuần mỹ tự nhiên..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
ngưng lại, nghi hoặc nhìn Âu Nhiễm Phong, rẽ sang bên cạnh đi qua.
Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Âu Nhiễm Phong,
Lời nói cố kiềm chế cơn giận cực độ, trên mặt Âu Nhiễm Phong vẫn để lộ nụ cười ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút
Kết quả như thế không nhiều cũng ít sẽ để lại trong cô sự phản kháng.
Ireland, khế ước trăm năm…
chưa kịp quấn vào người, hai mắt mở to, nhìn người đàn ông hét lên một
thể bỏ qua.
quan tâm là giả, đau cũng đã đau, chỉ đợi vết thương lành lại nhưng mỗi
ấm áp truyền tới, trên thắt lưng xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, chưa kịp ngạc nhiên đã bị anh ôm vào lòng.
Bảo không
nhìn thấy, cô chắc chắn sự tôn trọng của anh dành cho cô vượt qua cả
“Mẫn Nhu, đừng để anh thất vọng, nếu tới lúc đó em chạy tới khóc muốn ở cùng với anh, anh cũng không đồng ý, người đàn ông tốt như Âu Nhiễm Phong
“Âu Nhiễm Phong, đừng để chúng ta ngay cả làm bạn bình thường cũng không thể”- Cô nhàn nhạt thở dài, giơ túi lên đẩy tay anh ra. “Yêu không có nghĩa phải có được, có lúc chúc phúc cũng là một cách yêu”
Bờ môi căng
sao cũng mạnh hơn phụ nữ, vì vậy sự phản kháng của Mẫn Nhu hoàn toàn có
Trong cuộc đời có rất nhiều tình huống bất ngờ nảy sinh, như chuyện giữa Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng, Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu.
Lục Thiếu Phàm, chúng ta thật sự có được một trăm năm sao?
bên trong bồn tắm, để mặc cho nước ấm bao phủ cơ thể, nhìn bọt biển màu
Phong, anh không hề nhìn cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu thủy tinh màu đỏ.
Mẫn Nhu mệt mỏi ngã vào ghế sô pha, cởi bỏ áo khoác gió, tựa người xuống nệ.
cho phép của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu quăng vali sang bên, cầm lấy áo
đầu tiên có người ngoài người thân gọi tên cô, một chữ đơn giản, từ đôi
“Chưa thử qua làm sao biết”
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, chính trị gia sợ nhất là lên mấy tờ báo lá cải, gây
sợ cô chưa đủ đau đớn hay sao mà lại cứa vào nơi vết thương, dùng một
Cơ thể Mẫn Nhu cứng đờ, Lục Thiếu Phàm đang tán tỉnh cô sao?
Nghĩ tới lúc hai người họ có một ngày nằm trên giường lớn làm việc kia, hai gò má
Xe đi vào
“Em suy nghĩ gì vậy?”
biết Lục Thiếu Phàm có ý nghĩa như thế nào với cô, cho tới bây giờ không thể dùng thái độ nửa vời để suy xét. Có lúc cần chi phải so đo nhiều
nói dịu dàng xuyên qua màng nghĩ, theo máu chạy thẳng vào tim, Mẫn Nhu
nhỏ đầy vẻ sung sướng mà quyến rũ khiến cho trái tim anh đập nhanh.
đôi mắt nhìn chằm chằm thần sắc lãnh đạm của Mẫn Nhu: “Anh đã để lại ấn tượng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lên người anh sao?”
Kể từ khi
Lục Thiếu Phàm biết rõ khó khăn mà vẫn lấy cô, tâm ý của anh làm cô cho không thể dao động từ bỏ cuộc hôn nhân của họ!! Lục gia phản đối thì
ra, cổ họng như bị đá chắn ngang, nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn
tình, khiến cho hai hàng lông mày của Âu Nhiễm Phong đột nhiên cau lại,
Chiếc nhẫn carat Ireland.
Vừa rời khỏi Ireland cô liền quay về (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫn Nhu cũng biết có thể đám người Lý Nghị sẽ hiểu lầm. Nhưng cô đã đồng ý qua điện
Phàm sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì, từ sự quan tâm của anh mà cô
Bên trong phòng, Chân Ni hăng hái mang đống đặc sản do cô mang về Ireland, bao gồm vài thứ đồ lẻ tẻ và đồ ăn vặt.
“Vào đi”- Lục Thiếu Phàm mở cửa, nói với Mẫn Nhu đang theo sau.
đề dòng dõi, Lục gia là đại gia tộc cũng coi trọng công việc con dâu
Hi vong anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu…
chỉ cần suy nghĩ kĩ càng đối với anh cũng không có chỗ nào được lợi.
“Về nhà ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi”
như sinh mạng mình, ba năm không chỉ khiến tính tình cô chững lại mà còn bào mòn đi niềm tin của cô dành cho tình yêu.
cứng ngắc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cô.
“Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
ta không thể bình tâm dùng hòa khí nói chuyện với nhau?”
Phàm tay cầm nơi vịn cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Mẫn Nhu không kiềm
tivi thường quảng bá về nó, là khu chung cư nhà giàu hạng sang.
Phàm nhìn người đi, xe trống không, kéo nhẹ caravat, cúi đầu nhìn chiếc
Bên tai vang lên tiếng Lục Thiếu Phàm nói “Anh chờ em về”, nhịp tim không kiềm được đập nhanh, đôi môi kéo nhẹ
“Đi thôi”
Cánh tay đột nhiên lọt ra khỏi chăn, Chân Ni khẽ lắc đầu, nâng tay cô bỏ vào trong chăn, dưới ánh đèn lờ mờ chiếc nhẫn tinh xảo đập vào mắt Chân Ni.
Chỉ cần rời khỏi Lục Thiếu Phàm, năng lực suy nghĩ của cô sẽ khôi phục bình thường, không chỉ nói vài ba câu vô nghĩa.
“Em
gia, nếu em muốn về đó chúng ta ngày mai sẽ về”
không hiểu gì liền đặt ly rượu xuống, đứng lên hỏi thăm.
ngoài ra còn thấy ánh mắt anh nhíu lại. Lúc đó, mọi phiền não buồn bực
khi nhìn thấy Mẫn Nhu kéo hành lý bước ra, gương mặt lạnh lùng nở nụ
nảy lên đã khiến Mẫn Nhu sợ tới mức hai gò má phiếm hồng, mất tự nhiên
bắt đầu rục rịch, tứ chi mất đi điều khiển bước đến.
cũng không phải ai xa lạ, dù tân hôn của hai người vẫn chưa hết ba ngày
Cô mệt mỏi xoa nhẹ mi mắt.
Thiếu Phàm quả nhiên có tiền, căn hộ ở đây rất xa xỉ mà anh lại có thể
“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước”
“Lục Thiếu Phàm, anh cũng thích cách trang trí địa trung hải sao?”
màng nhíu mày, cuốn người một cái đưa lưng về phía Chân Ni.
“Suốt hai ngày qua, em cùng một người đàn ông đi ra ngoài, đừng nghĩ không có ai biết”
anh nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng đỏ mọng của cô, đôi mắt đen chập
Lục Thiếu
nhân của hai người, cô không ngây thơ nghĩ Lục gia sẽ vui mừng đón nhận. Một chính trị gia tài năng lại đi kết hôn với một nữ minh tinh, đối với Lục gia thật khó tiếp nhận.
Nhu xuất hiện thần sắc ảm đạm, cuộc hôn nhân này khó đến thế sao?
sang bên, ánh mắt mơ hồ nói: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ”
Chẳng lẽ đúng như cô đoán, Lục gia không cho cô vào nhà, cho nên Lục Thiếu Phàm mới đưa cô tới đây ở.
cua không phải đi về hướng nhà Chân Ni.
như không nói tới, chỉ còn Lục gia, Lục Thiếu Phàm muốn thuyết phục chắc chắn sẽ tốn thời gian và sức lực, nhìn gian phòng tắm mới tinh này hoàn toàn chưa có ai dùng qua, tất cả đồ dùng đều mới, có lẽ cô là người đầu tiên chạm vào.
Lục Thiếu Phàm thật sự nói ra, cô cũng không có lý do để cự tuyệt, trừ
trong lòng đầu biến mất thay vào đó là cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Cửa phòng
Mái tóc màu vàng óng, đôi mắt phượng có
Lục Thiếu Phàm là người chính trực, tâm địa làm sao có thể gian xảo!!
“Mẫn Nhu, cô đây là…”
“Khụ khụ khụ, em xuống xe trước, anh cứ từ từ đi”
Nhiễm Phong một cái, quật cường xoay người. Sự ôn tồn ngắn ngủi mà Âu
cong lên bỗng nhiên tỉnh ngộ, sao cô có thể quên hai người đã là vợ
Dịu dàng nhìn mái tóc quăn của Mẫn Nhu xõa bên ghế, Chân Ni mỉm cười vui mừng.
vào lúc này sẽ biến mất. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ có đại minh tinh thế
Cô không quay đầu nhìn Âu Nhiễm Phong,
“Lục Thiếu Phàm, hôn nhân của chúng ta, không chỉ là trách nhiệm của anh, em…”- Dõi theo đôi mắt trong suốt thâm thúy của anh, thở dài nói. “cũng muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình”
“Nhu”
Chân Ni nghiên cứu bọc cà phê trong tay, rồi hỏi Mẫn Nhu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Thiếu
bên trong cùng tầng trệt của khu nhà, Lục Thiếu Phàm quay đầu nhìn Mẫn
Mùi hương
Sắc mặt Âu Nhiễm Phong quýnh lên, giống như Mẫn Nhu vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vàng bắt lấy cổ tay Mẫn Nhu.
“Ách.. này… mình đi trước… hai người… cứ từ từ trò chuyện!”
“Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay để mà nói, Âu Nhiễm Phong”
người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Nhiễm Phong mang đến không phải thứ cô khao khát, cô cũng không muốn dạo chơi trong cuộc sống của anh, còn anh cũng không phải người bên cạnh cô cả đời.
“Vâng, tôi biết, đạo diễn tạm biệt” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nhất cô đã bị nó đâm đến máu tươi đầm đìa, đau đến không muốn sống.
không thể nhận ra, từng bước chân gấp gáp khựng lại.
“Mẫn Nhu!”
Mẫn Nhu nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lục Thiếu Phàm, trong mắt cô hơi hoảng loạn.
dây an toàn là đầu sỏ gây ra chuyện không khỏi thầm oán giận: “Người nào lại đi thiết kế thứ cản trở như vậy trên xe”
làm trong giới nghệ sĩ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cho dù anh có đào hoa, nhưng đối với em Mẫn Nhu, anh nghiêm túc không thua gì em đối với Kỷ Mạch Hằng…”
Âu Nhiễm
phải vì yêu mà đến với nhau, nhưng tôi tin rằng chúng tôi cũng sẽ đi tới cuối cùng”
Trong tình huống này, nếu kết hợp có lẽ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ
Nhẹ nhàng thở dài nhìn theo bóng lưng cô đơn lẻ loi của anh, không kiềm được nói lời xin lỗi:
“Mẫn Nhu, chúng ta cần nói chuyện”
Lục Thiếu
thành phố A thì đã thấy Lục Thiếu Phàm đứng ngay lối ra.
Hai người họ đều là diễn viên hạng A, dĩ
Mẫn Nhu quan sát đôi mắt nhu tình tựa nước của Lục Thiếu Phàm, đôi môi đỏ mọng mở
thể cảm nhận được môi của anh dừng lại nơi vành tai, hơi thở ấm áp như
Nhu không nói gì, nghiêng người, cả bóng người cao lớn như che lấp đi cơ thể mảnh dẻ của Mẫn Nhu. Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, bàn tay thon
Nghĩ tới các vị trưởng bối Lục gia từ chối mình, gương mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Mẫn
anh tuấn của Lục Thiếu Phàm cọ vào đầu cô, xuyên qua lớp tóc dài, cô có
có như không phả vào tai, mùi bạc hà thơm ngát bao lấy cơ thể cô.
đối bà Lục cùng lắm cũng chỉ như thái độ của bà Kỷ đối với cô.
Gió thôi vào đôi mắt mơ màng của Mẫn Nhu, rã rời nhìn từng căn biệt thự trôi về phía sau, ánh mắt lại nhìn về phía kính chiếu hậu.
ra của Lục Thiếu Phàm trong chớp mắt giãn ra, ánh mắt từ từ thả lỏng,
chuyện này là có ý gì?!
Đừng nói là chạm vào tay, hôn nhau, thậm chí là…
lạnh lùng, khinh bỉ cô đều đã trải qua, cũng đã c·h·ế·t lặng. Sự kỳ vọng
Phàm vốn nhíu mày lại nghe Mẫn Nhu nói xong mới từ từ giãn ra. Gương mặt thanh tú lạnh lùng lộ ra cảm xúc vui mừng, cơ thể cao lớn ấn một tay
thành, sự mong đợi vào tương lai. Thật lâu sau đôi môi mỏng mới mở ra tự giễu bản thân, mi mắt sụp xuống bỗng ngẩng lên, nhìn đôi mắt trong sáng mà thơ thẫn của Mẫn Nhu.
Nghĩ tới đó, Mẫn Nhu không khỏi lo lắng, hai tay vô thức chà vào cơ thể, suy nghĩ
giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, trước kia anh luôn xuất hiện ở các
Kia là gì? Nhẫn cưới sao? Không dám tin
Bất kể Lục Thiếu Phàm vì mục đích gì mà
Nhẹ nhàng đẩy vẻ mặt ảo não của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vội vàng cởi dây an toàn, vừa nói vừa mở cửa xe bỏ trốn mất dạng.
Chân Ni chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở hắt một cái, tựa vào ghế, bất lực la lên: “Đầu tiên là Kỷ Mạch Hằng, bây giờ là Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu, cậu nhất định sẽ trở thành phu nô”
Cưới một nữ minh tinh làm vợ đối với tiền đồ của anh trăm hại chứ không lợi, một người thông minh như Lục Thiếu
trơn trượt cả người ngã vào bồn tắm.
tiếng, vội vàng che đi cơ thể.
Có lẽ, kể từ lúc bắt đầu ở sân bay nhìn thấy Lục Thiếu Phàm, cô đã không còn quyền để hối hận.
bạc hà càng lúc càng tới gần, hơi thở ẩm nóng phả vào nơi chóp mũi cô,
dễ dàng mua được nó, không hổ là đại gia tộc ở thành phố A!
lại tất cả về cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm.
“Em thích là được rồi!”
đứng dậy, Mẫn Nhu kéo khăn tắm treo nơi vách tường, tâm trạng cũng thoải mái không ít, rời bỏ những suy nghĩ tiêu cực, cô tin cuộc hôn nhân này
cô.. Anh nghịch ngợm phía bên tóc mai, trong xe cất lên tiếng thở dài có bất đắc dĩ cũng có yêu thương.
khả năng hấp dẫn hồn phách người khác, trong đó như đang che dấu một
mang theo chiếc mũ đen và mắt kính đen, giày boot cao, dáng vẻ phong
“Thật sao?”- Lý Nghị dò xét nhìn Chân Ni đứng bên cạnh Mẫn Nhu, Chân Ni dời mắt đi tỏ vẻ không biết.
tưởng tượng. Nhưng cảm giác áy náy với Lục Thiếu Phàm cũng trở nên sâu
lần này càng tỏa sáng.
“Anh đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, em chỉ cần chuẩn bị thật tốt làm vợ của anh là được”
nhận ra, từ tình yêu này sắc bén hơn bất kì lưỡi dao nào, chỉ lần thứ
bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trên màn ảnh, nên với kết quả
đường cách xa nhau thi thoảng lại chiếu vào gương mặt của cô, nghe câu
“Hai người đã đi Ireland?”
thấy có lỗi với Âu Nhiễm Phong, do cô có thành kiến với Kỷ Mạch Hằng nên mỗi lần gặp mặt đều đối chọn gay gắt, có lẽ không công bằng với Âu
chồng hợp pháp.
Mẫn Nhu đặt chân lên sàn nhà làm bằng gỗ, quan sát thiết kế trong phòng, oa một tiếng, vui mừng xoay người, thiếu chút nữa là tràn cả cõi lòng
hỏi của Lục Thiếu Phàm cô không đáp, chỉ mím môi, cụp mắt xuống
ông ưu nhã phi phàm, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc, khi nhắc tới Mẫn Nhu mới trở nên ôn hòa, ánh mắt thâm trầm lóe lên tựa như ngôi sao
anh luôn ở bên chăm sóc cô, nếu lấy Kỷ Mạch Hằng ra để mà so sánh thì sự dịu dàng của Lục Thiếu Phàm đã cho cô dũng khí và kiên nhẫn.
“Đủ rồi”
anh tuấn nhã nhặn của Lục Thiếu Phàm, cảm giác buồn bực trong lòng Mẫn
áp của Lục Thiếu Phàm lướt qua gò má trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của
nghệ thuật dành cho phim nhựa, nam chính Âu Nhiễm Phong cũng đoạt được
Giọng nói đinh ninh của cô khiến anh tức giận, tay càng dùng sức khiến Mẫn Nhu cau mày
Quan hệ giữa hai người thì ra đã thân mật như thế nhưng cô vẫn chưa kịp thích ứng.
Tay trái Mẫn Nhu đút trong túi áo khoác
ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay ấm áp của cô. Trước sự
Lấy Lục Thiếu Phàm có đúng không?
cười nhìn mình liền bấn loạn, vội vàng cúi đầu xấu hổ đỏ mặt.
Nhiễm Phong?
“Chân Ni, mình tới rồi, ừ, sẽ lập tức lên ngay”
Cô lịch sự gật đầu nhìn Âu Nhiễm Phong, Mẫn Nhu tính quay lại buổi lễ trao giải thì Âu Nhiễm Phong gọi lại.
“Mẫn Nhu”
Mẫn Nhu mặc áo khoác gió màu vàng nhạt,
Chiếc nhẫn dính chặt trên ngón áp út,
nhận lời chúc phúc, sống hạnh phúc bên Lục Thiếu Phàm!
dài trắng nõn v**t v* mái tóc quăn mềm mại của cô.
Khóe môi Lục Thiếu Phàm tạo thành đường cong mờ nhạt, vui vẻ nâng mày, trên gò má phi phàm tràn đầy vẻ sung sướng.
so với ba năm gian khổ còn dễ dàng hơn, vì người đàn ông đó là Lục Thiếu Phàm không phải Kỷ Mạch Hằng.
Khi Mẫn Nhu kéo vali cùng với Chân Ni xuất hiện ở cửa phòng, mọi người đang vui mừng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
ngồi vào bên trái xe Lục Thiếu Phàm thì vận mệnh hai người đã thắt chặt
“Mẫn Nhu, em chọn anh ta thật sao?”
của một người vợ, không phải là tình yêu.
Mẫn Nhu vui
lạnh lùng xoay người đi.
vòng trói thật chặt, không để cô có bất cứ cơ hội nào thoát đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không còn là một nữ sinh coi tình yêu
hắc động tĩnh mịch cuốn hút cô vào thám tính, cho dù lòng hiếu kì sẽ hại cô, cô vẫn nhảy vào.
anh ẩn chứa sự yêu thương cùng ôn nhu tựa như tơ bao bọc lấy cô từng
“Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yêu như năm đó”
lại để cho người ngoài xen vào, thấy cô vẫn còn vương vấn Kỷ Mạch Hằng,
Mới có một ngày không gặp hai người đã thành thế này, sau đó phải sống cùng nhau dài dài không biết sẽ ra sao nữa?
tình yêu trong cuốn từ điển bỏ đi, khi một người đàn ông đứng trước mặt
trên giường đứng dậy, ôm chăn đến bên ghế đắp lên cho Mẫn Nhu.
Lục Thiếu
cong môi, khàn giọng nói:
tắm đột ngột mở ra, một chân Mẫn Nhu bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm vẫn
liền có bóng người cao ráo chặn ngang đường.
thành đường thẳng, Âu Nhiễm Phong tự như u linh đột nhiên xuất hiện
“Mọi người vì An Nhiễm Phong vui vẻ ăn mừng đi, tôi xin phép đi trước”
cô biểu đạt sự vĩ đại chung thủy của tình yêu, cô chỉ cười nhạt hoặc
“Tôi cần gì anh ấy cũng cho, còn tôi không có gì để cho anh ấy cả, ngoại trừ chính mình”
Đằng sau truyền đến tiếng cười khẽ, Mẫn
ngủ, lúc đậy hành lý lại vẫn liếc trộm Lục Thiếu Phàm, ngay sau đó liền
Lục Thiếu Phàm (cái chỗ này ta chịu a >”"”
Lục Thiếu
ung dung tựa vào tường hai tay đút vào túi, dường như có ý gì đó cứ nhìn chằm chằm cô.
Nhu như được một ngọn gió xuân thổi qua, cô lại nở nụ cười, nhìn về phía Chân Ni vừa phát hiện mình nói bậy đang lo lắng quan sát cô nói: “Lục Thiếu Phàm không như thế”
Ánh đèn
vào nhau, dù tương lại phía trước có gập ghềnh thì hai người đều cùng
Kết thúc thế nào họ cũng không biết, là vui hay buồn cô cũng không dám nói chính
Trước mắt là một tòa kiến trúc mới tinh, trong lòng Mẫn Nhu âm thầm thổn thức, Lục
Ý nghĩ vừa
Mẫn Nhu cau mày nhìn Âu Nhiễm Phong, tựa như con mèo sắp giương móng vuốt của mình ra chuẩn bị công kích đối phương.
trước giờ vẫn rất thích có một căn hộ theo phong cách địa trung hải, một màu xanh thẳm lãng mạn rất ấm áp, trời và biển đều một màu, mặt trời
Có được sự
“Xin lỗi”
“Ân?”
Ngón tay ấm
Bên trong taxi, Chân Ni mở cái miệng nhỏ của mình ra bất mãn lảm nhảm nói: “Cậu vội đến thế sao? Mình vẫn chưa đi dạo quanh LA, đang tính đi đến phố người Hoa, rồi đại lộ ngôi sao a!”
Mẫn gia coi
Mẫn Nhu muốn ngăn cản, nhưng Chân Ni đã xách hành lí của mình chuồn mất, còn cô ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, để cô lại cùng Lục Thiếu Phàm.
đao chém mạnh nó?
Phàm dịu dàng nói, đi tới bên cạnh, cầm lấy hành lí từ trong tay cô,
Mẫn Nhu nói xong liền đi ngang qua, tiến thẳng về trước, nhưng nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dừng bước
cảm bên trong của cô dành cho Lục Thiếu Phàm phần nhiều là cảm kích.
Mẫn Nhu cảm
Mẫn Nhu quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú và gò má rất đẹp của Lục Thiếu Phàm,
Cô chợt đưa tay đẩy nhẹ cơ thể anh đang tiến sát lại, nhìn gương mặt trước mặt cô ngày càng to ra, cô vội vàng kêu lên.
đúng là mệt gần c·h·ế·t.
Chế giễu,
Lục Thiếu Phàm vừa lái xe vừa nhìn thần sắc dị thường của Mẫn Nhu, gương mặt bớt phần lạnh nhạt mà tràn ngập lo lắng.
Vì chuyện xảy ra trên xe, nên không khí giữa hai người trở nên lúng túng, dọc theo đường đi không ai nói câu nào.
Mẫn Nhu quay đầu, giữ lấy bàn tay đang múa may của Chân Ni, cười hối lỗi nói: “Lần sau mình sẽ đưa cậu đi? Ngoan, Chân Ni, lần này theo mình về nước trước”
thoại với Lục Thiếu Phàm, đành nhắm mắt ngại ngùng nói: “Đạo diễn, nhà tôi có việc gấp nên tối nay phải về”
ngón áp út tất cả mọi động tác đều nơi lỏng.
“Chúng tôi sẽ hạnh phúc!”
Mẫn Nhu như bị lửa hừng hực thiêu cháy, trong lòng lại có chút chán nản.
“Chân Ni!”
chờn, nóng bỏng như vậy khiến cho cô hoảng loạn.
được khóe miệng cong lên, hai mắt đen ẩn chứa vẻ cười ranh mãnh, chẳng
Phàm đều biến mất.
gió đêm thổi qua khiến vạt áo cô bay lất phất, mái tóc quăn cũng tung
Mẫn Nhu, miễn cưỡng xoa xoa g*** h** ch*n mày: “Mẫn Nhu, tại sao chúng
Đó là chưa
Phàm ưu tú như thế cũng sẽ là một người chồng tốt, nhưng vấn đề là tình
run rẩy của cô, đôi mắt chợt lóe lên sự hài lòng xách hành lí đi ra
Cởi giày,
mang cô tới Ireland, là muốn dùng truyền thuyết “khế ước trăm năm” trói
“Tôi không biết anh đang nói gì?”- Hai mắt Mẫn Nhu sắc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả
Âu Nhiễm
Âu Nhiễm Phong nhìn vẻ địch ý trên mặt
muốn lấy cô, vì danh phận vì quyền lợi, cô không cần biết biết nguyên
Từ bồn tắm
trọng của Âu Nhiễm Phong cũng khiến Mẫn Nhu trở nên nghiêm túc, cô khẽ
Mỗi bước Lục Thiếu Phàm tới gần, cô lại
khách sạn, báo điện thoại cho Chân Ni, Mẫn Nhu đi về phía thang máy thì
mất đi tự trọng, vì anh ta cam tâm trả giá mọi thứ.
đi vào khu nhà “cao cấp Giang Nam”, Mẫn Nhu biết nơi này, gần đây trên
Cánh tay
mức có thể bù lại những tiếc nuối khi còn bé. Nhưng quay đầu lại cô mới
Chân Ni dùng ánh mắt lấp lánh nhìn không gian ái muội giữa hai người, gương mặt Lục
Lục Thiếu
Phàm nhìn theo theo dáng vẻ Ô Quy khiếp sợ của cô vừa buồn cười vừa
Sáng rực như sao trời, cánh tay cô để
trên không trung vung xuống tạo thành độ cong, Âu Nhiễm Phong không chịu buông tay, siết chặt lấy tay cô, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên
đang làm đúng không? Nếu không phải thế, vì sao những người hẹn hò với
Vẻ mặt Mẫn Nhu tựa như có ma lực, hấp dẫn anh, hận không thể đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt cô, chỉ vì anh mà cười.
dùng tốc độ chạy nước rút 300m vọt vào nhà tắm.
Nhưng nếu
Cẩn thận chỉnh sửa từng góc chăn, Chân Ni ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt an bình của cô, dưới vành mắt thâm xanh
giận, cũng không thể trách cô được, xoay người, cởi áo khoác xuống, cử
Anh giống
Rời khỏi Kỷ Mạch Hằng, đau chỉ là nhất thời, nhưng nếu là Lục Thiếu Phàm?
bay, hai mắt như hoa anh đào hơi khép lại mơ màng.
TRong lòng Âu Nhiễm Phong dâng lên cảm
giải thì thu hoạch của tổ làm phim “xa nhau” khá tốt, tuy đạt được giải
Nhưng anh nghiêm túc hay không, cô không muốn biết cũng không dám biết.
Nhớ lại lúc ở ngoài hành lang, người đàn
người cô, làm cô không biết phải làm sao.
Chân Ni muốn gỡ ra nhưng không được, ngược lại càng khiến Mẫn Nhu mơ
cười rực rỡ bước nhanh về phía cô.
trước vẻ mặt khó chịu của anh cô vờ như không thấy, dữ dằn trợn mắt nhìn anh, cắn răng thấp giọng nói: “Anh đang uy h**p tôi?”
nhân, cô sẽ tin anh tuyệt đối, một người đàn ông phong tư trác tuyệt như thế, thứ cô có anh đều có được, dù cô đề xuất kết hôn với anh, nhưng
Mẫn Nhu khẩn trương nuốt nước miếng, theo ánh mắt của Lục Thiếu Phàm nhìn lại, ra là dây an toàn trên người vẫn chưa tháo ra đã cản trở kế hoạch của anh! ( =)) )
Mẫn Nhu giật mình đứng tại chỗ, v**t v* nơi ngón tay vừa bị anh chạm vào, khóe môi
Trong mắt
Lý Nghị nhìn vali đằng sau Mẫn Nhu, lại thấy cô mặc bộ trang phục đơn giản. Ông
khi cô muốn phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa hai người.
sắc.
Nhu không xoay người bác bỏ, khóe miệng kéo lên, hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm về sau sẽ càng bị nhiều người chế giễu, Âu Nhiễm Phong là
xuống ghế, tay còn lại giữ lấy ót Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu kéo nhẹ khóe môi, điềm đạm cười một tiếng, trấn an tâm tư lo lắng của Lục Thiếu Phàm: “Em rất khỏe, có lẽ do bay suốt mấy giờ liên tục nên hơi mệt.”
Hôm đó cô cùng Lục Thiếu Phàm đi ra ngoài tại sao Âu Nhiễm Phong lại nhìn thấy được, bây giờ anh ta nhắc đến
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của người đàn ông trước mắt có chút hơi hoảng hốt,
tất cả các tế bào trong cơ thể như bị rót vào một thứ thuốc k*ch th*ch,
nhiên biết được khi nào đối phương đang diễn lúc nào thì nghiêm túc.
Lục Thiếu
“Em ngay cả hạnh phúc cũng không tìm được thì bảo anh dùng tâm trạng gì để nói lời chúc phúc”
đấm, móng tay đâm sâu vào lòng để lại vết tiết lộ tâm trạng của cô.
Thiếu Phàm thì tự nhiên nhưng gương mặt nhỏ xinh của Mẫn Nhu lại ửng đỏ, liền sáng tỏ mọi chuyện, vỗ ót, ra là cô làm kỳ đà cản mũi.
Đây là lần
trắng phiêu động trên mặt nước lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Chân Ni nghiêng đầu, nhìn sang Mẫn Nhu đã ngủ mất, đôi mắt háo hức bỗng trở nên nhu hòa, than nhẹ một tiếng, từ
“Lục Thiếu Phàm!”
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Nhiễm Phong, ánh mắt chua chát miễn cưỡng: “Chúng ta không hợp, dù miễn cưỡng ở chung cũng sẽ không hạnh phúc”
như một pho tượng cao nhã to lớn, bình thản đứng đó, cả người phong độ
nhưng đã có thể sống chung với nhau.
Đúng như Mẫn Nhu nói, Lục Thiếu Phàm không như thế, khi hai người đáp máy bay xuống
trần mệt mỏi đi về khách sạn.
“Từ ấn tượng Âu Nhiễm Phong anh để lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đề tài nào để nói”
nhau chống đỡ.
Lục Thiếu Phàm nhìn bộ dạng co ro khẩn trương của Mẫn Nhu, trên gương mặt có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Vậy em đi tắm đi, anh giúp em chuẩn bị cơm tối”
Lục Thiếu
Cố gắng thả lỏng tâm trạng, nhìn vào kính chiếu hậu khóe môi nâng lên, đáp trả Lục Thiếu Phàm bằng hai chữ:
môi hoàn mỹ màu tường vi của anh thả ra tựa như một câu bùa chú dán lên
nhướng mày cười, cất điện thoại vào túi quay người lại. Âu Nhiễm Phong
sáng, nhưng cũng khiến cho mọi phòng bị của Chân Ni dành cho Lục Thiếu
xác, càng không đoán được. Nhưng bi thảm nhất có lẽ sẽ trở lại điểm xuất phát, trở lại thời điểm vẫn chưa có Lục Thiếu Phàm.
Phong cười giỡn chúc phúc Mẫn Nhu. Mẫn Nhu không phải không nhìn thấy sự tổn thương trong mắt Âu Nhiễm Phong, nhưng việc cô có thể làm là đón
vẻ phấn chấn khoa chân múa tay nhìn nội thất. Từ sau lưng một cảm giác
“Mẫn Nhu, chuyện không phức tạp như em nghĩ đâu, nơi này anh thấy phong cảnh cũng không tệ, nên muốn mua lại ở cùng với em, còn biệt thự của Lục
còn hiện rõ mồn một trước mắt như cuốn phim trắng đen đang trình chiếu,
Thần sắc trên mặt Âu Nhiễm Phong thay đổi liên tục, Mẫn Nhu tò mò nhìn, không dám hỏi nhiều, môi đỏ mọng bĩu một cái muốn bỏ đi.
ấy, tôi mới hiểu cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù giữa chúng tôi không
nhìn vẻ mặt nghiêm túc mang theo nét đau lòng Lục Thiếu Phàm, cô nhẹ
Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến
“Vậy hai người đi cẩn thận, về rồi nhớ gọi điện cho chúng tôi”
Âu Nhiễm
“Anh ấy từng nói, gặp được tôi là điều đẹp nhất, vậy tôi có lỗi gì? Vì anh
Mẫn Nhu
Lục Thiếu Phàm từ từ giảm tốc độ xe, ánh mắt chú ý về trước, hơi nghiêng đầu, hỏi Mẫn Nhu: “Vậy em có thích không?”
Phàm nhướng đuôi lông mày, chú ý tới biểu hiện của Mẫn Nhu, gương mặt
Nếu đã bắt đầu, cô nên tin tưởng bản thân, tin tưởng Lục Thiếu Phàm, đồng ý làm người đàn ông cả đời của cô.
phát hiện mình không hiểu anh, Lục Thiếu Phàm quá thần bí tựa như một
Xách vali, kéo Chân Ni vội vã cáo từ, Mẫn Nhu chạy đến sân bay.
mím đôi môi mọng đỏ rồi mở ra, giữa hàng lông mày cho thấy sự kiên định:
Anh ta? Anh ta nào?
thể nằm nghiêng vùi vào trong ghế sô phai, hai ngày qua không nghỉ ngơi
chỉ tao nhã đặt áo lên lưng ghế, cuộn ống tay áo lên bước vào phòng bếp.
ra những lời gièm pha rất khó coi, tránh cản trở sự nghiệp
Gương mặt
Mẫn Nhu vừa dứt lời không hề nhìn Âu
Sau lễ giao
“Cẩn thận!”
giới Âu Nhiễm Phong”
Mẫn Nhu không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hàng mi nhíu lại nhìn Âu Nhiễm Phong nắm chặt tay cô, thoáng giãy giụa: “Nếu như anh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thể yên tâm”
Những lời
Mẫn Nhu tháo kính xuống, vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ lúc này bị
“Vâng ạ!”
luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo
Lục Thiếu Phàm trước kia đều là danh môn thiên kim, đâu có người nào
nhìn chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón tay trắng kia, anh là người đã yêu rất nhiều cô gái, làm sao không biết được giá trị của chiếc nhẫn đó?
Khi đôi môi hơi lạnh của Lục Thiếu Phàm chỉ còn cách cô mấy millimet thì chợt dừng lại, không làm bước tiếp theo.
qua, anh không kịp cười, vì Mẫn Nhu hấp tấp lui ra sau, lòng bàn chân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.