Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Cẩm Tố Lưu Niên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Lục Thiếu
với nó như cháu mình. Nếu cha không thể làm được, chúng con cũng không
không ngờ cuộc nói chuyện lại chuyển sang cô, nhìn những kẻ đang lấy
“Tiểu Nhu là vợ con, con của cô ấy dĩ nhiên cũng là con của con, là cháu Lục
trước vẻ mặt khó coi của Lục Thiếu Phàm tiếp tục nói:
“Đậu Đậu không được đi, mẹ ôm Đậu Đậu về phòng đi!”
Phàm phong độ giúp cô mở cửa xe, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp yếu ớt. Mẫn Nhu quan sát ánh mắt nhu hòa của anh, lo lắng nhìn vào biệt thự, tiếng khóc bên tai càng rõ ràng thêm, tựa như một vòng âm thanh
thon dài kẹp lấy chóp mũi cô, gương mặt tuấn tú nở nụ cười yêu thương.
có giao thiệp với chính phủ, nếu không sẽ không dám tùy tiện chào hỏi
Giọng nói
“Đậu Đậu, gọi ông ngoại đi”
Trong lòng
khách khứa cũng lấy gì làm kinh ngạc tò mò, họ chỉ lễ phép chào hỏi.
rõ ràng giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, động tác dịu dàng tỉ mỉ, như
xử nhìn Lục Thiếu Phàm, anh nhìn xuống Đậu Đậu đang làm nũng với Mẫn
Phàm hỏi ngược lại khiến Mẫn Nhu chỉ biết thở dài, đồng ý. Nhưng khi cô
người mẹ lấn áp, quên đi lập trường kiên trì của mình, đưa mắt hỏi ý Lục Thiếu Phàm.
Hôm nay,
cùng Lục Thiếu Phàm xuất hiện thì đôi mắt minh mẫn lóe lên tia sáng mừng rỡ, vội vã chào khách, sau đó đi tới chỗ Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đang đứng trốn.
hở tươi cười nhìn cô.
trước khi nó gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng khi đứa con gái tổn
“Đậu Đậu phải bảo vệ em trai, mẹ cho Đậu Đậu đi theo được không?
này nối tiếp không ngừng, Mẫn Nhu nhìn một lúc liền mỏi mắt, tay xoa
rất nhiều chất vấn, nếu mang Đậu Đậu theo, với thân phận của Đậu Đậu là
Phàm, Mẫn Nhu nhìn sắc mặt Mẫn Chí Hải trầm xuống cũng đoán nếu lúc
Sự uy h**p
Nhu đi ra phòng khách. Đối với những ánh mắt dò xét anh làm như không
Phàm không phải Mẫn Chí Hải thứ hai, mà cô cũng không phải Diệp Thư
đang bị làm cho khó xử.
nói ngây thơ non nớt của trẻ con lại như một chùy sắt giáng xuống, trong khoảnh khắc, Mẫn Chí Hải còn đang cười tươi bỗng trở nên chấn động.
nhìn hai người nắm chặt tay nhau, sung sướng gật đầu:
giờ đã biết thì sẽ không để chuyện hoang đường này tiếp tục nữa”
con mình. Hơn nữa, anh phải tin vào năng lực của vợ anh chứ, em sẽ không để những tin đồn nhảm ảnh hướng tới mình.
chính ông.
giọng nói Lục Thiếu Phàm cũng mang theo sự trách cứ, nhìn Đậu Đậu nằm
Lục Thiếu
Thiếu Phàm, vẻ mặt ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Mẫn Nhu:
Chắc chắn là nhân vật có mặt mũi trong giới thương nhân thành phố A, ít nhiều cũng
lấy chiếc cằm trơn bóng sạch sẽ của anh, đôi mắt cười lưu luyến cao thấp đánh giá gương mặt Lục Thiếu Phàm, xấu xa nói:
thưởng với Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.
nói:
Lục Thiếu
nói cất lên phá vỡ bầu không khí đông cứng, Mẫn Nhu nhìn theo hướng
to này, lần nãy biết chủ tịch Mẫn tổ chức tiệc sinh nhật họ làm sao để
“Đương nhiên là nhìn người đẹp trai tuyệt thế”
giống như ông nhớ lại người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng kia vui vẻ dứt
Bàn tay mềm
Lục Thiếu
ngủ.
xuống, mỗi bước đi đều quay lại nhìn cô. Mẫn Nhu cười nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Thiếu Phàm, để mặc anh che chở đưa cô xuống đến bậc thang cuối cùng.
Mẫn Nhu bất
Chuyện Mẫn
Xe chạy lên
“Cha nếu không muốn bi kịch năm đó của mẹ con lặp lại, xin cha hãy chúc phúc cho chúng con!”
“Đậu Đậu sao lại không biết nghe lời, nếu Đậu Đậu thế này mẹ cháu sẽ không chơi với cháu nữa đâu!”
“Con sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhu, mẹ yên tâm đi”
Lục Thiếu
khác thầm hâm mộ tán thưởng.
“Không có”
tiếng phát ra, cô thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây đi tới,
Mẫn Nhu dù
“Thiếu Phàm, chuyện có lẽ cũng không rắc rối như chúng ta nghĩ…”
cửa mở ra.
Mẫn Tiệp mặc lễ phục xinh đẹp.
tiếng nhạc du dương.
lấy người, cố gắng làm giảm đi sự có mặt của cô và Lục Thiếu Phàm.
Bàn tay gầy
Phàm nhíu mày, đối với thái độ mềm lòng của Mẫn Nhu cũng không đồng tình ngay. So với cô, anh vẫn lý trí hơn, không bị cảm tình chiếm cứ.
Lục Thiếu
ông tuấn mỹ lạnh lùng sừng sững như một vị thần, bên khuỷu tay dắt theo (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kể từ khi cô mang thai, Lục Thiếu Phàm trở nên đặc biệt cẩn trọng, chỉ cần cô có
Lục Thiếu
Mẫn Chí Hải
nghiệp đi đầu, khắp nơi không biết có bao nhiêu người muốn leo lên cây
“Cậu nhóc, mau cười một cái coi”
sạn Lôi Địch, hàng loạt chiếc xe hàng hiệu tiến vào, từng nhà doanh
người ông ngoại mà từ nhỏ nó đã biết, nhưng Mẫn Nhu bảo thế nên đành
Phàm lúc nãy đã hóa thành bất mãn. Món quà cầm trong tay cũng trở nên
Nhu cười nhạt, trong mắt lóe lên tình thương dành cho con trẻ.
Những câu
“Đậu Đậu ngoan, mẹ và cha không phải đi chơi, cho nên Đậu Đậu ở nhà chờ cha và mẹ về được không?”
“Tiểu Nhu, Thiếu Phàm, hai đứa tới rồi”
tuấn nho nhã có vẻ cũng không bị phiền não làm cho trở nên buồn bực.
mình đi kiếm sống bên ngoài, đây chính là thứ mà cha muốn tốt cho con
“Ông ngoại, cha của Đậu Đậu là Lục Thiếu Phàm, mẹ cháu là Mẫn Nhu!”
cần.
chuyện tốt tinh thần thoải mái, Mẫn Nhu muốn dùng những lời này để nói
Lục Thiếu
mỹ đều toát lên niềm vui từ tận đáy lòng, trong đôi mắt trong suốt kia (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khinh, bi kịch nhà tan cửa nát sẽ không bao giờ xảy ra giữa cô và Lục
lòng người kia, chẳng qua cô kéo khóe môi, cười ứng phó.
căn biệt thự im lặng chốc chốc vang lên tiếng khóc trẻ con, Mẫn Nhu cúi
Phàm nghênh đón ánh mắt chỉ trích của Mẫn Chí Hải, thần thái nghiêm túc
Phàm nhìn một vòng quanh yến tiệc, nhìn ai cũng trò chuyện với nhau vui
thấy.
bình tĩnh, không hề né tránh, cũng chắc chắn rằng Mẫn Chí Hải sẽ không
Lục Thiếu
vẻ nhưng anh lại thiếu đi sự hăng hái, nghe Mẫn Nhu oán trách anh chỉ
Phàm an tâm để cho nhân viên phục vụ dẫn họ vào hội trường, bên trong
được với Lục gia nhưng cũng không phải để người ta khi dễ. Bây giờ cậu
Phàm nhìn cô nở nụ cười điềm tĩnh, môi mỉm cười nhẹ dừng phía trên đôi
nói tán dương này nếu là lúc trước chắc Mẫn Chí Hải sẽ cười không khép
cười nhìn Đậu Đậu giận dỗi. Lúc xoay người thì thấy ánh mắt Kỷ Mạch Hằng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không thể thấy rõ cảm xúc, kế bên kèm theo
Mẫn Nhu giúp Lục Thiếu Phàm mặc áo khoác ngoài vào, đang chuẩn bị lên đường chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe tiếng trẻ con hấp tấp kêu lên:
ra ngoài, khiến cho cô đang chần chừ không dám bước đi lại vững vàng
Ngay cả
Hai vợ chồng người xướng kẻ họa, vẻ lo âu của bà Lục cũng tan đi, gương mặt vui vẻ
Phàm cam kết, khiến cho cô đang chơi vơi giữa biển rộng được cứu thoát
sao?”
“Em chuẩn bị tới đâu rồi?”
Mẫn Chí Hải
“Thì ra Lục thị trưởng là con rể của Mẫn thị, sao tôi chưa bao giờ nghe ông nói tới”
ra Lục Thiếu Phàm cùng với người kế bên bàn tán, tiếng xì xầm lấn áp đi
Phàm lễ độ hành xử khiến Mẫn Chí Hải hài lòng gật đầu, cười vỗ vỗ vai
Lục Thiếu
nhận được vô số ánh mắt chiếu vào người mình, đôi mắt hơi đảo quanh liền nhận ra phần lớn khách khứa đều hướng về cô. Rõ ràng là có người nhận
“Mẹ, con sẽ cẩn thận, không ăn bậy bạ”
và Mẫn Tiệp như bước ra sân khấu hấp dẫn ánh mắt mọi người. Người đàn
Phàm cũng im lặng theo dõi sự biến đổi, nắm tay Mẫn Nhu, trấn an cô. Anh mỉm cười nhìn Mẫn Chí Hải, đối với lời khen không lấy gì làm tự hào đắc ý, dường như những lời ca ngợi đó đã sớm thành thói quen.
Phàm cùng những người đó nói vài câu khách sáo, sau đó về bên Mẫn Nhu,
“Mẹ, con và Tiểu Nhu đi tham gia tiệc sinh nhật của cha vợ, tối nay chắc sẽ về trễ”
quẩn quanh khuếch tán trong trí óc.
Phàm cố ý tỏ vẻ thất vọng khiến Mẫn Nhu bật cười, ngón tay thon dài giữ
khăn quàng vây lấy cổ rồi hài lòng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm.
“Lục thị trưởng tuổi còn trẻ như vậy mà đã là thị trưởng, có thể nói tiền đồ vô lượng, ông Mẫn, con rể của ông quả thật xuất sắc a”
Thiếu Phàm, khóe mắt nhìn sang Đậu Đậu đang không chịu đi theo bà Lục:
“Rốt cuộc là chuyện gì!”
tiến lên trước.
mãn chống đối, Lục Thiếu Phàm chỉ cười bao dung, bàn tay với khớp xương
“Đứa trẻ này là…”
gương mặt của cô thêm xinh xắn, hai gò má đỏ ửng, đôi môi đầy đặn tạo
“Ba mẹ, Đậu Đậu muốn đi vệ sinh”
không ngờ Lục Thiếu Phàm thật sự cười, đôi mắt nhu hòa, khóe miệng hoàn
Mẫn Nhu hơi khó chịu liền nhăn mày, tựa sát vào người Lục Thiếu Phàm không vui hạ giọng thủ thỉ nói: “Không phải là tiệc sinh nhật sao? Tại sao lại nhiều người như thế?”
nghe một đứa nhỏ dễ thương như vậy gọi mình, gật đầu vui vẻ, một bên
Khác hẳn
chúng con xin đi trước”
Nhu, mặt hơi trầm ngâm, buông Mẫn Nhu ra ngồi xổm xuống, kéo Đậu Đậu
thành đường cong duyên dáng, ánh mắt nhìn từ Lục Thiếu Phàm nói:
loại rung động mê muội.
nhân viên tiếp đãi nho nhã lịch sự dẫn khách vào nơi tổ chức tiệc, cảnh
lẽ vì mẹ cô là cô nhi nên có thể bị người khác chà đạp dễ dàng thế sao?
lại, ánh mắt thầm than lướt qua Đậu Đậu và vẻ mặt bình tĩnh của Lục
sâu xa liếc mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, hảo cảm đối với đứa con rể này cũng giảm đi nhiều. Nếu cuộc hôn nhân nay là âm mưu vậy thì nên ngăn cản
Mẫn Nhu
“Đây không phải là Lục thị trưởng sao? Thật là thất kính thất kính”
Mẫn Nhu bừng tỉnh, giữ lấy tay anh vẫn còn chút rút về, nhìn ánh mắt dịu dàng hài hước đáp:
lấy vai cô, gương mặt nhỏ còn vươn nước mắt, nhưng dưới mi mắt lại hớn
áy náy, nhưng cũng không biết làm gì. Sau lưng, bà Lục đuổi tới, vẻ mặt
“Dù không tốt, nhưng với tình cảnh lúc này đây là quyết định tốt nhất không phải sao?”
Mẫn Nhu nói
Mẫn Nhu đang suy nghĩ nên chúc gì thì Lục Thiếu Phàm đã nghênh đón, dáng vẻ tuấn nhã phi phàm lại khép nép lễ phép, đưa món quà trên tay ra.
Ngón tay
Mẫn Chí Hải
“Anh sẽ không để em gặp bất cứ thương tổn nào!”
mắt đang tỏa ra luồng sáng ấm áp, nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi phòng
Lục Thiếu
“Mẫn gia ở trong giới kinh doanh khách sạn của thành phố A được coi là xí
Có lẽ vì
không phải không thích hợp, cô cũng đoán ra Mẫn Chí Hải sẽ lớn tiếng hỏi Lục Thiếu Phàm.
Giọng nói
Bên trong
bất bình khi thấy Mẫn Nhu chịu tổn thương, có vẻ không hề giả vờ. Chỉ là nội dung trách cứ của ông khiến Mẫn Nhu nhớ tới mẹ và cô năm đó, năm đó Hồng lam đưa Mẫn Tiệp tới nhà, Mẫn gia có nghĩ tới mẹ cô không? Chẳng
“Chúng ta đi thôi”
“Anh còn nghĩ trong mắt em, chồng em chính là tuyệt thế đẹp trai đấy”
thang đã trải sẵn thảm chống trơn, Lục Thiếu Phàm cẩn trọng đỡ Mẫn Nhu
thật sự có việc, ngày mai mẹ đưa Đậu Đậu đi học được không?”
Nghe Mẫn Chí Hải nhắc tới Đậu Đậu, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn gương mặt khả ái trong sáng, tâm trang từ từ tốt lên, dịu dàng kéo bàn tay nhỏ của Đậu Đậu, dạy nói:
nhìn Mẫn Nhu, không đem chút hi vọng nào gửi gắm vào cha mình.
“Em có mệt không, hay chúng ta vào phòng khách nghỉ một tí?”
Đậu Đậu chớp đôi mắt đen, nghi ngờ ngó ngó Mẫn Nhu, lại nhìn Mẫn Chí Hải, môi hồng
Phàm ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu đang chu miệng, một tay giữ lấy Mẫn
Đậu Đậu nói
“Mẹ không cần Đậu Đậu, mẹ muốn dẫn em trai và cha đi trốn”
“Là con nhà ai mà lại xinh như vậy, lại còn rất hiểu chuyện”
Thiếu Phàm. Mẫn Nhu nắm chặt tay Lục Thiếu Phàm, tự khích lệ nhau.
miễn cưỡng. Hôm nay, chúng con tới chúc cha sinh nhật vui vẻ, quà cũng
gia. Điều này cha không cần nhắc con cũng ghi nhớ trong lòng”
Lục Thiếu
“Như vậy cũng được sao?
Đậu Đậu bị gạt sang bên bắt đầu la lên, hai nam nữ ôm nhau cười, Đậu Đậu vặn vẹo người ý đồ gia tăng sự tồn tại của mình,
cô đối với việc này cũng chỉ giả vờ ứng phó không thể quay đầu bỏ chạy
“Đậu Đậu dễ thương như thế sao mẹ không quan tâm tới Đậu Đậu được, nhưng mẹ
Lục Thiếu Phàm nói rất tự nhiên, đối với thái độ khóc náo loạn của Đậu Đậu, tay nắm lấy Mẫn Nhu, anh chỉ đi về phía nhà xe.
không sao mỉm cười, một tay dắt Đậu Đậu, tay còn lại dẫn Lục Thiếu Phàm
Mẫn Chí Hải
xong, liền kéo Đậu Đậu và Lục Thiếu Phàm đi. Mẫn Chí Hải lập tức ngăn
Lục Thiếu
tay lại bị Mẫn Nhu giữ lấy. Lục Thiếu Phàm khó hiểu quay đầu, thấy Mẫn
mang thai nên Mẫn Nhu nhìn thấy Đậu Đậu như vậy liền bị tình thương của
nghiệp nổi tiếng mặc đồ tây thẳng thớm cùng bạn gái đi vào khách sạn,
Lời Mẫn Nhu
giữa trán cô:
thương của ông vạch trần những bí mật trong cuộc đời ông đem phơi bày ra trước mặt mọi người thì ông nhận ra, người không có tư cách nhất là
này con của Mẫn Nhu thì coi là gì!”
của bà Lục chẳng những không tác dụng còn dọa Đậu Đậu sợ, nó hắng giọng
đoan trang mang theo nét nghiêm nghị, nhìn Đậu Đậu dạy dỗ: “Đậu Đậu xuống ngay, mau vào cùng bà nội”
Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Chí Hải
bắt được tật xấu nào trên một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.
cơ hội này vuột khỏi tay mình”
làm theo, giọng nói êm dịu:
kí sẵn tên mình, rồi mang theo đứa con trong bụng, lẻ loi đơn độc một
cong lên, kiễng mũi chân giúp Lục Thiếu Phàm sửa lại caravat bị lệch.
Mẫn Nhu cảm
Mẫn Chí Hải hạ thấp cố kìm lại cơn giận, sự hài lòng dành cho Lục Thiếu
Mẫn Nhu bật
Một giọng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thiếu Phàm, đều là người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy”
Mẫn Nhu có chút oán trách Mẫn Chí Hải, nếu không phải lúc nãy ông không cao giọng kêu thì cô và Lục Thiếu Phàm cũng sẽ không trở thành tâm điểm của công chúng. Nhìn nụ cười vui vẻ của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cũng không muốn phá hư không khí nên cũng không nói ra suy nghĩ, cô nhìn những đôi mắt kia mà nụ cười trên mặt không xuất hiện nổi.
chưa ngồi vào xe, một cơ thể tròn vo đã chiếm ghế phụ, Mẫn Nhu không dám tin nhìn Đậu Đậu giống như cá chạch lẻn vào xe. Đậu Đậu oán giận nhìn
“Cha, Đậu Đậu là con của con và Lục Thiếu Phàm, con hi vọng cha cũng đối xử
“Thiên kim Mẫn thị là nhân trung long phượng, đứng cùng với Lục thị trưởng giống như một cặp do trời đất tạo ra”
vài câu.
thể bụ bẫm vào lòng, để cằm dưới tựa lên đầu Đậu Đậu, nhìn Lục Thiếu
Trước những
vô duyên vô cớ có một đưa con, vậy con gái tôi ở Lục gia làm sao, sau
chỉ có mình hình bóng cô.
“Nhìn gì mà lại mất hồn như thế?”
thon dài nghịch ngợm mái tóc cô, Lục Thiếu Phàm cứ như vậy tự nhiên dắt (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thiếu Phàm mím môi một cái, nghiêng người, nhìn gương mặt ửng hồng vì lạnh, ánh mắt nhìn sang bụng cô xẹt lên tia lo lắng.
Tại khách
nói như một cái tát mạnh giáng vào mặt Mẫn Chí Hải, cách nói mạnh mẽ đầy chất vấn khiến cho gương mặt ông trở nên buồn bã áy náy và xấu hổ,
Phàm lái xe. Anh mỉm cười, khóe miệng tạo thành độ cong, gương mặt anh
Mẫn Nhu hiểu ý Lục Thiếu Phàm, cô nhẹ nhàng cử động khóe môi, giữ chặt ngón tay Lục
“Ha”
sao trước khi cưới không nói là mình đã có con!! Mẫn gia dù không so
hoàn toàn không để ý dì Mai ngăn cản, từ lầu hai vội vã chạy xuống , mặt buồn bã nhìn cặp vợ chồng chuẩn bị đi,
ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp. Mẫn Nhu không thèm để ý, chỉ nắm chặt tay
“Dạ, cháu chào ông ngoại”
Phàm giữ lấy ngón tay mảnh mai của cô, bàn tay khác thì xoa nhẹ gò má
Mẫn Chí Hải hôm nay. Dù trên mặt cường tráng có vẻ mệt mỏi nhưng khí sắc vui mừng rõ ràng đã làm thay đổi cả tâm trạng.
Trên cầu
cắn đầu ngón tay tròn trịa. Rõ ràng người ông ngoại này không giống
nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô liền ôm nhẹ cô vào lòng, giọng nói đầy ân
“Không được!! Đậu Đậu muốn ở với mẹ”
“Vậy cha hi vọng con phải làm sao? Muốn con giống như mẹ, đưa đơn ly hôn đã
khóc to, hai tay vùng vẫy, nước mắt giàn giụa đáng thương nhìn Mẫn Nhu
“Dạ, con sẽ chú ý”
Lục Thiếu Phàm, đón nhận ánh mắt hiếu kì từ khắp nơi chiếu tới, tâm
“Đi sớm về sớm, Thiếu Phàm cũng đừng uống rượu, con còn phải lái xe đó”
Lục Thiếu
phải của cha cô, chắc là bà Lục sẽ không cho đi”
đã tặng, lời chúc cũng đã nói, nếu cha không muốn gặp chúng ta, vậy
tìm được câu thứ hai để phản bác.
Bà Lục quan
“Vì
xoa đầu Đậu Đậu, dịu dàng an ủi:
sảnh sáng rực, âm nhạc cổ điển du dương, trên bàn ăn uống linh đình, còn có từng tốp khách ra vào đều là những con em có tiền có thế ở thành phố A.
“Đậu Đậu, con giận sao?”
bộc lộ sự ngạo mạn ngược lại còn khiêm tốn lễ độ khiến người ta rất khó
Mẫn Nhu giật giật hai mắt, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm xin giúp đỡ, cô không biết nên làm sao trả lời câu hỏi của Mẫn Chí Hải.
Phàm cười tự tin như vậy khiến cho áp lực vô hình trên trái tim Mẫn Nhu
Đậu Đậu ngước gương mặt đầy nước mắt, sống c·h·ế·t không buông, hai mắt đỏ hoe chờ Mẫn Nhu đồng ý yêu cầu của nó.
Đậu Đậu lắc
“Đậu Đậu muốn đi chơi cùng em trai, Đậu Đậu muốn ở với mẹ!”
Chương 49
Mẫn Nhu. Trong đêm tối, đôi mắt đen của Lục Thiếu Phàm sáng rực như sao, quan sát cô cười để lộ lúm đồng tiền, sau đó nhẹ như lông vụ hôn lên
đảo mắt cưng chìu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích:
cùng Lục Thiếu Phàm bàn chuyện, ánh mắt liếc sang nhìn đứa trẻ bên cạnh
Bà Lục thấy Đậu Đậu cố chấp, không chịu buông Mẫn Nhu, vội vàng chạy tới ôm lấy Đậu Đậu đẩy nó ra khỏi tay Mẫn Nhu:
lời tán dương, Lục Thiếu Phàm chỉ cười nhạt đáp lại, cử chỉ không chút (đọc tại Nhiều Truyện.com)
yếu bị một bàn tay to giữ lấy, Mẫn Nhu quay đầu nhìn thấy ánh mắt xót xa của Lục Thiếu Phàm, cô miễn cưỡng kéo môi, tựa vào Lục Thiếu Phàm,
hòa vào dòng người.
đang nói chuyện phiếm nhưng vẫn để ý đến ngoài cửa. Khi thấy Mẫn Nhu
miệng, cũng sẽ khen qua lại vài câu. Nhưng bây giờ nghe tới lại cảm giác như châm chọc, lại không thể để bản thân mất mặt đành xấu hổ ứng phó
đang bảo vệ một món đồ quý giá. Cảm giác đó khiến Mẫn Nhu rất vui, môi
Đậu Đậu kiêu ngạo ngẩng đầu, cười toe toét, thản nhiên nói tên cha mẹ mình, giọng
mà nước mắt chảy không ngừng, dáng vẻ bi ai khiến Mẫn Nhu đau lòng lại
“Không có sao, chỉ là em không quen với những nơi náo nhiệt thế này, lát nữa sẽ khỏe thôi”
Lục Thiếu Phàm xuất hiện bên trong phòng thay đồ, Mẫn Nhu vừa mới mặc áo khoác vào, nhìn ra thấy bóng người cao ráo ưu nhã, môi cong lên, đem
đầu ôm dáng người nhỏ nhắn Đậu Đậu vào lòng, trong lòng chua xót, xoa
Lục Thiếu
“Em lại cảm thấy không thoải mái sao?”
Chuyện có lẽ sẽ tệ hơn, nhưng Mẫn Nhu cũng không dư sức để tự hỏi, ôm sát khối cơ
hành động bất thường cũng khiến anh lưu tâm nửa ngày. Mẫn Nhu tỏ vẻ
tâm nhìn Mẫn Nhu mặc kín mít, Mẫn Nhu cũng đoán, nếu bữa tiệc không
trên ghế không chịu ra, lông mày nhíu lại, còn tính nói gì đó thì bàn
trước mặt bà Lục tựa như một bức thanh thiên nhiên hài hòa khiến người
trở nên lạnh lùng, ánh mắt chất vấn nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu
mại giữ lấy bàn tay khô ráo của anh, mũ và khăn quàng cổ càng khiến
“Đậu Đậu là con chúng ta, dù người khác nói thế nào, em cũng không bỏ rơi
bỏng rát, ông tùy tiện quăng nó lên chiếc bàn dài, dùng đôi mắt chua xót nhìn Mẫn Nhu, khiển trách Lục Thiếu Phàm.
chuyện hai người đối mặt không chỉ là bữa tiệc đơn giản, còn gặp phải
khoát bỏ đi
Mẫn Nhu
“Em không phải lão phật gia, không cần phải dìu em như thế”
với sự khiêm tốn xuất hiện của Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu, Kỷ Mạch Hằng
lắc tay Mẫn Nhu, cơ thể mũm mĩm giãy giụa, hai mắt chờ mong lóe sáng
Lục Thiếu Phàm cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Mẫn Nhu, nước mắt chảy dài xuống đất.
Mẫn Nhu quay đầu lại thấy Đậu Đậu được dì Mai dắt tới, chân ngắn di chuyển liên tục
được tháo xuống, nhìn cảnh đêm bên ngoài lòng cô càng kiên định, chỉ cần Lục Thiếu Phàm bên cạnh, có gì mà cô phải sợ?
Mẫn Nhu khó
đánh giá gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Đậu Đậu, một bên lại tán
“Cha cũng chỉ muốn tốt cho con, trước kia là do cha không nhìn rõ, nếu bây
nhân trung long phượng: Rồng phượng trong loài người
“Mẹ, cha hai người đi đâu vậy, Đậu Đậu cũng muốn đi”
“Đậu Đậu, con muốn làm mẹ giận sao?”
Ngón tay
Người gặp
không phải người làm ăn, nhưng mối quan hệ ích lợi này cô cũng có nghe,
“Cha, món quà nhỏ, bất thành kính ý, mong rằng cha sẽ thích”
Mẫn Nhu, liền mở miệng hỏi, đôi mắt thăm dò nhìn Mẫn Nhu.
trạng ông càng thêm tươi tỉnh.
đường, bên trong không gian hẹp, tiếng nhạc quẩn quanh, Mẫn Nhu nhìn Đậu Đậu ngoan ngoãn tựa vào người cô, cánh tay ngắn như củ sen siết chặt
Mẫn Nhu quét mắt nhìn những cặp mắt đang dõi theo họ, cô tính trả lời Lục Thiếu Phàm thì tiếng ồn ào ngoài cửa khiến nó trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc,
thái dương thư giãn.
con trai Lục Thiếu Phàm chỉ sợ rằng lại gây thêm sóng gió.
Lục Thiếu
Tiệp và Kỷ Mạch Hằng đính hôn ai cũng biết, bây giờ xuất hiện cùng nhau
trên tay bưng ly rượu đế dài, màu đỏ của rươi dưới ánh đèn tạo nên một
“Tiểu Nhu đang mang thai, làm chuyện gì cũng phải chú ý, biết chưa?
cô đi về phía phòng khách chào bà Lục, hai người đứng bên nhau, đến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.