Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Cẩm Tố Lưu Niên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
lời nói ám chỉ không hề e dè, trên bàn cơm không ai nói ra nhưng không
mãn.
Mục Lâm Thu
anh, Mẫn Nhu chủ động gật đầu, nụ hôn đầy tình cảm của anh bị cô cắn nát môi.
cười nhìn anh, nhận lấy khăn giấy, tự mình lau, đầu óc suy nghĩ mông
“Anh ăn tôm đi”
mình.
bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhu không biết từ khi nào nắm chặt tay Lục
phòng ăn, chỉ có bốn người vây quanh chiếc bàn bầu d·ụ·c, không thấy Lục
Thiếu Phàm, đáy lại anh.
Mẫn Nhu có thể mơ hồ nhìn ràng giữa cô ta và Lục Thiếu Phàm có gì đó,
Anh không
cuối vẫn tràn đầy tự tin, ngay khi đối diện với cô trong mắt cũng không
Thu đầy tự tin, Mẫn Nhu mỉm cười, không tự ti cũng không quá khiêm tốn.
Khóe miệng
dù biết ánh mắt Lục Thiếu Phàm vẫn dõi theo cô, nhưng cô ép bản thân
ngang hông không ngừng siết chặt khiến cô thở không nổi, ngực bị lồng
trước mọi việc, cơ thể nhỏ chôn sâu trong lòng anh trở nên cứng ngắc,
đủ lý trí để phán xét. Khi anh cởi đi vật trói buộc trên người cô thì cô kinh hoàng tạo nên khoảng cách giữa anh và cô, vội vàng nói: “Lục Thiếu Phàm, em không muốn trở thành vật cản hạnh phúc của anh, a!”
trở nên ướt đẫm ngưng tụ thành nước, bi ai rơi xuống chiếc chăn đơn.
chút lí trí của cô. Anh dịu dàng v**t v*, hôn vào chiếc cổ hương của cô, không ngừng kéo dài xuống, khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không
lưng có một sức nặng đè lên, cả thân hình quật cường của Mẫn Nhu đứng
bình thản nói, không hề có chút bối rối, chiếc đũa đang bới cơm trong
bước đến trước hai người, Mẫn Nhu cố kiềm cảm giác khó chịu trong lòng
“Anh là chồng của em”
cho cô một đáp án minh bạch, cơ thể cao to hạ xuống, cánh môi lại lần
Thắt lưng
lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận sự thất bại của mình. Anh nói, anh sợ, vì sự mềm yếu của cô mà phát điên, cô đưa mắt nhìn sự bất an trong
luôn thiếu kiên nhẫn, cho nên mới bốc vỏ tôm bỏ vào chén Lục Thiếu Phàm . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thể về bên cạnh cô ấy, còn em, không quan trọng…”
không khí càng lúc càng căng, bà Lục chen vào nói giữa cuộc đối thoại
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn chỗ ngồi bị trống, đột nhiên hỏi, giọng nói thanh cao phá vỡ sự im lặng.
tay khác phủ lên tay Lục Thiếu Phàm an ủi, đổi lấy đôi mắt mỉm cười của
Chiếc đèn
trên môi cảm giác dính dính, Mẫn Nhu thừa dịp quay đầu đi, trên gương
Lúc này, Mẫn Nhu cũng có chút thông cảm, Mục Lâm Thu có thể bình tĩnh mỉm cười đối
Mục Lâm Thu
vào vách tường, khi đó trên môi bị chiếm đoạt mạnh mẽ, không còn dịu
tác của anh hòa vào nhau.
Gương mặt
mặt của Mục Lâm Thu nở nụ cười dễ giải, cô ta khiến mọi người có cảm
bối rối trong mắt cô ta.
mang theo hơi lạnh kéo khóa thắt lưng, tiến vào trong quần áo, chạm vào
đẩy xuống thắt lưng, làn da trắng như tuyết tiếp xúc với không khí lạnh
liền đụng phải chiếc nệm mềm mại, Mẫn Nhu lật người, không hề dự liệu
lại không nổi giông bão?
Sắc mặt Mục
Mục Lâm Thu nghe bà Lục hỏi, trên mặt khiêm tốn cười nhạt: “Dạ phải, mặc dù cha bị điều sang làm ở quân khu Bắc Kinh nhưng mà đối với
Đôi mắt đẹp
dàng như trước kia, dường như đang trút bỏ gì đó, giận dỗi cắn xé, cắn
mắt liền khôi phục sự tự tin, ánh mắt đánh giá nhìn Mẫn Nhu.
Đêm đó, Lục
mặt nhỏ nở nụ cười dịu dàng, ánh mặt đẹp cúp xuống đầy vẹn thẹn thùng
sức mà ngủ say
kì tình cảm cá nhân, dường nhưng chỉ là quan hệ xã giao với Mục Lâm Thu.
nhói khiến Mẫn Nhu nhíu mày, bắt đầy giãy giụa
tay Mẫn Nhu vô tình khiến cơm rớt xuống áo, muốn phủi đi, Lục Thiếu Phàm lại nhanh hơn cô một bước, bàn tay cầm lấy khăn giấy lau váy cho cô,
dài khàn khàn xuyên qua tiếng rên khẽ của cô, uốn lượn bao lấy cơ thể
Lục Thiếu Phàm đầy thuyết phục, khiến cho biểu hiện cười nhạt của Mục
Mẫn Nhu không hề do dự, bắt lấy tay Mục Lâm Thu, chỉ nhẹ nhàng mà nắm chặt nhưng lại ngầm đánh giá nhau.
“Lục Thiếu Phàm đây mới chính là điều anh muốn sao?”
Thiếu Tướng Thiếu Phàm thay gia gia cảm ơn, còn quốc họa, Mục Thiếu
không được quay đầu lại, không được nhu nhược ngã vào lòng anh.
Nhu cay xè, muốn đưa tay cản Lục Thiếu Phàm lại, lời nói của anh lại như bùa chú vang lên bên tai, những lời nãy làm cho cô không còn chút sức
đầy ẩn ý của hai người, giải vây cho cục diện bế tắc.
Mắt thấy
Bà Lục ủng
Mục Lâm Thu
Tướng không nên tốn kém làm gì!”
ngực đè xuống, động tác của anh rõ ràng mang theo ý trừng phạt, cơ thể
Điểm này,
dịu dàng hai ngượng ngùng, cũng như anh muốn tăng lực, cho đến khi trong miệng cả hai đầy mùi máu tươi mới đột nhiên buông Lục Thiếu Phàm ra,
không hề báo trước đi tới cô.
tươi cười của bà Lục sau khi Mục Lâm Thu rời đi ánh mắt liền thâm trầm
liền ôm lấy cô, trong bóng tối cô không thể thấy vẻ mặt anh, nhưng giọng nói khàn khàn lại đầy tức giậm
“Sở
Anh rời khỏi ngực cô, cơ thể hơi chống lên, trong bóng tối mang theo cơn giận phản bác lại khiến cô không biết làm sao: “Thất bại trong tình yêu một lần thì không xứng đáng có được hạnh phúc sao?”
Mục Lâm Thu đưa mắt nhìn sắc trời tối đen, rồi quay sáng Lục Thiếu Phàm nói: “Thiếu Phàm, chúng ta đã lâu không gặp, em rất muốn ôn lại cuộc sống bộ đội trước kia, có thể cùng em tâm sự không?”
cùng em cũng không thể hiểu anh?
Bàn tay nhỏ
Bữa cơm không có ai ăn vui vẻ, khi Mục Lâm Thu đứng dậy thì bà Lục đứng lên đầu tiên, nụ cười lạnh nhạt nói: “Thời gian cũng không còn sớm, để bác kêu cảnh vệ đưa Mục Thiếu tướng trở về”
Mẫn Nhu hơi
nở nụ cười bình thản tự nhiên, mặc dù cười đến khiên cường nhưng có thể
lung từ từ bình tĩnh lại khi nghe Lục Thiếu Phàm trả lời.
ai không biết
diễn ra cuộc chiến tranh lạnh, đầy mùi thuốc s·ú·n·g, còn cô không thể xen
Lục Thiếu Phàm rời khỏi gò má của cô. Nhìn thấy Mẫn Nhu như vậy, anh
Mẫn Nhu
đầu vai lại dùng sức, không phải khiến cô bất an mà sự cổ vũ từ trong im lặng của anh, Lục Thiếu Phàm anh đang nghĩ gì vậy, tại sao đến cuối
Mẫn Nhu mỉm
không thể thấy nhưng vẫn muốn xác nhận gì đó.
Trái tim Mẫn Nhu run lên, không dám tin nhìn người đàn ông lúc nào cũng lạnh nhạt,
“Thiếu Tướng nếu như muốn ôn chuyện chỉ sợ là đã tìm nhầm người”
Tranh Vanh, mỗi bên ngồi hai người, Mẫn Nhu dĩ nhiên ngồi cùng bên với
Bàn tay to
mặt truyền đến cảm giác ấm áp nhưng cô không đáp lại.
căn biệt thự có thể nghe tiếng thở của hai người, Mẫn Nhu thả lỏng tay
chỉ có thể dùng đôi mắt sắc lạnh mà nhìn, tươi cười là điều không thể.
Y thức nhiễu loạn, Mẫn Nhu không biết mình nên nghĩ gì đây, khi nghĩ tới rồi chỉ sợ
Mẫn Nhu một
mới nhận rõ bản thân muốn gì, chứ không phả mù mờ tự cho là đúng ngay từ đầu”
trên đầu vai từ từ rời đi áp vào gương mặt anh tuấn của anh, áp chế cơn sóng trong lòng, tận sâu đáy lòng chua xót một cảm xúc phức tạp trào
mà trắng bệch, hai mắt mở to, không hề bị t*nh d*c làm cho mơ màng, chỉ
Bà Lục sững sốt, chiếc đũa vẫn gắp lấy thức ăn, trên gương mặt thanh nhã không hề xuất hiện vẻ dao động, chỉ thản nhiên đáp: “Tham mưu trưởng và chủ nhiệm Thẩm gia cùng đi bộ đội, vài bữa mới về”
hai mắt khô khốc trong bóng tối tìm ánh mắt Lục Thiếu Phàm, biết rõ là
dâng, anh nhìn sâu vào mắt cô, gằn từng chữ một nói.
Lục Thiếu Phàm , không hề e thẹn, đôi mắt lấp lánh như sao.
người thông minh như Lục Thiếu Phàm và người bình tĩnh như Mục Lâm Thu
Cơ thể nam
lẽo đang dâng lên sau lưng. Giữa Mục Lâm Thu và Lục Thiếu Phàm đang
thể ngăn lại khẽ rên lên, cũng không chịu khuất phục dưới thân anh.
chuyện cũ với Lục Thiếu Phàm , nhưng mỗi lần đều bị Lục Thiếu Phàm giương cao tường bác bỏ, thế nhưng lại luôn tự tin không chịu từ bỏ.
“Nhìn anh”
trong căn phòng tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp, trong lòng Mẫn Nhu
đẩy vẻ lo âu, nhìn hai người đang ngồi thở dài một tiếng rồi bước lên
Bà Lục vẫn
Nếu nói Kỷ
hộ thì sai? Nếu người đàn ông bên cạnh không chọn cô, cho dù cô có tỏ ra yếu ớt nhu nhược thì sẽ có người quan tâm sao? Nếu như lịch sự của Kỷ
Lục Thiếu Phàm nói thẳng với cô, quá mức lý trí khiến cô vì sự quan tâm cưng chìu của anh mà đánh mất mình.
Một câu
Quần áo bị
nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc
lại, thần kinh cô căng ra như dây cung nhưng nhờ có bàn tay Lục Thiếu
nhếch môi, khóe miệng tạo nên độ cong khiêm nhường, nhìn thẳng Mục Lâm
Lục Thiếu Phàm anh đang che dấu điều gì.
Âm thanh th* d*c của cô mang theo tia run rẩy, khiến người khác đau lòng, cánh môi
“Ân”
Mục Lâm Thu
rất sợ yêu, cô không dám lại một lần nữa liều lĩnh yêu ai đó, nếu như
xuống, giống như trong quá khứ lúc đối mặt khó khăn luôn thẳng lưng,
Lời nói Lục
Thiếu Phàm mất đi sự dịu dàng trước sau như một, anh bá đạo đoạt lấy cô, giống như con dã thú không biết thỏa mãn, lần thứ nhất rồi lại lần nữa
trước đây tơi tả mà về như vậy thế giới mà cô đá vất vả lắm mới chống
Mục Lâm Thu mím môi cười, cúi người gật đầu với bà Lục: “Vậy phải quấy rầy bác rồi!”
làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cũng là run rẩy nhưng cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực
Anh không
Sắc mặt bà
ngủ chợt sáng lên, Mẫn Nhu nheo nheo mắt không thích được, nước mắt ở
Không, cô
Phàm mà từ từ thả lỏng. Khi cô cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, thần kinh lại mẫn cảm căng lên, không chịu lộ ra chút tư thế chịu thua.
“Thiếu Phàm, cha em cố ý nhắc em đến lúc đó anh phải tới nói chuyện với ông, dẫn ông đi tham quan quân khu”
Thiếu Phàm từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự khách sáo, không hề có bất
chặt, không để cô buông ra.
Trên gương
coi ai ra gì ôm lấy cô giữa cánh tay, giống như một cái cảng khiến cho
không giống như cô ta, trừ lần đầu tiên thì sau đó không hề xuất hiện.
Sau lưng
thở dài rất nhỏ vang lên xung quanh, đầu vai bị một bàn tay giữ lấy, Mẫn Nhu chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của Lục Thiếu Phàm , tận sâu bên trong là tình cảm yêu thương còn mang theo vài phần áy náy
giác bản thân rất tự tin, đường hoàng bước tới, không hề nhìn sang Lục
anh, ở đâu đó cô thấy được tình yêu và sự mê luyến, nhưng không thể
khẽ liếc, quả nhiên thấy gương mặt Mục Lâm Thu cứng đơ, bàn tay để trên
Mạch Hằng lại một lần nữa tái diễn, như vậy cô chỉ có thể tự bảo vệ
hơi khựng lại, dù che giấu rất tốt nhưng Mẫn Nhu vẫn cảm nhận được sự
“Mục Thiếu Tướng, nghe nói Mục tư lệnh muốn quay lại thành phố A, không biết có thật vậy không?”
“Dù em không yêu anh, khiến anh trở thành kẻ ích kỉ ai cũng chán ghét, dù là vậy anh cũng sẽ không bao giờ thả em đi”
đồng chí ở quân khu thành phố A nhớ mãi không quên, cho nên muốn quay về đây thăm mọi người”
Chồng… rất
giương mắt lên có thể thấy sự tự tin và khiêu khích từ mắt Mục Lâm Thu,
tính cao lớn đè nặng lên cơ thể mảnh mai, bàn tay to giữ lấy cằm dưới
Nhu run lên, tay bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt lạnh đến thấu xương, có lẽ
dậy nổi sẽ đổ sụp xuống.
nghiêng mặt, nở nụ cười thản nhiên, bỗng nhiên cảm thấy tất cả chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều, tình cảm Lục Thiếu Phàm dành cho Mục Lâm Thu
bé trắng bệch lại bị anh giữ lấy, chẳng qua lần này không còn vì cố chịu đựng mà dùng sức, ngược lại còn dịu dàng v**t v* như xin lỗi vì bản
là người lí trí, cho dù trong chuyện tình cảm lúc nào cũng phải giữ vững trận đại của mình, tuyệt đối sẽ không vì nhất thời đắc chí, để mặc bản
Thiếu Phàm chỉ thuần túy nhìn Mẫn Nhu.
mình hơi tiểu nhân, đang muốn rụt tay về lại bị Lục Thiếu Phàm giữ
“nếu như vậy, em cũng không quấy rầy nữa”
Không để Lục Thiếu Phàm kịp phản ứng, Mẫn Nhu đẩy lui ghế, đứng dậy đi lên đầu, cho
nội dung câu chuyện sẽ khiến cô khó chịu đến không thở nổi.
truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc k*ch th*ch muốn hút lấy
mặt, còn cô khi thấy Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp thân mật nhiều lắm cũng
“Để anh chứng minh cho em xem, đây không phải là điều anh muốn”
Phía sau
Giọng nói
cô đang yếu ớt kháng cự lại anh.
Nụ hôn của
th*n d*** truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng th* d*c, cố ý
bàn nắm thành quyền, nhưng không hề trở mặt tức giận hay bày tỏ sự bất
con thuyền như cô chập chờn giữa sóng biển tìm được chút bình yên.
Chương 22
khẳng định nó là vì cô mà xuất hiện.
bừng tỉnh ồ một tiếng, đem chiếc đũa đặt xuống, đôi mắt sáng nhìn thẳng
nghĩa vụ thỏa mãn yêu cầu của anh, không phải sao?
Thu nghe tên Mẫn Nhu, trong mắt lóe lên tia suy ngẫm, nhưng không thêm
“Tốt nhất chưa chắc là thích hợp nhất, chỉ có thể trải qua vô số tìm kiếm
Bàn tay để
vào.
Mẫn Nhu hơi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
khiến trái tim Mẫn Nhu rung động, khẽ cười.
“Xem ra là anh làm không tốt, mới để em lo lắng được mất như thế”
chiếm lấy cô, khiến cô không thể coi thường sự hiện hữu của anh
thích nhiều năm như vậy làm sao nói bỏ là bỏ được, có lẽ chỉ là tạm thời có hứng thú với cái mới, nhưng lâu ngày sau khi đã lắp đầu, quay đầu
Lục Thiếu Phàm nở nụ cười ưu nhã, nhưng Mẫn Nhu lại cảm thấy sự lạnh
anh như cuồng phong bão táp đập vào mặt cô, Mẫn Nhu bị hôn đến khó thở,
trên mặt dần dần khô lại, da thịt căng ra khó chịu, còn Lục Thiếu Phàm
Giọng nói
Lục Thiếu Phàm, khóe môi cong lên, cười yếu ớt: “Em đi nghỉ trước”
xuyên qua cô ta, nhìn về phía khung hình trên bệ cửa sổ, là ảnh chụp gia đời, bao gồm ba đời Lục gia và cả Lục Thiếu Phàm.
Lời nói của
rốt cuộc trong quá khứ có chuyện gì? Nếu Lục Thiếu Phàm thật sự là người cô ta yêu, bây giờ nhìn bên cạnh người yêu mình có vợ, trong lòng sao
gì với Mẫn Nhu, xoay người lễ phép nhìn bà Lục.
Trước ngực
Mẫn Nhu chưa từng thấy mình là một người phụ nữ độ lượng, đối mặt với tình địch cô
nhỏ nhắn mềm mại bị ai đó siết chặt, xoay tròn một vòng, cơ thể cô tựa
quyến rũ, Lục Thiếu Phàm mặt không đổi gắp lấy đồ ăn cô đưa qua, khóe
“Nếu bác không ngại thì cho cháu ở lại cùng dùng cơm đi ạ?’
chăm chăm nhìn lên không trung, ánh mắt nhìn xung quanh tối đen trống
Cô ta nhẹ
đèn thì sau lưng một cảm giác ấm áp đập vào, xen lẫn mùi hương bạc hà,
ăn cơm, không khí trong nhà mất đi sự ấm áp, xung quanh gợn sóng, một
đầy sức hút của Lục Thiếu Phàm mê hoặc lấy cô, đầu ngón tay thon dày giữ lấy cằm cô, khiến cô bắt buộc phải nhìn đôi mắt đen đầy kiên quyết của
thân kích động, ngoài mặt Mẫn Nhu thì lạnh lùng nhưng trong mắt đã bị ôn nhu thay thế.
vội vàng chào tạm biệt bà Lục, không nhìn sang hai người đang ngồi, xoay người bước ra khỏi cửa như trốn tránh gì đó.
đi, đem hai gò má đỏ ửng vùi sâu vào trong tóc đen, cơ thể hai người kết hợp hoàn mỹ thì sao, lúc này cô phát hiện bản thân thật ra rất tham
Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lục Thiếu Phàm đã muốn cô.
“Nếu như quan tâm anh vậy thì đừng từ bỏ, đừng xoay người bỏ đi, Mẫn Nhu nếu như em sợ hãi, anh cũng sẽ điên mất”
“Chẳng lẽ em không thể đấu tranh sao?”
“Anh yêu em!”
“Tiểu Nhu, đây là Mục thiếu tướng, hai người chào hỏi nhau đi”
liền run lên, Mẫn Nhu nắm chặt chiếc ra giường, cánh môi đỏ tươi bị cắn
Trên gương
hình.
lại thật tàn nhẫn, tựa như một dòng nước ấm từ từ nóng lên, khiến cho cô c·h·ế·t đi mà không biết.
Nhu đang im lặng ăn cơm, sau đó nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm .
Mục Lâm Thu, nếu như Lục Thiếu Phàm cũng yêu cô ta, vậy cô có nên từ bỏ thành toàn
Giống như
chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Tiếng thở
bên tai là giọng nói cưng chìu trách móc: “Sao em lại không cẩn thẩn thế chứ?”
“Lục Thiếu Phàm…”
lại hoàn mỹ như một vị thần, dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt nhìn xuống
Lục Thiếu Phàm lạnh nhạt, ánh mắt không nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt nhìn
Thiếu Phàm lúc nãy chẳng qua do nghe lầm.
nếu như… nếu như anh không thể yêu em, chúng ta có thể ly hôn, anh có
của Mục Lâm Thu thanh khiết sạch sẽ đến mức có thể thông suốt lòng
cánh tay anh.
mềm mại của Mẫn Nhu như cành liễu chập chờn trong gió, theo từng động
Cơ thể Mẫn
“Đó là dĩ nhiên, làm thị trưởng, công việc nghênh đón là điều phải làm”
Thiếu Phàm, ích kỉ muốn anh cự tuyệt nhưng rồi lại cảm thấy bản thân cố
Khi Mục Lâm
thấy sự khích lệ trong mắt bà Lục dành cho cô, nhưng một tiếng Mục thiếu tướng cũng khiến cho vị nữ quân nhân kia thần sắc sững sờ, nhưng chớp
không được ở trước mặt đối thủ lộ ra sự sợ hãi.
phản kháng.
người, Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt mỉm cười của cô ta, ở đó từ đầu đến
Mạch Hằng dùng tay b*p ch*t tình yêu cô thì dịu dàng như Lục Thiếu Phàm
“Sao hôm nay không thấy Lục gia gia vậy ạ?”
thân làm theo cảm xúc.
luồng không khí kì lạ mà yên tĩnh, trên bàn chỉ có tiếng đũa va vào chén sứ.
duy trì thái độ ung ung cao nhã cười nhẹ nói: “Nếu Mục Thiếu tướng không chê thì ở lại cùng dùng bữa tối”
Hai mắt Mẫn (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nhẹ cánh môi cô.
“Gần đây ở Bắc Kinh có một bộ quốc hoa, biết gia gia thích nên đã mua ngay,
Ai cũng lo
Mệt mỏi đi
Giọng nói
“Thiếu Phàm, em về rồi” tựa như một tảng đá nặng nề ném xuống lòng cô,
kiều mị không khống chế từ môi bật ra, Mẫn Nhu cảm thấy xấu hổ quay đầu
lầu.
Mục Lâm Thu
đẫm mồ hôi của cô, giọng nói gợi cảm c·h·ế·t người chưa rũ bỏ t*nh d*c, đôi mắt đen nhu tình yêu đến say đắm nhìn người con gái trong lòng vì kiệt
Một tiếng
“Lục Thiếu Phàm, nếu như chỉ bởi vì trách nhiệm… em.. không cần anh chịu trách nhiệm”
Thiếu Phàm, ngày mai em sẽ kêu người đưa tới hay anh tự tới lấy?”
lại mới nhận ra thứ ban đầu vẫn là tốt nhất.”
tình gây sự, nhìn thấy nụ cười tươi của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu cảm thấy
của cô, không cho phép cô tránh né sự chiếm đoạt của anh, trên môi đau
Cánh tay
cũng giống như cô, cảm giác ấm áp mất đi giống như đang sợ gì đó, nỗi lo lắng nói không nên lời.
này là nói với cô hay anh tự thuyết phục bản thân mình, cô đã không còn
đang sợ gì đó hoặc muốn chứng minh gì đó, Mẫn Nhu hôn đáp lại không hề
Bên trong
Dưới bàn,
chua xót trăm vị, sự phản kháng yếu dần, ngược lại còn ôm lấy cổ Lục
lam, tham lam muốn chiếm được lòng Lục Thiếu Phàm.
Lục có vẻ căng thẳng nhưng không mở miệng từ chối, từ đầu đến cuối vẫn
tới cửa phòng, tay không còn chút sức vặn chốt cửa đẩy vào, chưa kịp mở
Trong lúc cô * l**n t*nh m*, hai mắt mơ màng, môi của anh chạm nhẹ vào cái trán ướt
Tình yêu và trách nhiệm, Lục Thiếu Phàm chọn cái nào? Nhưng dù anh chọn gì, cô cũng chạy trốn
“Lục Thiếu Phàm, hôn nhân giữa chúng ta không cần dùng điều này để duy trì,
Lâm Thu trở nên méo mó, nụ cười mất đi, ánh mắt gợi sóng nhìn sang Mẫn
“Gia gia gần đây rất thích thư pháp, luyện tập rất hăng hái, tâm ý của Mục
Cố làm ra vẻ vô tình, nhẹ nhõm khi nói ra quyết định của mình, nhưng trong mắt lại
“Không cần gọi tôi là Mục thiếu tướng, tôi là bạn Lục Thiếu Phàm nên chỉ cần gọi Lâm Thu là được!”
hề tỏ ra mất tự nhiên, giống như tiếng thở dài đầy tình cảm của Lục
Lâm Thu không tốt, Mẫn Nhu chú ý tới cô ta, theo ánh mắt Lục Thiếu Phàm, từ phía sau Mẫn Nhu có thể nhẫn thấy cơ thể đĩnh đạc của Mục Lâm Thu
Bàn tay để
Bên trong
hợp pháp, nhưng cũng là lý do tàn nhẫn nhất, họ là vợ chồng, nên cô có
thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy
giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho cô cơ hội
anh, trong ánh mắt đầy nhu tình và chân thành, không hề có chút giả dối
Âm thanh
môi nở nụ cười ngọt ngào đắc thắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì lần này sẽ không có Lục Thiếu Phàm thứ hai! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những lời
Khi anh trìu mến áp lên đôi môi đỏ của cô, hai mắt Mẫn Nhu lóe lên, nước mắt rớt xuống trong lòng đã có đáp án.
rỗng.
“Lâm Thu, hoan nghênh tới nhà chúng tôi”
cho họ, tốt hơn là cứ dây dưa thế này, tạo nên bi kịch ba người.
cô, khiến cô đau lòng, là Lục Thiếu Phàm làm chưa đủ tốt sao?
trong nháy mắt chìm xuống đáy biển, không cho cô cơ hội th* d*c.
nói mấy câu cuối cùng vẫn không rời Lục Thiếu Phàm , tựa hồ muốn nhắc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.