Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Cò Kè Mặc Cả
Xem chừng bí mật trên người Lục Trường An rất nhiều!
Ai mà nghĩ tới, chút ít trong miệng của hắn chính là gần ba ngàn gốc?
Bị cả đám cường giả nhìn chằm chằm, nội tâm Lục Trường An hơi run rẩy, vội vàng thành khẩn hồi đáp:
Lữ Uyên há mồm, lúng túng nhìn sang Diệp đại sư.
Bút sa gà c·hết, Lục Trường An hăng hái thu cất khế ước, rồi cười híp mắt vỗ túi trữ vật, lấy ra một túi dược liệu.
Nhưng loại đồ vật như thế, đừng nói là đệ tử chấp sự, coi như rất nhiều trưởng lão trong tông cũng không phải mỗi người đều có một cái.
"Không được, năm thành quá cao, nhiều nhất chỉ cho ngươi một thành!"
Tông chủ Lữ Uyên hừ lạnh.
Lục Trường An nói.
"Được, trong bảo khố tựa hồ cất giữ vài món bảo vật chữa trị thần hồn, ngươi có thể tùy ý lựa chọn một món!"
Cả tông chủ Lữ Uyên lẫn mấy vị cao tầng khác đứng bên cạnh đều gật gật đầu, thầm nghĩ lão tổ quả thực là chuyện bé xé ra to.
Diệp đại sư buồn bực nói:
"Lục tiểu tử nói rất hợp lý, hắn đồng ý nộp lên đan phương đã rất khó được. Chúng ta không nên..."
Lục Trường An khó hiểu nói:
"Để cho ngươi hai thành, Lục tiểu tử, làm người chớ nên quá tham lam!"
"Lão tổ mắt sáng như đuốc. Trong tay ta quả thực còn tồn trữ chút ít Ngân Cốt Thảo, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng hẳn đủ để luyện chế vài chục lò. Có điều, thiên hạ xưa nay không có bữa trưa nào là miễn phí. Vãn bối có hai điều kiện, nếu chư vị tiền bối đồng ý, ta nhất định sẽ hai tay dâng lên Ngân Cốt Thảo!"
"Nhiều như vậy?"
"Vãn bối đã dâng lên đan phương, muốn luyện chế, chư vị tiền bối phải tự đi tìm dược liệu. Chẳng lẽ còn bắt ta thay các ngươi tìm kiếm, sau đó cống nạp cho tông môn? Lý nào lại như vậy?"
"Hợp lý cái đầu ngươi!"
Lục Trường An cười tủm tỉm bảo:
Đã thấy, hắn cực kỳ chuyên nghiệp từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy cùng một cái bút lông cười tủm tỉm bảo:
Hảo tiểu tử, thật giỏi tính toán!
"Túi trữ vật?"
Ban nãy, Lục Trường An hết lời thề thốt, bảo trên người hắn chỉ có chút ít Ngân Cốt Thảo, bọn họ đều âm thầm dự đoán, trong tay hắn khả năng cao còn tồn trữ mấy chục gốc.
"Điều kiện gì? Nói đi!"
Diệp đại sư hai mắt tỏa sáng, vội vàng tiến lên vươn tay mở ra túi vải, phát hiện bên trong chất đầy Ngân Quang Thảo.
[Chấp sự Lục Trường An đồng ý dâng lên đan phương và chủ dược của Ngân Cốt Đan, mỗi luyện chế thành công một lò, đều sẽ chia cho hắn ba thành]
"Điều kiện thứ hai, vãn bối có thể cung cấp Ngân Cốt Thảo, tuy nhiên, mỗi một lò đan dược luyện ra thành phẩm, ta muốn lấy năm thành!"
Những người khác nghe thế cũng trầm mặc, thầm nghĩ, Lục chấp sự rõ ràng đã nộp lên đan phương, lão tổ và Diệp đại sư cần gì phải hưng sư động chúng như vậy? Rảnh rổi sinh nông nổi rồi?
Bọn họ còn chưa kịp định thần, thì hành động tiếp theo của Lục Trường An, lần nữa khiến cho cả đám há hốc mồm.
"Đầu tiên, đan phương của Ngân Cốt Đan, giá trị như thế nào, dù vãn bối không nói chư vị hẳn là đều biết rõ. Nên ta muốn dùng nó đổi một món bảo vật có tác dụng chữa trị thần hồn, phẩm cấp thấp nhất phải là tứ phẩm!"
Lão càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, vô duyên vô cớ bị lão tổ đè lên mặt đất h·ành h·ạ.
Chuyện hôm nay, sợ rằng đã nằm trong dự liệu của Lục Trường An.
"Năm thành!"
"Lục tiểu tử, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Lão phu biết trong tay ngươi có Ngân Cốt Thảo, cứ ra điều kiện đi, chỉ cần nằm trong khả năng, lão phu đều sẽ đồng ý!"
Đáng tiếc, mặc dù biết rõ chính mình bị tính kế, nhưng lão căn bản không có sức lực từ chối, chỉ đành buồn bực ký tên.
Ngay lúc Lữ Uyên vừa phát hạ mệnh lệnh, thì một âm thanh cổ quái chợt vang lên.
Lữ Uyên xụ mặt xuống, lấy tâm trí của lão tự nhiên đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
"Tốt!"
Vũ Tôn vội vàng phụ họa.
"Mẹ nó!"
Chúng lão quái âm thầm giật mình.
Vũ Dương tông sư trầm giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Trường An cắn rất chặt.
Cả đám lão quái đồng loạt trợn trắng mắt.
"Cái gì?"
"Diệp lão đệ, có bao nhiêu gốc?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà mẹ nó!
"Tốt, khỏi cần nói chuyện phiếm. Lục chấp sự, trên tay ngươi có phương pháp luyện chế Ngân Cốt Đan đúng không? Chỉ cần ngươi đồng ý giao nộp cho tông môn, tông môn tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
Lữ Uyên vô ý thức cầm lấy giấy bút, định thần nhìn xuống, phát hiện bên trên ghi chép cực kỳ rõ ràng.
Phía bên dưới, Lục Trường An thậm chí đã sớm ký tên sẵn.
Vũ Dương lão tổ đáp, mặc dù lão không rõ Lục Trường An muốn loại bảo vật kia để làm cái gì, nhưng một món tứ phẩm thiên tài địa bảo, đổi đan phương Ngân Cốt Đan, phi thường hợp lý.
"Vãn bối đã giao nộp đan phương rồi nha. Hà trưởng lão có thể làm chứng!"
Diệp đại sư run rẩy đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Trường An mỉm cười đồng ý.
Dù sao Ngân Cốt Đan đối với Vũ Dương Tông mà nói, quả thực quá mức trọng yếu, liên quan tới sự hưng thịnh của tông môn trong tương lai.
"Vãn bối cho rằng năm thành đã rất thấp. Phải biết, Ngân Cốt Đan chỉ là nhị phẩm trung giai đan dược, lấy tay nghề của Diệp đại sư cùng chúng trưởng lão của Đan Đường, một lò luyện ra tám chín viên là chuyện đơn giản. Mười lò gần trăm viên, đầy đủ để chế tạo ra một vị Ngân Cốt thiên kiêu. So với chư vị dùng thiên tài địa bảo bồi dưỡng đệ tử tiết kiệm vô số lần. Diệp đại sư đã xem qua đan phương, hiển nhiên cũng nhìn ra, ngoại trừ Ngân Cốt Thảo, những dược liệu khác đều cực kỳ phổ thông..."
Vũ Dương tông sư hừ lạnh, tiện tay vung một cái tát đem Vũ Tôn đánh bay, sau đó nghiêm nghị nói:
Lục Trường An gật gù, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Nói miệng không thể tin, mời tông chủ ký vào khế ước, cũng mời lão tổ và chư vị tiền bối giúp ta làm chứng!"
Lục Trường An rất thành thạo giở công phu sư tử ngoạm.
"Vậy được, để vãn bối quay về thu dọn hành lý!"
Bọn họ đều là cao tầng của Vũ Dương Tông, tự nhiên nắm giữ túi trữ vật.
Nghe được lời ấy, Lục Trường An lập tức cười thầm trong lòng, có chút tán thưởng liếc qua Vũ Dương tông sư, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng mới cười bảo:
"Tiểu Lục hai hôm nay ngươi đi đâu? Làm sao bây giờ mới trở về?"
"Khục, ba thành, đây là tỷ lệ cao nhất, nếu ngươi vẫn tiếp tục giở công phu sư tử ngoạm, vậy thì chuyện này khỏi cần bàn nữa..."
Tông chủ Lữ Uyên khoát khoát tay nói, hai mắt nóng rực nhìn hắn.
"Vãn bối rời tông làm chút chuyện riêng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên cả đám cao tầng đồng loạt sợ ngây người, Lữ Uyên vội vàng ho khan nói:
"Sáng hôm qua vãn bối chẳng phải xin nghỉ rồi ư?"
Vừa nhìn thấy hắn, Vũ Tôn lập tức hung hăng đứng bật dậy, định mở miệng thóa mạ, thì Diệp đại sư đã trước dành một bước xông tới, lớn tiếng hỏi:
"Ách!"
"Gần ba ngàn gốc!"
"Ngươi rời tông tại sao không báo cho lão phu một tiếng, làm hại lão phu bị lão tổ đ·ánh đ·ập!"
Nghe được âm thanh, đám lão quái đồng loạt quay đầu nhìn sang, liền phát hiện Lục Trường An đang hài lòng đắc ý đi tới.
"Hai thành, nếu ngươi không chịu, lão phu sẽ đem ngươi trục xuất tông môn!"
Đầu tiên, hắn để lộ ra Ngân Cốt Đan, rồi thẳng thắn giao nộp đan phương, tiếp đó yên lặng biến mất làm cho mọi người nóng gan nóng ruột. Cuối cùng xuất hiện cò kè mặc cả, đem tất cả mọi người dụ vào trong tròng.
"Vậy thì liên quan gì đến ta?"
"Đan phương đúng là đang nằm trong tay lão phu. Nhưng vấn đề ở chỗ, không có chủ dược thì căn bản không thể luyện chế ra Ngân Cốt Đan..."
Tất cả mọi người đồng loạt cả kinh, tiếp theo sắc mặt trở nên cổ quái.
Vũ Dương tông sư cũng xúm tới hỏi.
Lục Trường An nhẹ nhàng buông tay, làm bộ vô tội đáp.
Lục Trường An nghi hoặc nói, đầy mặt im lặng. Chuyện chính mình rời tông và chuyện lão tổ đánh Vũ Tôn thì liên quan gì với nhau?
Tông chủ Lữ Uyên quả quyết lắc đầu.
Vũ Tôn tức giận quát.
Chương 57: Cò Kè Mặc Cả (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng lão quái hai mặt nhìn nhau, tông chủ Lữ Uyên thì mặt mo co quắp, cảm giác chính mình giống như báo giá hớ rồi.
"?."
Có điều, hiện tại, bọn họ căn bản chẳng thèm quan tâm tới chuyện đó, mọi sự chú ý đều đặt lên bao tải trên mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.