Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 472: Cốt Mã Đại Tiên
Các phương thành trì thu hoạch được công pháp võ kỹ, một phần do Câu Mang Phúc Địa ban thưởng xuống, một phần khác là từ khai quật những di tích cổ của các tông môn, thế gia. Hi vọng truyền thừa của Nguyên Hà Tông còn chưa bị yêu tà phá huỷ.
Lục Trường An âm thầm buồn bực, chân đạp Tung Địa Kim Quang, thoáng cái liền xuất hiện ở sau lưng cốt mã, nâng cự tháp tàn nhẫn đập xuống.
Suy tư chốc lát, hắn chợt nở nụ cười gằn, nhẹ nhàng nhấc chỉ lên.
“Đáng ghét, thiên địa nguyên khí đâu đâu cũng có cái loại khí thể đáng ghét kia. Bản đại tiên căn bản không thể hấp thu tu luyện. Phải đào thêm nguyên thạch tinh khiết mới được!”
“Hư trương thanh thế?”
Lục Trường An thấp giọng phân phó.
Tuy nhiên, dù uy lực giảm bớt, nhưng vẫn vô cùng khó lường, ngay cả Hoán Huyết đệ nhị cảnh viên mãn cường giả như hắn bất cẩn trúng phải, cũng sẽ bị trọng thương.
[Cốt Mã Đại Tiên, tu vi cấp năm hậu kỳ, vốn là một đầu mã yêu bình thường, vô tình ăn nhầm một tia Tiên huyết, cơ duyên xảo hợp trở thành Tiên dân. Thiên đạo của Cựu Thần Giới bị Cổ Tiên tàn niệm thay thế, Tiên dân được Cổ Tiên tàn niệm che chở, Cổ Tiên tàn niệm vẫn còn, Tiên dân nhục thân bất diệt…]
“Nhân loại, con mẹ nó! Chớ có khinh mã quá đáng! Bản đại tiên tức giận rồi đấy!”
Cốt mã cót két mở rộng cái miệng khổng lồ, từ trong miệng ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng màu đỏ thẫm, xung quanh có lôi điện nổ lốp bốp.
“Chậc! Rõ ràng là yêu ma, trong cơ thể lại không ẩn giấu dị khí, thậm chí còn chán ghét dị khí, có chút ý tứ!”
Lục Trường An khẽ gật đầu, tản ra thần niệm quét lên trên núi.
Không, trên thực tế phải gọi là cốt mã, bởi vì toàn thân của nó hoàn toàn không có da thịt, chỉ là một bộ xương trắng hếu cùng đôi mắt màu đỏ lom đom.
Lục Trường An hừ nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng rơi xuống trước mặt cốt mã, lạnh nhạt hỏi:
“Còn dám gọi bản đại tiên là yêu ma! Ngươi muốn c·h·ế·t!”
“Theo hồ sơ ghi chép thì Nguyên Hà Tông từng là một trong tứ đại võ tông lớn nhất phủ Trấn Ninh, môn đồ hơn vạn người, mỗi đời đều có Thông Huyền đại tông sư toạ trấn. Đáng tiếc, yêu tà hàng lâm, Nguyên Hà Tông chỉ chống đỡ được mấy năm rồi triệt để bị huỷ diệt. Tuyệt đại đa số thế lực trên thế gian đều là như thế!”
Năm hơi thở trôi qua, sắc mặt Lục Trường An dần dần trở nên cổ quái, cúi đầu nhìn về phía cốt mã, lại phát hiện đối phương đã sớm thu nhỏ thân hình, hoá thành một luồng bạch quang, chạy xa hơn trăm dặm.
“G·i·ế·t không c·h·ế·t Ư?”
Ngay lúc này, bên ngoài động phủ chợt vang vọng một âm thanh nhàn nhạt.
“Nhân loại, ngươi vẫn có đôi chút năng lực, là bản đại tiên xem nhẹ ngươi. Bây giờ, bản đại tiên mới thi triển bản lĩnh thật sự!”
“Ha ha ha, được!”
Ánh mắt Lục Trường An hơi ngưng tụ, đem Thiên Địa Huyền Hoàng Tháp tế lên đỉnh đầu, lại vung tay gọi ra Vô Định Phi Hoàn, chuẩn bị toàn lực đánh một trận.
Cốt Mã Đại Tiên hí một tiếng rõ to, nâng móng ngựa lên cho hắn một like, vô cùng khâm phục nói:
Con cốt mã này rất không bình thường!
Lục Trường An hơi hơi kinh dị ồ một tiếng, bởi vì chùm sáng màu đỏ thẫm do cốt mã vừa phóng xuất, mang đôi chút hương vị của kiếp phạt mà Cổ Tiên tàn niệm từng dùng để tru sát Liễu Thần, điểm khác biệt đó là uy lực nhỏ hơn rất nhiều.
“Nói một chút, Tiên huyết mà ngươi phục dụng lấy từ chỗ nào?”
….
“Nhân loại? Ai cho ngươi lá gan quấy rối bản đại tiên thanh tu?”
Hàn Nguyên Cực nhanh chóng đáp ứng. Y cũng lo lắng Lục Trường An xuất thủ quá mức hung ác, đem yêu ma đều đánh thành thịt vụn, chính mình sẽ đau lòng c·h·ế·t mất.
Hàn Nguyên Cực hào hứng hỏi.
Cốt mã kinh ngạc hú lên, lần thứ hai ngưng tụ ra quả cầu năng lượng, hung hăng bắn tới.
Bành!
“Đi thôi!”
Tương đối khó chơi!
Cảm giác được yêu hồn của mình bị trọng thương, đạo hạnh bị xoá bỏ, thần sắc của Cốt Mã Đại Tiên rốt cuộc lộ vẻ sợ hãi, cuống cuồng nằm rạp trên mặt đất hô lớn:
Một đầu cốt mã ngồi xếp bằng ở trên nền đá, hai chân trước đặt lên hai chân sau, dáng vẻ trông cực kỳ dở dở ương ương.
Mà cốt mã thì cũng bị đập cho bẹp dí, hoá thành một đống xương trắng.
Hồi lâu sau, cốt mã thoát khỏi nhập định, buồn bực phàn nàn.
“Thú vị, một đầu yêu ma cũng biết tới thanh tu!”
Khác với Thần Túc lão ma hay đám giáo đồ Bất Tử Thánh Giáo, bọn họ bất tử là nhờ Bất Tử Chi Lực, hao hết Bất Tử Chi Lực hoặc hao hết sinh mệnh lực, liền không thể phục sinh thêm. Mà đầu cốt mã dưới chân, trong cơ thể không tồn tại Bất Tử Chi Lực, nhưng bị hắn đập nát mười lần lại vẫn như cũ nhảy nhót tưng bừng.
“Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng! Tiểu mã xưa nay một lòng tiềm tu, chưa từng xuống núi ăn nhân loại, cầu xin thượng tiên giơ cao đánh khẽ!”
Trần Công cảm khái nói.
Cốt mã nghe được lời ấy, vô ý thức muốn phản bác. Chỉ là vừa nói được một nửa thì chợt sững lại, tức giận quát to:
“Hí, thượng tiên dĩ nhiên biết được ta từng ăn Tiên huyết!”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Cốt mã lần thứ hai chia năm xẻ bảy, nằm bẹp dí ở trên phế tích.
“Nhân loại, ngươi không g·i·ế·t được ta! Mau rút lui đi thôi. Bản đại tiên độ nhân độ lượng, tha thứ cho ngươi. Từ nay ngươi đi dương quan đạo, bản đại tiên qua cầu độc mộc, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?”
Cốt Mã Đại Tiên lộ vẻ nịnh nọt đáp.
"Hừ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại Miếu Chúc nói không sai, toàn bộ địa giới của núi Nguyên Hà bị hơn vạn đầu yêu ma chiếm cứ, trong đó có ba đầu cấp năm yêu ma, chiếm cứ ba đỉnh núi lớn nhất.
Lục Trường An ngẩn người, khó trách đầu cốt mã này bị hắn đập nát mười lần vẫn còn chưa c·h·ế·t.
“Nhãn lực của thượng tiên thật là cao minh, tiểu mã tu hành mấy trăm năm, hôm nay là lần đầu tiên gặp được một vị đại năng sở hữu nhãn lực cao minh như ngài! Bái phục, bái phục, cửu ngưỡng đại danh!"
“Hừ!”
Có điều, khiến hắn càng thêm kinh dị đó là thời điểm nhấc cự tháp lên, đống xương ngựa nguyên bản gãy vụn tan nát bất thình lình lập loè hồng mang, cọt cà cọt kẹt ghép nối với nhau.
Lục Trường An nhíu nhíu mày, lần nữa vung tháp đập xuống.
“Ồ?”
"A? Dĩ nhiên có thể triệu hoán kiếp vân? Chẳng lẽ con cốt mã trước mặt có liên quan tới Cổ Tiên tàn niệm?”
Theo một tiếng xé gió truyền tới, quả cầu năng lượng hoá thành một chùm sáng màu đỏ thẫm, nổ nát trường không, bắn về phía Lục Trường An.
….
Nơi sau xa nhất của chủ phong, tồn tại một toà động phủ tương đối bề thế.
Nhưng mà một hơi thở trôi qua, hai hơi thở trôi qua, ba hơi thở trôi qua….kiếp lôi chưa từng giáng xuống.
Đập vào mắt là một chỗ núi non chập chùng, cây cối tươi tốt.
“Cái gì? Toà tháp của ngươi rốt cuộc là thứ tà khí gì? Làm sao có khả năng chống đỡ được tiên thuật của bản đại tiên?”
“Ai?”
Bên trong hồng vân, kiếp lôi nổ đùng đoàng, truyền xuống khí tức khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Bành!
Đã thấy khắp đỉnh núi đều là máu đen cùng thịt vụn. Trên bầu trời, dưới màn đêm âm u, có một bóng người đạp không mà đứng, cúi đầu nhìn xuống nó giống như đang nhìn giun kiến.
Hai mắt Lục Trường An lấp loé thanh mang, quét về phía cốt mã, tiếp theo, gương mặt khẽ động dung.
“Nhân loại, ngươi quá mức!”
Trung tâm động phủ, một đầu mã yêu thân cao ba trượng đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Chùm sáng bắn trúng thân hắc tháp, nổ thành vô số tiếng lôi điện đinh tai nhức óc, tiếc là không thể khiến hắc tháp rung chuyển mảy may.
“Trên núi có ba đầu cấp năm yêu ma, một đầu cấp năm hậu kỳ chiếm ngọn núi trung tâm, bên trái và bên phải là do hai đầu cấp năm sơ kỳ chiếm lĩnh. Ba người chúng ta phân nhau mỗi người một đầu, về phần Trấn Ma Vệ thì chia thành năm đội ngũ, vây khốn dưới chân núi, tránh cho yêu ma cấp thấp lọt lưới!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt đất rung chuyển, khói bụi nhấc cao, nguyên một mảnh rừng cây bị đập thành phế tích.
Cốt mã bất ngờ đứng thẳng bằng hai chân sau, chân trước chỉ lên cao, trên không trung bỗng nhiên kéo tới một đoá hồng vân, che kín bầu trời núi Nguyên Hà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía dưới chân núi là một toà cổng chào đã hư hỏng, chỉ còn hai cột trụ bằng đá đứng sừng sững ở hai bên, minh chứng cho việc nơi đây từng tồn tại một phương đại tông.
“Ngươi thực chưa từng ăn nhân loại?”
Từng đầu từng đầu yêu ma hoặc là nằm la liệt trên mặt đất, hấp thu thiên địa nguyên khí, hoặc là đi qua đi lại không có mục đích, hoặc là gặm cắn thi thể của đồng loại.
Quy Khư Táng Hồn Chỉ!
“Nhân loại, đừng cho mặt mà không muốn mặt, lại đập nữa, bản đại tiên sẽ liều mạng với ngươi!”
Lần này, thân thể của cốt mã không hề bị thương, nhưng khí tức suy yếu đi rất nhiều. Vẻn vẹn ba hơi thở, tu vi từ cấp năm hậu kỳ, rớt xuống cấp năm trung kỳ.
“Con bà nó!”
Đây từng là chủ phong của Nguyên Hà Tông, khắp nơi có thể nhìn thấy ngói vỡ tường đổ, kiến trúc hư hại cùng vô số xương khô sắp hoá thành tro bụi.
Cốt mã ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đỏ hiện rõ lửa giận.
Lục Trường An bật cười đáp.
“Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu mã xin thề, tuyệt đối chưa từng ăn thịt người, mong thượng tiên minh giám. Ngài cũng thấy đấy, tiểu mã là ngựa, là động vật ăn cỏ thuần chính!”
Đáng tiếc, bốn phía quỷ khóc lang hào, yêu khí ngút trời, nhìn qua liền biết chẳng phải vùng đất lành.
Bành!
Bây giờ, trong mắt Hàn Nguyên Cực, yêu ma đã không còn là quái vật hay kẻ địch, mà là từng khối thịt biết đi. Nếu đem bầy yêu ma trên núi Nguyên Hà hốt gọn một mẻ, thì bá tánh trong thành nhà nhà đều có thịt ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc nói chuyện, thân thể của nó chợt phình to, thoáng cái liền hoá thành mấy trăm trượng cốt mã.
Chừng mấy hơi thở sau, cốt mã phục sinh!
“Tiền bối, chúng ta trực tiếp g·i·ế·t lên chứ?”
“Tiên dân, nhục thân bất diệt?”
Vừa phát giác có nhân loại tiến vào lãnh địa, bọn chúng nhao nhao đứng bật dậy, hung hãn nhào tới, lại bị hồng mang quét qua, nổ thành thịt vụn.
Từ trên người nó tản mát uy thế trùng trùng, bao trùm toàn bộ núi Nguyên Hà, tiếp theo, cốt mã hùng hổ phóng người lao ra ngoài, trợn trừng mắt ngựa dáo dác nhìn xung quanh.
“Con bà nó, đã nói bao nhiêu lần rồi! Bản đại tiên không phải là yêu ma thấp kém. Bản đại tiên là tiên mã, có biết hay không? Hả…”
Lục Trường An một bên suy tư, một bên triệu hoán Thiên Địa Huyền Hoàng Tháp, dựng ở trước người, chặn đứng hào quang màu đỏ thẫm.
Bành!
Bành!
Bành!
Thoáng chốc, khí thế của hắn triệt để thay đổi, quan người tản mát hắc quang, đôi mắt trắng đen rõ ràng cũng hoá thành một màu đen kịt như mực.
Lục Trường An hừ nhẹ, chủ động nâng tháp đập tới, đem cực quang đập vụn giữa đường.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ mang phá không mà tới, bắn trúng đỉnh đầu của cốt mã.
“Kiếp đến!”
Liên tục đập xuống mười phát, Lục Trường An rốt cuộc xác định, cốt mã quả thực không thể g·i·ế·t c·h·ế·t.
Thì ra nó chính là trong truyền thuyết Tiên dân.
Nghe được lời của hắn, cốt mã càng thêm cuồng nộ gầm lớn:
Lục Trường An hờ hững nói, thân hình hoá thành kim quang, phóng thẳng tới đỉnh núi chính.
Cốt mã há hốc mồm, nhanh chóng thu hồi tâm thần, cao giọng nói:
“Bớt nói nhảm, mau trả lời câu hỏi của bản toạ!”
Lục Trường An âm thầm gật đầu, trên người cốt mã không có lệ khí, xác thực chưa từng ăn thịt người, bèn hỏi:
Mấy hơi thở sau, nó tiếp tục phục sinh, hùng hổ quát lớn:
Lục Trường An không vui quát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.