Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Tiết Nhất Nhất đi vệ sinh xong quay lại lớp thấy đã vắng tanh, cô thoáng thấy Đặng Hồng Phi đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, trên tay cầm bài kiểm tra trên lớp của cô.
Bởi vì cô biết, những người như bọn họ sống không dễ dàng.
Cô không phải là đấng cứu thế. Không có khả năng cứu người khác, cũng không có lòng thương hại người khác.
Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên.
Một chiếc Mercedes-Benz G65 màu đen đậu dưới bóng cây ven đường, một cánh tay gác trên cửa sổ xe, trên cổ tay quấn một chuỗi Phật châu, ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Trong trường này, thậm chí trong xã hội này, người bị bắt nạt có ở khắp nơi.
Tiết Nhất Nhất chỉ nói đến đây.
Cho nên, không nên gọi là bất bình thay mà gọi là “lũ c·h·ó săn tranh công” thì đúng hơn.
Thậm chí còn xảy ra ngay trước mắt giáo viên hoặc nhân viên nhà trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Nhất Nhất cầm sổ ghi chép lỗi sai đến một góc khuất trên ban công tầng bốn của nhà thi đấu để ôn bài.
Tiết Nhất Nhất dùng bút gõ xuống sàn.
Đặng Hồng Phi: “Cậu thương hại tôi đúng không?”
Những học sinh khác trong nhà ăn tỏ vẻ đã quen, bưng khay cơm rời khỏi nơi thị phi.
Sau đêm đó, Tiết Nhất Nhất gần nửa tháng không gặp Thi Cảnh.
Cậu ta đứng trước lan can nhìn xuống đám thanh thiếu niên tràn đầy sức sống phía dưới, hít một hơi thật sâu.
Buổi trưa, cô ngồi ăn cơm trong nhà ăn, bên cạnh đặt một quyển sổ ghi chép lỗi sai.
Nghe nói lần này anh ta đã phải chịu chút khổ sở.
Không xa, nhân viên nhà ăn làm như không nghe không thấy.
“Keng—” tiếng khay cơm rơi xuống.
Mấy nữ sinh vây quanh cậu ta chắc là đang bất bình thay cho Uông Vũ Đồng, người đã mất vị trí hạng nhất trong kỳ thi này.
Tiết Nhất Nhất không nói gì, cúi đầu viết.
Chương 3
Sủa vài tiếng với người mà chủ nhân ghét, quay lại vẫy đuôi với chủ nhân, chủ nhân vui vẻ có thể sẽ ném cho vài mẩu xương thưởng.
Một lúc sau Đặng Hồng Phi mới do dự bước tới nhận lấy tờ giấy.
Tiết Nhất Nhất lại đưa một tờ giấy khác.
Tiết Nhất Nhất năm nay học lớp 12, còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Nói rồi, cậu ta đau khổ ngồi thụp xuống.
Tiết Nhất Nhất bước nhanh tới giật lấy bài kiểm tra của mình, gấp lại rồi cho vào cặp.
Nghe tiếng xé giấy, Đặng Hồng Phi ngẩng đầu, không do dự giật lấy tờ giấy.
Tiết Nhất Nhất ra hiệu “không cần”, cũng không quan tâm Đặng Hồng Phi có hiểu không, đeo cặp sách rời đi.
Thương hại không xuể.
Cô ta túm đầu cậu ta quay về bốn phía.
Tan học.
Người ta thường nói “nhân chi sơ, tính bản thiện”, nhưng Tiết Nhất Nhất lại cảm thấy “nhân chi sơ, tính bản ác”.
Nữ sinh búi tóc củ tỏi đá vào chiếc khay cơm đã lật úp trên mặt đất, thức ăn vương vãi khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài cổng trường.
Cô rút một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau vết dầu trên sổ ghi chép.
Cậu ta tháo kính đặt sang một bên, hai tay bám vào lan can, nhấc chân định trèo qua.
Còn có thể nghe thấy tiếng nữ sinh cười hỏi: “Chúng mày xem nó có phải đẹp trai ra không?”
Thật sự không thể nói là vậy.
[Hoài bích kỳ tội.]
Nữ sinh tò mò: “Để tao xem mày ăn gì mà đầu óc thông minh thế? Rốt cuộc là ăn cái gì mà thi được hạng nhất?”
Mấy người đó đều là bạn cùng lớp của Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất không khuyên những câu như “đến c·h·ế·t cậu còn không sợ thì còn sợ gì nữa”.
Nắm đấm cậu ta siết chặt, bước về phía lan can ban công, chậm rãi và nặng nề.
Tay Đặng Hồng Phi cầm tờ giấy run rẩy, ngẩng đầu: “Thật nực cười, tôi còn tưởng cậu muốn khuyên tôi đừng tự tử. Các người đều máu lạnh như nhau! Không giúp tôi! Không cứu tôi! Các người đứng nhìn cũng chẳng khác gì kẻ bắt nạt, đều là hung thủ!”
Một kỳ thi công bằng, trong mắt những kẻ cao ngạo này lại biến thành sự không biết điều.
Đặng Hồng Phi nhận lấy.
Đặng Hồng Phi ngồi trước bàn ăn, cúi đầu không nói một lời.
[Thay vì trông chờ người khác cứu mình, chi bằng tự cứu lấy mình.]
Phía sau, Đặng Hồng Phi đột nhiên gọi cô: “Tiết Nhất Nhất.”
Như đang trưng bày một con vật cho mọi người xem.
Đặng Hồng Phi ấp úng giải thích hành động của mình: “Tôi chỉ muốn xem cậu sai những câu nào, xem tôi có thể giúp được không.”
[Thật ra, ngoài điểm thi đại học, điểm của tất cả các kỳ thi đánh giá hay thi thử khác đều không có ý nghĩa gì, phải không?]
Cô có thể nghe thấy tiếng “bốp bốp” của những cái tát.
Xung quanh, các bạn học vẫn ăn cơm, vẫn nói cười.
Đặng Hồng Phi: “Tôi sẽ để máu tôi bắn tung tóe trước mặt tất cả các người! Để các người nửa đêm mơ thấy mùi máu của tôi!”
Là Đặng Hồng Phi.
Tiết Nhất Nhất dừng bước.
Nhưng nếu không thể bảo vệ mình thì phải biết ẩn mình chờ thời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Nhất Nhất đi được vài bước, vẫn có thể nghe thấy giọng nói thân thiện của cô nhân viên: “Em học sinh, có ý kiến hay đề xuất gì có thể nói với cô nhé.”
Cậu ta nhìn Tiết Nhất Nhất, chỉ vào ngực mình hỏi: “Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì? Tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ, vào một trường đại học tốt, thay đổi vận mệnh, tại sao họ lại sỉ nhục tôi như vậy? Cậu nói cho tôi biết, tôi đã làm sai cái gì?”
Tiết Nhất Nhất không hề lay động.
Tiết Nhất Nhất coi như không nghe thấy lời buộc tội đó.
Ưu tú không phải là tội.
Phía trước, một nam sinh có vẻ ngoài thư sinh đang bị mấy nữ sinh vây quanh.
Nếu không có sự ràng buộc của đạo đức văn minh và quy định của pháp luật, loài người cũng giống như tất cả các loài động vật khác, mạnh được yếu thua mới là quy tắc sinh tồn duy nhất.
Là nữ sinh đó đang vỗ vào má Đặng Hồng Phi.
Tiết Nhất Nhất đeo máy trợ thính vào, bưng khay cơm đi qua Đặng Hồng Phi, đưa khay cơm cho cô nhân viên thu dọn trong nhà ăn, khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu lịch sự.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu viết, viết xong, xé tờ giấy, lại đưa qua.
Buổi chiều.
Một bên tròng kính của cậu ta đã vỡ, trên ngực áo đồng phục có dấu chân rõ rệt, chiếc cúc áo trên cùng cũng đã bung ra.
Những chuyện như thế này không hề hiếm gặp.
Đặng Hồng Phi như nghe thấy chuyện cười, hỏi lại: “Tự cứu? Nhà tôi không có quyền thế, sao mà tự cứu? Cậu nói cho tôi biết làm sao để phản kháng? Làm sao để tự cứu?”
Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Tiết Nhất Nhất ló nửa người ra.
Tiết Nhất Nhất xé một tờ giấy đưa về phía Đặng Hồng Phi.
Tiết thể d·ụ·c buổi chiều, sau khi chạy chậm một vòng quanh sân vận động trong nhà là hoạt động tự do.
Cô ung dung ăn xong bữa trưa, khi ngẩng đầu lên thì mấy nữ sinh kia đã biến mất, Đặng Hồng Phi đang ngồi xổm trên đất dùng tay không dọn dẹp đồ ăn thừa.
Thương hại?
Trên đó là nét chữ thanh tú.
Tiết Nhất Nhất cảm thấy ồn ào, liền tháo máy trợ thính ra cho vào túi áo.
Nhiều lúc, c·h·ế·t là cách giải thoát dễ dàng nhất.
Đặng Hồng Phi vội vàng xách cặp của mình đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lông mi Tiết Nhất Nhất khẽ rung, nhanh chóng viết bốn chữ, xé ra.
Đặng Hồng Phi như chim sợ cành cong, giật mình lùi lại vài bước, nhìn về phía Tiết Nhất Nhất.
Có thể đứng ra bênh vực công lý hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thân phận của học sinh liên quan.
Một tiếng động bất ngờ.
Hai tay Đặng Hồng Phi nắm chặt mép giấy.
Đặng Hồng Phi đứng ngây ra tại chỗ vài giây, vội vàng cầm kính đeo lên, thấy Tiết Nhất Nhất đứng dậy lại cẩn thận lùi lại hai bước.
Cô tôn trọng vận mệnh của người khác, không nói thêm lời nào, gập sổ ghi chép lại, rời đi.
[Tầng bốn, khả năng cao là không c·h·ế·t được, nếu cậu muốn c·h·ế·t thì tôi khuyên cậu nên đổi chỗ khác.]
Nước tẩy trang
Đặng Hồng Phi do dự vài giây, nhận lấy tờ giấy.
Nữ sinh búi tóc củ tỏi đột nhiên túm tóc cậu ta, kéo đầu cậu ta ngẩng cao lên, giọng điệu cười cợt: “Hạng nhất có khác, mặt mày sáng láng, cảm giác đẹp trai hẳn ra.”
Thật mỉa mai.
Ánh mắt của Đặng Hồng Phi đang bị sỉ nhục giao nhau với ánh mắt của Tiết Nhất Nhất.
Trường học này quá nổi tiếng, nổi tiếng vì đội ngũ giáo viên và học sinh xuất sắc, nhưng dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó là nơi quy tụ con em của các gia đình quyền quý.
(Hoài bích kỳ tội: Một thành ngữ cổ của Trung Quốc, nghĩa đen là “mang ngọc trong người là có tội”. Ý chỉ người có tài năng hoặc vật quý giá nhưng không đủ sức bảo vệ sẽ tự rước họa vào thân.)
Một giọt dầu mỡ bắn lên quyển sổ ghi chép sạch sẽ của Tiết Nhất Nhất.
Đặng Hồng Phi: “Cảm ơn cậu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khói thuốc như tỏa ra từ chuỗi Phật châu thiêng liêng, mờ ảo dưới những tán lá xanh lốm đốm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.