Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200
Ba bữa một ngày đều do chuyên gia dinh dưỡng cẩn thận chuẩn bị.
Cô cứ khóc như thế này, anh thật sự sợ cơ thể vừa mới khá lên của cô lại bị suy sụp.
Đây cũng là sự thay đổi của Hách Gia Âm.
Ở đây, Hách Gia Âm nhìn thấy rất nhiều ảnh của bố.
Cũng có ảnh cá nhân.
Anh nắm lấy gáy cô rồi hôn xuống.
Thầy thuốc bắt mạch cho Hách Gia Âm, cau mày lo lắng, nói rằng cô đã bị tổn thương nguyên khí, tổn hại đến gốc rễ của cơ thể.
Không được để nóng, không được để lạnh, không được ra gió.
Anh không chắc.
Hách Gia Âm không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể suy nhược, cần được bồi bổ.
Bụng dưới của cô run lên, giọng nói khàn khàn trở nên ngắt quãng: “Đừng…”
Trước thềm Quốc khánh.
Ký ức về mẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi tối.
Hơi ấm của hai cơ thể hòa quyện vào nhau.
Nói rằng làm vậy có thể ôn thông kinh lạc, trừ ẩm đuổi hàn, còn có lợi cho sức khỏe xương khớp, tăng cường hấp thụ canxi, giảm bớt tâm trạng khó chịu… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên tường là lá quân kỳ to lớn, rực rỡ, trên tủ trưng bày là vô số cúp và huy chương danh dự.
Cuối cùng cô cũng không khóc nữa, đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, thất thần thở hổn hển.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên:
Còn phải uống thuốc bắc, ngâm tắm thuốc…
Đúng vậy.
Cô sẽ co người rụt lại, vặn vẹo eo, nói ‘nhột’.
Lại càng không thỏa mãn.
Chỉ là nếm thử rồi dừng lại.
Có lúc chuông báo thức reo, anh đưa tay mò mẫm nhấn tắt rồi bế người trên thân mình dậy khỏi ghế dài.
Những dồn nén bao năm như cơn lũ vỡ đê.
Lần đầu gặp mặt là ở nhà ăn của nhà máy.
Hách Gia Âm theo chỉ dẫn của đạo diễn hiện trường, lần lượt xếp hàng lên sân khấu.
Chỉ cần thời tiết không tệ, Thi Cảnh sẽ đúng giờ ngồi vào chiếc ghế dài trên ban công, để Hách Gia Âm c** tr*n phần trên, nằm úp vào lòng mình phơi lưng.
Hách Gia Âm nghe những “khoản nợ” ngày một chồng chất, cuối cùng cô mặc kệ những con số đó, cảm thấy nợ nhiều quá rồi thì chẳng còn áp lực nữa.
Nợ anh một lần.
Chiếc giường rất mềm.
Lúc Thi Cảnh gặp Hách Gia Âm, cô đã bình tĩnh trở lại.
Hách Gia Âm nhận được bản sao ảnh của bố mẹ.
Vào cái tuổi ngây ngô Hách Gia Âm từng khóc lóc với mẹ, hỏi tại sao bố mình không bao giờ ở bên cạnh.
Trên sân khấu, ánh đèn nóng rực lòng người.
‘Như cách bạn hằng yêu thương’
‘Có phải là cảnh bạn khát khao được thấy’
Hai người ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến chuyện đó mà lái xe về nhà.
Cô hoàn toàn chìm trong đau thương, cả người đã ướt sũng, da ửng đỏ mà vẫn khóc không ngừng.
Đó là một bức ảnh đen trắng cỡ lòng bàn tay.
Lời này của anh chẳng có mấy phần thật.
Sau khi về nhà, Hách Gia Âm trở thành một “búp bê sứ” cần được chăm sóc tỉ mỉ.
Cô khóc và nói: “Thi Cảnh… em buồn quá… hu hu hu, anh có thể… có thể ôm em không? An… an ủi em…”
Vai không được vác, tay không được xách.
Đi vào trong phòng.
Thi Cảnh có thể nhìn thấy trên gương mặt cô vẻ nũng nịu tùy hứng và sự quyến rũ của một người phụ nữ mà trước đây chưa từng có.
Đây chính là chiếc áo sơ mi hoa thời thượng nhất, viền khung ảnh thịnh hành nhất trong lời mẹ kể…
‘Yêu bạn như thế đó’
Nhưng anh chẳng hề thu tay lại.
Nước trên người anh chưa kịp lau đã thấm ướt váy ngủ của cô.
Bố mẹ xa nhau nhiều hơn gần nhau nhưng mẹ chưa bao giờ than phiền, luôn một mình gồng gánh gia đình nhỏ.
Bố mẹ quen nhau qua mai mối.
Ký ức về ngôi nhà.
Thi Cảnh dỗ dành, an ủi thế nào cũng không có tác dụng.
‘Bạn mãi ở bên tôi’
Các báo cáo khám sức khỏe lần lượt được gửi đến tay.
‘Và tôi sẽ mơ về sự đoàn viên mà bạn đã hằng mơ’
Hách Gia Âm nhận được một cuộc điện thoại.
Mẹ của Hách Gia Âm, cũng là ‘anh hùng’ của cô…
Nhưng vẫn lập tức tắt nước, vơ lấy khăn tắm quấn quanh hông rồi mở cửa.
Bố của Hách Gia Âm là anh hùng.
Những ngón tay xương dài của anh luồn vào mái tóc đen.
Nợ anh hai lần.
Ngón tay men theo đường sống lưng xinh đẹp, chậm rãi trượt xuống dưới.
Cô bị “nhốt” trong nhà.
‘Tôi cũng sẽ thấy thế giới mà bạn chưa thấy’
Ngày Quốc khánh.
‘Đi con đường dài mà bạn đã đi’
Gala được truyền hình trực tiếp.
‘Nguyện điều bạn mong mãi mãi trường tồn’
‘Viết những vần thơ bạn chưa kịp viết’
Thi Cảnh đang tắm trong phòng tắm bên ngoài thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhưng thuốc thật sự rất đắng, rất khó uống.
Kết thúc là việc phơi lưng.
Mẹ thích bố đến mức nào?
Để chụp tấm ảnh đăng ký kết hôn đó, mẹ đã dùng nửa tháng lương đến tiệm vải cắt một chiếc áo sơ mi hoa thời trang nhất lúc bấy giờ, trang điểm kỹ lưỡng rồi đến tiệm ảnh, chọn loại khung ảnh có viền hoa văn thịnh hành nhất…
‘Như gương mặt thanh xuân của bạn…’
‘Non sông vô sự, khói lửa yên bình’
Anh lật người đặt cô nằm thẳng trên giường, cúi xuống, nắm lấy cổ chân cô rồi đẩy lên.
Anh nói gan anh nóng đều là do bị cô chọc tức.
Ông còn cảnh báo, nếu không nhân lúc còn trẻ mà dưỡng lại cho tốt, về già chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều.
Đồng thời cô nhận được một lá thư mời.
May mắn là, mỗi lần uống xong đều có một viên kẹo sữa được nhét vào miệng, xua đi vị đắng chát ấy.
Theo lời anh, anh cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, vừa hay có thể giám sát cô, một người vốn khó uống thuốc.
Thầy thuốc Đông y đã nói, phải giữ tâm trạng vui vẻ, thân tâm thoải mái.
‘Hỡi những đứa trẻ, hãy an giấc mộng lành’
Lãnh đạo lên sân khấu trang trọng bắt tay với con em của các anh hùng.
Môi cô, chóp mũi cô, má cô, cổ cô, vai cô…
Trước đây cô tuyệt đối sẽ không biểu đạt cảm xúc và nhu cầu một cách thẳng thắn như vậy.
Cô càng trút bỏ ký ức lại càng khóc dữ hơn.
Sau đó họ đăng ký kết hôn.
‘Vầng trăng nơi chân trời, nỗi nhớ trong tim’
Sau này khi Hách Gia Âm lớn hơn một chút, mẹ đã kể cho cô nghe một vài câu chuyện về bố.
Ra khỏi bệnh viện, cô không về nhà mà đến thẳng nhà một thầy thuốc Đông y lớn tuổi.
Đôi mắt hơi sưng đỏ chứng tỏ cô vừa mới khóc.
Ký ức về bố.
Thi Cảnh ôm lấy Hách Gia Âm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi lần phơi lưng đều kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy.
Khiến anh không thể chờ đợi mà cúi xuống nếm thử.
Hách Gia Âm nhìn bức ảnh trước mắt.
Hách Gia Âm đứng ở cửa, mặc váy ngủ, cúi đầu, hai vai run lên.
Tóm lại là có rất nhiều lợi ích.
Cô liền ngẩng cằm khỏi lòng anh, mím môi, ánh mắt hờn dỗi cảnh cáo.
Nhắc đến bố, mẹ luôn dịu dàng mỉm cười dưới ánh đèn, trong mắt lấp lánh niềm hy vọng.
Ban công ngoài trời của phòng ngủ, bên ngoài không có tòa nhà nào che chắn, hướng lại vừa đẹp, là một nơi lý tưởng để phơi lưng.
Giọng nói đầy phấn khích của người dẫn chương trình vang vọng bên tai:
Anh luôn cắn vào tai cô vào lúc cuối để nhắc nhở rằng cô nợ anh.
Bố mặc quân phục, rất nhút nhát, đến ăn cơm cũng không dám nhìn mẹ.
Khoảng thời gian đó, Hách Gia Âm cảm thấy mình như bị ngấm hết mùi thuốc.
Ký ức về em gái…
Khi anh ném cô lên giường, cơ thể cô rung lên cùng với chiếc giường.
Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa.
Trắng đến lóa mắt.
Nợ anh ba lần… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thầy thuốc Đông y đã bắt mạch cho anh, nói rằng cơ thể anh rất tốt, chỉ hơi nóng gan.
Môi họ tách ra nhưng hơi thở nóng rực vẫn còn quyện vào nhau.
Vì vậy, dù trong lòng muốn quay về gặp ông cụ Thi nhưng cô vẫn chưa chủ động nhắc tới.
“Trong những năm tháng giông bão ấy, chính họ đã đứng lên, dùng niềm tin vững chắc và lòng dũng cảm không sợ hãi để gánh vác trọng trách của thời đại…”
Thế nên lần nào Thi Cảnh cũng đặt báo thức.
Phần lớn là ảnh tập thể, vì đã lâu năm nên phải nhìn kỹ mới có thể tìm thấy ông giữa đám đông.
Thầy thuốc Đông y còn đề nghị Hách Gia Âm mỗi ngày vào khoảng 10 giờ sáng phơi lưng dưới nắng hai mươi phút.
Da cô trắng, trắng đến trong suốt, dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ bóng bẩy, sáng mịn.
Trong ảnh, Hách Vân khác với vẻ trưởng thành trong ấn tượng của Hách Gia Âm. Gương mặt ông non nớt, ngây ngô, nhưng trong bộ quân phục, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, hăng hái đầy sức sống.
Hách Gia Âm đã không kìm được mà bắt đầu rơi nước mắt.
Đêm đó Hách Gia Âm cứ khóc mãi trong lòng Thi Cảnh, vừa khóc vừa kể lại những ký ức xưa.
Mẹ trả lời, bố đang làm anh hùng.
Sau đó.
Cô không muốn mang “mùi bệnh tật” đi gặp người lớn.
Văn phòng sĩ quan cấp cao.
Chương 200
Chứ không chắc chỉ dừng lại ở hôn môi.
Vừa gợi cảm vừa đáng yêu.
“Hôm nay, chúng ta với tấm lòng vô cùng thành kính tưởng nhớ họ, chính là để ghi nhớ công lao của họ, kế thừa tinh thần của họ…”
Điều khiến cô bật khóc nức nở là khi cô nhìn thấy ảnh của mẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là điểm thay đổi lớn nhất ở Hách Gia Âm.
Đó là một tấm ảnh thẻ cỡ hai inch.
‘Hẹn với bạn một đời trong trẻo’
Thầy thuốc Đông y nói phơi hai mươi phút, nhiều hơn sẽ có hại chứ không có lợi.
Bây giờ Hách Gia Âm cũng không còn là người khó uống thuốc nữa, vì muốn dưỡng tốt cơ thể nên cô đều tự nguyện uống.
Acnes
Mời cô tham dự chương trình gala tối Quốc khánh trên CCTV.
“Tinh thần của họ như những tượng đài bất hủ, khích lệ hết thế hệ này đến thế hệ khác…”
Anh sẽ căng quai hàm, khẽ mổ nhẹ lên người cô từng chút một.
Mẹ cô trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo sơ mi hoa, tết hai bím tóc dày, nhìn vào ống kính và mím môi mỉm cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.