Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 197
Bóng tối chưa tan, nơi chân trời le lói ánh sáng yếu ớt.
Hách Gia Âm biết, đối phó với loại người này không thể cố gắng giảng đạo lý, giảng đạo lý và phân tích tình hình chỉ khiến mình tỏ ra yếu thế.
Người ở đầu dây bên kia: “Vâng!”
Văn Hổ: “…Bảo tôi sau này… nghe lời cô.”
Tuy không hối hận.
Hơn hai giờ sáng.
Người ở đầu dây bên kia trả lời: “Tín hiệu vệ tinh bị chặn rồi.”
Ánh mắt người nọ hơi sững lại, định thần lại rồi mới ấp úng trả lời: “Chắc là chuẩn… chuẩn bị vận chuyển lại, cụ thể tôi không rõ, cũng đang muốn hỏi anh Hổ có cách nào liên lạc với Nhị gia không.”
Hách Gia Âm: “Tiến hành bí mật.”
Chương 197
Hơn hai giờ sau, trực thăng hạ cánh, chở theo vũ khí chi viện rồi lại cất cánh bay về phía Bắc.
Xác c·h·ế·t khắp nơi.
Hách Gia Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc trực thăng trên bãi đáp: “Mệnh lệnh của tôi là, anh nên xuất phát rồi.”
Trực thăng bay đi không lâu anh ta đã định thần lại.
Người đó hai tay nắm chặt cổ áo, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Hách Gia Âm: “Văn Hổ, lúc chúng ta rời đi, câu cuối cùng Thi Cảnh nói với anh là gì?”
Nhưng quả thực, đã sai.
“Có!” Hách Gia Âm ngắt lời, nhìn vào bản đồ trên máy tính bảng, đã tính toán xong thời gian, “Khoảng hai tiếng rưỡi có thể đến chỗ anh, anh chỉ cần trả lời tôi, trong thời gian này anh có thể chuẩn bị xong một lô vũ khí chi viện cùng quy cách hay không?”
Trên kênh tin tức đưa tin về thảm cảnh của các thành phố phía nam YO.
Thi Cảnh không đợi được xe vận chuyển vũ khí chi viện mà đợi được trực thăng cứu hộ.
Ngay cả qua tiếng gầm của trực thăng vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét ồn ào và thảm thiết.
Văn Hổ không phải là người biết tìm lý do.
Hách Gia Âm tiến lên một bước, tư duy rõ ràng, lời nói ngắn gọn: “Vũ khí chi viện đã bị nổ tung, tạm thời không liên lạc được với Thi Cảnh, bây giờ, phương án ứng phó của các anh là gì?”
Văn Hổ nhịn rất lâu, lúc này lập tức tiến lên: “Cô Nhất Nhất, không được, mệnh lệnh tôi nhận được là hộ tống cô an toàn về nước.”
Người đó lại hỏi: “Còn xe vận chuyển đã xuất phát có cần cho tạm dừng không?”
Mà kể từ khi Hách Gia Âm mất tích, đã hơn 72 giờ…
Tất nhiên Hách Gia Âm sẽ không đề xuất ý tưởng đi cùng.
Toàn bộ vũ khí chi viện được dỡ xuống.
Văn Hổ vẫn chưa hiểu lời của Hách Gia Âm.
Văn Hổ hơi dao động, nhưng vẫn kiên trì mệnh lệnh của Thi Cảnh: “Vậy cũng không thể—”
Thi Cảnh hoàn thành nhiệm vụ, gột rửa bụi bẩn và vết máu trên người.
Hách Gia Âm ngước mắt, phá vỡ sự im lặng: “Được? Hay là không được?”
Người nọ kinh ngạc, kinh ngạc vì không biết trực thăng cứu hộ từ đâu ra, cũng kinh ngạc trước khí thế của cô gái trẻ này.
Anh ta đã chống lại mệnh lệnh.
Cuộc gọi video kết thúc.
Hai mươi bốn giờ sau.
Bên này an toàn, cô chỉ cần yên tâm chờ đợi là được.
Đầu dây bên kia: “Chúng tôi đâu có—” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Hổ buông người đó ra.
Khu vực chiến sự có thể nổ s·ú·n·g bất cứ lúc nào.
Mười phút sau.
Hách Gia Âm hỏi: “Nếu lô vũ khí chi viện này chiều mai mới đến tay Thi Cảnh, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm, đúng không?”
Một mảnh tro tàn.
Cuộc điện thoại thứ nhất, trong nhóm chịu trách nhiệm chi viện vũ khí có nội gián, đã tìm ra thành công.
Văn Hổ toát mồ hôi lạnh, mới nghĩ đến việc gọi điện thoại.
“Không, cứ tiếp tục.” Hách Gia Âm hơi cau mày, có ẩn ý, “Đ·ạ·n lạc bắn trúng xe vận chuyển vũ khí chi viện, đ·ạ·n lạc bắn trúng tháp tín hiệu…”
Lại lấy lý lẽ ra phân tích: “Bây giờ anh xuất phát, trước khi trời sáng có thể quay lại đón tôi, tôi ở đây rất an toàn. Bây giờ người gặp nguy hiểm, người cần giúp là Thi Cảnh, việc có nặng có nhẹ, phải biết linh hoạt.”
Văn Hổ lập tức nhảy lên buồng lái, lái trực thăng bay về phía nam.
Hách Gia Âm nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay, trên đó là bản đồ YO.
Nước hoa Bodymist
Trước lúc bình minh, trực thăng tiến vào không phận thành phố phía nam YO.
Người ở đầu dây bên kia đột nhiên cảm thấy một áp lực.
Chưa đầy mười hai giờ, thành phố này đã thay đổi long trời lở đất.
Đám đông chạy trốn.
Im lặng khoảng mười giây.
Khu vực phía bắc YO khôi phục liên lạc.
Văn Hổ từ buồng lái đi xuống, hoàn toàn không dám nhìn mặt Thi Cảnh.
Điều anh ta kiên trì là mệnh lệnh, là sự phục tùng bắt buộc.
Trực thăng hạ xuống, vòng quanh.
Hách Gia Âm gọi Văn Hổ sang một bên: “Tôi muốn biết tình hình cụ thể.”
Trực thăng cứu hộ của Liên Hợp Quốc được cấp phép, không bị quân chính phủ và quân nổi dậy tấn công, trong lãnh thổ YO chỉ có ba chiếc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó anh nhận được hai cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia thất kinh: “Cô nói trong người của tôi có nội gián? Không thể nào!”
Ô tô và cửa hàng bốc cháy, ngọn lửa màu cam bập bùng, khói đen cuồn cuộn.
Thực ra lời của Hách Gia Âm cũng chỉ có thể dọa anh ta một chút.
Người ở đầu dây bên kia trở nên nghiêm túc, không còn vẻ coi thường cô gái nhỏ nữa: “Được!”
Cuộc điện thoại thứ hai, các thành phố phía nam YO liên tiếp xảy ra bạo loạn, Hách Gia Âm trong lúc bạo loạn… đã mất tích…
Cô trực tiếp ra lệnh một câu: “Có nội gián hay không, lần theo chiếc xe vận chuyển này, do anh, tìm ra kết quả.”
Văn Hổ không nhiều lời, sau vài thao tác liền kết nối một cuộc gọi video.
Hách Gia Âm: “Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng anh không còn cơ hội để thử sai nữa rồi.”
Hách Gia Âm: “Trực thăng cứu hộ thì có thể.”
Hách Gia Âm lấy tình cảm ra thuyết phục: “Rõ ràng ngay từ đầu Thi Cảnh đã có thể dùng chiếc trực thăng cứu hộ này nhưng lại đưa nó cho tôi, anh ấy làm vậy chỉ để đảm bảo an toàn cho tôi, tương tự, tôi cũng sẽ lo lắng cho sự an toàn của anh ấy.”
Văn Hổ đanh thép nói: “Đây là vợ của Nhị gia! Cô ấy hỏi gì, cậu trả lời nấy!”
Người ở đầu dây bên kia vốn đã sứt đầu mẻ trán, còn phải báo cáo những chuyện này với một cô gái nhỏ, báo cáo xong lại không có phản hồi, không khỏi lộ vẻ bực dọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thi Cảnh vẫn chưa tức đến mức mất hết lý trí, buông Văn Hổ ra.
Văn Hổ huy động tất cả lực lượng có thể, tìm kiếm tung tích của Hách Gia Âm trên diện rộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hách Gia Âm không ngẩng đầu, cất tiếng: “Đã thử dùng điện thoại vệ tinh chưa?”
Văn Hổ do dự: “Nhưng mà…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người trong cuộc gọi video không nhịn được, cười khẩy một tiếng: “Máy bay không thể vào khu vực chiến sự.”
Người đó nghi ngờ nhìn Hách Gia Âm, không mở miệng.
Văn Hổ: “Tôi đương nhiên không sợ!”
Thi Cảnh nghiến chặt quai hàm, tiến lên vài bước, túm lấy áo Văn Hổ, hỏi từng chữ một: “Sao cậu lại ở đây?”
Tình hình hiện tại là toàn bộ xe chi viện vũ khí sau khi vào khu vực chiến sự phía bắc đã bị đ·ạ·n lạc bắn trúng, toàn bộ bị phá hủy. Tín hiệu khu vực phía bắc đều bị gián đoạn trên diện rộng, không liên lạc được với Thi Cảnh. Lô vũ khí chi viện mới chuẩn bị xong sau khi xếp lên xe, vừa mới lên đường, dự kiến nhanh nhất cũng phải chiều mai mới đến nơi.
Trên đường phố.
Thân máy bay ổn định.
Văn Hổ thấp thỏm không yên, không dám chậm trễ chút nào.
Không phải là sợ hãi hình phạt.
Chiếc trực thăng có cờ hiệu và dấu hiệu cứu hộ rõ ràng cất cánh.
Cô không nói một lời.
Hách Gia Âm ngẩng đầu, nhìn người trong cuộc gọi video: “Chuẩn bị thêm một lô vũ khí chi viện cùng quy cách, dùng máy bay vận chuyển qua đó.”
Điện thoại không gọi được.
“Anh có sợ bị phạt không?” Hách Gia Âm hoàn toàn không cho Văn Hổ cơ hội nói, hỏi, “Nếu anh để tôi ở đây, chạy đi vận chuyển lô vũ khí chi viện này, Thi Cảnh chắc chắn sẽ phạt nặng anh, anh có sợ không?”
Nhất thời im lặng.
Lại bị ánh mắt của Văn Hổ ép cho nuốt ngược vào trong.
Anh đứng dưới sức gió.
Khách sạn nơi Hách Gia Âm ở, điện thoại cũng bận…
Bọn côn đồ cầm gậy gộc, đá, tùy ý phá hoại.
“Không đúng.” Hách Gia Âm nhấn mạnh, “Đó là mệnh lệnh của Thi Cảnh.”
Một khi xảy ra bất kỳ cuộc đối đầu nào, cô sẽ chỉ là gánh nặng của họ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.