Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151


Con ngựa đen.

Thi Cảnh tựa cằm lên vai cô, nhìn về phía chân trời: “Hoàng hôn… có phải rất đẹp không?”

Lồng ngực Thi Cảnh rung lên, là anh đang cười.

Thi Cảnh liếc nhìn kẻ “kỳ đà cản mũi” một cái.

Chương 151

Ví dụ như câu cá biển, ví dụ như bắt hải sản khi thủy triều xuống.

Không sao!

Tiết Nhất Nhất chân trái dẫm lên người Thi Cảnh, chân phải bước qua, run rẩy ngồi lên yên ngựa.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Tiết Nhất Nhất chậm nửa nhịp mới phát hiện ra, mặt trời đã lặn về phía tây từ lúc nào không hay.

Sau này anh sẽ đưa cô đi tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ hơn!

Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu, đôi mắt ngập tràn khuôn mặt nghiêng của người đàn ông.

Thi Cảnh: “Tôi đưa em đi.”

Bầu trời đan xen những mảng màu rực rỡ, chói mắt.

Nhưng giờ đây cô thực sự không còn sợ tiếng nổ nữa.

Thi Cảnh vòng tay qua ôm Tiết Nhất Nhất: “Tôi cưỡi với em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thi Cảnh hơi khuỵu gối: “Dẫm lên đây, vịn vào tay nắm trên yên ngựa.”

Nếu không có lan can kính của ban công cản lại Thi Cảnh còn sợ Tiết Nhất Nhất sẽ nhảy vào sân tự mình chạy đua luôn.

Tiết Nhất Nhất chẳng thấy con nào vừa mắt cả.

Sau khi Tiết Nhất Nhất phấn khích xong, khóe mắt cô liếc thấy Trần Gia Mân bên cạnh liền lùi ra khỏi vòng tay của Thi Cảnh.

Tiết Nhất Nhất thẳng thắn: “Em sợ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Số 13.

Móng ngựa phi nước đại lượn theo đường cong của bãi ngựa, tiếng gió vù vù bên tai.

Tiết Nhất Nhất cũng say rồi.

Cô vui đến nỗi, trong vòng tay anh, cánh tay vòng qua cổ anh, còn nhảy lên mấy cái.

Nói bằng tiếng Quảng Đông.

Tiết Nhất Nhất đứng ngoài ban công thông thẳng với phòng riêng, góc nhìn này có thể thu toàn bộ trường đua vào trong tầm mắt.

th*n d*** là quần bó cưỡi ngựa màu đen.

Tiết Nhất Nhất: “Trước tiên cứ chậm một chút đã.”

Thi Cảnh không nhìn cuộc đua bên dưới mà chỉ nhìn Tiết Nhất Nhất.

Chuồng ngựa sạch sẽ ngăn nắp, không có mùi hôi như tưởng tượng mà thoang thoảng hương cam thảo.

Nhưng cô đã được Thi Cảnh ôm chặt cứng.

Con nào con nấy cũng cao đến mức cô phải ngẩng đầu lên nhìn, cúi đầu còn thấy cả móng ngựa to đen sì của chúng.

Nên không còn sợ nữa.

Đầu đội mũ kỵ sĩ màu trắng, vành mũ hơi cong lên, trên đỉnh mũ có dải ruy băng đen thắt nơ bướm.

Hình như… là đang được bảo vệ.

Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu nhìn Thi Cảnh, nhìn vào mắt anh rồi gật đầu.

Tiếng hò hét trên khán đài đạt đến cao trào.

Cô hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng sau khi thất thố: “Vào ăn chút gì thôi, ai cũng đói rồi.”

Lại hình như là vì được anh bảo vệ.

Từ chỗ ăn cơm đi ra, ngồi lên một chiếc xe nhỏ khoảng mười phút là đến bãi ngựa.

Tiết Nhất Nhất có một sự hoảng loạn chưa từng có.

Khi cô kịp phản ứng lại thì phát hiện mình vậy mà đang ngẩng cằm hôn lên má Thi Cảnh.

Thi Cảnh và Trần Gia Mân đã thay trang phục cưỡi ngựa của nam và ngồi xuống.

Không những không sợ.

Tiết Nhất Nhất: “…Không có.”

Thi Cảnh bịt tai Tiết Nhất Nhất lại.

Gió nhẹ lướt qua, sóng cỏ dập dềnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Nhất Nhất kéo dây cương, điều khiển con ngựa đi chậm quanh bãi.

Nghe vậy Tiết Nhất Nhất mới chỉ vào một con ngựa màu nâu.

Trần Gia Mân: “Xin mời.”

Tiết Nhất Nhất có thể cảm nhận được cánh tay Thi Cảnh đang dùng sức giữ chặt cô trong lòng.

Xa xa, mấy con tuấn mã cao lớn đang thong dong dạo bước, bộ lông toàn thân bóng mượt, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh vẻ khỏe khoắn.

Giọng người đàn ông có chút lười biếng: “Em nhìn kìa.”

Thi Cảnh cúi mắt, ánh mắt đột nhiên chạm nhau.

Tiết Nhất Nhất nhảy cẫng lên một cái, xoay người ôm chầm lấy Thi Cảnh: “Thắng rồi! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Dưới lầu, tiếng hoan hô, tiếng hò hét sôi nổi đan xen, không khí náo nhiệt đến mức nhiệt độ dường như lại tăng vọt thêm vài độ.

Thi Cảnh cảm nhận được cơ thể căng cứng của Tiết Nhất Nhất, hơi thở phả bên tai cô: “Sợ gì chứ?”

Tiết Nhất Nhất được dẫn đi thay đồ cưỡi ngựa.

Đặc biệt là ở giai đoạn nước rút cuối cùng, cô gái nhỏ che miệng, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng, căng thẳng, hàng mi lay động trông vô cùng đáng yêu.

Phóng tầm mắt ra xa là một màu xanh biếc.

Tiết Nhất Nhất: “Một mình thì sợ, bây giờ… không sợ nữa.”

Nghĩ kỹ lại, cô quả thực không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.

Chân đi đôi bốt cao cổ màu đen, trên thân bốt được trang trí hoa văn điêu khắc tinh xảo.

Giây tiếp theo Thi Cảnh đã trèo lên ngựa, hai tay vòng qua người Tiết Nhất Nhất, một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy dây cương.

“Cảm ơn.” Thi Cảnh nói một câu tiếng Quảng Đông với giọng điệu kỳ quặc rồi đứng dậy gọi Tiết Nhất Nhất, “Bỏ mũ ra, đi nào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lòng bàn tay anh áp lên bụng dưới của cô: “Có khó chịu không?”

Tiết Nhất Nhất hơi nghiêng đầu.

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma

Con ngựa vừa nhận sức nặng liền cử động, móng di chuyển hai cái.

“Bảo bối nhỏ.” Người đằng sau gọi.

Dần dần cô đã nắm được một vài bí quyết.

Thi Cảnh v**t v* gò má Tiết Nhất Nhất, hôn một cái, sau đó nắm lấy tay cô đặt lên dây cương: “Em thử đi.”

Tiết Nhất Nhất không thể hiểu hết được, cô ngồi bên cạnh ăn đồ ăn nhẹ, uống trà nóng, tỏ vẻ không quan tâm đến họ.

Một bữa trưa kéo dài đến hơn ba giờ chiều.

Biết cô lại nhát gan rồi.

Nếu lỡ ngã từ trên lưng ngựa xuống hoặc bị nó giẫm cho một phát thì tính mạng nhỏ này khó mà giữ được.

Thân trên là áo cổ chữ V nhỏ để lộ chiếc cổ trắng ngần, đường cắt may ôm sát vừa vặn tôn lên đường cong vòng eo, cổ tay áo có một vòng chỉ vàng thêu hoa.

Thi Cảnh hơi cúi đầu, giọng nói bị gió thổi tan đi: “Có tôi ở đây, sợ gì chứ?!”

Đôi mắt màu hổ phách khóa chặt vào vạch xuất phát của đường đua.

Ngay sau đó, cằm bị anh nâng lên, rồi… một nụ hôn sâu tìm đến.

Kiểu dáng đa dạng, Tiết Nhất Nhất chọn bộ đồ cưỡi ngựa ngắn màu trắng.

Ánh nắng trưa như những lá vàng dát mỏng rải trên trường đua ngựa rộng lớn, nhìn đến lóa cả mắt.

Cô vội vàng cúi đầu.

Thi Cảnh khẽ hô một tiếng, hai chân th*c m*nh, con ngựa lao vút đi.

Trần Gia Mân trêu chọc: “Để người huấn luyện dạy hay là cậu dạy đây?”

Tiết Nhất Nhất bị cú tăng tốc đột ngột này dọa sợ, bất giác hét lên một tiếng, người ngả mạnh về phía sau.

Bên cạnh, Trần Gia Mân nâng ly cao uống một ngụm sâm panh.

Một nụ cười bất lực.

Họ đang trò chuyện.

Tiết Nhất Nhất bỏ mũ xuống, đi theo Thi Cảnh đến bên hông con ngựa.

Tiếp xúc lâu, Thi Cảnh cũng phát hiện ra Tiết Nhất Nhất đối với những việc chưa từng tiếp xúc đều vô cùng tò mò, cũng sẵn lòng thử.

Một tiếng s·ú·n·g giòn giã vang lên, những con ngựa đua lao vun vút ra như tên rời cung.

Dưới chiếc ô che nắng là những chiếc ghế ngồi thoải mái và bàn trà cao cấp.

Tiết Nhất Nhất tự biết mình, cô làm gì có bản lĩnh đó, cô vừa định từ chối thì Thi Cảnh bên cạnh lên tiếng.

Mặc dù đi chậm nhưng Tiết Nhất Nhất vẫn có chút sợ hãi, một lúc sau mới quen dần, cơ thể bắt đầu lắc lư theo chuyển động của con ngựa.

Thi Cảnh vô cùng hưởng thụ.

Trần Gia Mân hào phóng nói: “Tiểu thư, cứ tùy ý chọn một con vừa mắt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu trả lời không ngoài dự đoán của Thi Cảnh.

Tiết Nhất Nhất lập tức mất thăng bằng, hoảng hốt.

Chạy được hai vòng, Thi Cảnh điều khiển ngựa chậm lại.

Hai tay Thi Cảnh nắm lấy tay vịn yên ngựa, vẫn giữ tư thế ôm trọn Tiết Nhất Nhất: “Như vậy cũng sợ sao?”

Môi anh lướt qua vành tai trắng ngần, từng chữ nặng nề: “Em sinh ra là để dày vò tôi mà.”

Trần Gia Mân: “Tiểu thư, có muốn thử cưỡi ngựa không?”

Đường nét khuôn mặt người đàn ông cứng cáp và rõ ràng, khóe môi hơi cong lên, làm dịu đi sự sắc bén tổng thể, sống mũi cao thẳng như ngọn núi vững chãi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía chân trời xa xôi.

Tiết Nhất Nhất thay đồ xong liền được dẫn vào bãi ngựa.

Có lẽ là hoàng hôn đã phủ lên vạn vật một lớp ánh vàng say đắm.

Trong lòng Thi Cảnh vui vẻ: “Muốn đi nhanh hay chậm?”

Lại ví dụ như cuộc đua ngựa buổi trưa, và cả việc cưỡi ngựa bây giờ.

Mà còn phấn khích nhoài người về phía trước.

Hơn năm giờ chiều, con tuấn mã màu nâu mà Tiết Nhất Nhất đã chọn được người huấn luyện ngựa dắt ra.

Sau lưng, tim anh đập mạnh mẽ, hòa cùng nhịp tim cô.

Rõ ràng là con tuấn mã đã được chăm sóc thêm một lượt nữa.

Tiết Nhất Nhất gật đầu: “Ừm, được.”

Con ngựa từ từ cất bước.

Thi Cảnh khẽ kẹp vào bụng ngựa.

Ánh tà dương dịu dàng buông xuống.

Tiết Nhất Nhất lắc đầu, giọng khô khàn: “Không có.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151