Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103


Mọi người đều bàn tán xôn xao.

Thư ký lui ra khỏi văn phòng.

Trong mắt có những giọt lệ, môi dưới có vết răng rõ ràng.

Nói xong Thi Cảnh lại nhấp một ngụm trà.

Tiết Nhất Nhất mặc một chiếc áo len dệt kim cổ chữ U màu yến mạch, để lộ chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh xảo.

Tiết Nhất Nhất bắt đầu ra hiệu: “Từ khi học đại học cháu đã l*m t*nh nguyện viên ở Hội người khuyết tật. Bắt đầu từ những dịch vụ trực tiếp cơ bản nhất, cháu hiểu được nhu cầu của người khuyết tật về cuộc sống, phục hồi chức năng, giáo d·ụ·c, việc làm…”

Đôi mắt nhạt màu của Tiết Nhất Nhất dần hội tụ, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Mắt Tiết Nhất Nhất đẫm lệ, cắn môi ra hiệu: “Thì ra là như vậy.”

Thi Cảnh đặt sơ yếu lý lịch xuống, ngón tay gõ nhẹ lên đó, giọng điệu kéo dài: “Nói về ưu điểm của bản thân đối với vị trí này đi.”

Nhiệt độ lại một lần nữa tăng cao.

Một trận bão cát bất ngờ bao phủ bầu trời, thành phố Bắc Đô khoác lên mình một lớp voan mỏng màu vàng.

Tiết Nhất Nhất ngồi xuống, đưa mấy tờ giấy trên tay qua.

Tiết Nhất Nhất cứng đờ hồi lâu mới buông tay xuống.

Thi Cảnh cầm sơ yếu lý lịch lên xem.

Nước mắt đã không tự chủ trượt dài từ mí mắt, cánh mũi run run.

Tiết Nhất Nhất bất mãn bĩu môi.

Thân hình mỏng manh của Tiết Nhất Nhất rõ ràng sững lại.

Khi tan sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Nhất Nhất vội vàng lau nước mắt trên má: “Cháu còn tưởng… cháu…”

Nếu trả đủ tiền, người bán thậm chí có thể tìm cho người mua những “sản phẩm” theo yêu cầu.

Ánh mắt Thi Cảnh lướt qua khuôn mặt nhỏ đó, hào phóng nói: “Đi, dẫn em đi ăn cơm.”

Tiết Nhất Nhất ngơ ngác.

Mẫu sơ yếu lý lịch Tiết Nhất Nhất tải về là phiên bản chi tiết nhất trên mạng.

Vòi ấm hơi nhấc lên, nước trà ngừng chảy.

Thi Cảnh cầm thực đơn gọi món.

Tóm tắt xong.

Lông mi run rẩy.

Thi Cảnh ngước lên nhìn.

Những ngón tay của Tiết Nhất Nhất siết chặt tờ giấy, phát ra những tiếng sột soạt.

Thi Cảnh: “Hay nói cách khác, em muốn biết tại sao em lại sợ ông ta, và tại sao trong đầu em lại có ký ức về những lời lẽ lạm dụng trẻ em của ông ta?”

Tiết Nhất Nhất vẻ mặt đầy chân thành “Cháu có năng lực chuyên môn và kỹ năng chuyên môn, cũng có điều kiện thể chất và tâm lý. Cháu quen thuộc với các cấu trúc và bộ phận của chính phủ cũng như các tổ chức xã hội có liên quan. Cháu thường xuyên tiếp xúc với các nhân viên có liên quan, có mạng lưới quan hệ riêng của mình. Hơn nữa, bản thân cháu cũng là người khuyết tật nên càng có thể đứng ở góc độ của người khuyết tật để nhìn nhận và làm việc…”

Bước chân Tiết Nhất Nhất khựng lại, cô nhìn theo tiếng còi.

Tiết Nhất Nhất lập tức nghiêng người che lấy vị trí ví tiền.

Lúc này Tiết Nhất Nhất mới chậm nửa nhịp bước tới.

Cách tấm kính chắn gió, bốn mắt nhìn nhau.

Sẽ nghĩ đến một đêm nào đó.

Thi Cảnh nhướng mày, vẻ mặt không nghiêm túc, có chút tinh quái: “Không có à?”

Cửa sổ xe hạ xuống.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông lướt qua những con số đó.

Tiết Nhất Nhất không động đậy.

Đó là sơ yếu lý lịch của cô.

Anh ngồi xuống.

Tiết Nhất Nhất đến Trung An Bảo tìm Thi Cảnh, vì trời nóng nên cô đã cởi áo khoác ngoài.

Thi Cảnh vươn tay cầm ấm trà, rót thêm.

Đôi mắt đen láy khóa chặt khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhất Nhất: “Em từng nhìn thấy ông ta lạm dụng các bé gái nên mới có những ký ức đó, nên mới hỏi những câu hỏi đó với bé gái đó.”

Tiết Nhất Nhất vội vàng gật đầu ra hiệu: “Có, có, có.”

Cuối tháng 4.

“Thương nhất là các em nhỏ bị bỏ rơi, không ai quan tâm, bị mua bán, bị g·i·ế·t hại…”

Thi Cảnh liếc mắt quan sát Tiết Nhất Nhất.

Nhân viên phục vụ pha trà rồi rời khỏi phòng riêng.

Một nhà báo ngầm giả người mua đã trà trộn, tìm ra một chuỗi công nghiệp đen hoàn chỉnh liên quan đến mua bán trẻ em và mua bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Đáy mắt Tiết Nhất Nhất dâng lên nỗi đau, dường như không muốn để người khác nhìn thấy, cô cúi đầu, hai tay đặt lên trán, những ngón tay thon thả khép lại che đi lông mày và mắt.

“Dưới chân hoàng thành mà lại ngang nhiên như vậy, chắc chắn phía trên còn có ô dù bảo kê…”

Cung cấp một báo cáo tử vong rồi chuyển giao người sống hoặc n·ộ·i· ·t·ạ·n·g sống.

Giữa tháng 4.

Thi Cảnh: “Được rồi.”

Tiết Nhất Nhất còn có thể nghe thấy các đồng nghiệp đang tức giận bàn tán về chuyện này.

Có đủ mọi thứ, bao gồm cả chiều cao, cân nặng và nhóm máu.

Ánh mắt người đàn ông đảo một vòng, nheo lại: “Hôm nay có mang ví không?”

Vụ việc liên quan đến nhiều quan chức…

Thi Cảnh nói muốn phỏng vấn cô.

Cô trông rất yếu đuối.

Giọng Thi Cảnh nhẹ nhàng, có chút khen ngợi: “Tiết Nhất Nhất, em rất dũng cảm, em thấy chuyện như vậy liền báo cáo ông ta với viện trưởng, viện trưởng đã báo cảnh sát. Tuy cuối cùng ông ta đã chạy thoát nhưng em đã cứu được rất nhiều bé gái vô tội.”

Quán ăn nhỏ, mặt tiền không có gì nổi bật nhưng vào trong lại là một thế giới khác.

Acnes

Chất liệu mềm mại ôm sát cơ thể.

Những ngón tay nhẹ nhàng ra hiệu: “Chú nói cho cháu biết đi.”

Dưới chân là cá chép đùa giỡn với lá sen.

Nói xong giai đoạn tình nguyện, bước vào giai đoạn làm việc chính thức.

Một khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thi Cảnh nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất, một lúc lâu sau anh chủ động lên tiếng: “Xem tin tức rồi à?”

Thi Cảnh vẫn nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất: “Em có muốn biết lai lịch của Quan Hãn Hải không?”

Bóng người đối diện khẽ động.

Chiều cao 168cm, cân nặng 50kg…

Vòng eo thon gọn…

Thi Cảnh: “Được rồi.”

Vào phòng riêng, ngồi xuống.

Non nước hữu tình, tường xanh ngói lục, hành lang đá cuội.

Thi Cảnh ngả người ra sau, nhìn Tiết Nhất Nhất.

Cô xem từng chút một.

Tiết Nhất Nhất cúi mắt nhìn bìa báo cáo, một lúc sau cô lật ra.

Vai và cánh tay thon thả, đường nét mượt mà.

Báo cáo cho biết, người mua thông qua mạng lưới ngầm, có thể lựa chọn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g phù hợp và những đứa trẻ vừa mắt.

“Thật đáng sợ…”

Một khoảnh khắc nào đó, cô ngước lên với vẻ không tin.

Trên tay cô cầm mấy tờ giấy, cổ tay khoác áo khoác, theo thư ký vào văn phòng.

Việc lấy và cấy ghép n·ộ·i· ·t·ạ·n·g sống được thực hiện tại một bệnh viện hạng ba ở Bắc Đô với đầy đủ bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ gây mê và y tá trưởng.

Chương 103

Những ngón tay lật trang cũng đang run rẩy.

Chén trà đã cạn.

Anh liếc nhìn người đang ngồi sau sơ yếu lý lịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thi Cảnh ngoắc ngoắc ngón tay.

Có một số chuyện không nên nghĩ nhiều.

Một chiếc xe hơi màu đen đậu bên cạnh, Thi Cảnh ngồi ở ghế lái.

Khi Tiết Nhất Nhất ra khỏi Hội người khuyết tật, hai mắt cô có chút trống rỗng.

Thi Cảnh nhếch môi, đặt ấm trà xuống: “Chính là như vậy.”

Tin tức nhanh chóng lan truyền, bùng nổ.

Tiết Nhất Nhất mím môi, cười một cái, ra hiệu: “Vậy cháu đã qua phỏng vấn chưa ạ?”

Sau bão cát, thời tiết nhanh chóng quang đãng, xanh biếc như ngọc bích.

Động tác ra hiệu của Tiết Nhất Nhất dừng lại, mắt tròn xoe, mong chờ nhìn Thi Cảnh.

Và những “sản phẩm” này đến từ đâu?

Thi Cảnh chống một tay lên đùi, một tay cầm chén trà tinh xảo, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Tiết Nhất Nhất hít mũi, lại bắt đầu xem báo cáo điều tra trên tay, đọc đi đọc lại.

Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất, hất cằm: “Ngồi đi.”

Thi Cảnh: “Như em thấy, đã điều tra rõ ràng. Quan Hãn Hải tên thật là Quan Hoành Minh, người Ngọc Hòa, từng dạy học mầm non cho trẻ em ở các độ tuổi khác nhau tại trại trẻ mồ côi Ngọc Hòa, lợi dụng chức vụ để lạm dụng các bé gái.”

Đều đến từ những đứa trẻ mồ côi bị xã hội bỏ rơi, được chuyển giao qua một bệnh viện nhi ở Bắc Đô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thi Cảnh đứng dậy, đặt báo cáo điều tra bên cạnh trước mặt Tiết Nhất Nhất.

Thi Cảnh: “Bệnh viện nhi bị che mờ trong tin tức chính là Bệnh viện Nhi Thiên Thần, tội phạm họ Quan chính là Quan Hãn Hải.”

Ngực nhỏ nhắn nhưng đầy đặn.

Tiết Nhất Nhất: “Sau khi tốt nghiệp, cháu chính thức vào làm việc tại Hội người khuyết tật, xây dựng kế hoạch giáo d·ụ·c cho người khuyết tật, tổ chức các hoạt động tuyên truyền và văn hóa thể thao cho người khuyết tật, hỗ trợ các cơ quan liên quan bảo vệ quyền lợi của người khuyết tật, hướng dẫn các dịch vụ cộng đồng, điều phối công tác phục hồi chức năng cho người khuyết tật…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thi Cảnh thờ ơ nhưng khóe miệng lại không tự chủ cong lên: “Về nhà chờ thông báo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi cũng tưởng như vậy.” Thi Cảnh nói, “Nhưng điều tra ra, em không phải là bé gái bị hại, mà ngược lại là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.”

Cô yên lặng đi theo, ngoan ngoãn đến cực điểm.

!

“Bíp——” một tiếng còi xe đột ngột vang lên.

Anh nghi ngờ hai con số này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103