Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Chương 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8


Tôi không còn cách nào khác, đành nhân lúc rảnh sau buổi huấn luyện mà ghé qua thăm cô gái ấy.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới dần buông tôi ra, ngồi phịch xuống giường, ánh mắt trống rỗng.

Tôi hơi bất đắc dĩ: "Khi nào có thời gian nhé."

Về sau, tôi chẳng biết mình thích Giang Thư Tự từ lúc nào.

"Tôi đưa cô về."

Vốn là người có lòng tự trọng cao, tôi không muốn ai trông thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

Không muốn nhịn đói nên tôi tạt vào một quán ăn gần bệnh viện, gọi một tô mì.

Là Phương Tử Kỳ.

“Không có gì, tôi đi trước.” Anh vẫn kiệm lời như mọi khi, giúp tôi xong thì rời đi ngay.

"Vậy bao giờ chị mới lại đến thăm em?"

Nhưng hôm sau, cô gái mà tôi cứu lại làm ầm lên đòi gặp tôi.

Tôi bước nhanh tới, cười áy náy: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."

Trong giấc mơ, cô gái rơi xuống nước bỗng hóa thành Kỷ Sầm Sầm. Tôi liều mạng bơi đến cứu, nhưng Giang Thư Tự cũng lao xuống để cứu cô ta.

Kỷ Sầm Sầm bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo tôi chìm xuống đáy nước.

"Diệp Khả Y." Cô gái chu môi, đôi mắt sáng rực nhìn tôi.

"Chị trông rất giống người chị gái đã mất của em."

Nhưng chờ mãi, người duy nhất tôi đợi được lại là Giang Thư Tự.

Chỉ nhớ khi mọi người trêu chọc, thấy anh đỏ mặt lộ vẻ ngượng ngùng, tôi chẳng kiềm được mà khẽ cong môi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy hoang mang.

Hai người họ trạc tuổi nhau.

“Cảm ơn.” Tôi nhìn áo phông ướt đẫm của anh, lảng mắt đi chỗ khác.

Nỗi tủi thân sau khi mất cha mẹ chợt ùa về, cuộn trào như đợt thủy triều không thể kìm nén.

Suốt quãng đường, tôi chẳng nói câu nào.

Sau khi bôi thuốc xong, anh lại ngồi xổm xuống trước mặt tôi một lần nữa.

Mắt cá chân sưng to bằng nắm đấm, tôi ngồi bên vệ đường, nhất thời không đi được.

Trên đường về, tôi khẽ nói: "Cảm ơn anh."

"Nhưng em chẳng còn gì nữa, chẳng còn gì nữa hết... Sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu?" Diệp Khả Y cười khổ, nằm vật xuống giường.

Giấc mơ đó quá chân thực, chân thực đến mức khiến tôi thấy hoang mang.

"Em mất đi chỗ dựa, mất hết tất cả, em không muốn sống nữa."

Tôi bước tới, xoa nhẹ mái tóc cô gái, dịu dàng nói:

"Không sao rồi."

Tôi bật cười, rõ ràng lời nói hung hăng nhưng lại chẳng có chút sát khí nào.

Tôi né tránh chủ đề đó, chỉ hỏi: "Em tên gì?"

Thực ra, tôi cũng chẳng biết cụ thể lúc nào mới rảnh.

Tôi định vặn lại để đổi sang chỗ khác thì nước lạnh từ vòi bất thình lình phun ra mạnh mẽ, tạt thẳng vào tóc và bộ quần áo sạch tôi vừa thay.

"Hãy sống thật tốt. Sau này chị sẽ lại đến thăm em."

Tôi và Giang Thư Tự từng yêu nhau, cũng bắt đầu từ một lần anh giúp tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của Giang Thư Tự.

Nhưng từ lần đó, quan hệ giữa chúng tôi dần trở nên thân mật hơn.

Tôi khựng lại, còn chưa kịp gọi bác sĩ thì cô đã nhào tới ôm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy.

Dành tình cảm cho Giang Thư Tự, tôi đã tiêu hao gần như toàn bộ sự nhiệt tình và tình yêu của cả đời này.

Rời khỏi bệnh viện, tôi mới phát hiện đã quá giờ ăn trưa ở căng tin.

Tôi có chút ngại ngần, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành tiếp tục nằm trên lưng anh.

"Em không muốn sống nữa. Nếu không phải chị cứu thì chắc bây giờ em đã đi đầu thai rồi." Nói đến đây, ánh mắt cô gái lộ rõ vẻ đau thương.

Diệp Khả Y lại chân trần chạy xuống giường, kéo tay tôi lại:

Tôi nhìn cô gái, không khỏi mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại không muốn sống nữa?"

"Em rất muốn g.i.ế.c anh nhưng chị gái em đã ngăn lại… Để rồi sau đó, chị ấy lại mất trong một vụ tai nạn."

Nước đã ngừng phun.

Tôi nghiến răng, quyết tâm hôm nay nhất định phải khóa được nó.

Tôi chợt nhận ra mình chưa bao giờ mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng.

Phương Tử Kỳ vừa chạy đến, thoáng nhìn tôi rồi chỉ khẽ gật đầu như muốn trấn an, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Dù sao thì tôi cũng không định chạm vào nỗi đau của người khác, chỉ khẽ nói:

Chương 12

"C·h·ế·t không bằng sống dai, hãy sống thay cả phần của chị em. Nếu em c.h.ế.t rồi, kẻ đã phản bội em chẳng phải sẽ càng đắc ý sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi khẽ thở dài.

Sau đó, tôi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn cô gái, bất đắc dĩ lắc đầu:

Mãi cho đến một ngày sau khi làm nhiệm vụ, tôi một mình đi mua đồ, vô tình giẫm phải viên bi trẻ con ném ra đường, trượt ngã và bị trật chân.

Anh không nói nhiều, chỉ khẽ cúi người, dễ dàng cõng tôi lên lưng.

Tôi giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, cô gái cũng mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xắn.

Nhưng nếu Giang Thư Tự không đến, tôi cũng chẳng biết mình sẽ còn ngồi lại đó bao lâu nữa.

Tôi thở dài một hơi rồi đi thay quần áo, cầm bộ đồ ướt đi đến phòng giặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhắc đến cái c.h.ế.t của chị gái, ánh mắt cô lại trở nên vô hồn.

Đồng đội vẫn đang chờ dưới lầu.

Nói đến đây, ánh mắt cô gái ánh lên vẻ căm hận.

Anh trông thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, lại thấy cổ chân tôi sưng to thì lập tức ngồi xổm xuống trước mặt.

Áp lực nước mạnh đến mức làm tôi có cảm giác như mình đang cầm vòi phun nước chữa cháy.

Diệp Khả Y trở mình, nhìn tôi chăm chú: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng khi nhìn tôi, trong mắt cô lại ánh lên chút lưu luyến.

Đoạn đường này vốn ít người qua lại, tôi chỉ có thể ngồi đó, hy vọng ai đó sẽ giúp mình gọi xe cấp cứu.

Tôi thở dài, dịu giọng: "Chắc chắn chị gái em muốn em sống tốt."

Tôi hoảng loạn giãy giụa.

"Em chẳng còn tâm trí để quan tâm đến anh nữa đâu. Trước khi c.h.ế.t em phải đ.â.m cái thằng đó hai nhát cho hả giận rồi mới c·h·ế·t." Cô nàng nghiến răng nói.

"Lúc tỉnh lại, thấy chị trước tiên, em đã tưởng chị gái mình quay về rồi."

Vừa trông thấy tôi, câu đầu tiên cô gái nói khiến tôi không biết đáp thế nào.

Ăn xong, tôi chuẩn bị rời đi.

Anh ấy mím môi, gồng sức vặn chặt vòi nước.

Từ yêu đương đến cầu hôn, rồi đến ly hôn, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai, ba năm.

Kỷ Sầm Sầm luôn dựa dẫm vào Giang Thư Tự, còn Diệp Khả Y lại nương tựa vào chị gái.

Nên khi gặp vấn đề, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tự mình xử lý, không nhờ ai cả.

Tôi bị trật chân đau điếng, nước mắt lập tức trào ra.

Vòi nước bằng đồng đôi lúc không ổn định, cái tôi đang dùng bỗng dưng ngừng chảy.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái, để mặc cô gái khóc cho đến khi mệt lả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn xong, tôi còn mua thêm một phần mang về cho Diệp Khả Y.

Bên cạnh phòng giặt, tôi bắt gặp Phương Tử Kỳ, anh ấy cũng đang giặt đồ.

Nói xong, nước mắt lại dâng đầy hốc mắt.

Dường như điểm này cũng giống nhau.

Đêm đó, tôi ngủ không ngon giấc.

Cô ta bật khóc, nghẹn ngào trách móc: "Chị là thành viên đội cứu hộ cơ mà? Sao không cứu tôi?"

Tôi cau mày, cố vặn chặt vòi nước nhưng không ăn thua.

Anh cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đưa tôi đi, rồi cùng tôi xử lý mọi chuyện.

Nhìn Diệp Khả Y ngoan ngoãn ăn mì, tôi chợt nhớ đến Kỷ Sầm Sầm.

Nhưng lại có cảm giác như đã trôi qua nửa đời người.

"Không có gì." Anh vẫn vậy, nói năng ít ỏi.

Tôi không nhịn được mà xoa đầu cô ấy, nhẹ giọng dặn dò: "Sau này đừng nghĩ quẩn nữa nhé."

"Xin lỗi." Giọng cô ấy khàn đặc, nói xong liền kéo chăn trùm kín người, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn chắn trước mặt tôi.

Chương 8: Chương 8 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em đã nghĩ rằng mình sẽ sống thật tốt bên anh, vậy mà ngay đêm trước lễ đính hôn, anh lại hủy hôn. Em chạy đến nhà anh, chỉ để tận mắt thấy bạn trai mình đang ôm ấp người yêu cũ trên giường."

Phương Tử Kỳ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Về đội thôi."

Bước từng bước đi về phía bệnh viện.

Rồi dần dần, tôi ngừng chống cự, mặc cho cô ta kéo tôi xuống sâu hơn, sâu hơn nữa...

Thế nên tôi đành phải gật đầu chào một tiếng.

Khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười chua xót:

Hai người đứng cách xa nhau, nhưng vẫn có thể thấy rõ đối phương.

Tôi sững người.

Tôi biết cô gái này muốn tự tử, nhưng không rõ vừa rồi cô gái đang khóc vì không thể c.h.ế.t được, hay vì may mắn còn sống sót?

"Tôi đưa cô đến bệnh viện."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Chương 8