Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Thuật Yểm Thắng (1)
Đối với cậu, bố mẹ chỉ là những người xa lạ không liên quan, chẳng còn gì có thể làm cậu tổn thương nữa.
Chương 207: Thuật Yểm Thắng (1)
Con mèo này rất nhạy cảm, nó nhìn chằm chằm vào ống kính một lúc như đang nhận ra điều gì đó, rồi bất ngờ dùng chân sau bật mạnh, vung đuôi chạy biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Sao thấy phòng livestream này nhiều người đáng thương quá vậy trời?]
Nói xong, cậu cầm điện thoại đi một vòng quanh nhà, chuyển sang camera sau để cho thấy hết cách bài trí bên trong căn nhà lên livestream. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu từng xem livestream của Lương An Vãn và biết chị ấy đoán cực chuẩn.
Lương An Vãn tiếp tục nói: “Thành tích học tập của em bình thường thôi, nhưng nhân duyên rất tốt, từng gặp nhiều quý nhân giúp đỡ. Cung Nô Bộc phát triển tốt, hiện giờ em chắc đang khởi nghiệp và có thành tựu nhất định.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu nó đang nhắm mắt ngủ, nhưng như cảm nhận được chủ nhân đến gần và nói về mình, liền bất ngờ xù lông, nhe răng, giơ vuốt ra cảnh cáo.
[Ánh Sáng Chính Đạo] nhìn thấy mấy dòng bình luận đó, liền gật đầu dứt khoát: “Nếu mọi người cần thì em sẽ ráng dành thời gian quay clip, mong có thể giúp được phần nào.”
[Người hữu duyên ơi, có thời gian thì quay clip hướng dẫn tâm lý đi, dạy tụi mình cách giữ vững tinh thần trước ảnh hưởng từ gia đình.]
[Tội nghiệp quá... à nhầm, người hữu duyên, chúc may mắn.]
[Ánh Sáng Chính Đạo] cảm thán: “Chủ phòng đúng là liệu sự như thần, nói trúng hết!”
“Than Than không thích chụp hình, chắc tưởng em cầm điện thoại định chụp lén nó nên mới chạy.”
“Em muốn xem về mảng nào?” Lương An Vãn nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lòng gần như đã đoán được câu trả lời.
Nhưng khi thật sự trở thành người được bói, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia điềm nhiên nói ra những chuyện sâu kín trong lòng, cảm giác chấn động đó đúng là không thể tả nổi.
Chú mèo đen tuyền, bộ lông óng mượt chứng tỏ được chăm sóc kỹ lưỡng.
Cậu đã trưởng thành, không còn đắm chìm trong nỗi buồn bị bỏ rơi nữa.
“Chuẩn luôn, nếu không nhờ bà nội thương em thì chắc em đã đói c·h·ế·t rồi.” [Ánh Sáng Chính Đạo] trả lời dứt khoát, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi chuyện bố mẹ bỏ rơi.
[Ánh Sáng Chính Đạo] đi đến góc phòng, đưa điện thoại quay vào một cái trụ leo mèo tinh xảo, giới thiệu: “Em còn nuôi một con mèo nữa, nó hơi dữ tí, nhưng mà đáng yêu lắm.”
Lương An Vãn chăm chú nhìn màn hình, quan sát khuôn mặt của [Ánh Sáng Chính Đạo], giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Ánh Sáng Chính Đạo] thở dài, nói thẳng: “Chị ơi, thật ra em muốn nhờ chị xem giúp, nhà em có phải có thứ gì... dơ bẩn không?”
“Nhà này là em mới chuyển vào ở được một tháng. Chỉ có mình em ở thôi, nhưng từ lúc dọn vào, đêm nào em cũng ngủ không yên. Cảm giác như là có ai đó đến đánh em giữa đêm vậy, sáng dậy toàn thân đau nhức, như là không ngủ tí nào cả, vẫn mệt lử luôn.”
[Toang rồi, mỗi lần chị An Vãn làm mặt nghiêm trọng vậy là có chuyện lớn!]
[Có khi không có nhà còn hơn, cứ ở với bố mẹ quá nửa tiếng là cãi nhau, đúng là nghiệt duyên…]
Cậu mỉm cười, xoay camera hướng về phía chú mèo đang nằm nghỉ ngơi trong ổ.
[Hu hu cảm ơn người hữu duyên!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương An Vãn chậm rãi nói: “Cung Phụ Mẫu của em u ám, duyên phận gia đình rất nhạt. Bố mẹ ly hôn từ khi em còn nhỏ, rồi mỗi người lập gia đình riêng. Em lớn lên với bà nội đúng không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.