Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà


Nói tới đây, hắn hỏi ngược lại thiếu nữ thêm một lần nữa:

Các con bài bảo mệnh cũng đã được chuẩn bị khá ổn thỏa.

“Không, ta không quan tâm giá trị của nó mà quan trọng là tấm lòng của ngươi kìa, ta đã thấy rồi.”

Mèo đen cũng tận dụng cơ hội đánh chén hộp hạt, pate thả ga.

Biểu cảm trầm tư một giây, hắn gật đầu.

“Còn ngươi thì sao, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Khụ khụ…

Nghe hắn vừa khen vừa phê phán, khóe miệng của nàng khẽ cong lên, bất quá thiếu nữ lại lập tức trợn trắng mắt:

Theo giá thị trường, mỗi một môn Thuật thức bao gồm cả giai đoạn hai tối thiểu phải có giá từ năm trăm ngàn điểm khoán đổ lên.

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Lễ nhẹ tình nặng.

Có lẽ cảm xúc chê cười của Nguyễn Trường Sinh đã bị trực giác của thiếu nữ phát hiện, nên trong lời nói của nàng đã hiện ra sát khí.

Bên trong mười lăm môn Thuật thức lưu phái Cường Hóa, lại có cả hai môn thuộc phân loại ẩn nấp, phản trinh sát khác với Liễm Tức, Vô Thanh Bộ.

Bộ võ phục thường mặc đã thay bằng chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng thanh lịch, được sơ vin gọn gàng bởi chiếc quần short nữ màu be khiến bắp chân khỏe mạnh mà săn chắc như bạch ngọc của thiếu nữ thoải mái lộ ra bên ngoài.

“Ngươi không muốn làm bạn với ta nữa sao?”

Nghe tới đồ ăn, biểu cảm quyết tuyệt của hoàng thượng liền giao động.

“Lần sau ta sẽ cho ngươi thấy.”

Mang theo hoàng thượng, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng di chuyển tới phòng điều trị để kiểm tra và trị thương sau trận đấu.

Trong đầu Nguyễn Trường Sinh lúc này tưởng chừng có ngàn vạn câu chê cười muốn hỏi, bất quá cuối cùng hắn lại quyết định nhịn trở về.

Trực giác cũng không phát hiện được câu trả lời của hắn lại có tận hai nghĩa, thiếu nữ khẽ nở nụ cười:

“Được rồi, ngươi cứ thử mở ra xem đi.”

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, phức tạp đến cùng cực của hắn, Trần Băng Băng hơi giận:

“Trận sinh tồn chiến tại thế giới Tro Tàn sắp đến rồi, ngươi đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa?”

Chứng kiến Nguyễn Trường Sinh nhận lấy chiếc túi mà không mở ra, Trần Băng Băng khẽ cau mày:

Vừa chậm rãi bước từng bước tới cổng võ quán, Trần Băng Băng tựa như nhớ ra điều gì.

Thoải mái nhận lấy món quà của thiếu nữ, hắn cũng không quan tâm bên trong chứa thứ gì.

Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà

Thấy Gỗ Mun đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, hắn không thèm tiếp tục để ý đến nó.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở:

“Ta chỉ bảo rằng sẽ không đến đấu tập, chứ có phải sẽ không đến thăm ngươi đâu, chỉ là thời gian sẽ không cố định như trước thôi. Ngươi đừng cả nghĩ quá nhiều làm gì.”

Ngươi có biết như thế sẽ làm tổn thương lòng tự trọng đến từ bạn trai tương lai của ngươi sau này không?

Ngày hôm nay, kiếm bộn!

“Nhà của ngươi ở đâu?”

Trực giác cảm nhận được lòng hứng thú nồng hậu của hắn đối với đao pháp của bản thân, thiếu nữ vui vẻ mỉm cười, mái tóc đỏ rực đã xõa tung sau trận đấu liền lung lay theo làn gió:

Ngã một lần khôn ra, hắn cũng không tự rước nhục mà đi giảng đạo lý với nàng, nhưng chuyện này thật quá quắt mà!

Luyện tập thể năng vào buổi tối?

“Bí mật, tháng sau đấu tập ngươi sẽ rõ.”

“...”

Mèo hay người cũng phải giảm cân! Không có ngoại lệ!

Chứng kiến khoảnh khắc đáng nhớ này, Nguyễn Trường Sinh có một giây lát thất thần.

Gỗ Mun được ăn một bữa ngon no nê, bụng nhỏ đều đã căng tròn, nên hắn quyết định chút nữa không nấu bữa trưa cho nó.

Thấy mèo đen đang nhìn mình, hắn bèn hỏi:

Còn đống đồ ăn phải làm sao bây giờ?”

Sau khi hoàn thành việc kiểm tra đồng thời trị liệu một vài v·ết t·hương ngoài da, Nguyễn Trường Sinh mang theo Gỗ Mun đi vào phòng để thay quần áo.

Qua năm phút, Trần Băng Băng mới lại xuất hiện.

Sức bền của ngươi còn chưa đủ biến thái hay sao mà vẫn đòi tiếp tục nâng cao thêm nữa!?!

Không nghĩ ngợi nhiều, Nguyễn Trường Sinh vận lên Kích Linh Pháp hoạt hóa Tạo tác rồi nhìn vào trong túi đồ.

Đôi mắt hồng ngọc hơi lấp lóe, Trần Băng Băng lắc đầu:

“Thực sự cảm ơn ngươi, ta rất thích món quà này.”

“Tương đối, còn Băng Băng ngươi?”

Trần Băng Băng liền từ chối đáp lời, tỏ vẻ thần bí.

Lúc này, nàng đã chải gọn lại mái tóc đỏ bằng chiếc kẹp tóc màu đen quen thuộc.

Công bằng ở đâu, thiên lý ở đâu?!?

Ngươi? Thể năng?

Phần cổ thon dài tựa như thiên nga trắng được điểm xuyết bởi một sợi dây chuyền màu đen, trung tâm đính lấy một viên đá quý màu ruby vô cùng mỹ lệ.

“Vì không biết ngươi thực sự thích gì, mà ta chỉ thấy ngươi rất hay đọc sách trong thư viện trường, đồng thời năng lực học tập lại rất mạnh, cho nên quyết định tặng ngươi một số Thuật thức hệ Linh Tố Ám mà nhà ta cất giữ.”

“Cảm ơn.”

Tỉ lệ sinh tồn nhờ thế mà nâng cao hơn trước rất nhiều…”

Nửa tiếng sau, khi tinh thần đã vô cùng thoải mái, Nguyễn Trường Sinh mới chuẩn bị đứng dậy ra về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa đứng dậy đi tới chơi đùa cùng Gỗ Mun, nàng vừa tán gẫu với Nguyễn Trường Sinh:

Như vậy, chỗ này ít nhất phải tầm bảy triệu rưỡi…

Nguyễn Trường Sinh đánh dấu hỏi chấm.

“Không được, đấu tập không thể dừng.

Tỏ vẻ ghét bỏ, Gỗ Mun lấy đệm thịt đẩy bàn tay hắn ra với biểu cảm giận dữ.

Khụ khụ…

Vừa nghe phú bà nói chuyện êm tai, hắn vừa lấy ra tất cả các cuốn sách từ trong túi.

“Meow!”

Bất đắc dĩ, hắn liền lấy điện thoại gửi địa chỉ trên bản đồ cho nàng.

“Meow!”

“Ngươi không thích món quà này của ta sao?”

“Ta chỉ nghĩ sao nói vậy.”

Tựa như đã quên vụ đuổi bắt ban nãy, hoàng thượng ngay lập tức gật đầu lia lịa.

“Tốt!”

Như vậy, từ tháng sau ta liền không đến đây đấu tập nữa nha.”

Mặc lại bộ thường phục, bọn hắn đã quay về sảnh tiếp khách của võ quán để nghỉ ngơi một lát.

Nhanh chóng ổn định lại tâm trí, hắn thật lòng khen Trần Băng Băng:

Nguyễn Trường Sinh có chút không kiềm được.

Thiếu nữ liền đi theo sau để tiễn hắn.

“Lần sau Gỗ Mun lại đến đây chơi nha, ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn với đồ chơi của mèo nữa cho ngươi á!”

Thấy hắn vui mừng khấp khởi, nội tâm Trần Băng Băng rốt cuộc thở phào một hơi.

“Haha.”

“Cái gì mà tương đối? Trả lời có thành ý hơn đi!”

“Ngươi thích là tốt rồi.”

Cùng Trần Băng Băng nói chuyện thêm một lát, đồng thời vui vẻ đùa mèo, hắn chợt cảm thấy không khí như vậy thật thoải mái, dễ chịu làm sao.

Dưới ánh nắng cay độc của trưa hè, một người một mèo dần đi xa.

Tu chỉnh gọn gàng chiếc khăn quàng tam giác màu đỏ nhỏ nhắn của Gỗ Mun, khóe miệng Nguyễn Trường Sinh hơi cười:

Con ngươi của hắn bỗng chốc hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn, ngươi cầm tinh con heo đúng không!”

Dù sao rèn luyện kinh nghiệm thực chiến tổng hợp cũng tốt.

Nếu tuyến đường chạy phù hợp, ta có lẽ sẽ tiện thể ghé qua thăm nhà của ngươi.”

A? Phú bà vừa tặng quà cho ta nha…

“Nghỉ hè này ta tính luyện tập nâng cao thể năng vào buổi tối bằng việc chạy bộ rucking (mang vật nặng).

Nguyễn Trường Sinh chính đang cần những loại Thuật thức tương tự này để tham khảo đâu, công trình nghiên cứu Thuật thức tổ hợp hệ Ám + Không Gian cùng nghiên cứu cải tiến năng lực phản trinh sát của hắn lại có thêm được một bước đệm quan trọng.

“Không ngờ mồm miệng của ngươi cũng rất dẻo đó nha!”

Trên đường đi, vừa nhìn các máy móc vệ sinh đang dọn dẹp đống hỗn độn do Gỗ Mun gây ra, hắn vừa nói chuyện phiếm với thiếu nữ:

“Thế nào, quyết định về luôn hay ở lại ăn uống đây?”

“Ai vừa thối vừa cứng!?! Đó gọi là thần thái điềm tĩnh, thong dong lạnh nhạt. Ngươi đừng có mà phán bừa!”

Nhận được địa chỉ, Trần Băng Băng mới hài lòng, sau đó mở cổng võ quán.

Hắn có chút đồng tình với tên xui xẻo mà hắn cũng không biết là ai này.

“Nụ cười của ngươi rất đẹp, ta thấy ngươi nên bỏ bộ dáng nghiêm túc, thanh lãnh hàng ngày mà cười nhiều hơn đi.”

Lần sau ngươi có thể sử dụng Tạo tác để chiến đấu, cận chiến hay viễn chiến đều hợp lệ.”

Ngươi tự mình soi gương xem, trông cái mặt đơ của ngươi có giống cục đá vừa thối vừa cứng không mà dám bảo ta phải cười nhiều lên?”

Có cho địa chỉ không thì bảo?”

Ôm lên mèo đen đã căng da bụng, trùng da mắt, Nguyễn Trường Sinh bèn rời bước.

“Tặng ngươi, quà đáp lễ.”

“Mục đích của việc giao lưu kỹ xảo cận chiến hoàn thành mỹ mãn, Cao Đẳng Thể Thuật của ngươi đã đạt giai đoạn Hoàn mỹ, kinh nghiệm chiến đấu của ta cũng được hoàn thiện đầy đủ.

Đang tranh cãi với thiếu nữ, Nguyễn Trường Sinh liền bị tiếng kêu của Gỗ Mun gây chú ý.

Đôi mắt phượng cong thành hình nguyệt nha, khiến nụ cười tuyệt sắc của nàng tựa như một đóa hoa mỹ lệ mà mạnh mẽ giữa núi rừng hoang sơ, xanh thẳm.

…Là ý gì?!?

Nội tâm tức tốc thức tỉnh, hoàng thượng đã có quyết định.

Bất quá, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục mở lời:

“Meow meow~”

Nghe được lời đối đáp qua loa của hắn, phú bà liền lạnh giọng:

Cùng Gỗ Mun phất tay tạm biệt phú bà, hai vị khách của võ quán đều “được ăn được nói, được gói mang về”.

Nằm trong lòng Nguyễn Trường Sinh, vẫn đang không ngừng tranh đấu tư tưởng, Gỗ Mun chợt nghe thấy ai đó nói “mèo”.

“Về nhà luôn hả?

Một tay đang cầm chiếc túi, Trần Băng Băng liền đưa nó cho Nguyễn Trường Sinh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Meow!”

“...Đến lần tập sau, ngươi nên lấy đao pháp của mình ra để chiến đấu với ta đi.”

A! Nữ nhân!

Tổng cộng là mười lăm quyển Thuật thức lưu phái Cường Hóa hệ Ám, bao gồm cả giai đoạn một lẫn giai đoạn hai mà thư viện trường không hề có.

“Ngươi vẫn thường tới nơi này, thì ta cũng phải thăm nhà của ngươi đề đáp lễ chứ!

Ngoài ra, đã “buổi tối” còn “ghé qua thăm nhà”...

“Ngươi thấy đấy, một số kỹ năng chiến đấu của ta đều đã bước vào cực hạn.

Ánh mắt lộ ra sự hân hoan, hắn chân thành hướng về phía thiếu nữ nói:

Tạ ơn phú bà, ngươi đối với ta thật tốt!

Còn về tiến độ tu luyện, theo tính toán thì tầm tháng mười, tháng mười mười một là ta sẽ thăng cấp Linh Tố Sư level 2 rồi.

Theo tư duy của nàng, không tập luyện cùng nhau chính là hiện tượng phai nhạt của một mối quan hệ bằng hữu.

Nguyễn Trường Sinh bèn bất đắc dĩ nói:

Nguyễn Trường Sinh không nói rõ cho Trần Băng Băng rằng mình thuộc lưu phái nào, nên thiếu nữ chỉ có thể dựa theo suy đoán nên tặng Thuật thức lưu phái Cường Hóa.

Thấy bản thân mình hỏi quá trực tiếp, đồng thời dễ gây hiểu lầm, vành tai phiếm hồng, thiếu nữ vội vàng giải thích:

“C·h·ó chê mèo lắm lông.

Tuy đã đoán được từ trước, Nguyễn Trường Sinh vẫn không nhịn được vò đầu hoàng thượng mấy cái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn một người một mèo tương tác cùng nhau, đứng bên cạnh, Trần Băng Băng vô thức nở nụ cười tự nhiên.

“Hừm…thôi được, ta nghe ngươi.”

Nàng có lòng là được rồi.

Không tiện từ chối yêu cầu của Trần Băng Băng, hắn liền mở túi, kiểm tra xem có gì.

Nguyễn Trường Sinh đành cam chịu.

Đúng vậy, còn vì thế mà suýt chút nữa quáng mắt đâu.

Thiếu nữ thắc mắc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không tiếp tục giao lưu kỹ xảo cận chiến, vậy chúng ta liền đấu tập tổng hợp.

Bắt ta trả lời kỹ càng như vậy, tiếp đó bản thân lại không kể chuyện của mình ra!

“...”

Trần Băng Băng khẽ cười lạnh.

Bàn chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, mang theo khí chất thanh lãnh lại tràn trề thanh xuân, nàng bước tới gần hắn và ngồi xuống ghế.

Biết tính cách cùng phương thức suy nghĩ của cô nàng khá “thanh kỳ” Nguyễn Trường Sinh bèn giải thích.

Nghe thiếu niên nói thế, thân thể đang nhẹ bước của Trần Băng Băng đột nhiên khựng lại.

‘Ồ, là Tạo tác túi không gian mở rộng.’

Còn phải hỏi, tất nhiên là ăn đã rồi mới về a meo! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Meow~”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Quà Đáp Lễ & Buổi Tối Ghé Thăm Nhà