Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Chương này có chém gió nha.
Đôi mắt của một xạ thủ xuất sắc quả không phải đùa. Dù rằng chú chim đại bàng khổng lồ còn cách rất xa, họ vẫn có thể nhìn thấy được người ngồi trên lưng nó ư?
- Không phải bắc nhân.. Là con người ... Hắn đang cưỡi chim ưng.
Vài người đã có quyết định, họ sẽ lấy tính mạng của mình để rửa nỗi nhục này, để bảo vệ vợ con và bộ tộc. Bàn tay bắt đầu kéo xuống đến chuôi đao.
Nhiều người bắt đầu thoát khỏi sự sợ hãi, họ nhận ra mình đang xấu hổ đến nhường nào khi phải quỳ gối trước kẻ thù.
Lúc này, không khí bớt đi phần căng thẳng, nhưng chưa một gã chiến binh nào dám bớt cảnh giác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 45: Đình chiến?
- Chắc hai vị ngạc nhiên với đám địa long này lắm nhỉ. Bởi chúng mà bộ tộc tôi gọi là Long Kình đấy.
- Tất cả bình tĩnh, không ai được manh động... Mọi người nhìn phía trên kìa...
- Mời hai vị đi bên này.
Vân nhìn đám tên cắm đầy dưới đất, đám người chật vật, khuôn mặt vừa tức vừa sợ. Anh cũng đoán ra có chuyện gì rồi. Được thôi, vậy càng dễ xử lý.
- Haha, là tôi. Nếu vậy tôi đoán các người cũng biết về liên minh huyết sư mà tôi lập ra?
Vân và vị nữ thủ lĩnh phối hợp khá ăn ý, họ vừa đi vừa tán gẫu trò chuyện cứ tưởng như chuyện ngoài bìa rừng kia chưa từng xảy ra vậy. Chỉ là phía sau lưng họ cả đám người đều tách ra một đoạn đi phía sau lưng Phong. Chẳng có ai dám đưa lưng đi phía trước mặt anh, kể cả gã tộc trưởng.
Khi Phong bước qua trước mặt Kim, anh dừng lại đôi chút, cởi chiếc gùi nấm trên lưng xuống đưa cho cô.
Chương 45: Chương này có chém gió nha.
Vân cũng lần đầu cảm nhận rõ nét việc mình đã đến một thế giới khác. Họ cộng sinh cùng những con quái thú này sao?
Ngạc nhiên, nhưng cả hai đều biết mục đích của chuyến đi. Họ đã mất rất nhiều công sức rồi, Phong Vân đều ngồi khoanh chân xuống, đối mặt với hai vợ chồng kia.
- Vậy tôi nói thẳng. Hôm nay hai người chúng tôi đến đây chỉ với một mục đích duy nhất. Xác định xem bộ tộc các người rốt cuộc là bạn hay là thù?
- Tôi ngờ ngợ một chút. Cậu giống một người nổi danh ở gần đây. Huyết Sư ?
--------
Nói rồi anh bước theo chân Vân đi theo đám người vào trong làng. Hoàn toàn không ngoái lại nhìn cô.
Phong và Vân được dẫn đến một con Địa Long nhỏ hơn bên ngoài, nhưng vỏ ốc của nó thì sẫm màu hơn, nhìn dáng vẻ nó cũng có vẻ nhanh nhẹn hơn những con địa long khác đôi chút.
Con ưng lớn không đậu hẳn xuống đất, nó chỉ sà xuống cách mặt đất 5-70 mét, đủ để người đàn ông trên lưng nó nhảy xuống như một vị thần hạ phàm.
Ngôi làng có phong cách hoàn toàn khác với các bộ tộc khác, những ngôi nhà của họ được dựng bên trong vỏ những con ốc sên khổng lồ cao đến 4, 5 mét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ai nói trước đây nhỉ? Haha. Thôi để tôi là khách, tôi phá băng trước vậy nhé.
Bầu trời sáng và trong xanh, chẳng có gì đặc biệt để mà nói, vài ba đám mây trôi lững thững là hết. À khoan.. Có một chấm vàng đang chuyển động kìa, cái gì vậy nhỉ?
Sự cao ngạo đến tận cùng của Phong khiến họ giận dữ, nhưng không dám làm gì.
Hai người nhìn nhau một chút gật đầu nói.
- Bắc nhân ?!? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Hoàn hảo.
- Anh... Em rất xin lỗi.
Vân ngờ ngợ, những con địa long này cũng không hề hiền dịu như người đàn bà kia nói. Chẳng thể có một sinh vật hiền lành nào tồn tại ở vùng đất khắc nghiệt như thế này được. Anh hơi quay lại nhìn về phía Phong, đổi lại là một cảm giác yên tâm, khẳng định sự an toàn.
- Liên minh..?
Chân khí cuộn vào tấm áo bào khiến nó căng phồng lên, làm giảm tốc độ hạ xuống của Vân. Bụi mù cuộn lên, phóng ra xa xung quanh khi anh hạ xuống bên cạnh Phong. Đủ để đám người biết chắc anh thuộc về phe nào.
Họ thấy những đường vân kết nối với nhau thành mạng lưới như mạch máu bên trong vỏ, chúng đang phát ra những tia sáng xanh tuyệt đẹp, rọi sáng cả căn phong trong vỏ ốc.
Một chút thời gian yên bình đủ để đa số bọn họ lấy lại được bình tĩnh và sức lực. Cả Ken và Kun đều hồi phục lại đôi chút. Họ biết không phải bản thân mình quá yếu mà là đối thủ quá mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Xin chào. Tôi là Khanh và đây là chồng tôi Khương, chúng tôi là thủ lĩnh của Long Kình tộc. Mọi chuyện vừa nãy thực sự rất đáng tiếc. Tôi hi vọng chúng ta bình tĩnh lại, xin mời mọi người vào trong làng để chúng ta nói chuyện nhé.
- Không phải lỗi của cô đâu. Đừng nghĩ nhiều.
Người phụ nữ, hơi thở ra một chút.. Nói chuyện ư, tốt, như vậy là vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Vợ chồng thủ lĩnh và hai người bước vào trong bỏ lại cả đám đông đang đứng xúm lại xung quanh con địa long. Họ bất an, mong ngóng chuyện này sẽ không đi quá xa. Bộ tộc họ đã không còn mấy người nữa rồi.
- Ầy, khách nào dám át chủ, mời bà đi trước.
- Mọi người đợi bên ngoài. Mời hai vị.
Những người phụ nữ, trẻ em bắt đầu nhô ra từ những lỗ hổng nhỏ trên vỏ ốc khổng lồ kia. Họ tò mò bởi những người ngoài tộc. Rất ít khi làng Kè có khách đến như thế này.
Theo lệnh nữ thủ lĩnh, đám đàn ông đều ngước mắt lên bầu trời. Chỉ riêng Kim... Cô vẫn đăm đăm nhìn kĩ Phong. Cô không trách anh khi chuyện đến nước này, không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của ba. Là do cô, do cô ngu quá mà...
Vân tò mò ghê gớm. Chẳng nhẽ đây là cách họ di chuyển cả tộc? Để sống du cư trong rừng sao? Bộ tộc này có gì đó không bình thường cho lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai vợ chồng nhìn nhau. Lần này họ thực sự chấn động, một nhân loại cưỡi chim ưng bay trên trời ư?
Gọi chúng là ốc sên ư? Chắc chỉ có phần vỏ, làn da chúng sần sùi chứ không nhớp nháp, dưới bụng là hàng triệu những xúc tu nho nhỏ, gánh vác và chia đều trọng lượng của toàn bộ khối vật thể bên trên. Một sự hợp thể giữa ốc, rùa và bạch tuộc. Gọi chúng là gì đây nhỉ ?
Anh mặc một bộ giáp mới, chắc chắn mỹ lệ và đỏ như máu. Chẳng khác gì một chiến thần bước ra từ bể máu. So với bộ giáp nhẹ, tấm áo choàng màu trắng cũ kĩ của Phong, rõ ràng anh trông nguy hiểm hơn hẳn.
- Cái gì ?! Họ đến đây ư ? Không được rồi, chạy.. Chạy mau !!
- Các người muốn nói chuyện ư? Cậu ta sẽ là người nói chuyện với các người.
Giờ đây, hắn muốn tuyên chiến với chúng ta sao? Tại sao hắn không hành động? Vô số câu hỏi cuốn lấy tâm trí họ. Hắn chần chừ cái gì nhỉ? Hắn muốn chúng ta lấy lại sức sao? Không thể chờ c·h·ế·t được.
Nền đất là những tấm ván gỗ chắc chắn, bằng phẳng, được phủ những lớp da thú dầy và ấm áp. Căn phòng có vẻ chẳng cần lấy bếp lò để sưởi ấm. Bản thân cơ thể địa long cũng đã có hơi ấm sẵn rồi.
- Đúng là một sinh vật đáng ngạc nhiên. Các vị xây nhà trên cơ thể chúng sao?
- Cô cầm lấy đi, có lẽ đồ bên trong cũng hỏng, nát mất rồi. Xin lỗi nhé.
Mồm chúng đâu nhỉ? Đuôi chúng bên nào?
- Xin thứ lỗi cho vợ chồng tôi nhé, chúng tôi thực sự ít khi liên lạc với các tộc khác. Chúng tôi chỉ nghe danh cậu và mô tả từ vài người lang thang mà thôi.
- Hai vị chắc biết tôi là ai.
Bên trong vỏ ốc quả là thế giới khác. Cả Phong, Vân đều không ngờ đến bên trong đẹp đẽ lộng lẫy đến thế.
- Hahaha.. Được! vào trong rồi nói tiếp, chỗ này... Đúng là không hợp lắm. Chúng ta vào trong thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.