Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Mò Tìm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Mò Tìm


Tại trong sơn động Trần Ân không có nhìn thấy Cương Xà cùng Tê Tê, này làm hắn kế hoạch trôi chảy ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng phải nghĩ cách gương đông kích tây dụ đi hai tên này ra chỗ khác, nhưng hiện tại đỡ phải tốn chất xám nghĩ kế rồi.

Cái Trần Ân quan ngại là có tự hủy phù văn bên trong, một khi có hồn lực xa lạ tiến vào sẽ phát động tự bạo.

Ngồi trên xe bay Trần Ân suy nghĩ toàn bộ diễn quá trình, tự hỏi là không có bỏ xót rồi, hoàn chỉnh diễn ra một bộ thanh niên thất bại, nhận nhiệm vụ mang thương mà về, ủ dột mà đi. Như vậy sẽ khiến thế lực đang tìm tên Xích Văn tộc nếu có tìm đến đây dò hỏi sẽ không quá để ý đến một kẻ thất bại như mình.

Trần Ân tâm tình vui vẻ đi xuống núi, lúc này nhìn thấy phía xa chân núi khu hầm mỏ, tụ tập một đám đông, không biết sảy ra chuyện gì. Trần Ân đứng quá xa chỉ thấy một đám đông bu lại thành một điểm nhỏ.

“Ông chủ, trả phòng.” Chỉnh lý hoàn tất Trần Ân trả phòng trọ, dự định làm theo hôm qua kế hoạch.

Ở xung quanh kiểm tra mộ, lại đè lên chút đá lớn miễn cho có động vật ăn xác ngửi được mùi đào lên.

“chào ông con mới về đây.” Vừa vào cửa đã thấy ông nội ngồi trên ghế dựa trong phòng khách, đang nghe tin tức phát thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu tổ chức X tìm đến nơi này điều tra hẳn sẽ tìm tới đám thợ săn đó trước mà không phải mình. Ân, tổ chức X là Trần Ân chính mình đặt tên.

Lúc này Trần Ân tại chỗ tập trung tinh thần, nguyên lực tiết ra ngoài bao quanh thân thể cùng t·hi t·hể trên vai, từng trận không gian vặn vẹo đem một người cùng một t·hi t·hể đều nuốt vào hư vô.

“Ồ, hai con dị thú đi đâu rồi?.”

Một đường chạy nhanh ra ngoài sơn động, hư vô lúc thì đi động sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt đất.

Chương 15: Mò Tìm

Mất cả buổi sáng cuối cùng đã chôn xong cái xác.

“Ha ha không có gì, không cần phải thất lạc, ban đầu không có kinh nghiệm thôi, về sau sẽ khá hơn.” Trần Hành thấy việc cháu mình đi xa làm nhiệm vụ không phải việc cần quá lo lắng, khi ông bằng tuổi Trần Ân đã phải tham gia quân ngũ sách đao ra chiến trường cùng dị tộc chém g·iết.

Trần Ân mặt bẹp xuống, chán nản ngồi trên giường nhìn xem trước mắt là một tòa bảo khố lại không biết cách mở ra.

Nhìn t·hi t·hể trên mặt đất, Trần Ân khi này mới có rảnh quan sát tên Xích Văn tộc này, là một người thành niên khoảng 35 - 36 tuổi,da đỏ trên mặt có phù văn mờ nhạt.

Hẳn là đến một đội thợ săn khác tiếp nhiệm vụ này đi, có thể hai con dị thú không tại sơn động thủy tinh là có liên quan đến việc này, Trần Ân thầm than bọn họ hiệu xuất thật nhanh mà.

Nhìn chiếc nhẫn trong tay, Trần Ân sắc mặt cứng lại, hắn không biết làm sao mở ra, b·ạo l·ực phá giải liệu có khiến bên trong đồ vật bạo tạc, có hay không phù văn cấm chế nhỏ máu nhận chủ?.

Hôm sau, 6 giờ sáng sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sớm vậy nha.”

Kiếp trước đọc qua nhiều tiểu thuyết mạng, Trần Ân đã luôn mong có một cái nhẫn không gian cho mình tha hồ yy các kiểu.

“Còn đấy, con xem trong tủ lạnh có chút canh rau với đồ mặn. Mà nhiệm vụ làm sao thất bại rồi?.” Trần Hành âm thanh tại phòng khách vọng ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ài, nhiệm vụ thất bại rồi, nhà còn gì ăn không ông, con có chút đói rồi.” Trần Ân vừa nói vừa hướng vào bếp kiếm đồ ăn.

Đây là thành quả Trần Ân lục soát t·hi t·hể đạt được, hắn đoán chiếc nhẫn này khả năng là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết rồi, hắn phát hiện vật này vì trên nhẫn đang toát ra một chút hồn lực yếu ớt.

“Ân à, nhiệm vụ thế nào, con làm tốt chứ?.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn mang lên khẩu trang cùng mũ trùm đầu che kín cả mặt, mở ra [hư vô hóa] Trần Ân thân thể trở nên mờ nhạt tại trong không khí, từng vòng không gian ba động đem xung quanh vặn vẹo như muốn đem hắn nuốt vào.

Mất hai tiếng mới tìm đến nơi.

Chỉ hy vọng bên trong có chút giá trị vật phẩm đi.

“Vậy mà thành công, t·hi t·hể sẽ bị coi là không có linh tính tồn tại sao, nên mới có thể cùng chính mình hư vô hóa?.” Không lẽ t·hi t·hể cũng bị xem như chính mình một phần thân thể, nghĩ tới đây Trần Ân rùng mình một cái, quá buồn nôn rồi, không dám nghĩ tiếp.

Mang t·hi t·hể đến một mặt núi khác, cách sơn động hơn hai ngàn mét, bỏ xuống t·hi t·hể Trần Ân cả người thở dốc, lấy nguyên lực lv.1 một hơi khiêng vật nặng tại trong rừng núi chạy xa như vậy cũng quá sức, lúc này đã thở không ra hơi.

Giải trừ hư vô trạng thái Trần Ân lập tức xốc lên t·hi t·hể, trực tiếp khiêng qua vai.

Trước kia Trần Ân từng thử qua mang chút động vật sống nhỏ như chuột cùng vào hư vô không gian nhưng đều thất bại, lại chưa từng nghĩ t·hi t·hể lớn vậy cũng thành công mang vào hư vô trạng thái.

“Cạch” đóng lại cửa phòng ngủ của mình, Trần Ân móc ra trữ vật nhẫn, ánh mắt nóng rực có chút chờ mong.

Trần Ân mang theo trong lòng thấp thỏm nhanh chóng xuống núi tìm lại cất ở trong bụi cậy xe bay, một đường không sóng gió trở về Bắc Ninh thành, lúc về đã giữa trưa, ánh nắng như lửa đem hắn một thân áo đen mồ hôi chảy ướt lưng.

Cho dù có vậy sẽ ưu tiên tìm đến người phát hiện ra bên trong là dị thú Cương Xà, trong khi chính mình đã từ bỏ nhiệm vụ, không có công bố ra thông tin gì, hoàn toàn không liên quan.

Kỳ thật Trần Ân là biết có một cách chính là dùng chính mình hồn lực mài đi bị lưu lại trên nhẫn hồn lực, tự nhiên có thể mở ra, chủ nhân nó đ·ã c·hết tự nhiên là không rễ cái cây, không có nguồn lực bổ xung sẽ rất nhanh bị ma diệt.

Mày rậm mắt to ông chủ nhìn Trần Ân lái xe đi ra khỏi trấn, trong lòng thầm than người trẻ tuổi này là quá bồng bột rồi, nghĩ vừa thức tỉnh thiên phú liền cái gì cũng có thể làm.

Trần Ân bước vào bên trong cửa hang, bên trong hang mặt đất cùng vách tường có chút trơn nhẵn xem ra trước kia nơi này là thiên nhiên mạch nước, vách tường bị dòng nước mài đi góc cạnh, tại trong này hướng vào bên trong đi khoảng mười phút đã tới sơn động thủy tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“không có cách, hôm qua không công một ngày, nên hôm nay phải tranh thủ trở về làm ít nhiệm vụ khác.”

Mà Trần Ân chính mình là có tư tâm, hắn muốn tại trên t·hi t·hể tìm xem có vật gì giá trị, một tên ít nhất là cấp bốn cường giả làm sao cũng phải có một chút trân tàng chứ, đây là đối với thiếu thốn tài chính khởi đầu Trần Ân khá quan trọng. Nên lúc này Trần Ân đang cược thế lực thần bí kia không có truy tung loại thiên phú, không có thời gian hồi tưởng hình ảnh thiên phú, dù sao đây là phạm trù thiên phú cấp S rồi, người có thiên phú như vậy đã hiếm thấy sao lại đi làm việc của lâu la này, dĩ nhiên Trần Ân đây là có tâm lý may mắn thành phần.

Đi ra thị trấn một cây số, Trần Ân lái xe vòng trở lại, phía sau núi có con đường mòn, là năm xưa mở trấn lên núi khai thác gỗ tạo ra, lúc này mới sáng sớm lại vắng vẻ không bóng người, Trần Ân đem xe nhét vào một bụi cỏ rậm, một thân nhẹ nhàng leo núi.

Sơn động thủy tinh thiên nhiên kia tại khu mỏ Thường Sơn thuộc về đã sớm bị phát hiện địa phương, các công nhân sớm đã biết nơi này chỉ coi như một nơi ngắm cảnh không tệ, bên trong lại không có gì giá trị, nên không bị đưa vào phạm vi bản đồ hầm mỏ. Phía sau núi là bãi đá hoa thiên nhiên có một khe núi nứt ra, đây là lối vào bên trong sơn động thủy tinh.

Lần này lên núi hủy thi thì là tận hết sức người nghe thiên mệnh rồi, nếu như kẻ truy tìm bên trong có người có thiên phú ngược dòng thời gian tìm kiếm dấu vết vậy thì Trần Ân chỉ có thể nói xui xẻo rồi, nhưng khả năng này khá nhỏ, nếu không tên Xích Văn tộc này đã không đi được đến tận đây.

“Cuối cùng cũng xong, thu hoạch không ngờ nha.” Hoàn tất xong hủy thi diệt tích Trần Ân nhìn lấy trong bàn tay chiệc nhẫn màu đen, ánh mắt vui mừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Mò Tìm