Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Ảo ảnh
Sol ghé vào cửa hàng Pizza và nói.
Mặc dù đã cố gắng khuyên nhủ, nhưng Sol vẫn cứ cứng đầu không chịu. Cậu ấy cứ lấy lí do là cần tiết kiệm tiền để chữa bệnh cho cha. Ông chủ đã nói bản thân có thể chịu tiền chi, nhưng mà cậu ấy vẫn tiếp tục từ chối. Đôi lúc còn cáu gắt nữa.
- Chào buổi sáng, thưa thầy!
Từ lúc bắt đầu biết đi đứng, chúng đã b·ị b·ắt phải làm việc nhà, đi bán hàng rong. Để khi trưởng thành hơn đôi chút, chúng sẽ tiếp tục công việc của chúng tại các nhà kho, quán bar, sòng bạc, chợ đen… Và có lẽ sẽ kết thúc đời của mình trong một cuộc ẩ·u đ·ả hoặc đấu s·ú·n·g nào đó.
Có lẽ là do bệnh tình của cha cậu đã chuyển biến xấu hơn rồi sao?
Mặc kệ chuyện đó, sau khi đút ăn và bón thuốc cho cha xong, cậu bắt đầu thay đồ, tắm rửa, giặt quần áo… và lên giường nằm ngủ.
- Sol, em tên là Sol. Ba em đặt cái tên này với hi vọng một ngày em sẽ tỏa sáng như ánh mặt trời.
- Ồ, vậy em chính là người nhân viên mà ông chủ nhắc tới đúng không? Xin chào, chị là nhân viên mới tại đây. Rất hân hạnh được làm quen với em!
Nghe thấy có ai khác đang nói chuyên, Sol quay đầu nhìn xung quanh.
Điều này làm cho khao khát biết rõ thêm về quái vật trong hắn ngày càng lớn lao.
Nhìn người đàn ông đang nằm chán chường trên ghế sô pha, Sol nở một nụ cười thật tươi.
Mà hiện tại vẫn không có biện pháp để bắt giữ chúng, nên tiêu diệt luôn là phương án hàng đầu. Cho nên muốn nghiên cứu đám quái vật kia cũng là một việc rất khó khăn.
- Hi vọng cha có thể mau chóng khỏe lại để có một ngày nào đó hai cha con mình cùng đi công viên chơi.
Sol híp mắt lại nở nụ cười sáng chói như vầng thái dương.
Nhìn biểu cảm khó hiểu của Sol, người phụ nữ chìa tay ra một cách thân thiện.
Tất nhiên, mua đồ ăn xong, Sol cùng không vội mà về nhà ngay.
Sau một thời gian la cà ở ngoài đường, Sol cuối cùng cũng trở về căn nhà sập xệ của mình.
Mỗi lần gặp cậu ấy, không hiểu sao Eli lại có cảm giác buồn nôn. Có lẽ cô bị mắc chứng sạch sẽ rồi sao?
Mà một bên khác, Hakase cũng có những tâm tư riêng cho bản thân mình.
- Cha! Con đã về!
---
Nhưng cậu chẳng thấy bất cứ ai cả.
Không đợi người cha đáp lại, cậu bé nhanh chóng đi đến trước cửa chính, bước ra và đóng cửa lại.
Sau đó là những ngày tháng bất hạnh của cuộc đời cậu bé. Sol phải vừa đi làm, phải vừa dành thời gian để chăm sóc cho người cha đang nằm trên giường của cậu.
Ảo ảnh, là hình ảnh không có thật. Ảo ảnh, luôn tồn tại trong tâm trí của con người. Ai cũng có ảo ảnh riêng của mình, có thể đó là một cảm xúc thoáng qua, hoặc là một trí tưởng tượng nào đó.
Mà những suy luận trên, lại đưa đến một cái kết luận đáng sợ: Quái vật hoàn toàn đi trước một quảng rất xa so với con người về mặt khoa học kỹ thuật. Chỉ có những điều đó mới có thể chứng minh vì sao Eli tồn tại đến bây giờ.
Nhìn bóng người đang nằm trên giường, Sol từ tốn thưa.
Nghe Sol chào, Hakase liền vặn mình khởi động tay chân.
- Cảm ơn ạ!
Như mọi buổi sáng, sau khi lại thấy ông chủ với bộ dạng nhếch nhác quen thuộc, theo thói quen, Sol liền bắt đầu tìm chổi, cây lau nhà, giẻ lau, tăm bông… để bắt đầu dọn dẹp và bảo quản các loại thiết bị máy móc trong trạm sửa chữa.
- Hôm nay thầy đã giúp con thành công thay thế bình năng lượng cho một cái xe máy.
Trái ngược với bề ngoài như vậy. Tinh thần của cậu trở nên hăng hái hơn rất nhiều. Cậu trở nên năng động, hoạt bát hơn, nụ cười trên môi của cậu cũng nở nhiều hơn.
Nhìn người phụ nữ lạ mặt, Sol ngơ ngác trả lời. Tại sao người này lại hỏi một câu như vậy cơ chứ?
“Lại thêm anh hùng cứu thế cũng quá vô tích sự nữa.” Hakase nhìn lại đang ngái ngủ Sky, lại lắc đầu.
“Giờ thì, bắt đầu dọn dẹp thôi!”
Sol năm nay 12 tuổi. Là một cậu bé có vẻ ngoài hiền hòa. Và có một người cha đang nằm bệnh.
Không có linh dược, cha có lẽ sẽ không thể cầm cự đến ngày hôm nay.
---
- Rập! (Tiếng cửa đóng)
Một ngày mệt mỏi của Sol cuối cùng cũng kết thúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có vẻ như mọi chuyện trở nên càng ngày càng tốt hơn đối với cậu. Nếu như không tính đến tình trạng của cha cậu ngày càng tồi tệ hơn.
Rõ ràng là cậu đã vô đây làm được hai năm rồi, khách nào cũng chẳng biết cậu là nhân viên ở đây?
Đặc thù nhất của Eli, chính là cô có hệ tư duy hoàn toàn độc lập mà không cần thời gian để trưởng thành. Theo suy đoán của Hakase, ý thức của Eli hiện tại chính là tập hợp những ký ức của Henry về Elizabeth. Chính vì vậy cô mới có thể nhận ra Henry khi lần đầu gặp mặt (theo như Eli kể). Mà điều đó lý giải một điều: quái vật có thể đọc và thao tác với ký ức của nhân loại.
- Chào cậu bé, em tới đây để tìm gì vậy?
Đối ứng với sự xuất hiện của linh khí, là kỹ sư linh năng.
Chúng đã quan sát cậu từ lâu lắm rồi.
Tên nhãi con này thật là vô trách nhiệm. Quái vật xuất hiện ngày càng nhiều, mà nó vẫn còn lười biếng không chịu luyện tập.
Nhưng bên trong, nó có thể giúp cho người ta trở thành một tỷ phú luôn ấy.
Từ đâu đó, hai giọng nói kỳ lạ đồng thanh cất lên. Một giọng thì non nớt ngọt ngào. Giọng còn lại thì ồm ồm đáng sợ.
“Hình như cửa tiệm ngày hôm nay lại sạch sẽ và gọn gàng hơn nhiều thì phải.” Nhìn đống phụ tùng, thiết bị đều được xếp ngay ngắn. Sol thầm nghĩ.
Tội nghiệp Sol không biết rằng, lúc mà cậu đang ngon giấc lành, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu.
Làm Eli cảm thấy rất chói mắt.
May mắn là Sol gặp phải một người chủ tốt. Cho nên cậu mới có thể có đủ sức để trang trải tiền thuốc men cho đến bây giờ.
Đây đúng là một công việc có tiền đồ vô lượng trong thời đại này, mà nhất là trong thành phố này.
“Ồ, dạo gần đây trông em có vẻ phấn khởi quá nhỉ?” Nhìn vui vẻ Sol, Người bán hàng động viên. “Cố lên, chị tin rằng ba của em sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Cậu nhóc cũng hay đi sớm và về sớm hơn.
Đã lâu lắm rồi.
Tái tạo lại cơ thể, con người có thể hoàn toàn làm được điều này. Nhưng việc tạo ra một sinh vật có hệ thống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vượt trội so với con người như Eli, thì lại không thể được.
- Ngày hôm nay vui lắm cha ạ.
Bình thường, con người thường hay cất giấu những ảo ảnh đó trong giấc mơ. Mà đôi khi, họ cũng sẽ biểu hiện ảo ảnh của bản thân để cho mọi người quan sát và thấu hiểu.
---
- Chị là Eli, em tên là gì?
Và người phụ nữ này là ai?
Cậu cần phải đi mua chút linh dược đã.
Tất nhiên, hiện tại thì hệ cảm xúc của Eli vẫn chưa rõ ràng lắm. Ngoại trừ một số cảm xúc cơ bản, thì những cảm xúc rõ ràng kia Eli vẫn chưa có thể hiện rõ ràng. Có thể nói là vô cảm, cũng có thể nói là giả tạo cũng được.
Dù sao Eli cũng mạnh hơn người thường nhiều, nghiên cứu cho thấy, các thông số vật lí của cô cũng cao hơn so với Sky. Chẳng qua là vì một thứ gì đó còn thiếu ở cô nên cô cũng không thể biến thân thành kỵ sĩ như Sky được. Một hạn chế khác là muốn vận động mạnh Eli cũng cần phải cung cấp một lượng lớn linh dịch. Mà linh dịch thì không dễ sản xuất và cũng rất đắt tiền.
Công việc hàng ngày của những người thợ trong Cơ giới người ái mộ là sửa lại các thiết bị linh năng, và đôi khi mua bán trao đổi các linh kiện và thiết bị linh năng.
- Ừm.
Manh mối và phương cách tìm ra lũ quái vật, vẫn thật sự là đem lại hiệu suất quá thấp.
Ví dụ như là về quái vật.
- Rất hân hạnh.
Nhưng mà Sol biết, mọi chuyện cũng không thể cứ tiếp diễn như vậy.
Trong mắt của Sol, có thể nói Hakase chính là toàn năng. Mặc dù hắn hơi béo và bề ngoài hơi nhếch nhác một chút.
Quái vật khi hiện thân, sẽ tạo ra một làn chấn động linh năng đặc biệt. Và thứ thiết bị này có thể bắt được loại sóng đó, từ đó phát ra báo động. Nhưng mà trừ lần đầu tiên giáng lâm, quái vật thực sự rất hiếm khi để lộ ra bước sóng của chúng. Vì những con quái vật ngu ngốc, đều đã bị tiêu diệt hết rồi.
- Ơ? Em là nhân viên ở đây mà!
Nhắc đến quái vật, Eli lại nghĩ đến một chuyện liên quan.
Sky là linh năng giả. Nhờ khả năng thích ứng linh khí của bản thân. Cậu ta có thể dễ dàng hấp thu lượng linh khí tồn tại trong thiên nhiên để cường hóa cơ thể, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với người thường.
Có lẽ, cuộc đời của Sol cũng sẽ như vậy, hoặc là trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều nhờ người cha bệnh tật kia. May mắn, nhờ sự quen biết của cha, cậu được nhận làm tại một trạm sửa chữa nhỏ.
Sol vừa đút đồ ăn vừa trò chuyện với cha cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đã một tuần rồi, kể từ lúc Sol bắt đầu có những biểu hiện kì lạ.
Nhưng cũng không sao. Có tổ chức chống đỡ, Eli vẫn có thể đảm bảo 100% công suất.
Đối với việc này, Eli chỉ có thể lắc đầu chịu thua.
Thông thường vào độ tuổi này, có lẽ cậu phải đi học như bao đứa trẻ khác mới đúng. Rất tiếc, nơi này là Z, chẳng có người giáo viên nào đủ gan dạ để tới đây để dạy học cả.
Từ bên ngoài xem ra, đây có vẻ là một công việc giúp người ta có thể kiếm bội tiền.
Nên các cách luyện tập thông thường đối với cậu khá là vô dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt thâm, môi khô, làn da nhợt nhạt, sợ ánh sáng mặt trời. Cậu ấy bắt đầu giống như một tên nghiện.
- Hi vọng con có thể học được thêm nhiều điều khác.
Quanh nơi này, ngoại trừ cha con cậu ra, chẳng có vị hàng xóm nào khác cả.
Chương 5: Ảo ảnh
Bình thường, chủ tiệm và Sky sẽ phụ trách việc sửa chữa. Do bản thân còn quá nhỏ, kiến thức về linh lực cũng không nhiều. Nên đa phần thời gian Sol sẽ phụ trách dọn dẹp, bảo quản và mua bán, miễn cưỡng có thời gian thì cậu cũng qua phụ giúp sửa chữa đôi chút, mặc dù việc này gần với học hơn là giúp.
Ảo ảnh bình thường là vô hại, đôi khi lại có ích.
“Thưa cha, con đi làm.”
Vật liệu linh khí mặc dù có độ bền hơn xa các loại vật liệu khác. Nhưng mà một khi bị hỏng hóc thì chúng cùng chẳng khác gì phế liệu. Nên việc sửa chữa, thay thế linh kiện là luôn cần thiết. Huống hồ, việc làm ăn của các tiệm sửa chữa tại Z đều phụ thuộc vào việc bán lõi linh năng (pin năng lượng) và linh dịch, và các loại trang thiết bị (trong đó có v·ũ k·hí) là chính.
Eli thân thiện cười.
Thông qua nghiên cứu về Eli, Hakase dần hiểu ra một điều. Quái vật đáng sợ hơn so với con người tưởng nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và đôi lúc ảo ảnh lại là sự nguy hiểm chí mạng.
“Sứ mệnh bảo vệ nhân loại, thật là quá nặng nề.” Nhìn đống số liệu thất tao loạn xa xong, hắn nghĩ.
---
Qua 20 năm, linh năng đã thay thế hết toàn bộ các loại năng lượng khác. Tiện dụng, nhanh chóng, dồi dào, thân thiện với môi trường, an toàn. Những đặc điểm này của linh năng đã dư sức khiến nỗ lực phát triển toàn bộ các nguồn năng lượng khác trở thành vô vọng.
Hakase có một thiết bị đến từ tổng bộ nghiên cứu được gọi là máy phát hiện quái vật. Nhưng mà thứ này thực sự chẳng có gì tốt dùng.
Làm việc tại trạm sửa chữa, là ước mơ của bao nhiêu trẻ nhỏ. Được học chữ, được tiếp xúc với các thiết bị linh khí tân tiến, còn có cơ hội trở thành một vị kỹ sư linh năng nữa.
Khác với các ngành nghề khác, trở thành kỹ sư linh khí không chỉ đơn giản là học về linh khí và cách vận hành của nó. Kết hợp những kỹ thuật của những ngành công nghiệp cũ với linh khí của thời đại này để khiến chúng trở trành một ngành công nghiệp hoàn toàn mới. Đó mới là nhiệm vụ của họ.
Tất nhiên do Z chỉ mới thành lập lại được 10 năm, nên những trường hợp đáng tiếc như vậy cũng không xảy ra quá nhiều.
- Cậu có muốn như vậy không?
Đôi mắt này, lúc chập chờn lúc rõ ràng, thêm cái cách mà nó nhìn Sol, cho người ta một cảm giác lạnh xương sống.
- Ngươi có muốn như vậy không?
- Ai?
Eli đã cố gặng hỏi Sol một vài lần. Nhưng mà mỗi lần hỏi thì cậu ấy đều lơ đi. Điều này khiến Cô rất khó chịu, nhưng cuối cùng đành phải bỏ qua. Dù sao có một số chuyện, không nên nói vẫn tốt hơn.
Nhưng mà có một số chuyện cũng không như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có điều là tình thế hiện tại thì bên nhân loại ngày càng bị động.
Nghĩ ngợi lung tung một lát, Hakase cuối cùng lựa chọn tắt đèn đi ngủ. Ngày mai hắn vẫn phải đi làm, thức khuya không có lợi cho sức khỏe.
Kể từ khi Eli xuất hiện, công việc của Sol cũng trở nên ít đi nhiều. Mà thời gian học việc của cậu kể từ đó cũng trở nên dài hơn.
Sáng sáu giờ, trước trạm sửa chữa cơ giới người ái mộ.
Có lẽ Sol cũng không có cơ hội tiếp xúc một nghề nghiệp như vậy đâu. Mãi cho đến khi, một biến cố lớn xuất hiện trong cuộc đời của cậu.
Bất thình lình, có một người phụ nữ da ngăm đen tới chào hỏi cậu.
Mà sol, cũng theo thói quen bắt tay lại với người phụ nữ.
Đặt áo khoác lên cái móc treo cũ kỹ đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào xong, cậu liền xách đồ ăn và đồ linh tinh về phía phòng ngủ của cha cậu.
Vì thế, trở thành một kỹ sư linh khí là vô cùng khó khăn. Nhưng cũng đại biểu cho tiền đồ vô lượng.
- Em nên đi khám đi.
Ánh mặt trời đã lặn khuất, ngày làm việc bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.
Người đàn ông trước mắt cậu chính là ông chủ của trạm sửa chữa, kiêm thầy dạy chữ cho cậu – Hakase. Đừng nhìn bộ dạng to béo của bề ngoài mà vội đánh giá ông ta như một thương nhân. Trên thực tế, Hakase chính là một người thợ máy rất giỏi giang. Trong những năm cùng sống với Hakase, Sol chưa bao giờ thấy có trường hợp nào về máy móc linh năng nào mà Hakase không sửa được.
Ngoài những chuyện như trên, cô còn có thể đọc dữ liệu bộ nhớ mà chỉ cần thông qua việc chạm vào chúng. Điều này làm cô trông rất giống như là một cái máy tính.
Nhìn ở bên kia không có ý kiến Hakase, Sol liền biết những điều mà chị gái này nói đều là sự thật.
Nhìn thấy thần sắc xanh xao Sol, Eli liền đưa ra một lời khuyên.
“Có lẽ là do mình mệt rồi.” Nhìn xung quanh một lần nữa rồi đi ra xác nhận cửa chính đã khóa, Cậu bé tự nhủ.
Không nghiên cứu được, không biết đặc tính, cũng không rõ tập tính, muốn tìm ra được khó lại càng thêm khó.
Ở Z, trẻ con phải trưởng thành rất sớm.
---
- Để vài ngày là khỏi ấy mà.
Đã nửa tháng trôi, kể từ sự kiện đó. Thông qua việc cùng Hakase nghiên cứu cơ thể mỗi đêm. Ừm, không phải là “nghiên cứu” mà là nghiên cứu khoa học. Eli hiện tại đã nắm được tình hình cơ bản về bản thân.
Ngoại trừ bề ngoái có đầy đủ bộ phận như con người ra, Eli có những điều rất đặc trưng. Cô khỏe hơn, nhanh hơn người bình thường. Trong cơ thể của cô là một hệ thống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g giống như của con người, nhưng cũng không hoàn toàn toàn là. Thay vì hít thở không khí, cô hít thở linh khí, và dùng linh dịch thay thế thức ăn để cung cấp năng lượng hoạt động.
- Hàizz!
Theo như Hakase phán đoán, cô cũng không cần thiết phải sử dụng linh dịch để duy trì hoạt động. Nhưng nếu không có linh dịch cung cấp thì cô phải tạm thời lâm vào trại thái “ngủ” trong vòng 10 tiếng mỗi ngày, đồng thời không thể vận động quá mạnh để đảm bảo có thể tiếp tục hoạt động bình thường như con người.
“Đợi ngày mai khi kết thúc bước cuối cùng, tên nhóc này sẽ phải luyện tập chung với Eli.” Hakase đắc ý thầm nghĩ. Đến phải cho tên nhóc tiếp tục huấn luyện rồi.
Cậu bé mỉm cười nhận lấy hộp pizza nóng hổi rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng.
Mặc dù Sol biết, những ân tình của người chủ này cho cậu cho dù có cày hết kiếp này cậu cũng trả không hết.
Như mọi khi ạ, một hộp pizza hải sản.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.