Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Bỏ Chạy Và Nhặt Được (Bảo Vật)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bỏ Chạy Và Nhặt Được (Bảo Vật)


Con Huyết y quỷ kia mặc dù nhìn bằng mắt thường thì nó đang bước đi rất chậm rãi,nhưng chỉ mới được vài giây nó đã đứng ở trước mặt của Hùng.

Việc chạy với tốc độ cao khiến Hùng phải tập trung hít thở không còn nói được lời nào nữa,nhưng sức người làm sao có thể so sánh được với quỷ,chạy được một lúc Hùng cũng đã bắt đầu mệt không thể thở nổi.

Nảy giờ bị t·ấn c·ông bởi hai ông cháu làm cho Hùng nghĩ vì mình đã ở nơi đây vượt qua 12 giờ tối nên mới nguy hiểm như vậy,bây giờ mở điện thoại lên phát hiện vẫn còn chưa đến 12 giờ khiến hắn kinh hoảng không thôi.

"Ta không phải trẻ con,ta sẽ ăn ngươi,con người!!!"

"Tên là ý gì? Tên của ai? Chẳng lẽ là tên của nó?"

Hùng cảm giác khóc không ra nước mắt,áo đỏ lệ quỷ từ khi nào mất giá như vậy hắn hôm nay đã gặp ba con rồi.Dù ông của đứa bé giống như Kim Liên,cũng chỉ là đang thuế biến nhưng chắc chắn cũng không phải dễ bắt gặp.

Đồng hồ lúc này đã chuyển sang mười hai giờ,nhiệt độ trong không khí bắt giảm xuống lạnh lẽo hơn,gió thổi càng lúc càng mạnh hơn khiên cho người ta lạnh nổi da gà.Trong màn đêm tối yên tĩnh,lúc này ở bên trong Phúc An Viên rộng lớn,đang có một người thanh niên chạy nhanh hết sức có thể cùng với những tiếng thở gấp liên tục phát ra.

"Nè em trai bây giờ cũng tối rồi đừng chơi trò rượt bắt nữa được không?"

"Đây chẳng lẽ là cùng một người!!!"

Chương 8: Bỏ Chạy Và Nhặt Được (Bảo Vật)

Nhưng chờ đợi một lúc vẫn không có bị t·ấn c·ông,Hùng nghi ngờ mở mắt ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.Đứa bé trai vẫn đứng cách hắn khoảng mười mét nhưng ánh mắt nó lại không nhìn vào hắn,mà là nhìn xem một cái khung ảnh của n·gười c·hết kế bên Hùng.

Đứa bé kia khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó giống như là vừa bị hắn xúc phạm rất nặng vậy.

"Đây là bùa đòi mạng chứ nơi nào giống bùa hộ mạng!!"

Xung quanh hắn,những ngôi mộ đang có dấu hiệu của sự chấn động giống như có thứ gì đó sắp trồi lên từ bên dưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trần Bình An."

"CMN,là màu đỏ."

"Mình không thể từ bỏ,nếu không mình sẽ trở thành một phần của khu nghĩa trang này."

Có vẻ như giữa Hùng và Kim Liên đã một liên kết nào đó giúp nàng có thể tìm được hắn dù ở đâu,nhưng Hùng không biết liên kết đó là thứ gì.

"Ầm Ầm Ẩm."

Hùng thử thăm dò một chút xem liệu nàng còn muốn ăn hay không,nhưng Kim Liên bỗng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.Cả hai ở chung với nhau lâu như vậy hắn cũng biết,đây chỉ nàng ẩn nấp đi mà thôi,chỉ là không có gương nên hắn không thể thấy.

Hắn nhìn lại một chút khung ảnh mà mình đang cầm,lại nhìn Kim Liên một chút.Không hiểu vì lý do gì mà nàng có vẻ không sợ khung ảnh mà hắn mang theo lắm.

Phần mộ nằm bên phải cách Hùng khoảng 30 mét đã bị phá nát ra làm cho Hùng giật mình sợ hãi nhìn sang.Trong màn đêm tối chỉ một chút ánh sáng đến từ ánh trăng,nhưng Hùng có thể thấy rõ ràng ống tay áo cực kỳ nổi bật từ bàn tay đang đưa lên từ bên dưới mộ kia.

"Không trả lời chắc là đã no rồi,có vẻ như là lúc nên quay về."

Rất nhanh Hùng chạy đi lấy xe lái trở về nhà.

Hùng lấy ra điện thoại kiểm tra giờ một chút phát hiện một điều có chút kinh khủng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nơi quỷ quái này mình sẽ không bao giờ tiến đến một lần nào nữa."

"Cái quỷ gì? Dịch chuyển tức thời sao? Rõ ràng là cách xa nhau như vậy."

Nghĩ đến việc lần trước hắn gặp nguy hiểm gọi lên tên của Kim Liên nàng liền xuất hiện,hắn ngay lập tức cố gắng không cho mình suy nghĩ về cái tên vừa nghe được nữa.Ai mà biết liệu gọi cái tên kia trong đầu thì con quỷ có quay trở lại hay không.

Nó gào thét lên một tiếng rồi bắt đầu tăng tốc chạy nhanh hơn.Cũng may mà Hùng ngay từ nhỏ đã có năng khiếu về thể thao,dù không có luyện tập thêm nhưng sức khỏe vẫn rất tốt còn có thể duy trì khoảng cách được.

Kinh hãi trước phát hiện của mình,Hùng bây giờ đã hiểu vì sao chỉ có những con quỷ bên trong nghĩa trang sợ hãi tấm ảnh này mà Kim Liên thì không.

Hùng chạy lung tung khắp nghĩa trang,nhưng hắn lúc này nghĩ đến đứa trẻ này có thể hiểu và nói chuyện rõ ràng giống như một người sống, liền thử thăm dò một chút.

"Nè em trai đứng lại,anh có thứ này hay lắm,đứng lại đi."

Phúc An Viên mặc dù rộng lớn nhưng cũng không phải không có giới hạn,nhưng Hùng phát hiện mình chạy nảy giờ cũng không thể tìm thấy lối ra.

Thì ra thứ bọn chúng sợ hãi không phải là khung ảnh,là mà con huyết y quỷ đang đứng trước mặt hắn lúc này.Hùng nhớ đến lúc nảy mình còn xem khung ảnh giống như bùa hộ mệnh khiến hắn cảm giác mình thật là ngu.

Con quỷ cứ như vậy tiếp nhận tấm ảnh mà không có bất kỳ hành động nào khác,Hùng lặng lẽ chú ý thấy khuôn mặt của con quỷ này có vẻ rất giống người trong khung hình.

Hắn rõ ràng nhìn thấy rất nhiều ma trơi ở nơi đây,không phải đa phần n·gười c·hết đều trở thành ma trơi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con quỷ cứ như vậy nói lên một cái tên rồi biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy phía xa xa có ánh đèn của xe chạy ngoài đường,Hùng chạy theo hướng đó thoát ra khỏi Phúc An Viên.Quay lại nhìn ngắm một chút nơi này,hắn ngay lập tức cho nơi này đánh lên nhãn dán" cấm vào" giống như khu nhà kiểu Pháp.

Âm thanh rất trầm thấp thì thào giống như có người người đang ghé vào tai hắn nói chuyện vậy.Hùng không kịp suy nghĩ ngay lập tức làm theo lời con quỷ nói,đưa tấm ảnh cho nó.

"Móa,những người được chôn ở nơi đây chẳng lẽ đều thành quỷ hết sao? Vì sao có nhiều tiếng chấn động như vậy?"

"Ngươi vì sao không đến đây,sợ thứ này sao?"

Hắn thấy hôm nay mình tiêu đời rồi,con quỷ này chắc chắn không kém gì nữ quỷ trong căn nhà kiểu Pháp.Dù là có Kim Liên giúp đỡ nhưng chắc chắn cũng phải c·hết.

Nghỉ ngơi một chút,Hùng tò mò nhìn xem tấm "bùa hộ mệnh" mà mình may mắn nhặt được.Trong khung hình là một bức ảnh chụp của một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi nhìn có vẻ gầy yếu,ngoài ra không có bất kỳ thông tin nào khác.

Hùng bắt đầu nảy ra một ý tưởng,hắn nắm chặt khung ảnh chạy về phía của đứa bé trai.Như dự đoán đứa bé ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.

Không để ý đến lời kêu gọi của Hùng,đứa bé càng lúc càng chạy nhanh hơn,hình ảnh kẻ đi săn cùng người bị săn ngay bây giờ đã bị đảo ngược.

"Trả cho ta."

"Chẳng lẽ đây là bảo vật mà mấy người trong hội kẻ săn ma nói sao?"

"Mới chỉ là 11 giờ 59 phút???"

Hùng thích thú rượt theo đứa trẻ,đây là lần đầu quỷ phải sợ hắn mà không phải hắn sợ quỷ khiến cho Hùng có cảm giác rất thỏa mãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hùng bây giờ không phải đang tìm cửa chính,hắn chỉ cần tìm đến phần hàng rào của Phúc An Viên leo qua là được.Nhưng bây giờ chỗ này giống đang bị phóng to ra hơn so với kích thước chân thật của nó rất nhiều.

Nhưng thể lực đã cạn kiệt cũng không cho phép hắn chơi đùa quá lâu,đứa bé trong tầm mắt của Hùng càng chạy càng xa hơn cho đến khi khuất tầm mắt của hắn.

Không chút do dự Hùng quay đầu về phía ngược lại với nơi mà con quỷ áo đỏ đang cố gắng leo lên,hắn dùng hết sức bú sữa mẹ mà bỏ chạy.

Mặc dù vô cùng mệt mỏi nhưng Hùng vẫn cố gắng đi tìm lối ra,đi được một chút bỗng có một âm thanh chấn động cực kỳ mãnh liệt.

Đợt này thì đến lượt con quỷ bơ lấy hắn không đáp lại câu nào,Hùng không có từ bỏ mà vẫn tiếp tục hỏi.

"Nàng này mình chạy đến đâu,cũng có thể tìm đến mình sao? Chẳng lẽ trên người mình có thiết bị định vị?"

"Bây giờ mình nên quay lại tìm Kim Liên,không biết cuộc chiến bên nàng như thể nào rồi."

"Đừng có rượt theo anh nữa,nếu em chịu dừng lại anh sẽ cho kẹo ăn có được không?"

Nghĩ đến Kim Liên,Hùng cũng muốn quay lại trợ giúp nàng,nhưng hắn chợt nhớ lại vì nảy giờ mình chạy lung tung nên không biết đường nào để quay về chỗ cũ.

Tốc độ của hắn dần chậm lại,cảm giá khó thở vì phải chạy với tốc độ cao liên tục làm cho hắn mệt ngã xuống đất.Hùng đã nhắm mắt lại chịu trận,hi vọng duy nhất của hắn bây giờ là Kim Liên mau chóng giải quyết con quỷ kia để đến đây cứu hắn.

Người này thân hình thấp bé chỉ khoảng 1m6,tướng đi có vẻ hơi gù khá giống người lớn tuổi.Nhưng thứ làm cho Hùng không dám chạy tiếp nữa là vì người này mặc trên mình một bộ quần ảo đỏ,mà không phải đỏ bình thường mà là.

Con quỷ đứng trước mặt Hùng cũng không có t·ấn c·ông mà là nhìn chằm chằm vào khung ảnh mà hắn đang cầm.

"Chỗ quỷ quái này chẳng lẽ dài vô hạn hay sao,vì sao chạy hoài không thấy phần cuối chứ."

Kim Liên lúc này đang bận giao đấu không có thời gian để cứu nguy cho Hùng,dù sao đối thủ của nàng cũng một chín một mười với nàng nên không thể phân tâm được.

Hùng cầm lấy khung ảnh từ từ đi về phía của đứa bé,mỗi bước đi của hắn thì đứa trẻ sẽ lùi lại phía sau một bước.

Hùng cũng không có buông lỏng cảnh giác một giây nào ngay từ khi gặp được nó,hắn nhanh chóng phản ứng lại bỏ chạy thật xa.

"Huyết Y!!!!!!!!"

Con quỷ này chăc chăc tìm đến hắn để lấy thứ này,nếu biết trước thì hắn đã ném nó đi từ lâu rồi.

Hùng tự kỷ ngồi cảm ơn một tấm ảnh thờ,trong suy nghĩ của hắn người này phải có gì đó đặc biệt lắm,nếu không vì sao c·hết rồi mà chỉ một tấm ảnh lại làm cho quỷ sợ hãi như vậy.Không thấy xung quanh ma trơi bây giờ đều cố gắng cách xa hắn hết sức có thể sao.

Màu đỏ trên quần áo của nàng đã có chút tăng trưởng có vẻ như là đã thành công nuốt vào con quỷ kia.

Sợ hãi sẽ có chuyện kinh khủng hơn xảy ra,Hùng đem hết sức lực còn lại chạy ra khỏi khu nghĩa trang,nhưng thời gian lúc này đã không còn kịp rồi.

"Nhìn không giống ông của đứa bé lắm,nhưng cũng không quan trọng có thể phù hộ tôi bình an là được.Cảm ơn ông người tôi không biết tên."

Trong lúc Kim Liên đang giao đấu với ông của đứa bé,thì nó cũng không chịu đứng yên mà làm khán giả.Nó lao về phía Hùng với ý đồ t·ấn c·ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cũng may ngồi yên một chỗ khoảng chừng 15 phút sau,Kim Liên cũng đã tìm đến được vị trí của hắn.Trên người nàng chỉ có một chút v·ết t·hương nhẹ,không hổ là ma quỷ khả năng tự chữa lành rất mạnh.

"Nếu không vì sao có thể đuổi được ma quỷ."

"Nàng nếu không còn đói thì chúng ta quay về được chứ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bỏ Chạy Và Nhặt Được (Bảo Vật)