Linh Đạo Nhân Tâm
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Thành Bắc Bình
Bất chợt, một chấm đen ở cuối chân trời hiện dần ra dưới tầm mắt của Dương Hạ. Càng đi tới gần, chấm đen dần lớn dần, cho người ta cảm giác là một con quái vật khổng lồ nằm vắt ngang thiên địa này vậy. Dương Hạ cảm giác trên người như được tăng thêm 12 thành sức lực, bước chân đi như bay về phía trước.
“Vương Thanh Long, linh sư cấp 5, đồ sát 3 sơn trại, bất luận sống c·hết, treo thưởng 5 vạn linh thạch, chọn bảo khố thành chủ 1 món”
Trên bình nguyên mênh mông này lâu lâu mới có thể tìm được một gốc cây hay hồ nước, Dương Hạ đều tận dụng nghỉ ngơi, tiếp tế một bận.
Chữ trên cửa lớn mạnh mẽ hữu lực, bên dưới còn có 2 tên hộ vệ, tuổi chỉ khoảng 17 18, mặc bộ đồng phục màu xanh đậm đứng canh ở cửa.
-Đa tạ quan gia.
“Mạnh Hào, s·át h·ại 5 mạng người, bất luận sống c·hết, treo thưởng 1000 linh thạch”
Không hề có chút khinh thường nào, 1 trong hai người trả lời Dương Hạ, trên mặt còn nở nụ cười thân thiện hướng dẫn hắn làm sao ghi danh. Xem ra cơ chế đào tạo học viên ở đây còn thực sự tốt, khoảng thời gian tiếp theo chắc là dễ chịu hơn với hắn rồi đây.
-Xin hỏi 2 vị đại ca, có phải ở đây thu nhận học viên linh sư đúng không ạ?
Ngoài việc mỗi ngày khi trời sáng thì lên đường, buổi tối tranh thủ thổ nạp rồi nghỉ ngơi, điều đặc biệt nhất với Dương Hạ chính là giấc mơ kỳ lạ kia vẫn không hề ngừng lại.
Dù sao hỏi người khác cũng không chắc lòng người hiểm ác, hắn ở trong mơ không phải vì miếng ăn đi theo người lạ mà bán cả thân mình đấy thôi. Tên lính gác cổng nhìn nhìn hắn, thấy hắn ăn mặc không khác gì khất cái, cũng không kiên nhẫn với hắn làm gì, phất phất tay:
Nghỉ ngơi ăn uống một chút, nước trong ống tre cũng đã hết, từ giờ tới tối nếu như hắn còn không tìm thấy nguồn nước nào thì lại phải chịu khát mất.
-Đúng vậy, đi vào trong rẽ trái tới bàn báo danh, may cho nhóc, chỉ khoảng 1 tháng nữa là năm học mới bắt đầu rồi.
“Bắc Bình Học Đường”
-Quan gia cho hỏi, không biết hiện tại tiểu đệ muốn nhập học vào trường dạy linh sư của thành mình thì tới đâu ạ.
Đứng hai bên cổng thành còn có hai hàng quân binh, đều khoảng 25-35 tuổi, quân trang nghiêm túc, tay ai cũng đều cầm sẵn trường thương, cũng không để ý tới cư dân đi lại, chắc là chỉ khi nào xảy ra chuyện thì mới di động được những tên lính này. Trên bảng trước cổng thành còn dán chi chít thông báo cùng lệnh truy nã, Dương Hạ cũng không khỏi ghé mắt nhìn xem:
“Thẩm Vạn Quân, gian d·â·m g·iết hại 12 người, bất luận sống c·hết, treo thưởng 3000 linh thạch”
Mỗi đêm khi ngủ, hắn lại trải qua nhiều ngày trong vai một đứa trẻ khác, chỉ là hiện tại không còn yên bình sống qua ngày nữa. Trong mơ, hắn bắt đầu b·ị b·ắt phải thay võ phục, hàng ngày phải luyện tập võ thuật, sức khỏe từ sáng đến tối. Cảm giác mỏi nhừ cơ thể trong mơ thật sự rất chân thật, nếu không phải mỗi sáng khi Dương Hạ tỉnh dậy không thấy đau đớn gì thì hắn còn nghĩ chính hắn đang luyện tập thật cũng nên.
Nhìn hắn bây giờ cũng không khác tên khất cái là bao, cả người quần áo lấm leo bụi đất, trên đầu còn quấn 1 cái khan trùm đầu và mặt, chỉ hở ra đôi mắt để chống lại gió bụi khi đi đường.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp tục lên đường, mặt trời lúc này đã tới trên đỉnh đầu hắn rồi, điều này là lý do Dương Hạ phải lấy khăn quấn quanh đầu với cổ. Nắng mùa thu không quá mạnh nhưng phơi mình lâu dưới ánh mặt trời không phải là chuyện tốt.
-Cứ đi thẳng theo đường lớn trung tâm sau khi vào thành, ở phía bên trái.
Lộc cộc, lộc cộc…
Tiếng gỗ gõ lên đường đất đá theo nhịp bước chân đều đều vang lên, 1 tuần nay Dương Hạ đi xuyên qua bình nguyên, cuối cùng cũng tìm thấy một con đường có sẵn để đi hướng về phía Tây Nam. Nếu không ngoài dự đoán của hắn, cứ theo con đường này là sẽ tới được thành Bắc Bình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà từ biểu hiện của những người nơi đây, với đọc qua thông báo ở cổng thành, tiền tệ lưu hành chủ yếu chính là linh thạch. Dù cho Dương Hạ không biết đó là vật gì, nhưng mà có vẻ sẽ liên quan tới tu luyện linh sư, và hơn hết không liên quan tới hắn vì hiện tại chính là một nghèo hai trắng, không xu dính túi. Dương Hạ cũng cứ đi tiếp tới, nhìn cho biết xung quanh cũng không có dừng lại chút nào, hắn vẫn cảm nhận được mình lạc lõng giữa xung quanh đường phố này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi theo cây cầu tiến vào cổng thành, còn treo một cái biển sơn son thếp vàng to lớn “Thành Bắc Bình” lượng người đi lại cũng nhộn nhịp không thôi, ngay phía ngoài thành hắn cũng nhìn thấy nhiều khu nhà dân nho nhỏ không khác nhà cũ của hắn bao nhiêu. Dương Hạ vừa nhìn vừa đánh giá người dân ở đây, thấy ăn vận cũng thống nhất với dân thôn Tây Cát, có chăng là nhìn chất lượng vải vóc quần áo đều tốt hơn nhiều, ngẫu nhiên trên người còn có trang sức lóng lánh.
Chương 17: Thành Bắc Bình (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi bộ gần 1 canh giờ, Dương Hạ còn tưởng con đường này không có điểm cuối, thì lúc này bên trái hắn không còn lầu các hàng quán nữa mà thay vào là một dãy tường dài sơn màu nâu nhạt. Đi thêm một chút, lúc này hắn cuối cùng đã tới được nơi mà hắn cần đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem ra thế giới này cũng không bình yên chút nào, mạng người còn rẻ mạt hơn cả trong ký ức của hắn, g·iết người đồ thôn cũng không phải hiếm lạ.
Theo mỗi bước chân đi tới, thành trì phía trước ngày càng hiện rõ trước mặt hắn. Thành Bắc Bình khi gần chân thành, Dương Hạ cảm giác sự vĩ đại của nó còn hơn cả hắn dự đoán. Chỉ riêng tường thành hắn đoán cũng phải cao tới hơn chục trượng, người thường đừng nói vượt qua, đứng sát nó nhìn còn không thấy đỉnh. Chạy dọc theo tường thành không phải là con hào bình thường mà chính là một con sông chảy trôi cuồn cuộn, Dương Hạ đoán đây là tự nhiên, còn thành thì đắp theo sông mà lên. Tường thành hoàn toàn từ từng khối từng khối đá tảng to bằng một gian nhà chồng lên nhau, màu trắng xám phong hóa qua năm tháng không bao mòn đi được bao nhiêu cả.
Lại nghĩ qua kết cục của cả thôn Tây Cát, không tranh với đời, cuối cùng cũng bị đồ sát không thương tiếc đấy sao, tâm trạng của Dương Hạ không khỏi có chút đi xuống, quay ra hỏi một tên lính:
“Chu Văn Võ, trộm ngân khố phủ thành chủ, bắt sống, treo thưởng 1 vạn linh thạch”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.