Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Dấu Hôn
Lời tác giả:
Cô vui vẻ chia sẻ tin vui với anh, chỉ nhận lại hai chữ đơn giản:
Khó mà tin được một người đàn ông có thể vác cuốc lật cả ruộng khoai, giờ lại run rẩy trước cuộc gọi video đơn giản của cô. Sự tương phản này thật… không thể đáng yêu hơn!
Với quê hương, Lâm Tư Dật luôn cống hiến hết mình không tính toán.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Tư Dật cúi xuống đếm số múi cơ bụng của mình.
Dù chỉ qua video, nhưng anh lúc ngủ trông thật vô hại, khiến cô chỉ muốn vươn tay chạm vào. Nhưng khoảng cách quá xa, chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.
Những giây đầu, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau một cách say đắm.
Chu Lai vội hét lên: “Bật đèn lên anh! Em không nhìn thấy gì hết!”
Chu Lai: “Chào buổi sáng nè, em ngủ thêm chút nữa, buồn ngủ quá.”
“Tiếp tục… với em.” Nụ cười ngượng ngùng của chàng trai 26 tuổi bỗng trong sáng như cậu học trò.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Tốt quá.”
Bà ngoại thích nhìn cháu ăn, nhưng luôn thắc mắc: “Sao cứ ăn hoài mà không mập vậy hả cháu?”
“Vậy anh muốn đi ngủ hay tiếp tục video với em?”
Chu Lai: “Vậy à? Lần này về em sẽ đếm lại cho kỹ nhé~”
Lâm Tư Dật không muốn làm phiền cô thêm. Anh đặt điện thoại xuống, đứng trước hai hàng cây anh đào trước nhà vươn vai nhẹ nhàng.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, nở nụ cười tươi rói khi hình ảnh anh hiện lên.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Nhưng mà…”
Không thể không nhìn rõ mặt anh được!
Trùng hợp thay, vừa lúc cô định nhắn tin cho anh, tin nhắn từ Lâm Tư Dật đã đến trước. Đúng như anh nói, anh sẽ tìm cô muộn một chút.
Nhìn anh từ góc độ này, Chu Lai phát hiện một Lâm Tư Dật hoàn toàn khác. Nhưng vẫn cuốn hút đến lạ kỳ.
Chu Lai ngơ ngác: “Được cái gì cơ?”
Đây là lần đầu Chu Lai tung ra sản phẩm dành cho cặp đôi nhưng hiệu ứng nhận được vượt xa mong đợi. Chỉ vài giây sau khi đã có 5000 bộ được đặt cho lần đầu tiên mở bán, toàn bộ sản phẩm đã cháy hàng.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Nhìn thế nào?”
“Anh vừa ngáp.”
Anh giống ông ngoại, chính xác hơn là giống mẹ. Ông ngoại cao gầy, gần 1m8, ngày xưa bị dân làng gọi là “cây sào”.
Chu Lai chọn một bình luận để trả lời một cách ngọt ngào: “Anh ấy không phải người mẫu chuyên nghiệp đâu, chỉ là bị em kéo vào cứu cánh thôi~”
“Dám nói không?”
Lâm Tư Dật đành bật đèn lại một cách vâng lời.
“Em cứ thử một lần là biết.”
Bà ngoại đã dọn sẵn bữa sáng toàn món anh thích: bánh bao tự làm, sữa đậu nành thơm ngon…
8 giờ sáng, sau khi làm xong việc về ăn sáng, anh lập tức kiểm tra điện thoại và thấy tin nhắn hồi âm từ Chu Lai.
“360 độ không góc c·h·ế·t” là cụm từ chắc chắn được sinh ra để dành cho anh.
Khác với khi nhắn tin, Lâm Tư Dật có vẻ e dè hơn, vẻ mặt lạnh lùng khó đoán. Cô nhận ra anh không phải người ít nói, chỉ là luôn giữ khoảng cách nhất định khi ở bên cô.
Chu Lai: “Sao vậy? Anh đang bận à?”
Chu Lai ôm bụng cười sảng khoái, lăn qua lăn lại trên giường. Cô bị sự thành thật đáng yêu của Lâm Tư Dật “đánh gục” hoàn toàn!
Lâm Ngoan Ngoãn: “Đợi anh một chút được không?”
Lâm Tư Dật đang ngồi trước bàn làm việc, khoác chiếc áo sơ mi kẻ xám giản dị. Mái tóc còn hơi ẩm sau khi tắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét góc cạnh của anh càng thêm nổi bật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng sau câu nói của Lâm Tư Dật, Chu Lai bỗng cũng thấy tim mình hồi hộp. Khi gọi video cho Phương Tinh, cô có thể mặt mộc. Nhưng với anh, cô muốn giữ hình ảnh đẹp nhất.
“Lâm Tư Dật, anh lại dụ dỗ em à?”
“Đương nhiên là chưa đủ!”
Lâm Tư Dật khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền hiện lên: “Ai nhận ra vậy?”
***
Chu Lai cố tình không lên tiếng, tò mò muốn biết anh sẽ nói gì trước.
Tám múi, không phải sáu.
Vừa chạm đầu vào gối, cơn buồn ngủ ập đến như sóng cuốn. Hôm nay anh thực sự làm việc quần quật suốt ngày dài, gần 3 tấn khoai lang trên mảnh ruộng rộng một mẫu gần như được anh một mình gánh về bằng đôi quang gánh.
“Ừ.” Miễn là cô không chán, anh sẵn sàng cho cô nhìn cả đêm.
Dù mệt lả, anh vẫn cố gắng tỉnh táo trò chuyện cùng cô. Anh nhận ra cô đang rất hào hứng.
Trong khung hình, Chu Lai hiện lên với gương mặt mộc mạc, không một chút son phấn, y hệt thời còn đi học. Chiếc băng đô tai thỏ khiến cô trông như thiếu nữ mười tám, hàng lông mày thanh tú cùng vầng trán cao đầy đặn chẳng cần tóc mái che chắn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!
99% làn da trắng nõn của Lâm Tư Dật được di truyền từ bà.
Học nông nghiệp chẳng có gì xấu hổ. Thần tượng lớn nhất của Lâm Tư Dật chính là Viện sĩ Viên Long Bình. Mỗi lần xem được tin tức về cụ trên mạng xã hội, anh đều không cầm được nước mắt.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Ừ.”
Nhưng ở quê, ông bà ngoại của Lâm Tư Dật đã lên giường từ lâu, còn anh cũng vừa vệ sinh cá nhân xong.
Học tập và lao động là hai hình thức vận động thể lực hoàn toàn khác biệt. Cái trước đòi hỏi vận dụng trí não nhiều, thường dẫn đến mất ngủ.
Dần dà, cơn buồn ngủ cũng kéo đến với Chu Lai. Cô nằm nghiêng, đặt điện thoại trước mặt, nhắm mắt lại và thiếp đi lúc nào không hay.
Chu Lai không hiểu tại sao anh lại dè dặt như vậy, nhưng cũng chẳng buồn phân tích sâu xa. Ai cũng có bí mật riêng, huống chi là một thiên tài luôn suy nghĩ thấu đáo như anh.
Lâm Tư Dật khẽ hắng giọng, uống ngụm nước rồi mới lên tiếng: “Được chưa em?”
Vốn không phải người hay ngủ gật, vậy mà lại ngủ quên trước mặt cô, thật xấu hổ.
Cường độ lao động chân tay này, những người trẻ thời hiện đại chắc khó có thể tưởng tượng nổi. Ông ngoại nhìn thấy cũng xót xa không thôi, liên tục dặn dò anh làm từ từ, đừng vội.
Không chỉ dừng lại ở lý thuyết, anh còn đưa giống cây thí nghiệm lên trồng thực tế trên núi, giờ đây đã bắt đầu cho thấy thành quả đáng khích lệ.
Nhưng Chu Lai có thể tưởng tượng, một người nguyên tắc như Lâm Tư Dật chắc không có thói quen trì hoãn. Cô từng thấy thời gian biểu anh dán trên tường ký túc xá, mọi thứ được sắp xếp khoa học từ sáng đến tối.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Được.”
“Hai tháng rồi chưa ra nắng, suốt ngày trong phòng thí nghiệm.”
Đã từng chứng kiến sự phồn hoa của đô thị, hiểu rõ luật “cá lớn nuốt cá bé”, nhưng chính mảnh đất quê hương này mới thường mang lại cho anh sự an ủi sâu sắc.
Bà ngoại thì trắng trẻo mũm mĩm, giống như bà tiên trong tranh dân gian.
Thậm chí, có người còn nhận ra đó chính là Lâm Tư Dật.
Ôi trời…
5 giờ 31 phút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái đêm giao thừa ấy… Chu Lai đếm sai rồi.
Chưa kịp đợi lâu, màn hình điện thoại hiện thông báo: Lâm Tư Dật đang yêu cầu gọi video.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Chào buổi sáng.”
Tối nay, House Laura bất ngờ lọt top 3 trang phục đôi bán chạy nhất. Chu Lai thật lòng muốn cảm ơn Lâm Tư Dật vì nhờ có anh mà bộ ảnh trước có thể hoàn thành trong thời điểm mua sắm Tết. Công lao của anh thực sự không hề nhỏ.
Thật là phấn khích!
Từ khi kinh doanh thương mại điện tử, cô đã lâu lắm rồi không đi ngủ sớm như thế. Không phải không muốn, mà vì hiếm khi có thời gian rảnh buổi tối sau một ngày bận rộn, nên cứ cố thức thêm chút nữa.
Chu Lai gần như lập tức hiểu ý anh. Dù chỉ trò chuyện qua tin nhắn, cô như có thể thấy được ánh mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu của anh.
Chu Lai hỏi với giọng ngạc nhiên.
“Ừ.”
Sáng hôm sau
Chu Lai bật dậy khỏi giường, chạy “thình thịch” đến trước gương kiểm tra. Dù đã tẩy trang, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng vẫn mịn màng như nhung. Bộ đồ ngủ hồng phấn cùng chiếc băng đô tai thỏ trông khá dễ thương, đủ tự tin để gặp mặt.
Đúng vậy, đúng là cứu cánh thật. Đó là một ý tưởng mà cô bỗng dưng nghĩ ra.
“…Không có.” Anh thật sự không cố ý.
“Xem… đã đủ chưa?”
Cô định “chiếm dụng” thời gian của anh cả tối nay, sao nỡ cúp máy sớm?
Thấy Chu Lai đột ngột im lặng, Lâm Tư Dật vô thức nhướng lông mày, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều như muốn hỏi: Sao không nói nữa?
“Mọi người đang hỏi thăm anh dưới Weibo em đấy! Anh không biết mình nổi tiếng cỡ nào đâu, còn hơn cả em nữa!” Chu Lai nằm nghiêng trên giường, miệng cười tươi rói, “Thực ra có người nhận ra anh rồi đấy, anh có tin không?”
Lâm Ngoan Ngoãn: “Anh… hơi căng thẳng.”
Chu Lai cảm thấy từng tế bào trong cơ thể như bùng cháy. Giá mà anh đang ở Đại học Z, cô nhất định sẽ lao đến ngay lập tức.
Có vẻ người này từng là sinh viên Đại học Z, đã từng gặp và biết đến danh tiếng của Lâm Tư Dật.
Thí nghiệm cần thực hành, suy đoán mãi cũng không bằng một lần trải nghiệm thực tế.
Chu Lai: “Gọi video nha~”
Lâm Tư Dật ngoan ngoãn tắt đèn, hướng về phía giường.
Đến giờ này, Chu Lai vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc khi hai người chụp bộ ảnh. Càng thấy Lâm Tư Dật ngại ngùng, cô lại càng hào hứng. Cô đúng là một “kẻ xấu” chính hiệu!
Chu Lai trả lời dứt khoát.
Chu Lai thậm chí còn mong chờ Lâm Tư Dật sẽ đảo khách thành chủ, thể hiện khí chất lạnh lùng vốn ẩn giấu sau vẻ ngoài ngoan hiền ấy.
Tiểu thư Tiểu Lương đa cảm bình luận: “Trời ơi! Hóa ra là nam thần Lâm Tư Dật!”
Ngay lập tức, nhiều người tò mò hỏi lại: “Nam thần Lâm Tư Dật là ai vậy?”
Giọng anh lúc này dịu dàng đến khó tin, pha lẫn âm thanh trầm ấm đặc trưng, khiến tim Chu Lai như muốn ngừng đập. Cô nổi hết cả da gà.
Những đường nét cơ bắp trên cơ thể anh hình thành từ nhỏ. Ở cái tuổi này, anh có cả khoảng năng lượng dồi dào cần giải phóng. Thuở bé trèo cây, tắm sông, lớn lên lại giúp ông bà làm ruộng, việc gì cũng xung phong.
Chu Lai chờ một lúc không thấy anh nói tiếp, sốt ruột hỏi: “Nhưng mà sao?”
“Sao anh trắng thế?”
Tối đó, đứng trước gương, Lâm Tư Dật vén áo lên xem vết thương ở bụng. Vết bầm tím do quang gánh đập vào ban ngày. Anh thử chạm vào, không đau lắm, có lẽ không cần bôi thuốc.
Đây là kết quả khiến tất cả đều vui mừng.
Để điện thoại sạc ở nhà, anh lại vác sọt ra đồng từ sáng sớm.
Chu Lai mỉm cười ngọt ngào, chỉ đạo: “Vậy anh lên giường đi, vừa video vừa chờ buồn ngủ nhé?”
6 giờ 11 phút
Chu Lai: “Chưa đâu!”
Điều khiến Chu Lai bất ngờ hơn cả là có người tỏ ra tò mò về nam người mẫu trong bộ ảnh, thậm chí còn khen ngợi vẻ đẹp trai xuất sắc của anh!
Bà ngoại tỏ ra thông cảm, chỉ dặn dò: “Nhớ cân bằng công việc với nghỉ ngơi, đừng để kiệt sức nhé.”
“Bà ơi, vài ngày nữa cháu phải về trường một chuyến.”
Thuở nhỏ, ước mơ lớn nhất của anh là trở thành quân nhân. Nhưng khi biết ông bà già yếu cần người chăm sóc, anh đã không do dự chọn học nông nghiệp.
Nhưng Lâm Tư Dật có chút gấp gáp trong lòng. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành hết công việc, để trước Tết có thể quay lại thành phố H thêm lần nữa. Để chính thức xác định mối quan hệ mập mờ này với Chu Lai.
Lâm Tư Dật đã dậy từ lúc nào. Anh nhớ mình đã vô tình ngủ quên trong cuộc gọi video với Chu Lai tối qua, cảm thấy có lỗi vô cùng.
Người già luôn muốn cháu mình mập mạp khỏe mạnh, nhưng Lâm Tư Dật chỉ có da bọc xương.
Chu Lai thức dậy khá sớm, chưa đến 6 giờ. Cô chạm vào điện thoại không phản ứng, vội vàng mang đi sạc.
Trái tim Chu Lai lại một lần nữa rung động mạnh mẽ. Cô thật sự nghi ngờ liệu Lâm Tư Dật có phải đã từng yêu đương không. Sao mỗi câu trả lời của anh đều khiến cô “tim đập loạn nhịp” như thế này?
Chu Lai bỗng nghịch ngợm: “Vậy nếu em để lại dấu hôn trên người anh, có phải sẽ rất rõ không?”
Đây không phải là sự trốn chạy, chỉ là góc nhìn khác biệt. Mỗi người có cách sống riêng.
Sáng nay, Lâm Tư Dật dậy từ lúc trời chưa sáng, trưa chỉ chợp mắt nửa tiếng. Sau một ngày làm việc cật lực, giờ đây anh mới cảm nhận được chút mệt mỏi.
Khi làm việc nặng, Lâm Tư Dật có thể ăn một lúc 10 cái bánh bao, không hề nói quá. Nghe nói ông ngoại ngày trẻ còn ăn được 15 cái to bằng nắm tay.
Ôi trời, chẳng phải anh đang cho phép cô muốn làm gì thì làm sao?
Ai có thể kháng cự nổi một người đàn ông như thế này?
Chu Lai: “Lần sau studio ra mẫu mới, em có thể mời anh chụp cùng được không?”
Lâm Ngoan Ngoãn: “Em ngủ chưa?”
Chương 27: Dấu Hôn
Trời ạ! Anh tưởng cô gọi video chỉ để ngắm anh một lúc sao?
Mẹ Lâm Tư Dật thừa hưởng chiều cao của ông, bà cao 1m71.
Còn anh thì vượt xa lên tới 1m88. Nhưng nhờ tỷ lệ cơ thể cân đối nên trông không quá khổ.
Bà ngạc nhiên, thoáng chút thất vọng: “Không phải nói trước Tết không đi nữa sao?”
Lâm Ngoan Ngoãn: “Nhưng mà… em phải chuyên nghiệp hơn.”
Ngôi làng hiếm hoi có được một nhân tài như thế, Lâm Tư Dật được cả làng xem như báu vật. Nhất là ông bà ngoại – người đã nâng niu cháu trai trong lòng bàn tay từ thuở ấu thơ.
Khách hàng liên tục gửi tin nhắn, bình luận dưới bài đăng, háo hức hỏi về đợt mở bán tiếp theo. Ban đầu, Chu Lai cẩn thận ước tính doanh số nên không dám sản xuất quá nhiều. Trước làn sóng đặt hàng ùn ùn khiến đội ngũ chăm sóc khách hàng “ngập đầu”, cô vội vàng liên hệ nhà máy để ước tính thời gian sản xuất lô mới.
Qua màn hình, Chu Lai thấy rõ đôi mắt anh đang hơi đỏ. Trái tim cô chợt mềm lại: “Sao mắt anh đỏ thế?”
Vừa mở máy đã thấy tin nhắn từ Lâm Tư Dật.
Mới 10 giờ tối, Chu Lai chưa bao giờ ngủ sớm thế này. Đây mới chính là lúc cô bắt đầu “sống về đêm”: rửa mặt dưỡng da, cuộn mình trên giường xem phim, đọc tiểu thuyết, đến tận khuya mới chịu chợp mắt.
Mấy ngày nay, cán bộ thôn liên tục ghé nhà họ Lâm để tham vấn ý kiến của anh về vấn đề cây ăn trái.
“Anh trả lời đi mà?” Cô thúc giục một cách dễ thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm ấy, trang Weibo chính thức của House Laura tung ra bộ sưu tập trang phục đôi cho mùa xuân, ngay lập tức khiến cư dân mạng “phát sốt”. Những bức ảnh vừa đăng tải đã nhận được hàng ngàn lượt thả tim và bình luận, vượt xa mọi kỳ vọng.
Ba năm trước, Lâm Tư Dật đã viết một bản kế hoạch chi tiết kêu gọi phát triển nông nghiệp xanh, nông nghiệp khoa học cho quê hương.
Chu Lai mê mẩn nhìn anh qua màn hình, thực sự muốn chạy ngay đến chỗ anh trong đêm nay.
Lâm Ngoan Ngoãn: “Em muốn thế nào cũng được.”
Tiểu thư Tiểu Lương đa cảm trả lời: “Thiên tài của khoa Nông nghiệp đấy. Ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tư Dật chưa bao giờ chú ý đến vóc dáng. Công việc đồng áng với những chuyến gánh hàng, cuốc đất đã rèn cho anh thân hình săn chắc tự nhiên, không cần đến phòng tập thể hình.
Cô nháy mắt đầy ẩn ý, như lời mời gọi ngầm.
Lâm Tư Dật xoa xoa mũi, lần đầu cảm thấy có lỗi với gia đình: “Kế hoạch có chút thay đổi ạ.”
Chu Lai: “Bây giờ em có thể nhìn thấy anh không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Lai chứng kiến Lâm Tư Dật chìm vào giấc ngủ, không nỡ làm phiền, chỉ đắm đuối nhìn khuôn mặt của anh.
Không biết sự xuất hiện bất ngờ của cô có làm đảo lộn mọi kế hoạch của anh không?
Bây giờ, anh hẳn không còn e thẹn như trước nữa. Ít nhất, anh đã biết đáp lại nụ hôn của cô một cách chủ động rồi.
Chu Lai cố tình trêu chọc: “Nếu em không chuyên nghiệp thì sao?”
Nhưng trong lúc kiểm tra, anh bỗng để ý đến cơ bụng của mình.
“Một chút.”
Da anh không phải là không bao giờ sạm, chỉ là làn da anh nhả nắng rất nhanh. Dù hè có đen nhẻm, đông đến lại trắng hồng như gái đôi mươi.
Lâm Tư Dật im lặng. Chiếc lưỡi hồng hào lướt nhẹ qua môi, khiến đôi môi ẩm ướt càng thêm quyến rũ.
“Buồn ngủ rồi à?”
Cuối cùng không biết ai là người tắt máy trước.
Càng nghĩ về những phút giây ấy, lòng cô càng xao xuyến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.