Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Lấy Chồng Bạc Tỷ

Mộc Thất Thất

Chương 393: G·i·ế·t người diệt khẩu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: G·i·ế·t người diệt khẩu


Mấy năm trước, Thẩm Văn Tuyên dùng thuốc đầu độc Giang Nhung, thuốc đó là thuốc quân đội nước A dùng để đối phó gián điệp.

Đây là loại thuốc quan trọng của quân đội nước A, Thẩm Văn Tuyên có thể hết lần này tới lần khác lấy được, chứng minh quân đội nước A là đồng minh của ông ấy.

Ông nội đã nằm trong tay Chiến Niệm Bắc, Chiến Niệm Bắc muốn giải quyết ông thì không thiếu cách, anh ta đâu nhất thiết phải dùng cách này.

Vì Trần Tiểu Bích vẫn đang đứng sau nhìn, nghi ngờ anh là hung thủ g·i·ế·t Thẩm Văn Tuyên, nên anh bắt buộc phải tra ra chân tướng, cho Trần Tiểu Bích một câu trả lời.

Quân khu Giang Bắc là địa bàn của Chiến Niệm Bắc anh, cư nhiên có người g·i·ế·t người trên địa bàn anh, vả lại còn làm việc sạch sẽ, gan này cũng to lắm.

Đội hình sự ở hiện trường điều tra từng chi tiết nhưng vẫn không phát hiện bất cứ manh mối nào.

“Anh rể, anh về trước đi.Cô nhóc này muốn ở đây thì cứ để cô ở lại đây.” Dứt lời, Chiến Niệm Bắc đưa tay ra lệnh cấp dưới: “Hai gười các ngươi đứng đây canh giữ. Phong toả hiện trường, bất kể ai cũng không được đến gần.Hễ có ai khả nghi đến gần thì bắt lại hết cho tôi.”

Trần Tiểu Bích trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu nói rồi, chưa có tin tức, cháu không đi đâu hết.”

“Đi xem camera tìm manh mối.” Chiến Niệm Bắc vừa đi vừa nói, bộ dáng không quan tâm cô có đi theo không.

G·i·ế·t Thẩm Văn Tuyên diệt khảu?

Thấy Trần Tiểu Bích ngây ngốc không lên tiếng, ba Trần lo lắng hỏi: “Tiểu Bích, con có nghe ba nói gì với con không?”

Bị trói ở đây trong thời gian lâu như vậy, cảm xúc của Trần Tiểu Bích đã ổn định lại, ổn định rồi cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nghe xem camera tìm manh mối, Trần Tiểu Bích vội vàng đi theo, bám theo người Chiến Niệm Bắc, anh đi đâu, cô đi theo đó.

Lần này, Thẩm Văn Tuyên dùng thuốc đầu độc anh, loại thuốc độc HDR này cũng là của quân đội nước A.

Chiến Niệm Bắc nhíu nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Gọi toàn bộ người canh gác hôm nay ra, điều tra từng người một, không được bỏ sót manh mối nào.”

Trải qua khám nghiệm ban đầu, pháp y chuyển thi thể Thẩm Văn Tuyên về để tiến hành khám nghiệm thi thể.

Trong đầu Trần Việt cứ lặp đi lặp lại vấn đề đó.

Biết rõ Thẩm Văn Tuyên trước sau sẽ bị xử c·h·ế·t, những người bị ông ấy hại thê thảm muốn báo thù đi nữa cũng không cần tốn nhiều công sức đi g·i·ế·t một người trước sau sẽ bị xử c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Trần Tiểu Bích đang nhìn Chiến Niệm Bắc, ánh mắt anh cũng trùng hợp nhìn cô, anh nói: “Có thể nói người c·h·ế·t là quan trọng nhất. Thẩm Văn Tuyên đã c·h·ế·t rồi, đợi sau khi bên pháp y điều tra ra nguyên nhân thật sự cái c·h·ế·t, cậu sẽ mang ông ấy giao lại cho cháu.”

Bên Chiến Niệm Bắc đã loại trừ khả năng Thẩm Văn Tuyên tự sát và c·h·ế·t ngoài ý muốn, khẳng định ông ấy là bị g·i·ế·t.

Muốn báo thù ư, Trần Tiểu Bích chưa từng nghĩ đến.Cô là cháu gái ông, cô có quyền được biết chân tướng.

Hoặc là, ông ấy làm việc theo lệnh của người đó.

Tự sát, Chiến Niệm Bắc đã loại trừ khả năng đó, không lẽ đơn giản là ngoài ý muốn? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Tiểu Bích ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp mắt biểu lộ ý để ba Trần giúp cô tháo băng dính trên miệng cô.

Tin tức Thẩm Văn Tuyên bị g·i·ế·t rất nhanh được truyền đến tai Trần Việt.

Vậy thì chì còn một khả năng duy nhất, là có người g·i·ế·t Thẩm Văn Tuyên diệt khẩu.

Cô hiểu rõ tính cách của Chiến Niệm Bắc, nếu là anh làm thì trước giờ anh không bao giờ trốn tránh trách nhiệm; không phải do anh làm thì đương nhiên anh không nhận.

“Tiểu Bích, chuyện xảy ra quá đột ngột. Cậu út của con cũng không dự liệu chuyện này”. Ba Trần vừa tháo dây cho Trần Tiểu Bích vừa nói.

Trần Tiểu Bích lại bị anh ta làm cho tức nghiến răng, đùng đùng nói: “Là một người cháu của ông nội, cháu muốn biết nguyên nhân ông ấy c·h·ế·t chẳng lẽ lại sai sao?”

Dặn dò cấp dưới xong, Chiến Niệm Bắc nhìn Trần Tiểu Bích lần nữa, nói: “Còn không đi?”

Chiến Niệm Bắc hừ một tiếng, nói: “Cháu muốn biết nguyên nhân cái c·h·ế·t của ông ấy để làm gì? Có phải muốn trả thù cho ông ấy không?Cháu đừng quên người ông này của cháu là tội lớn tày trời.”

Theo lý mà nói Thẩm Văn Tuyên bị giam ở quân khu Giang Bắc cho dù có cánh cũng khó thoát.

Thẩm Văn Tuyên là c·h·ế·t trên địa bàn anh, không cần biết Thẩm Văn Tuyên c·h·ế·t như thế nào, anh nhất định phải tìm ra chân tướng, tuyệt đối không để chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Nay Thẩm Văn Tuyên bị bắt, lo sợ bị lộ thân phận nên g·i·ế·t người diệt khẩu, xác suất này lớn hơn.

Thẩm Văn Tuyên là người thân duy nhất cùng chung huyết thống với Trần Tiểu Bích, đem thi thể Thẩm Văn Tuyên giao cho cô để cô an táng, coi như để cô làm tròn đạo hiếu với ông nội.

Tính cách của Chiến Niệm Bắc vừa chính vừa tà, trước giờ chỉ có anh ức h**p người khác, thật sự không có mấy người gan lớn dám chọc anh.

Không tìm được manh mối bị g·i·ế·t, vậy thì có khả năng tự sát hoặc c·h·ế·t ngoài ý muốn.

Nhìn hai người lại gần như muốn cãi nhau, ba Trần nhanh chóng chen vào nói: “Tiểu Bích, chúng ta về đợi tin tức.: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba, con hiểu rồi.” Cuối cùng cô cũng được tự do, Trần Tiểu Bích quay đầu nhìn Chiến Niệm Bắc, nhưng lần này ánh mắt cô nhìn anh không giống như lúc nãy.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ đến lúc Thẩm Văn Tuyên có đầu độc thuốc hai lần.

Người phụ trách tiến lên hai bước, hành lễ với Chiến Niệm Bắc để báo cáo: “Quân trưởng, ở phòng giam Thẩm Văn Tuyên bị hại không tìm được bất cứ manh mối nào liên quan tới việc bị g·i·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba, ba về trước đi. Con muốn ở đây đợi tin tức.” Trần Tiểu Bích muốn ở đây đợi tin tức, khi nào chưa biết được nguyên nhân cái c·h·ế·t thì cô tuyệt đối không đi.

Ba Trần không muốn Trần Việt lo lắng, từ quân khu Giang Bắc về nửa chữ cũng không nhắc tới liền về nhà chăm sóc mẹ Trần.

Chiến Niệm Bắc cho người đem hết các đoạn phim ở trại giam ra điều tra, điều kỳ lạ là nhiều camera xung quanh phòng giam Thẩm Văn Tuyên đều bị hư, bỏ sót tin tức quang trọng hôm nay.

“Nếu như tra ra được nguyên nhân cái c·h·ế·t của ông ấy thì phiền cậu nói với cháu một tiếng.” Trần Tiểu Bích nhìn Chiến Niệm Bắc lớn tiếng nói.

Chương 393: G·i·ế·t người diệt khẩu

Cũng may không chảy nhiều máu, nếu để lâu tên khốn Chiến Niệm Bắc này đã sớm mất máu nhiều mà c·h·ế·t rồi.

Tin tức này là Lục Diên nói anh nghe, khi biết tin Trần Việt nhắm mắt suy nghĩ.

Ánh mắt cô rơi trên mu bàn tay anh do cô dùng hết sức cắn, bởi vì chưa kịp xử lý vết thương nên vẫn đang chảy máu.

Thẩm Văn Tuyên c·h·ế·t quá đột ngột, nguyên nhân cái c·h·ế·t lại kỳ quặc, thoạt nhìn là chịu kích động mà c·h·ế·t, nhưng pháp y vẫn phải dựa nào chứng cứ.

Những cái camera quan trọng để bị hư, như vậy có thể gián tiếp khẳng định Thẩm Văn Tuyên không phải tự sát, cũng không phải c·h·ế·t ngoài ý muốn, chắc chắn là anh ta g·i·ế·t.

“Con xem, ba quên mất.” Ba Trần nhanh tay tháo băng dính trên miệng Trần Tiểu Bích, dặn dò cô: “Tiểu Bích, lời ba nói với con, con phải nhớ rõ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: G·i·ế·t người diệt khẩu