Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Lấy Chồng Bạc Tỷ

Mộc Thất Thất

Chương 347: Có chuyển biến lớn hay không

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 347: Có chuyển biến lớn hay không


Cô nói: “Phần ghi âm này ở bên trong phim âm bản chiếc nhẫn em giao cho anh trước đó, bởi vì thời gian dài nên âm sắc không được rõ ràng, có một ít không trọn vẹn.”

Từ lâu loại ý nghĩ này đã ăn sâu vào trong tâm trí Trần Việt, nhưng hôm nay Giang Nhung lại đưa ra một khả năng khác.

“Tính tình xảy ra biến đổi lớn.”

Giang Nhung thấy Trần Việt hạ quyết tâm nên không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa, cô lập tức đi lấy máy ghi âm giao cho Trần Việt.

Lúc mẹ anh sinh anh bởi vì sinh khó mà thân thể không được khỏe, ba anh đã dồn tất cả tinh lực để chăm sóc mẹ, nên tự nhiên anh biến thành người bị bỏ rơi.

Trần Việt bị chính ý nghĩ trong đầu mình làm cho khiếp sợ.

Nếu giao vật này ra, Trần Việt sẽ mất đi người thân đã từng là quan trọng nhất.

Giang Nhung gật gật đầu:

Không phải là không có khả năng này mà là anh không muốn tin tưởng người yêu thương, dạy anh làm người nhà họ Trần như thế nào đã bị người khác lặng lẽ thay thế.

“Trần Việt, lúc nhỏ ai là người yêu anh nhất trong nhà.”

Bây giờ ông nội đã không phải là ông nội ruột của Trần Việt, nên anh sẽ không đau lòng, có lẽ lúc trước hạ độc đã là thủ đoạn nhẹ nhất của lão già giả mạo kia rồi.

“Làm sao vậy.”

“Giang Nhung, có phải em đã biết một số chuyện anh không biết đúng không.”

Chương 347: Có chuyển biến lớn hay không

Tuy Trần Việt đã trả lời vấn đề nhưng anh vẫn không nghĩ ra tại sao Giang Nhung lại hỏi như vậy.

“Nếu như không phải ông nội ruột của anh? Làm sao có khả năng không phải là ông nội ruột của anh chứ.”

“Ông nội anh.”

Giang Nhung nghe được đáp án này không khỏi có phần thất vọng.

“Trần Việt, nếu như, em nói là nếu như nhé...”

Có lẽ thái độ của ông nội đối với anh có chuyển biến, cũng không phải xuất phát từ yêu mến, mà là vì ông nội không phải ông nội trước đây...

Khi còn bé, ông nội thường nói với anh một câu… đàn ông nhà họ Trần phải đầu đội trời chân đạp đất, phải yêu vợ thương con, chỉ khi bảo vệ cẩn thận một phương trời đất trong lòng, mới có thể chinh phục vũ trụ mênh mông.

Bây giờ ông cụ Trần là uy h**p lớn nhất ẩn nấp ở bên cạnh Trần Việt, cô không thể trơ mắt nhìn nguy hiểm tồn tại bên cạnh anh, mà không thông báo cho anh biết, để anh ở trong vòng xoáy nguy hiểm.

Khi đó Tiểu Bích đột nhiên xuất hiện, mà ba mẹ Tiểu Bích lại là người quan trọng nhất của “ông nội”...

Cái giả thiết này của Giang Nhung quá vô lý, mày kiếm của Trần Việt nhíu lại một cái, nhưng vẫn chăm chú hồi tưởng lại.

Nói đến người yêu mình nhất trong nhà, người thứ nhất Trần Việt nghĩ tới là ông nội của anh.

“Vậy trước đó ông Trần có xảy ra... Chuyện kỳ quái gì không.”

Cô hỏi vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận từng li từng tí, không khó để nhìn ra sự lo lắng và do dự trong mắt cô.

Giang Nhung cứ hoảng loạn như thế cho tới tận đêm khuya, mới bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện hôm nay nói với Hứa Huệ Nhi liên quan đến thân phận thực sự của ông cụ Trần.

Nhưng Trần Việt nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì.

“Hình như không có thay đổi gì quá lớn.”

“Trần Việt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em sẽ ở bên cạnh anh bầu bạn cùng anh.”

Giang Nhung nhìn thấy anh cau mày thì tiếp tục nói:

Từ đó về sau, tính tình ông nội cũng có một ít chuyển biến, ông nội thường xuyên tránh mặt anh, không dạy dỗ anh giống như trước kia.

Từ đoạn đối thoại có thể nghe được ông lão không rõ thân phận này đã thay thế ông cụ Trần chân chính, thế nhưng đến cuối cùng ông ta là ai, tại sao phải thay thế thân phận của ông Trần thì đoạn đối thoại vẫn chưa thể hiện rõ ràng.

“Chuyện kỳ quái?”

Giang Nhung suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án.

Trần Việt vẫn nhớ ba mẹ anh rất yêu thương nhau, ba anh đặc biệt thương yêu mẹ.

Lông mày Trần Việt nhíu lại, không hiểu tại sao Giang Nhung hỏi như vậy.

“Có phải ông Trần từng biến mất một khoảng thời gian hay không... Sau đó liền thay đổi, hoặc là có một chút không giống lúc trước.”

Trợ lý Hà là người nước A, Hứa Huệ Nhi cũng là người nước A, bọn họ đều bán mạng cho ông cụ, bây giờ ông cụ không phải là người nước A, vậy đến cuối cùng thì ông ấy có thân phận gì.

Nội dung đối thoại cũng không nhiều, nửa phần trước liên quan tới việc làm sao mưu sát Tiêu Viễn Phong, nửa phần sau liên quan tới thân phận thật sự của ông nội.

Giang Nhung lại hỏi lại lần nữa, cô lo Trần Việt không hiểu, rồi lại sợ Trần Việt biết rõ, không chịu nổi k*ch th*ch.

Trần Việt không hề trả lời, thế nhưng Giang Nhung dựa vào nét mặt của anh biết được câu trả lời, nhất định trước đây ông cụ Trần đã xảy ra chuyện gì đó.

Giang Nhung vội vàng đến mức nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Thế nhưng anh có ông nội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nhung nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được nhìn chằm chằm vào Trần Việt ở bên cạnh nghiêm túc hỏi:

“Ví dụ như...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng ông nội lại rất yêu thương Tiểu Bích không hề có liên hệ máu mủ, nâng Tiểu Bích ở trong tay sợ ngã, hứng như hứng hoa, nói chung từ đó Tiểu Bích trở thành bảo bối của cả nhà bọn họ.

“Nếu như bây giờ ông Trần không phải ông nội ruột của anh, anh sẽ như thế nào?”

Nhưng Trần Việt gần như không do dự, ánh mắt từ vô thần rồi lại biến thành kiên định gật gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Việt gật gật đầu, mở máy ghi âm ra, lẳng lặng nghe âm thanh trong máy ghi âm.

Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung như thế c*̃ng nghiêm mặt lại, cẩn thận suy tư một chút sau đó mới đáp:

Giang Nhung trầm ngâm một lát mới nói:

Một năm sau ông nội trở về cũng là lúc ba mẹ nhận nuôi Tiểu Bích, lúc ấy bên người ông nội cũng nhiều thêm một trợ lý tên là Tiểu Hà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trong tay em nắm giữ một số vật liên quan đến ông nội... anh muốn xem không.”

Giang Nhung không nói gì nữa, chỉ đưa tay ôm Trần Việt, nhẹ nhàng nói:

Anh còn nhớ rõ, khi anh chín năm tuổi thân thể ông nội không tốt, nên đi ra bên ngoài nghỉ ngơi một năm.

Ông nội của anh rất thương anh, dạy cho anh các loại đạo lý làm người, để anh từ trên người ông nội học được rất nhiều thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nhung chưa bao giờ nói chuyện mới chỉ là giả thiết, cho nên Trần Việt suy đoán, nhất định là cô đã nắm giữ căn cứ chính xác mà anh không biết.

Trên đường về nhà, Giang Nhung vẫn luôn nghĩ tới lời nói của Hứa Huệ Nhi, trong đầu tràn ngập lo lắng cho thân thể Trần Việt.

Trần Việt nghe Giang Nhung hỏi như vậy, bỗng nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng.

Lẽ nào... Giang Nhung nói không sai, ông nội đã sớm không phải là ông nội của mình, mà ông nội với Tiểu Bích mới thật sự là... người thân

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 347: Có chuyển biến lớn hay không