Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Giống như kiếp trước, việc đầu tiên Tông Chính Mạc làm sau khi lên ngôi chính là đại sát tông thất.

Sau khi cải trang thành thương nhân và thuận lợi tiến vào kinh đô Lương quốc, chúng ta ở tại khách đ**m do Lý Quân điều hành.

Chỉ có thiếu niên Bùi Kỵ chạy vội suốt đêm, chỉ để nói với ta một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*

Bởi vậy, ta nhớ tên nàng – Tông Chính Mẫn.

*

Kiếp trước, nàng không thành công, thậm chí c.h.ế.t rất thảm.

Chương 13: Chương 13

Hóa ra, khi bị gửi nuôi ở nhà nông dân Tây Lăng, Tông Chính Mạc lấy tên là ‘Lương Mạc’, kết bạn với Bùi Kỵ.

Bây giờ cũng vậy.

"Thấy hắn buồn, ta liền an ủi rằng: 'Có lẽ nhờ chuỗi phật châu này mà chúng ta thoát được kiếp nạn, nếu không bị nước cuốn trôi chắc chắn là chúng ta rồi.'

"Không còn gì." Đó là câu trả lời duy nhất ta có thể cho hắn.

"Lương Mạc."

Không ngờ nguyên nhân lại là đây.

*

Không trách được.

Ta cầm viên phật châu, giọng run run hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ta nhớ từng có một vị công chúa thoát khỏi cuộc thảm sát đó.

Là con gái út của lão hoàng đế Lương quốc, cũng là cô cô ruột của Tông Chính Mạc.

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cuối cùng, dùng một ngọn lửa thiêu rụi mọi dấu vết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau này, nàng liều lĩnh trà trộn vào một nhóm vũ nữ, ý đồ ám sát Tông Chính Mạc.

"Đường này nhiều hiểm nguy, mong viên phật châu này bảo hộ muội bình an trở về."

Trước khi chia tay, hắn hỏi ta có lời gì cần dặn dò không.

Tông Chính Mạc đã trọng sinh, hắn nhất định còn nhớ chuyện này.

Không trách được Tông Chính Mạc nhắc đến Bùi Kỵ là hận nghiến răng nghiến lợi.

Sau lũ lụt quê nhà, cả hai từng cùng nhau chạy nạn, mưu sinh, mãi cho đến khi Tông Chính Mạc được thân tín của cha mình tìm thấy, đưa về Lương quốc.

Một đêm mơ màng yên giấc.

Ánh mắt Bùi Kỵ trầm xuống, hồi lâu lại hỏi:

Nhưng con đường phía trước còn chưa định rõ, ta không muốn và cũng không thể phân tâm.

Việc cứu công chúa đào tẩu khỏi thiên la địa võng của Tông Chính Mạc là nhiệm vụ khó, nhưng không phải không thể với ‘Lầu Linh Âm’.

Ánh dương đầu tiên của buổi sáng phản chiếu trong đôi mắt của vị tướng trẻ, sáng ngời rực rỡ.

"Hắn vừa khóc vừa cười, cuối cùng tặng lại ta một viên vì cả hai chúng ta đều số khổ như nhau."

Nhưng giờ đây, đối diện ánh mắt lo lắng của Bùi Kỵ, ta khẽ cười:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Khó khăn thực sự là phải khiến Tông Chính Mạc tin rằng người c.h.ế.t mới đúng là công chúa thật.

Ta nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói:

Ta đến đây, chính là để giúp nàng.

Thấy ta nghi hoặc, Bùi Kỵ giải thích:

Đã thế còn thà c.h.ế.t chứ không chịu quy phục, thậm chí còn khăng khăng chủ trương tấn công Lương quốc.

"Người bạn của huynh tên là gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi ấy, cả kinh thành đều đang xôn xao về chuyện một thứ nữ của Hầu phủ Hưng Quốc không biết trời cao đất dày, dám mơ tưởng làm quốc công phu nhân, hoặc là đã điên, hoặc là không còn chút liêm sỉ.

Ngày Tông Chính Mạc chính thức đồ sát tông thất Lương quốc, Tông Chính Mẫn đứng trên tường đất nhìn về kinh đô.

Một người bạn thuở ấu thơ, vừa gặp lại đã b.ắ.n cho một mũi tên.

"Đây là quà một người bạn thời thơ ấu tặng ta. Ngày xưa hắn có cả chuỗi phật châu, coi như bảo bối. Tiếc rằng năm đó quê nhà lũ lụt, khi chạy nạn chuỗi phật châu bị đứt, tìm mãi chỉ còn lại hai viên.

Ngay đối diện chéo góc với khách đ**m là ‘Cổ Vận Phương Hoa’, nơi lui tới của những nhân vật có m.á.u mặt tại kinh đô Lương quốc, do Chân Nương quản lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ta từng tận mắt thấy đôi mắt nàng trước khi c·h·ế·t: tràn ngập căm hận và tức giận, nhưng tuyệt nhiên không một chút sợ hãi.

"Cảm ơn huynh, có nó rồi, ta nhất định bình an trở về gặp huynh."

"Ta tin rằng muội không phải người như họ nói."

Ta nhìn hắn, trong đầu nhớ lại lần hắn nghe tin ta bị đuổi khỏi hầu phủ, đã vội vàng rời doanh trại phòng thành, chạy suốt đêm đến điền trang nơi ngoại ô gặp ta.

Không... hắn tên là ‘Tông Chính Mạc’.

*

Hắn gượng cười, nhưng khi ta lên ngựa, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một viên phật châu, đưa vào tay ta:

Ta nhớ rõ, đời trước Tông Chính Mạc luôn đeo một chuỗi phật châu tử đàn trên cổ tay, nhưng trong chuỗi đó lại có một hạt khác biệt, kích cỡ và sắc màu không đồng nhất với các hạt còn lại.

*

Ta từng tò mò, nhưng chưa từng dám hỏi.

"Còn gì nữa không?"

Để đạt mục đích, ta không tiếc công sức tái tạo mọi đặc điểm đặc biệt trên cơ thể Tông Chính Mẫn lên một t.h.i t.h.ể nữ do ta kỳ công tìm kiếm.

Tự cao tự đại như Tông Chính Mạc, sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Ta cúi đầu nhìn kỹ, cảm giác viên phật châu tử đàn này rất quen, như đã từng thấy ở đâu đó.

15

**

Sống hai đời, ta há có thể không nhìn ra tình cảm trong mắt hắn?

"Nếu khai chiến, đừng nghe bất kỳ lời nào của Dung Cảnh Sách. Nếu hắn nhất định xen vào, cứ làm như tối qua, khiến hắn không nói được lời nào."

*

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13