Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137


Bà Lục ghét Dư Vãn, nên dù cô làm gì cũng sai. Bà luôn tìm ra lỗi để chỉ trích.

"Mẹ đã đồng ý để con ở bên người khác, thì tại sao không thể là Dư Vãn?" Lục Trầm không hiểu tại sao mẹ lại thay đổi ý định.

Anh đoán được mẹ đang tính toán gì.

Chỉ có cách để Lục Trầm tránh xa Dư Vãn, anh mới có thể trở lại như trước đây.

Bà không phải vì muốn tốt cho con trai, mà chỉ vì muốn anh phải nghe theo ý mình trong chuyện cả đời.

"A Lục, em ăn no rồi. Bây giờ lên lầu xử lý công việc đây, anh cứ ăn từ từ." Dư Vãn đứng dậy.

Bà rất thích Tống Nghiên nhưng cũng phải nghĩ đến tương lai của gia đình và con trai. Nghĩ như vậy, bà không còn ép con trai cưới Tống Nghiên nữa.

"Làm gì có nhiều gia đình tốt thế? Lục Trầm, suy nghĩ của con như vậy là bị cô ta tẩy não rồi, con trúng độc quá nặng." Bà Lục tức giận, hận con trai không nghe lời.

"Con chơi bời với nó, mẹ không cấm. Nhưng con chơi mãi rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ?"

Nếu để cô bước vào cửa, chẳng phải nhà họ Lục sẽ loạn lên sao? Đến lúc đó, bà không những phải nhìn sắc mặt của con dâu mà còn mất hết quyền kiểm soát gia đình này.

Nếu theo lời mẹ anh, thì sinh con ra để hành hạ, rồi sau đó bắt con trả hiếu, chẳng phải quá vô lý sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Trầm nhíu mày: "Con không về đâu. Con lớn rồi, nên tự sống riêng."

Còn về mục đích mẹ anh gọi đến, cô gần như đoán được. Không ngoài việc muốn chia rẽ hai người, mong Lục Trầm đến với cô con dâu lý tưởng trong mắt bà - Tống Nghiên.

Cô rất không thích mẹ của Lục Trầm.

"Mẹ!" Lục Trầm giận đến mức run rẩy.

Lý ra cùng là phụ nữ, mẹ anh phải hiểu và đồng cảm, nhưng bà lại dạy con trai mình đi đùa bỡn tình cảm của người khác.

Sau khi Dư Vãn rời đi, Lục Trầm mới nghe máy.

Nếu anh về, mẹ chắc chắn sẽ để Tống Nghiên xuất hiện trước mặt anh mỗi ngày, tìm mọi cách gán ghép họ.

Bà nhất định phải kéo con trai về đúng hướng: "Từ hôm nay con về nhà cũ ở. Ban ngày đi làm thì mẹ không quản nhưng tối nhất định phải về nhà."

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi bà Lục đã thấy nghẹt thở.

Nếu Lục Trầm thực sự lấy một nghệ sĩ tai tiếng, nhà họ Lục cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng dù đã liên hệ nhiều công ty truyền thông, đưa ra mức giá rất cao, không ai dám nhận.

Giọng mẹ anh rất khó chịu: "Sao giờ con mới nghe máy? Có phải vừa nãy ở với Dư Vãn không? Mẹ biết ngay, hai đứa ở cùng nhau thì không thể có chuyện tốt đẹp."

Mà là vì không muốn làm trầm trọng thêm mâu thuẫn giữa anh và mẹ.

Trong tình huống này, mẹ anh vẫn cố tình gán ghép con trai với Tống Nghiên. Suy đi nghĩ lại, Dư Vãn chỉ có thể đưa ra một lý do: Bà Lục quá thích kiểm soát.

Dư Vãn mỉm cười: "Em tin anh, Lục Trầm."

Nhưng những năm qua, nhà họ Tống ngày càng sa sút. Tống Nghiên còn lao vào giới giải trí, cuối cùng mang danh nghệ sĩ tai tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cha mẹ đã quyết định sinh con thì phải nuôi dưỡng con đến lớn. Cha mẹ nuôi cũng vậy.

"Con không về cũng được, nhưng bây giờ lập tức đăng bài chia tay với Dư Vãn lên mạng. Lục Trầm, nếu con thực sự không thích Tống Nghiên, con tìm người khác cũng được, nhưng tuyệt đối không được ở bên cô ta." Bà Lục đã nhượng bộ.

Trong mắt anh, Dư Vãn không làm sai gì cả.

Nếu nhà họ Tống và nhà họ Lục môn đăng hộ đối, mà Tống Nghiên lại là tiểu thư khuê các được dạy dỗ bài bản thì bà Lục yêu thích cô ấy cũng là điều hợp lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà Lục không nghĩ những lời mình nói có vấn đề. Bà phản bác: "Con đã có vị hôn thê. Dư Vãn biết rõ điều đó mà còn quyến rũ con, cô ta là kẻ thứ ba, mẹ nói sai à?"

Bà đã hết lời khuyên bảo nhưng Lục Trầm vẫn cố chấp ở bên người phụ nữ kia. Giờ thậm chí còn nói những điều ngược lại với đạo lý cha mẹ.

Nuôi con có thể nghèo, cũng có thể giàu nhưng không thể ngược đãi.

Nhưng có một điều anh không tài nào lý giải nổi: Dư Vãn có gì không tốt mà mẹ lại phản đối kịch liệt đến vậy, nhất quyết không chấp nhận cô.

Dù không đứng ở góc độ bạn gái của anh, chỉ riêng với tư cách người ngoài cuộc, cô cũng không thể hiểu nổi sự kiểm soát của bà đối với con trai.

Anh là kiểu người có trái tim nhỏ hẹp, đã nhận định một người thì cả đời không thay đổi.

Khoảnh khắc này, Lục Trầm thực sự thất vọng với mẹ ruột của mình.

Anh không muốn tranh cãi với mẹ: "Nhưng mẹ đang nói gì vậy? Mẹ cũng là phụ nữ, sao có thể nói ra những lời như vậy?"

Trong hoàn cảnh này, sao anh có thể quay về?

Lục Trầm cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi từ mẹ.

Hết tối ở công viên bị paparazzi chụp, giờ lại sáng ra đã ở bên nhau. Bước tiếp theo chắc cô ta sẽ bụng to kéo đến nhà ép cưới mất!

"Hơn nữa, cô ta còn kiện cả cha mẹ nuôi. Ơn sinh không lớn bằng ơn dưỡng. Dù gì người ta cũng nuôi cô ta khôn lớn, nếu không có họ, cô ta chẳng chừng đã c.h.ế.t đói ngoài đường."

Anh không muốn nghe máy.

Dù gì thì hai người họ cũng là mẹ con, m.á.u mủ tình thâm. Cô không thể để Lục Trầm vì mình mà cắt đứt quan hệ với gia đình.

"Vãn Vãn, em biết anh yêu em mà. Dù người khác có ủng hộ hay không. Anh vẫn nhận định rằng, đời này anh chỉ cưới em." Lục Trầm không vội nghe máy.

Từ sau khi trao đổi với ông cụ, bà muốn giúp Tống Nghiên rửa sạch danh "nghệ sĩ tai tiếng".

Lục Trầm không chịu nổi nữa: "Mẹ, gia đình đó có coi Vãn Vãn là con gái không? Họ rõ ràng xem cô ấy như nô lệ, thậm chí là vợ bé. Nếu không có họ, cô ấy có thể được một gia đình yêu thương nhận nuôi, nửa đời trước sẽ không phải chịu khổ thế này."

Cô buông đũa không phải để giận dỗi Lục Trầm, cũng không phải để thể hiện sự bất mãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ nghĩ đến cảnh Dư Vãn đối đầu với mình hôm đó, bà vẫn còn tức giận.

Sau khi nghe họ giải thích, bà mới hiểu bốn chữ "nghệ sĩ tai tiếng" nghiêm trọng đến mức nào. Muốn tẩy trắng chẳng khác nào lên trời hái sao.

Trước khi rời đi, cô còn bổ sung thêm một câu: "Nhớ nghe điện thoại nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ngẩng đầu nhìn Dư Vãn, từng chữ từng câu đều vô cùng nghiêm túc.

Chưa kịp nghĩ ra một kết quả, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Từ góc độ vừa rồi ngồi, cô có thể nhìn rõ màn hình điện thoại của Lục Trầm. Số của mẹ anh cô cũng quen thuộc lắm.

"Không tại sao cả. Chỉ cần mẹ còn sống, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ đó bước vào nhà này." Bà Lục dứt khoát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137