Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Học trưởng mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Học trưởng mới


Từ "trợ giáo" xuấthiệntừ rất sớm, dưới triều Tây Tấn, là chức vụ chính thức. Sau này châu học cũng có chức trợ giáo.

Nàng đứng ở nơi cao, nhìn quanhmộtlượt rồi cườinói: "Được các thầyyêuthương tin tưởng, học sinh nhất địnhsẽdốc hết sức mình,khôngphụ lòng tin của các thầy."

"đi, xuống thuyền với ta."

"Quyết định của chúng ta hôm naysẽảnh hưởng tới cả đời Viên Tam."

Viên Tam giật mình, định lấy lại tay nải nhưng Vương Đại Langđãchạy xa từ đời nào.

Phó Vân Khải lườmhắnmộtcái, cảm thấyhắnvừa cướp lời thoại của mình.

hắncần cù đọc sách, nỗ lực làm lại từ đầu, nhưng khoảng thời gian lớn lên trong ổ cướp kia luôn ám ảnhhắn, thỉnh thoảng lại xuấthiện, ngăn cản bướcđicủahắn, chỉ cần có ai đó pháthiệnrahắnđãtừng có lúc tiếp tay cho bọn chúng, bao nhiêu công sứchắnbỏ ra bấy lâusẽbốc hơi trong nháy mắt.hắntừng kỳ vọng có thể dựa vào việc học hành mà có ngày áo gấm về quê, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đó chỉ làmộtgiấc mộng, cả đời nàyhắnkhôngcó cách nào làm nổi.

Phó Vânanhdựa vào tayhắnđứng lại cho vững, nhìn thẳnghắn, giơ tay vỗnhẹlên cánh tayhắn, "Ta biết, ngươikhônggiống bọn chúng."

Mắt Viên Tam loang loáng nước mắt, cúi đầu, nghèn nghẹn, "Ta từng là kẻ lừa đảo... Kiếp này ta cũng chẳng có cơ hội làm lại nữa rồi."

Bên bờ sông, gió bắc thét gào, tạo thành những đợt sóng cao mấy trượng như thể ngàn vạn quân línhđangphẫn nộ, đập thẳng vào bờ tạo thành những tiếng ì oạp như rít gào giận dữ.

khônggian yên tĩnh tới đáng sợ, đến cả những cơn gió khi nãy còn thổi ô ô dường như cũng cảm nhận đượckhôngkhí kì quái này, đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Ở đâykhôngcó ai biết quá khứ củahắn,hắncó rất nhiều bạn mới, còn thành công lấy lòng đượcmộtlão đại hào phóng đầy nghĩa khí, mọi thức đềuthậttốt đẹp...

Nàng cố giữ bình tĩnh, chậm rađitừ bướcmộtvề phía trước trong những cái nhìn chăm chú của mọi người.

Khương Bá Xuân vô cùng vui mừng, trước kia ông ta còn lo Viên Tam cục tính,sẽđánh nhau với người khác, nhưng sau vài lần thấyhắnlàm lơsựchâm chọc của bọn họ, tập trung học hànhthìcũng an tâm, Phó Vân là thầy tốt bạn hiền củahắn, cứ thế này Viên Tam về sau chắc chắn là tiền đồ vô lượng.

Chương 81: Học trưởng mới

Viên Tam ấp úngkhôngnóinên lời, vành mắt đỏ hoe.

Nhưng mà bọn Lão Lục lại xuấthiện.

Phó Vânanhcó thể nghe thấy tiếng hít thở đầy áp lực của mấy học sinh xung quanh, tớimộtphiến lá khô bay theo gió, rơi xuống phiến đá xanh cũng phát ra tiếng động nhonhỏ.

Viên Tam sửng sốt, vội đưa tay đỡ eo nàng.

Vừa mở cửađãnhìn thấy Viên Tam và Phó Vân Khải cũngđãdậy, hai ngườiđangquay lưng vào nhau ngồi trong sân đọc sách, có vẻđangthầm phân cao thấp.

Ác mộng trở thànhsựthật,mộtngày là kẻ lừa đảo, cả đời vẫnsẽlà kẻ lừa đảo, người nhưhắnlàm gì có tư cách học ở thư viện? Huyện thái gia nhận nuôihắnvẫn chẳng thay đổi được thân phận ti tiện củahắn.

Sông dài băng chảy về đông, sóng trào cuốn hếtanhhùng xưa nay. [2]

Lời tác giả: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viên Tam cúi đầu,khôngdám nhìn thẳng vào mặt nàng, ánh mắt lại bắt gặp cổ tay nàng. Nhìn thấy vết máu nhàn nhạt lộ ra dưới lớp băng dày,hắndường như có thể cảm thấysựđau đớntrêntay nàng,khôngdám nhìn tiếp,hắnrùng mình, người cũng co rúm lại.

Ánh mặt trời ấm áp, trời xanhkhôngmộtgợn mây,trênsông thuyền bè tấp nập, xa xa là những dãy núi trùng điệp, kéo thẳng về phía chân trời, Trường Giang chảy siếtkhôngngừng, lòng sông trải ra vạn trượng.

Trời tờ mờ sáng, nàng đốt đèn đọc sáchmộtlát, nghe thấy tiếng chuông vang lên liền đứng dậyđivề khu phía đông.

Phó Vânanhđưa mắt ra hiệu cho Vương Đại Langđangđứng bên cạnh.

Cuối cùng mọi người chỉ có thể đề nghị sơn trưởng Khương Bá Xuân đưa ra quyết định.

Tại giờ khắc này, tất cả các học sinh đều cảm thấy hơi rùng mình, tại sao lại có cảm giác...khôngổn cho lắm nhỉ?

Gió đông mấy lần thay thời thế, chuyện cũ ngàn đời sóng cuốnđi. [1]

Đối vớihắnmànói, chuyện học hành và khoa cử giống như trăng trong gương, hoa dưới nước, vốn tưởng rằngsẽdễ như trở bàn tay nhưngthậtra chỉ là phí công phí sức mà thôi.

Phó Vânanhgiụchắnxuống thuyền, "đithôi."

Biểuhiệncủa Đỗ Gia Trinh là quái dị nhất, miệng run run, mắt trợn trừng, mí mắt như sắp lật lên tới nơi rồi.

Phó Vânanhđingược lại dòng người, bước lên bậc thang, Viên Tam sợ những thủy thủ cao to rắn chắc kiađivộiđivàng lại đụng phải nàng nênđitới chắn trước mặt nàng.

[1] Trích "Mãn giang hồng - Xích Bích hoài cổ" của Đới Phục Cổ.

mộtbiển ánh mắt bao gồm đủ loại cảm xúcđangrót cả về phía nàng: bất ngờ, ghen ghét, hoài nghi, căm ghét, thù hằn, chia vui, thiện ý... Tất cả như thểmộtđại dương mênh mông, sóng dâng cuồn cuộn, khí thế dào dạt, mãnh liệt cuốn ào ào dội vào Phó Vânanh.

Viên Tam từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, siết chặt nắm tay, nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn thay đổi tương lai của chính mình!"

Viên Tam ngập ngừngmộtlát, như vừa bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, lọc cọc chạy xuống thuyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi tới khi học sinhđãtập hợp đông đủ, sơn trưởngđitới đài cao trước khu phía đông, vẫy tay ý bảo mọi người trật tự.

Sau giờ tan học, Phó Vân Khải trở về viện,đithẳng tới phòng phía bắc tìm người hầu Dương gia để hỏi thăm tin tức. Vừa bước vào sân,hắnđãthấy Phó Vânanhđangđứng dưới tán cây tịch mainóichuyện với Viên Tam liền tươi cười hớn hở, nhanh chóng chạy về phía nàng, "Vân ca nhi! Đệ về rồi!"

trênđài cao, Khương Bá Xuânđangnhìn nàng, ánh mắt từ ái, mỉm cười nhắc lại lờinóikhi nãy của ông tamộtlần nữa: "Phó Vân có khả năng học tập ưu tú, rất am hiểu về chế nghệ, luôn đào sâu suy nghĩ, có thành tựu nhất định về việc làm văn, được các giáo thụ nhất trí đề cử, từ hôm nay trởđi, giao cho Phó Vân vị trí trợ giáo về chế nghệ của thư viện."

Để được ăn no bụng, bọn cướp bảohắnlàm gìthìhắnlàm cái đó,hắnkhôngbiết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ muốn sống sót mà thôi.

Viên Tam cúi đầu, giọng khàn khàn.

hắncố giữ bình tĩnh, trong đầu lặpđilặp lại những lời nàngnóinhư muốn nuốt trọn từng chữ,đitới cạnh nàng, "Lão đại, đương nhiên là ta muốn những người khác phải nhìn ta bằng con mắt khác... Nhưng mà học sinh trong thư việnđãbiết..."

"Ngươikhôngcần quan tâm tới những lờinóivô thưởng vô phạt hoặc những ánh mắt khác thường của người khác."

Nhưnghắnlại làm Viên đại nhân thất vọng,hắnlàm thiếu gia Viên gia bị thương, thái thái hậnhắnthấu xương,hắnchẳng có mặt mũi nào ở lại phủ Tr**ng S*. Chỉ dựa vào hai cái đùi,hắntrèo đèo lội suối tới tận phủ Võ Xương,hắnnghĩ từ đâyhắnsẽnỗ lực học hành cho tới khi công thành danh toại, áo gấm về quê, khiến Viên đại nhân vui mừng...

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhnhướn mày, "Bọn họ có chứng cớkhông?"

Khương Bá Xuânkhôngphải người bảo thủ, suy nghĩmộtlát rồi gật đầu, "Cũng phải."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

đitừng bước về phía đài cao, Phó Vânanhđột nhiên quay lại, nhìn về phía Trường Giangđangcuồn cuộn chảy về hướng đông, dõi mắt nhìn về phía xa.

Hộ vệ là giả, giám thị mới làthật. Chu Hòa Sưởng thân thiết với nàng, Sở Vương thương con nên chắc chắnsẽlo lắng,khôngan tâm, vậy nên sắp xếpmộtngười để giám sát nàng, đề phòng nàng làm gì có hại cho Chu Hòa Sưởng.

Sơn trưởngđanglo lắngkhôngbiết làm thế nào để khống chế lời đồn trong thư viện, nghe Viên Tam kể chuyện Phó Vânanhđãcổ vũhắnnhư thế nào liền đồng ý luôn.

Ông ta xoay người, nhìn xung quanhmộtlượt, lần lượt quan sát từng vị giáo thụ rồinóitiếp, "Các vị, chúng ta là giáo thụ của thư viện, mong ước cả đời là đào tạo cho đất nước những nhân tài có ích cho nước cho dân, Thời loạn phải lấy võ để ổn định thiên hạ, khi thái bình phải lấy văn hóa làm trọng tâm để trị quốc, do vậy những thành tựu về văn hóa giáo d·ụ·c làkhôngthể khinh thường. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, là người ai có thể hoàn hảo, hoàn mỹ, cũng bởi như thế, chúng ta mới phải dạy học sinh đạo lý của Thánh nhân, để các trò ấy biết tốt biết xấu, biết cái gì có thể làm, cái gìkhôngthể làm. Nếu mỗi người sinh ratrênđờiđãlà Thánh nhân,khôngsai lầm bao giờ, vậythìcòn cần học hành sao? Viên Tam khi cònnhỏđãgặp chuyện bất hạnh như thế, sau đó được Viên huyện lệnh cứu giúp, từ đó muốn làm lại từ đầu, thực lòng mong muốn được học tập, làm gì có việc thiện nào hơn được biết sai mà chịu sửa. Liệu có nên chohắnmộtcơ hội để sửa chữa haykhông?"

Phó Vânanhxoa đầuhắn, "Sau nàysẽkhôngcó chuyện như thế nữa."

Mọi người im phăng phắc, sau đó có mấy tiếng cười đầy thiện ý vang lên, mấy người đứng cạnh Lý Thuận xô đẩy, thúc giụchắnlên đài.

...

Triệu sư gia nhìn trái nhìn phải, nghênh ngangnói: "Viên Tam là con nuôi của Viên gia, thân phận trong sạch, cái chuyện lừa đảo, ăn mày gì đó chỉ là tin đồn chúng ta nghe được mà thôi. Tuy cử chỉ của trò ấy hơi thô lỗ nhưng từ khi vào thư viện tới nay, trò ấy tôn sư trọng đạo, cần cù hiếu học, chưa từng trốn học, chưa từng bắt nạt bạn học, lần thi nào cũng nằm trong những người đứng đầu, thư viện có quy định của thư viện, sao chúng ta có thể vì mấy lời đồn vớ vẩn mà đuổi trò ấyđi?"

Học sinh phía trước tự động tách ra tạo thànhmộtcon đường, nhìn theo bóng nàng bước lên đài.

Học sinh đứng dưới ngừng bàn tán, ngẩng đầu nhìn sơn trưởng, chờ ông ta tuyên bố người được chọn.

Sở Vươngđãphái người tiều phu kia tới đây, ông ta bảo là để báo đáp nàng nênđãchọn cho nàngmộtngười võ công cao cường làm hộ vệ, nàngkhôngtừ chối.

Tiều phu nọ tên là Kiều Gia,đãtừng lên chiến trường đánh giặc, là người nhanh nhẹn, võ công tốt. Tuyhắntới là để giám thị nàng nhưng đểhắnbên cạnh cũngkhônghoàn toàn là chuyện xấu.

Ba người sắp xếp sách vở,đivề khu phía đông tập hợp với mọi người. Từ trước tới nay Chu Hòa Sưởng vẫn luôn ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao mới dậy, tới thư viện đơn giản là để chơi cho vui. Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét nên bình thường, đặc biệt là những ngày gió rét mà còn phải dậy sớm, bọn họsẽcố gắng hết sứckhôngđề cập tớihắn, nếukhôngchính bản thân ngườinóicũngsẽtức chếtđiđược.

Thời khắc nghe tôi tớ Dương gianóinhững kẻ bắt có Phó Vân và Dương thiếu gia là người phủ Tr**ng S*, Viên Tam như rơi xuống hầm băng.

Nàng nhìn sang Viên Tam, "Sau này Viên Tam cũng ở đây, phòng cách vách của huynhkhôngcó ai, giờ đểhắnvào ở."

Đám bạn thân chí cốtđãtụ tập về đường Đinh hết rồi.

trênbến tàuđãtanhthìchớ, mùi dưới khoang thuyền lại càng khó chịu hơn, mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi dưa chua lòm, mùi thịt muối thum thủm, có người còn mang theo hai gánh cá muối lên thuyền, gió từ sông tấp vào, cả khoang thuyền ngập trong mùi tanh.

Thư viện có thể tạo đặc cách cho Viên Tam nhưng như thế chẳng khác nào đặt Viên Tam nơi đầu sóng ngọn gió,sẽbị mọi người dòm ngó, người trẻ tuổi thường nhạy cảm, yếu ớt, chưa chắcđãcó thể chịu đựng áp lực lớn như thế. Đối xử đặc biệt với Viên Tam rất có thểsẽphản tác dụng, như thế ưu đãi của thư viện còn có ích gì nữa. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều chỉ vào mặt Viên Tam mà mắnghắnngựa quen đường cũ,hắnlàm sao mà học tốt được.

Trần Quỳđirồi, chuyện đám học sinh quan tâm nhấthiệngiờ là aisẽtiếp nhận vị trí củahắn, trở thành học trưởng tiếp theo.

Giang Thành thư viện, phòng làm việc của các giáo thụ.

Viên Tamkhôngbiết cha mẹ mình là ai, từ khi biếtnói,hắnđãlàmộtthằng ăn mày, chẳng ai chohắnăn,khôngai chohắnmặc,hắnđitheo những kẻ ăn mày khácđikhắp hang cùng ngõ hẻm để xin ăn, ban đêm ngủ trong ngôi miếu đổ nát. Mùa đông quá lạnh, thường xuyên có người c·h·ế·t trong lúc ngủ, bọn họ sợ ngủ rồisẽchết rét như thế,khôngdám ngủ, ai lỡ thiếpđisẽlập tức bị những người khác đánh thức. Rồimộtngày, bỗng nhiên có mấy người tới,nóisẽnuôi sống bọn họ, đưa bọn họ lên núi, cho bọn họ ăn cơm, bọn họ vui mừng khôn xiết, cứ tưởng rằng từ nay mìnhsẽcó nhà.hắncòn theomộtlão tiên sinh trong núi học chữ.

"Sơn trưởng, ta đồng ý với quan điểm với ông." Triệu sư gia vuốt râu cười nhưng rồi lại than thở, "Cơ mà việc lần này vẫn nên che lấp quá khứ là hơn, Viên Tam có tiềm năng, nếu có thể giảm bớt trắc trở cho trò ấythìnên giảm bớt, nhân tài như thế chẳng phải lúc nào cũng gặp được."

Phó Vânanhnhếch môi, "Ainóithế? Bọn cướp kia c·h·ế·t cả rồi, người Dương giađãđồng ý với ta xóa hết mọi dấu vết, c·h·ế·t là hết, chẳng có bằng chứng gì hết, ngươi có tên có họ, có xuất thân đàng hoàng, có hiểu biết, có tri thức, có thể viết văn làm thơ, tại saokhôngthể làm lại từ đầu? Ông trời muốn giao sứ mệnh quan trọng chomộtngười, nhất địnhsẽbắt người nọ phải chịu đựngsựđau khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt. Hoa sen sinh ra trong bùn hôi, từ xưa đến nay vẫn khiến văn nhânyêumến, tán tụng suốt ngàn năm. Ngươi muốn học hoa sen cắm rễ nơi nước bùn, nở hoatrênmặt nước, khiến người đời phải kinh ngạc xuýt xoa hay muốn chìm sâu dưới đáy, cả đời ngập ngụa trong đống bùn?"

Ngoài dự kiến của Viên Tam, Phó Vân Khải cũngkhôngkiên quyết phản đối chuyệnhắndọn vào ở, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục lải nhải với Phó Vânanh, tỏ vẻ đáng thương, vỗ vỗ ngực, "Vân ca nhi, làm huynh sợ chếtđiđược, mấy ngày nay huynh ănkhôngngon ngủkhôngyên, vừa nhắm mắt lạiđãmơ thấy ác mộng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả lần nàykhônggiống với ám chỉ của Trần Quỳ, nàng hơi ngạc nhiên, đương nhiên cũng hơi thất vọngmộtchút, nhưng cũngkhôngđến mức hồn xiêu phách lạc như Đỗ Gia Trinh đứng cách đókhôngxa.

Phó Vânanhmặtkhôngđổi sắc, khẽnói: "Được rồi, đừngnóinhư thế, Lý Thuận học huynh được nhiều học sinhyêuquý, công bằng, chính trực, trung hậu,thậtthà, làm gì cũng vì mục đích chung."

Viên Tam gãi đầu, "Ngươi đừng hòng đuổi ta ra ngoài, đồ đạc của ta đều dọn sang đây hết rồi!"

Ánh mắt Khương Bá Xuân quétmộtvòng, cuối cùng nhìn thẳng Phó Vânanhđanglẫn trong đám người,nóiramộtcái tên: "Lý Thuận."

Viên Tam cười hề hềnói: "Ta biết rồi, những lời này ta chỉ lénnóisau lưng thôi, thấy ta xảo quyệt chưa, nhất địnhsẽkhôngkhiến lão đại mang tiếng."

Các vị giáo thụ chụm đầu kề tai bàn tán mấy câu, Lương Tu Kỷnói: "Viên Tam chưa làm trái với quy định của thư viện, có lẽ nên cho trò ấy tiếp tục ở lại thư viện học tập, chờ điều trarõràng rồi xử lý sau."

Hôm sau trờiâmu, mây dày cuồn cuộn, gió Bắc thổi dọc hành lang phát ra tiếng ô ô thê lương.

hắnlàm như thểkhônghiểu những lời móc máy của đối phương, hoàn toàn tập trung vào việc học hành.

Phó Vânanhmỉm cười.

Phó Vân Khải cướp lời: "Huynh cũng thế, Vân ca nhi, trong lòng huynh, đệ là người giỏi nhất!"

Nàng ngẩng đầu, hất hàm về phía bến tàu, nhấn mạnh, "Ta là lão đại, lời tanói, ngươi nghe haykhôngnghe đây?" Nàngnóirồiđithẳng.

Những học sinh còn lại như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, lát sau, tiếng vỗ tay vang lên thấu tận trời xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhkéohắntiếp tục bước lên bờ, "Ngươikhôngnên bỏđi, cứ bỏđinhư thế, sau này người trong thư viện nhớ tới ngươisẽchỉ nhớ đến bọn cướp kia, ngươi vĩnh viễnkhôngcó cách nào làm lại từ đầu."

Giấy bút nghiên mực toàn là do Phó Vânanhchohắn, giày cũng thế, hai chiếc áo bào,mộtchiếc là Huyện thái gia chohắnmà đợt trước bị Phó Vân Khải đốt hỏng, được tú nương của Phó gia sửa lại, chiếc còn lại là do Phó Vânanhđưahắnđể đền bù.

Đám học sinh tò mò, dò hỏi khắp nơi xem các giáo sư chọn ai, có người lén lút mở sòng cá cược sau lưng các thầy, để các học sinh khác đặt cửa.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chẳng bao lâu sauđãcó người buộc bọn họ xuống núi "làm ăn", aikhôngnghe lời hoặc làmkhôngđược việcthìsẽkhôngcó cơm ăn, chỉ có thể lấy tiền trộm được dâng lên cho gã cầm đầuthìmới có thể được ăn no.

hắnnhất nhất đòi được ở cùng Phó Vânanhnên giờ ở phòng cách vách của Phó Vân Khải.

Nếuhắncó thể trở về phủ Tr**ng S* vậythìtại sao lúc trước phải vượt qua hồ Động Đình tới tận phủ Võ Xươngđihọc. Nhạc Lộc thư viện là đất học ngàn năm, làmộttrong bốn thư viện lớn nhất trong cả nước, thanh danh chỉ đứng sau Bạch Lộc Động thư viện. Với tư chất củahắn, hẳn là có thể tới học ở Nhạc Lộc thư viện, nhưnghắnlại bỏ gần tìm xa,đimộtđôi giày rơm rách tới tận phủ Võ Xương.

Viên Tam ngẩn người.

Phó Vânanhngủ dậy rửa mặt chải đầu, Chu Hòa Sưởng ở cùng viện với nàng nên nàng cũng được tôi tớ Dương gia hầu hạ chu đáo, hôm nào cũng mang nước ấm tới cho nàng từ sáng sớm, Phó Vân Khải và Viên Tam cũng được hưởng ké,khôngcần phải chạy tới nhà bếp giành giật nước ấm nữa.

Viên Tamkhôngcó cha mẹ, Viên đại nhân chính là chahắn!

Vương Đại Lang hiểu ý, giật tay nải Viên Tamđangôm trong ngực rồi chạy mất.

hắnkhôngcảm thấy đáng tiếc, biết chữthìcó ích lợi gì? Kẻ cướpkhôngcần biết chữ, nhanh nhẹn, liều lĩnh,khôngsợ c·h·ế·t, biết nghĩa khí giang hồ là đủ rồi.hắntừng cho rằng đời nàyhắnsẽkhôngcó cách nào thoát khỏisựkhống chế của bọn cướp này, sau này cũngsẽtrở thành kẻ cướp, mãi đến khihắngặp Huyện thái gia Viên đại nhân.

...

Tuy Trần Quỳ từng ám chỉ với Phó Vânanhrằng các giáo thụ mong muốn nàng đảm nhiệm chức học trưởng này nhưng chuyện gì cũng có thể thay đổi, nàngkhôngbiểu lộ bất cứ cảm xúc nào, Đỗ Gia Trinh có khiêu khích ra sao, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Nàng bật cười, nắm tay hướng về phía Trường Giang rộng lớn, "Ngươi định từ bỏ chỉ vì người khác chỉ trỏ bàn tán hay muốn tiếp tục cố gắng, tranh đấu vì chính bản thân mình?"

Phó Vânanhnhớ tới lần đầu tiên gặphắnvào ngày thi nhập học, học sinh kiểm tra nghi ngờhắnmạo danhđithi, ngănhắnlại trước cửa, đám học sinh mồm năm miệng mười châm biếmhắn,hắnlạnh lùng nhìn khắp xung quanhmộtlượt, nắm tay siết chặt. Viên Tam quật cường đến vậy mà cũng nhạy cảm, yếu ớt như thế.

Mọi người nhìn nhau, đúng thế, lai lịch của Viên Tamkhônghề có chứng cứrõràng nào để chứng minh, cho dù họđãbiết được tám chín phần mười là như thếthật, nếukhôngtại sao Viên Tam lại tự bỏđi, nhưng mànóicho cùngkhôngcó chứng cứthìchỉ là tin đồn mà thôi.

...

Đồ đạc củahắnchính là cái tay nảinhỏxíu kia, Vương Đại Lang cướp được tay nải, chạy vội xuống tàu, trượt chân ngãmộtcái, tay nải bung ra, bên trong chỉ cómộtbộ giấy bút nghiên mực chắp vá lung tung, mấy đôi giày, hai chiếc áo bào.

Viên Tam khẽ mắngmộttiếng, "Saokhôngphải Vân ca nhi? Ta thấy lão đại giỏi hơnhắnnhiều."

Sóng vỗ cuồn cuộn, gió lạnh thét gào.

Sau khi Viên Tam trở lại thư viện, cuộc sống cũngkhôngđược tốt lắm, các thầy vẫn đối xử vớihắnnhư cũ nhưng đám học sinh vẫn luôn có vài ngườikhôngthíchhắn, cứ nhìn thấyhắnlà lại buông lời châm chọc, chỉ cây dâu mắng cây hòe

"Lão đại."hắnkhẽ gọi, "Takhôngcấu kết với bọn Lão Lục,thậtđấy, tađãcắt đứt với bọn họ từ lâu rồi."

(nóibóng gió)

Hôm nay, Khương Bá Xuân tuyên bố trước mặt mọi người rằng ngày hôm sausẽcông bố người được chọn làm học trưởng trước giờ đọc đồng thanh buổi sáng.

Sơn trưởng có ý tốt nhưng cái gì quá cũngkhônghay, những chuyện như thế này tốt nhất nênnhẹnhàng cho qua, cố gắng hết sức để giải quyếtthậtnhanh, tránh để học sinh khác thấy thế mà lại thành ra căm ghét Viên Tam.

Các chủ giảng, phó giảng vẫnđangtranh cãi về chuyện Viên Tam.

Khương Bá Xuân nhìn về phía Triệu sư gia, nhíu mày.

Nàng đứng ở nơi cao, nhìn xuống bến tàu phồn hoa tấp nập, gió thổi vạt áo bay bay, khuôn mặt thanh tú phủmộtlớp nắng vàng, "Bọn họ càng khinh thường ngươi, càng hạ thấp ngươi, càng bảo ngươikhôngthể làm được, ngươi càng phải hiên ngang, ngươi càng phải nỗ lực, càng phải kiên định với mục tiêu, ngươi phải xuất sắc hơn bọn họ, ưu tú hơn bọn họ, ngươi phải đạp bọn họ xuống chân mình. Họ cứ việc phẫn nộ, ghen ghét,khôngcam lòng, kệ họ, ngươi chỉ cần quan tâm tới việc hướng về phía trước,khôngđược để bản thân mình phân tâm vì những chuyện vụn vặt, ngươikhôngthay đổi được suy nghĩ của người khác, cũngkhôngthay đổi được quá khứ của ngươi nhưng ngươi có thể thay đổi được cuộc sống sau này của mình, tương lai của ngươi phải do chính ngươi nắm giữ."

[2] Trích "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ" của Tô Thức. Bản dịch lấytrênthivien.net.

Ít ra về sau Phó Vânanhkhôngcần lo tự nhiên bị người ta b·ắ·t· ·c·ó·c nữa.

.

"Hay quá!"

Thấytrênmặt Phó Vânanhcó vết thương,hắnsửng sốt, cầm tay nàng nhìn trái nhìn phải, miệng xuýt xoa, liên tục hỏi: "Có đaukhông? Bọn chúng đánh đệ hả? Còn bị thương chỗ nào nữakhông?"

"Ngươi!"

Editor: Có thể bạnđãquênChế nghệ là chỉ việc viết văn bát cổ mà từ đầu đến giờ mình luôn để là văn giải đề cho dễ hiểu.

Viên Tam được ở lại, có điều phải đổi chỗ ở.

"Ta muốn về phủ Tr**ng S*."

Nàng ngẩng đầu lên.

Phó Vânanhvà Chu Hòa Sưởng bình an trở về, Trần Quỳ mới đượcnhẹlòng, thu dọn hành lý, tạm biệt bạn bè, lên thuyền về quê.

Những lờinóicủa Phó Vânanhcòn có khí thế hơn cả những đợt sóng lớn có thể đánh nghiêng tàu bètrênsông kia, từng chữ từng chữ đánh vào lòng Viên Tam như sấm bên tai, khiếnhắntự nhiên có cảm giác bừng tỉnh.

Phó Vân Khải và Viên Tam đều đặt cho Phó Vânanh, Chu Hòa Sưởng thấy trò này vui nên cũng tham gia, đặt hẳnmộtthỏi bạc.

Lão tiên sinh dạy chữ chohắntừng thở dài bảohắn, "Làm bậy rồi, cháu là đứa sáng dạ, rất có thiên phú học hành, đáng tiếc quá."

Ông ta vẫn chưanóira quyết định của mình, gần như chỉ muốn cảm khái mà thôi nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ đằng sau những lờinóicủa ông ta.

Viên đại nhân đối xử vớihắnrất tốt, thấyhắnđáng thương,khôngđểhắnlàm sai vặt nữa, bảohắnlàm thư đồng cho thiếu gia, dạyhắnđọc sách, còn định nhậnhắnlàm con nuôi.

Khương Bá Xuân thở dài,trênmặt lộ ra vẻ thất vọng, xua tay, "Thôi cứ như vậyđi."

Viên Tam là người đầu tiên lấy lại phản ứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Khương Bá Xuân trầm ngâm hồi lâu, đứng dậy, cung kính vái lạy trước bàn thờ Khổng Tử, "Thánh nhânđãnói, giáo dụckhôngphân biệt giốngnói. Trước đó, chỉ có con em quý tộc mới có tư cách học hành, cũng chỉ có con em quý tộc mới có thể vào triều làm quan, Thánh nhân nhẫnđãphá vỡ rào cản này, mở tư học, chỉ cần là người thựcsựmuốn họcthìđều có thể nhập học. Tùy Đường mở khoa cử thu hút nhân tài, từ đó học sinh nhà nghèo cũng có thể dựa vào tài năng của bản thân để thăng quan tiến chức. Thư viện vốn được lập ra để thu thập, sắp xếp, sửa sang sách vở. Đầu thời Tống, sau nhiều năm chiến loạn, có quá nhiều việc dở dang, triều đình chỉ quan tâm tới việc thu phục non sông, bỏ qua các thành tựu về văn hóa giáo d·ụ·c. Để đào tạo nhân tài, những nhà nho lớn, các vị học giả, chí sĩ ở địa phương tích cực, khẳng khái quyên tiền, tập hợp sách vở, dựng thư viện, tư học nhờ đó mới phát triển."

Viên Tam và Phó Vân Khải vốn thích kèn cựa nhau, giờ ở cùng nhau lại càng hay tiếp xúc với nhau hơn, Phó Vânanhcũngkhôngcan thiệp, để bọn họ tự ganh đua.

Thứ nhất,đitheo Phó Vân, Viên Tam nhất định có thể nhanh chóng tìm được con đường đúng đắn. Thứ hai, Phó Vân tuổi cònnhỏnhưng lại cực kỳ có ảnh hưởng tới các học sinh khác, có tấm gương tốt như "y" trước mặt, ông ta tin rằng những học sinh khác cũngsẽmau chóng mở lòng với Viên Tammộtlần nữa. Còn thứ ba à, sau chuyện Phó Vân bị b·ắ·t· ·c·ó·c lần trước, sơn trưởng vô cùng hổ thẹn, ông ta cảm thấy xếp "y" ở cùngmộtviện với Thế tử gia quá nguy hiểm, Viên Tam vào ở có thể bảo vệ cho Phó Vân.

Viên Tamkhôngnóigì, tay lại hơi run lên.

Mặt Lý Thuận đỏ bừng, từ từ bước lên đài trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người.

Phó Vânanhnhìn Viên Tam, "Ngươi muốn về phủ Tr**ng S*thậtà? Viên Tam, đừng lừa ta."

Học sinh xung quanhkhôngainóigì,trênđài, Khương Bá Xuân và các vị giáo thụ khác cũng chẳngnóimộtlời, khắp sân nhanh chóng yên tĩnh rồi trở nên lặng ngắt như tờ.

Phó Vân Khải há hốc miệng, đến tròng mắt cũng suýt rơi ra ngoài tới nơi.

...

Chờ tới khi những người khác lục tục rờiđi, Khương Bá Xuân mới gọi Triệu sư gia lại, "Dù trong quá khứ Viên Tam có từng tiếp tay cho bọn cướp haykhông, ta vẫn mong muốn cho trò ấymộtcơ hội, tại sao Triệu ông lại cắt ngang ý của ta?"

Phó Vânanhchờ Phó Vân Khải hỏi xong mới lắc đầu, "Cửu ca, đệkhôngsao."

Người được ủng hộ nhất là Lý Thuận và Đỗ Gia Trinh, có vài người đề cử Phó Vânanhlàm học trưởng nhưng mọi ngườikhôngai nghĩ chuyện nàysẽthànhsựthậtbởi nàng còn quánhỏ, vào thư viện chưa được bao lâu.

Bậc thang ướt nhẹp, Phó Vânanhgiẫm lên vũng nước bị trượt chân,khôngđứng vững, người loạng choang.

Tất cả mọi người đềuđangnhìn nàng trân trân, nghẹn họngkhôngnóinên lời, sắc mặt kì lại, hình như có chuyện gìkhôngthể tin được vừa xảy ra.

Chu Hòa Sưởng kêu gào bến tàu quá đông người nênđãtrèo lênmộtđài cao bên bờ sông, giơmộttay lên trán, từ xađãthấy Viên Tam theo Phó Vânanhxuống thuyền rồiđilên cầu thang lên bờ, vội vàng sai người chạy ra đón.

Ba ngườiđangcười đùa khe khẽ bỗng nhiên cảm thấykhôngkhí hình như hơi kì lạ.

hắnxong rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Học trưởng mới