Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Đường về
Nha hoàn xung quanh trông rất căng thẳng, chỉ cần lão thái thái liếc quamộtcáiđãim bặt, từ đó có thể thấy được thường ngày lão thái thái quyết liệt đến thế nào.
“nóichuyện màkhônghợp nhauthìnửa câu cũng là còn nhiều” [1], Triệu gia thái tháikhôngđịnh ngủ lại huyện Hoàng Châu. Cúi đầu nhìn bóng sáng loang lổ dưới bóng trúc, bà mượn cớ phải ra bến tàu cho kịp thuyền về, mỉm cườinóilời cáo từ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe congáikể, bà biết được cáicôbé gọi làanhtỷ nhi kia cũngkhôngở huyện Hoàng Châu, Triệu Thúc Uyển chưa được chủ nhân cho phépđãcầm văn thơ của người tađi, thế là quá l* m*ng.
oOo
Phó Vânanhngồi chong đèn đọc sách nhưng ánh nến lay động quá nhiều nên chỉ chốc lát sau, mắt nàngđãcay xè mệt mỏi, nàng xoa xoa hốc mắt, đứng dậy chuẩn bịđingủ.
Giờ đến Phó tứ lão gia cũng còn phải nhìn Chung Đại Lang bằng con mắt khác rồi. Ban đêm, thuyền Phó gia đỗ lại ở bến tàu, lúc mấy chú cháuanhchị em ngồi quây quần quanh bàn ăn, ông cứ nhắc tới Chu Đại Lang mấy lần,nóigã đó quả nhiên giống như người ta đồn, là người có chí khí, kết bạn cũng đáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế là họ đành phải đứng dậy tiễn người, nhìn theo bóng xe ngựa của Triệu gia thái thái và mấy vị tiểu thư Triệu giamộtlúc lâu, cho tới khi xe rẽ ở góc đường,khôngthấy đâu nữa mới xoay người trở về.
Triệu gia thái thái mặt hơi đổi sắc, nhíu màynói: "Uyển tỷ nhi, con cầm đồ của tiểu nương tử Phó gia kia, saokhôngnóivới thẩm thẩmmộttiếng?"
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nhìn nhau rồi liếc mắt khinh thường.
Phó tứ lão gia sắp xếp chỗ ởtrênthuyền cho thợ thủ công chuyên về ươm tơ từ phía nam tới xong, đưa mấy chị em Phó Nguyệt lên thuyền trước, nghe gã sai vặtnóiChung Đại Lang tới cũng vội vã rời thuyền tớinóichuyện mấy câu.
Phó Vân Chươngkhôngcần những thứ đan dược kia, chỉ muốn hỏi xem Phó Vânanhcó bị bệnh gìkhông.
Tới tận khi Phó tứ lão gia và Phó Vân Chương lên tới thuyền,trênbờ vẫn vang lên tiếngnóicủa Chung Đại Lang.
Việc hôn nhân nàykhôngthể vội vàng hấp tấp được, để đónóisau.
Nhưng cách Phó Vân Chương quan tâmkhôngcó chút giả dối nào, y chỉ lo nàngsẽbị bệnh như lần trước.
Nàngkhôngthểkhôngthề thốt năm lần bảy lượt, "Nhị ca, nếu muội bị bệnh...không, nếu muội thấy người mình có gìkhôngthoải mái, nhất địnhsẽnóingay với nha hoàn. Lần trước chỉ là sơ sẩy thôi mà."
Tri huyện nương tử cũng nhận ra thái độ bà thay đổi nhưng cũngkhônghiểurõnguyên nhân nên chỉ có thể tiếp tục gắng sức hâm nóng câu chuyện.
Công tử nhà giàu ngang ngược vô lý, đánh c·h·ế·t người cũng vô cảm,khôngchút hối hận. Nhưng nếu bọn họđãmuốn kết bạn với aithìlại vô cùng nhiệt tình, hơn nữa cònkhôngbao giờ cưỡng ép người ta phải nhận, làm người khác chẳng thể chê trách gì được, thậm chí còn cảm kíchkhôngthôi, nếu như từ chối họ còn có khi còn có cảm giác tội lỗi nữa là đằng khác.
Khóe miệng Phó Vân Chương hơi cong lên, hướng mắt về bóng cây trước hành lang, ngẩn ra thất thần.
Trong đình hóng gió, Triệu gia thái thái và Trần lão thái thái vẫnđangnóinóicười cười,nóixong mấy câu truyện, thái thái Triệu giađãđoán được tính nết của Trần lão thái thái.
Phó Vânanhnghĩ mãi cũngkhônghiểu tại sao Phó Vân Chương lại cố chấp như thế, nàng thậm chí nghi ngờkhôngbiết có phải yđãpháthiệnra gì khác thường rồi haykhông.
Triệu Thúc Uyển siết chặt khăn lụa trong tay, từnhỏngười lớn trong nhà đềunóinàng giống ngườicôhọ ở kinh sư, nàng lấy làm tự hào lắm.côhọ khi cònnhỏnổi tiếng khắp phủ Giang Lăng vì tài năng hơn người, sau này lấy chồng lại luôn ở trong nhà. Nàng còn nghĩ đó là bởicôhọ bận việc nội trợ trong Thẩm phủ nên mới gạt sách vở quamộtbên.khôngngờcôhọ lại quyết tuyệt như thế, chỉ vì làm vui lòng mẹ chồng mà còn đốt hết thơ từ mình từng làm, còn phản bội lại người thầy dạy mình từ thuở vỡ lòng là tam gia gia.
Triệu gia thái thái quyết định như thế, dù cho quan nhânnóinhư thế nào, bàsẽkhôngtùy tiện gả congáimình đến Phó gia chịu khổ. Nghĩ vậy, bàkhôngcònnóichuyện bằng giọng điệu thân thiết như ban nãy nữa, tri huyện nương tử tìm mọi cách đón ý hùa theo lấy lòng, bà cũng chỉ mỉm cười đáp lễ,khôngmấy nhiệt tình, thi thoảng mới buôngmộthai câu đáp lại.
Triệu Thúc Uyển nhíu mày, hừ lạnh: "Thẩm thẩm, con nuốtkhôngtrôi cục tức này. Congáinhà chúng ta có gìkhôngtốt, tại sao tam gia gia lạikhôngchịu để mắt tới chúng con? Lại còn thiên vịmộtngười ngoài như thế? Tam gia gia mới gặp Phó Vânanhkiamộthai lần rồi cứ nhất định phải nhận người ta làm học trò, cha mẹ con xin tam gia gia nhiều lần như thế..."
Nhị tỷ nhi Triệu gia chần chừmộtlúc, dựa vào người mẹ mình,nóikhẽ mấy lời vào tai bà.
Xe ngựa Triệu gia ra khỏi phố Đông Đại, Triệu gia thái thái mới thở phàonhẹnhõm. Qua khóe mắt, bà nhìn thấy Triệu Thúc Uyển thẫn thờ, mỉm cười hỏi: "Uyển tỷ nhi, con làm sao thế?"
Trần lão thái thái và tri huyện nương tử tích cực giữ khách nhưng thái thái Triệu giađãquyết. Trần lão thái thái nhìn tri huyện nương tử khó hiểu, tri huyện nương tử cũng trả lạimộtánh mắt ngơ ngác, Triệu gia thái thái tới bất ngờ,đicũng bất ngờ, bà làm sao đoán đoán được ý định của người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vân Chương mỉm cười, nắm tay Phó Vânanh, dắt nàng ra khỏi đạo quan.
Triệu gia thái thái suy nghĩmộtlát, nâng ly trà lên nhấmmộtngụm, lặng lẽ quan sát sắc mặt Trần lão thái thái qua khóe mắt. Tuy lão thái thái vẫn luôn nở nụ cười, rất cố gắng giả vờ hiền hòa nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, lúcnóichuyện với tri huyện nương tử cũng lộ ra giọng điệu áp đặt.
Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vọng vào. Dường như cókhôngít ngườiđangchạyđichạy lạitrênboong, khắp nơi đều vang lên tiếng người ồn ào náo động.
Phó Vân Chươngnóilời cảm tạ với người tiếp khác, dẫn Phó Vânanhđibái kiếnmộtvị lão đạo khác trong quan, nhờ lão đạo bắt mạch cho Phó Vânanh.
Thái thái Triệu gia thầm thở dàimộthơi, nếukhôngphải quan nhân nhất quyết muốn kết thân với Phó gia, sao bà lại phảiđichuyến này, cũngkhôngbiết bà chị chồng trong kinh sư kia rốt cuộcđangnghĩ cái gì, Phó gia chỉ làmộtgia đình bình thường, sao có thể xứng đôi với congáiTriệu gia? Dù Phó Vân Chương kia có là kỳ tài ngút trờiđinữathìgiờ mới chỉ làmộtcử nhân mới thi xong kỳ thi hương mà thôi, Triệu gia là tộc lớn tronng phủ Giang Lăng, dòng dõi thư hương, giờ chọnmộtngười như thế làm con rể, quá thiệt thòi cho congáiTriệu gia rồi.
Phó Nguyệt và Phó Quế đứngtrênboong, tò mò nhìn về phía họ.
Lúc về, cả nhà vẫnđithuyền.
Phó Vân Chương cũng mỉm cười đồng ý.
oOo
Các đạo trưởng ở Trường Xuân Quan thường chăm sóc cho những người quyền quý trong phủ Võ Xương,khôngtiếp người ngoài, luyện đan và khám bệnh là sở trường của bọn họ.
Nghe nàngnóichuyện nàyđãđược Trần lão thái thái cho phép, Triệu gia thái thái thở phào, mặt cũng ôn hòa hơn, nhưng nghe thấy câu cuối mày lại nhíu lại, véonhẹlên chóp mũi Triệu Thúc Uyển, giận dỗi: "Con đấy, cái con bé này, thẩm thẩm nào có ý gì khác, chỉ sợ con quá hiếu thắng!"
"Chuyện nàynóira rất dài, tam gia gia của con bao nhiêu năm nay vẫn luônkhôngchịu dạy học cho congáitrong tộc, thực ra là có nguyên nhân." Triệu gia thái thái dựa vào vách xe ngựa, trâm cài hoa cúctrênđầu bà cũng chuyển động theosựnảy lên của xe ngựa, chuỗi ngọctrêntrâmnhẹnhàng đu đưa, vỗ về mái tóc, "côhọ các con, chính là cái người trong kinh kia..."
"Đại công tử Chung gia trông đàng hoàng đĩnh đạc thế kia mà hóa ra lại là người như vậy." Phó Nguyệtthìthầm.
Bóng đêm đặc quánh,khôngtrăng cũngkhôngsao, từng đợt gió lạnh lẽo quét qua mặt sông, dù có đóng cửa sổ lại vẫn có thể cảm nhận thấy gió len qua từ khe hở lùa vào phòng, đến cho ngọn lửađangcháytrêncây nếntrênbàn cũng run rẩy.
Chương 43: Đường về
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái bên cạnh lẩm bẩm oán giận Chu Đại Lang.
Mấyanhchị em Phó gia nấn ná ở phủ Võ Xương thêm mấy ngày, thăm thú khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn ngắmsựnáo nhiệt của bến tàu, ăn hết các loại thức ăn từ nam chí bắc.
Phó Quế chemộttaytrêntrán, nhìn về phía đám người trước bến tàunói: "Công tử trong các gia đình giàu có đều thế cả.hắnchẳng phảiđãnhận lỗi với nhà chúng ta rồi sao? Muội cảm thấyhắnkhôngxấu."
Nghe bànóixong, các tiểu thư Triệu gia đều kinh ngạc, cả xe lặng ngắt như tờ, đến cả Triệu Thúc Uyểnđangtức giận cũngkhôngnóinên lời. Bọn họ biết cái người trong kinh kia là ai, Triệu gia chỉ cómộtngười phụ nữ ở kinh sư, đó chính là các lão phu nhân Triệu thị.
Triệu Thúc Uyển bĩu môi, nghèn nghẹnnói: "Đấy là Phó Dung đưa cho con đấy chứ. Nàng tanóinàng ta có thể đồng ý thay Phó Vânanh, congáiPhó gia bọn họ đều nghe lời nàng ta hết. Hơn nữa nàng tađãhỏi Phó gia lão thái thái rồi, lão thái thái cũng đồng ý. Thẩm thẩm,khônghỏi mà lấy là trộm, con vẫn biết đạo lý này."
Phó Vân Chương đúng là tốtthậtđấy nhưng người mẹ này của ythìkhônghay cho lắm. Mấy đứa congáinhà bà đứa nào cũng được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu uất ức, tuy cònnhỏmàđãtâm cao khí ngạo, làm sao có thể sống chung với người hẹp hòi như Trần lão thái thái.
Ăn xong, Phó Vânanhquay lại khoang thuyền, Phương Tuế pha nước ấm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Bàkhôngnóirõtên và thứ tự của người kia, lại tiếp, "Năm đó khi bà ấy xuất giá, nghenóimẹ chồng mình ở Thẩm giakhôngthích congáiđọc sách nênđãđốt hết tất cả thơ từ tranh chữ mình từng làm khi còn trẻ. Sau khi gả vào Thẩm gia, bà ấy chỉ tập trung giúp chồng dạy con, mười mấy năm cũngkhôngchạm vào sách vởmộtlần nào. Bà ấy còn tán đồng ý kiến của mẹ chồng rằng đọc sách là có hại, cònnóibà ấy hối hận hồinhỏđãtheo tam gia gia đọc sách, tuyên bố rằng về sausẽkhôngbao giờ dạy congáiTriệu gia học hành để sau nàykhôngbị người ta oán trách." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này giam viện đạo trưởng lạikhôngở trong quan, người tiếp kháchnóiđạo trưởngđãđiSở Vương phủ bắt mạch cho thế tử của Sở Vương.
Trước khiđi, Phó Vân Chương lại đưa Phó VânanhđiTrường Xuân Quan lần nữa.
Chu Đai Langkhôngthèm để ý tớisựbàn tán của những người xung quanh, cườinóivới Phó Vân Chương hẹn hội văn lần sau gặp lại.
Bến tàu tấp nập ngườiđikẻ đến nhưng mọi người vẫn nhận ra người vừa tới là Chung Đại Lang. Xung quanh nghe như có tiếng hít vào đầy sợ hãi.
Trước lúc xuất phát, những thư sinh thân thiết với Phó Vân Chương còn ra tận bến tàu tiễn y, bọn họ đứng trướcmộtquán ăn bịn rịn chia tay. Bỗng mười mấy gia đinh đầu mang khăn lưới, thân mặc áo ngắnđivề phía họ, tay khiêng bảy tám sọt chứa đầy trái cây và đặc sản địa phương. Những người nàyđithành hai hàng, tạo thànhmộtcon đường ở giữa,mộtcông tử người mặc đạo bào màu đen, eo đeo đai lưng lụa, tay cần quạt bước ra, mỉm cười chắp tay chào hỏi Phó Vân Chương.
Thế tử là đứa con Sở Vương mãi tới khi về già mới có được, từnhỏđãốm yếu bệnh tật. Sở Vương lớn tuổi,khôngthể có thêm con, chỉ có thể cómộtđứa con là thế tử. Nếu đứa con bảo bối này bất hạnh qua đời, theo quy củ, Sở Vươngsẽphải quay về kinh thành. Sau nàysẽcó con cháu khác của hoàng thất được ban cho đất phong này. Bởi vậykhôngchỉ Sở Vươngyêuquý đứa con này, toàn bộ Sở Vương phủ đều cung phụng thế tử như bồ tát sống. Thế tử lớn lên trong vòng tay của đám phụ nữ trong vương phủ, trước tám tuổi hầu như chưa bao giờ đặt chân xuống đất, cơm bưng nước rót, áo mặc cũng có người hầu, chẳng trách thân thể càng ngày càng yếu đuối, thường xuyên nhiễm bệnh.
Triệu gia thái thái im lặng, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mấy đứa congáimình ngồi bên cạnhkhôngnóigì nhưng vẫn có thể được mấy đứa nó cũngkhôngphục,rõràng làđangđồng ý với những gì Triệu Thúc Uyểnnói.
Hôm nay, thợ may mới mang xiêm áo mới tới phố Đại Triều, Phó tứ lão gianóivới Phó Nguyệt, Phó Quế và Phó Vânanh, hai ngày sausẽkhởi hành về lại huyện Hoàng Châu.
[1] Trích "Xuân nhật Tây Hồ ký tạ pháp - Tào Vận" của Âu Dương Tu.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sắp được về nhà, mấy chị em Phó Nguyệt vẫn vô cùng vui vẻ, đến cả Phó Vân Khải và Phó Vân Thái cũng nhảy cẫng lên hoan hô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bịchmộttiếng,mộttiểu đạo sĩđangđứngtrêncọc gỗ bỗng rơi xuống, cả người dính toàn bùn đất. Các đạo sĩ trong viện cười ngặt nghẽo. Tuy bọn họ tu đạo từnhỏnhưng giờ tuổi vẫn chưa lớn, ngoài quần áo mặctrênngười, trông cũngkhôngkhác gì những thiếu niên sống bên ngoài quan.
“Nhưng ta mặc kệ.” Nàng gục đầu xuống, mím chặt môi, thầm nhủ. Tam gia gia khen Phó Vânanhnhiều thế mà lại chẳng khen nàng câu nào. Nàng nhất định phải so tài cao thấpmộtlần với người kia mới thỏa.
Huyện Hoàng Châu chẳng náo nhiệt phồn hoa bằng phủ Võ Xương, trong huyện chỉ có mấy cái đường lớn,đidạo khắp trung tâm huyện thành cũng mất chưa đếnmộtcanh giờ, các đồ bán trong các cửa hàng cũngkhôngđa dạng phong phú bằng trong phủ Võ Xương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.