Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 155-4: (sáu) (4)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155-4: (sáu) (4)


Bọn họ học hành gian khổ mười năm, có thể leo lên được vị trí này thựcsựkhôngdễ dàng gì, làm sao nỡ xuống đàimộtcách thê thảm như vậy chứ!

Lúc tới nơi, ông ta thấymộtbàn tiệc được bày trong nhà thủy tạ, bên cạnh bàn có khá nhiều ngườiđangngồi, quan viên Lục Bộ, bộ nào cũng có.

Nàngnóitiếp: "Tiên sinh cònnói, học hành vì quan to lộc hậu cũng chẳng có gì là đáng xấu hổ nhưng học hànhkhôngthể dừng lại tại đó. Người sĩ tử chân chính hẳn phải theo đuổi những mục tiêu cao hơn, giống như lời của Hoành Cừ tiên sinh, học để lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho người dân, kế thừa tuyệt học của cổ thánh, tạo ra thái bình cho muôn đời sau [2]!"

Buổi tiệc nàykhôngcó đàn sáoâmnhạc, cũngkhôngcó ca cơ mỹ nhân, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều thấp thỏm lo âu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại Bộ chủsựcười lạnhmộttiếng, vung chén rượu trong tay lên, ném xuống đất, tiếng vỡ chát chúa vang lên, "Hóa ra đây lại làmộtbữa Hồng Môn Yến."

Phó Vânanhnâng chén, uống cạn rượu nóng, cườinói: "Để các vị đại nhân chê cười rồi."

Trong buổi triều, Hoàng thượng khen vườn Phó gia có phong cảnh đẹp, bảo bọn họ tới đây xem, bọn họ hiểu đượcsựám chỉ của Hoàng Thượng nên đều hẹn đến nhưng lạikhôngbiết rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì.

Người đọc sách học hành rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Chủ nhân phía sau của bữa tiệc rượu của mùa hè này là Vạn tuế gia. Nếu Phó Vânđãđưa cuốn sổ này ra có nghĩa là Hoàng thượngđãđiều trarõràng từ trước, xác nhậnkhôngcó gì nhầm lẫn mới gọi bọn họ tới đây. Giờ mạnh miệngthìcó ích gì?

Uông Mân chuyền cuốn sổ cho người bên cạnh.

[4] Tríchmộtbài thơ khuyết danh của Lý Thươngẩn, nghĩa là: Hoa ngô đồng đỏ đường núi hàng vạn dặm, con chim phượng non có tiếng hót trong trẻo hơn tiếng hót của con chim phượng già. Ý chỉ hậu sinh khả úy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

"Định mời các vị đại nhân xem cái này."

Bởi vì có vô số những bậc tiên hiền ôm lý tưởng cao đẹp như vậy mà kiên trì nỗ lực, mới có cảnh quân vương và người đọc sách cùng thống trị thiên hạ, mới có thể xuấthiệnmộtsố lượng lớn học giả lưu danh sử sách.

Mọi người ai cũng hãi hùng.

Chương 155-4: (sáu) (4)

trênbàn, rượu và thức ăn tinh xảo mà thanh đạm, bên cạnh cómộtbàn hoa,trênbàn đặtmộtchiếc bình vàng cắm mẫu đơn, thục quỳ, cành trúc, vừa tinh tế vừa thanh lịch.

Uông Mân nhanh chóng đưa mắt nhìn quanhmộtlượt, nhận ra khách tới đây đều là người Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, tim bỗng đập liên hồi.

Việc nàykhôngcó liên quan gì đến ông ta hết nhưnghiệngiờ ông ta là đại thần trong Nội Các, bất cứ hành động cử chỉ nào cũng dính dáng tới rất nhiều người. Nếu như có ai đó có ý đồ lấy chuyện cậu ông ta thông đồng với giặc Oa ra buộc tội ông ta mà Hoàng thượng lạikhôngcó ý định che chở cho ông tathìông ta chỉ có thể từ quan mới có thể giữ được thể diện cho bản thân.

Nghe nàngnóira mấy câu của Trương Tái, Uông Mân nghĩ ngợimộthồi, tự hiểu trong lòng, cũng nâng chén, mỉm cười nhìn nàng, cảm thánmộtcâu, "Đồng hoa vạn lý đan sơn lộ, sồ phượng thanh ư lão phượng thanh." [4]

Lại Bộ chủsựlà người đầu tiên nhảy lên phản đối, gân xanhtrêntrán nổi lên.

Uông Mânđãcó dự cảm từ trước, quả nhiên nhìn thấy tên cậu mình nằm trong danh sách. Cậu ông ta hối lộ, mua chuộc quan viên địa phương,khôngnhững thế mà còn làm tất cả những việc ấy dưới danh nghĩa của ông ta! Còn lấy tranh chữ của ông ta ra làm đầu câu chuyện!

"khôngthể thế được!"

Ông takhôngnhìn nhầm người đâu, Phó Vânkhôngtàn nhẫn độc ác đến mức diệt trừ tất cả bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[3] Mượn ý của Mạnh Tử: Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũngkhôngthuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy. Bản dịchtrêntiasang.com.vn.

Phó Vânanhvẫn tỉnh bơ nhưkhông,nói: "Đúng là Đường giađãlàm rất nhiều việc thiện nhưng tiền để họ làm việc thiện lại đến từ việc mật báo cho cướp biển!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuốn sổ được đưa tới nhà thủy tạ. Đầu tiên nàng đưa cho Uông các lão.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Vânanhđưa ngón tay khẽ vuốt vẽ miệng chén, móng tay cắt tỉa gọn dàng, đốt ngón taynhỏdài, nàng cười khe khẽ: "Hạ quan có thể đảm bảo với các vị đại nhân những chứng cứ này chắc chắnkhônghề bịa đặt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy người bên cạnh vội vàng đứng dậy, kéo Lại Bộ chủsựngồi xuống, khe khẽ khuyên nhủhắn.

Y mỉm cườinói: "Uông các lão thích bắt bẻ, đừng để ông ta chê trách."

[1] Nghĩa đen là mỗi người uống đủ ba chén rượu, ăn đủ năm vịtrênbàn ăn. Theo người xưa, như vậy là buổi tiệcđãđiđến hồi kết.

Tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ, người đọc sách lúc nào cũng phải quan tâm đến việc tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ, lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ.

Có rất nhiều đáp án khác nhau màkhôngcòn nghi ngờ gì nữa, những câunóiđó của Trương Tái là lý tưởng có giá trị cao thượng nhất của toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ.

Phó Vânanhđứng dậy, nhìn quanhmộtlượt, chậm rãinói: "Các vị đại nhân, trước đây hạ quan từngđihọc ở thư viện, vẫn luôn nhớrõkhi mới vào thư viện, tiên sinhđãdạy: Tại sao lại có nhiều người muốnđihọc như vậy? Vì công danh lợi lộc, vì muốn nở mày nở mặt, vì muốn kiến công lập nghiệp."

Những người còn lại cũng thế. Ít ra Uông Mân còn bình tĩnh, vẫn có thể tiếp tục uống rượu mơ, những người còn lại sởn tóc gáy, đứng ngồikhôngyên.

Mặt mày Lại Bộ chủsựcứng đờ.

Chẳng thà lấy lòng Phó Vân, xem có cách nào cứu vãn haykhông.

Nàng cầm chén rượu trong tay, rượu trong ly mang sắc đỏ nhàn nhạt, mỉm cườinói: "Đại nhân lo quá lên rồi, nếu như là Hồng Môn Yếnthìviệc gì phải mất công như thế."

Bên ngoài nhà thủy tạ, nước hồ lấp loáng, lá sen phủ kín mặt hồ, những đóa hoa sen mọc thẳng lên giữakhônggian xanh biếc, duyên dángyêukiều, xinh đẹp thướt tha.

Các vị quan văn có niềm tin và lý tưởng cao thượng và kiên định mới có thể chịu đựng cảnh gân cốt bị mệt nhọc, thân xác bị đói khát, nghèo túng khổ sở [3]. Vì lý tưởng đó,khôngcó gì làkhôngchịu đựng được.

Người này cẩn thận giở ra đọc, sắc mặt cũng thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người khác còn chưa đọc được nội dung trong cuốn sổ nhưng nhìn thấy mặt Uông Mân biến sắc, mặtđãđầy vẻ chua xót, đại khái họ cũngđãđoán được ra cuốn sổ này viết những gì rồi.

Phó Vânanhgật đầu, "Muội biết rồi."

hắnchỉ thẳng vào mặt Phó Vânanh,nóitừng câu từng chữ: "Nhà ông ngoại ta vốn là thư hương thế gia, bao nhiêu đời đọc sách thánh hiền. Từ thời tổ tiên của ông ngoại ta, năm nào nhà chúng ta cũng chi ramộtsố tiền lớn, xây cầu sửa đường, giúp đỡ người góa bụa, gặp thiên taithìphát cháo, miễn tiền thuê, trong huyện ai cũng ca tụng, nhà chúng ta sao có thể thông đồng với giặc Oa! Ngươi ngậm máu phun người!"

Mọi người toát mồ hôi hột, lạnh lùng nhìn về phía Phó Vânanh.

Những người khác cũng bước tới chào hỏi.

Trong nháy mắt, ông ta toát mồ hôi đầm đìa.

Mọi người đều nhìn nàng, đầy vẻ tán đồng.

Buổi chiều, Uông Mân tới Phó gia nhưđãhẹn.

Phó Vânanhdứt lời, mọi người chấn động tâm can, ngẩn ngườimộtlát rồi đồng loạt đứng dậy.

Uông Mân như nuốt hoàng liên, cổ họng vừa đắng vừa chát, ôngthậtxui xẻo quá mà, phí bao nhiêu năm như thế, tuy nhiều lần nổi bật hơn người nhưng lúc nào cũng gặp phải đủ loại vận xui kì quái. Cuối cùng khổ tận cam lai, ông ta phất lên như diều gặp gió, được vào Nội Các nhưng còn chưa oai phong được mấy năm màđãbị cậu ruột hại thê thảm!

Uông Mân nhìn nàng, sắc mặt dần dần thả lòng.

Bọn họ cũng từng có lý tưởng, có khát vọng của riêng mình nhưng lăn lộn trong chốn quan trường mấy năm, tất cảđãbị màn mòn hết.

Phó Vânanhđira đón ông ta, mỉm cười thi lễ, "Lão tiên sinh."

[2] Câunóicủa Trương Tái (Hoành Cừ tiên sinh) - bậc đại Nho thời Tống.nóitheo cáchhiệnđại đó là: Xây dựng giá trị tinh thần cho xã hội, xác lập ý nghĩa sinh mệnh cho dân chúng, kế thừasựchính thống của học vấn xưađãbị đoạn tuyệt, mở ra cơ nghiệp thái bình cho muôn đời sau. (Nguồn: ntdvn.com)

Từ trước đến nay Phó Vânanhluôn thíchđithẳng vào vấn đề, rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị [1], nàng bảo Kiều Gia mang cuốn sổ ghi chép danh sách tới.

Bọn họ đều biết Hoàng thượngđãxử trí những thế gia kia như thế nào,khôngngờ rằng gia tộc của bọn họ cũng lại dính dáng tới chuyện này! Tuy rằng đó cũng chẳng phải là những tội lớn như thông đồng với địch b*n n**c nhưng tại thời điểm này mà lại bị người ta điều tra ra là có qua lại với cướp biển,khôngcần ngự sử buộc tội, bọn họ chắc chắnkhônggiữ nổi chức quan của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155-4: (sáu) (4)