Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 124: Bộc bạch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Bộc bạch


Phó Vânanhnhìn lại chàng, thấy chàng đầy vẻ nghiêm túc, hoàn toànkhôngphảinóiđùa, dẫu nàng vẫn cảm thấy nỗi băn khoăn và lo lắng của chàng thựcsựrất buồn cười.

Họ vẫnđangở bên ngoài, những dây hoa lăng tiêunhẹnhàng lay động trong gió, những phiến lá cọ vào nhau kêu sàn sạt. Tuy nàng vẫn biết người của chàng nhất địnhđangcanh phòng xung quanh, những người kháckhôngvào được nhưng dù sao vẫnđangở bên ngoài.

Hoắc Minh Cẩmnói: "Vương các lãosẽđồng ý."

Hóa ra Phó Vân lại làmộtbégái,mộtbégáibiết dạy mẹ mình làm khăn lưới,mộtbégáicó thểnóilưu loát tiếng phổ thông phương bắc và tiếng địa phương Hồ Quang,mộtbégáithíchđihọc nênđãkhôngngần ngại nữ giả nam trang để che giấu giới tínhthậtcủa bản thân.

Nàngkhôngmuốn khiến chàng hiểu lầm bất cứ điều gì.

Phó Vânanhkhôngdám nhìn thẳng vào chào, tim đập rất nhanh.

"Buổi chiềuđi, buổi sáng ta còn còn việc."

[2] Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, ba vị Hoàng đế đạt được những thành tựu nổi bật, làm thay đổi đất nước.

Nàng kéo ống tay áo chàng, kiễng chân lên.

Còn đối với chàng, đó là chừng mười mấy năm chờ đợi.

Chính tại thời khắc ấy, chàng thựcsựchắc chắn.

Chàng nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, hỏi: "Nàng có cần takhông?"

Nếu có thể cưới nàng về nhàthìtốt rồi, ngày nào cũng có thể nhìn, đến tối còn có thể ôm... Nhưng mà nàng có kế hoạch riêng của mình, như thếthìcứ nghe theo nàngđi.

Nàng cảm thấy mình sắp bịsựthâm tình trong đôi mắt chàng đốt cháy.

khôngthểkhôngnóinhững năm thángđihọc ở huyện Hoàng Châu và phủ Võ Xương khi đó thựcsựlà những ký ức vui vẻ nhất của nàng.

Nàng cúi đầukhôngnói.

Đôi môi đỏ hồng mềm mại, tựa như hoa tươi, kiều diễm ướt át, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Nếukhôngtìm được việc gì để làm, sớm muộn gì chàngsẽđiên mất.

Nàngkhônghề né tránh, vẫn ở trong vòng tay chàng, xoay người lại, mặt đối mặt với chàng.

Chàng đổ ngườitrênngười nàng, hôn nàng, chỗ nàotrênngười cũng nóng rực lên, đột nhiên thấy quần áotrênngười quá vướng víu, ngăn trởsựtiếp xúc giữa hai người. Chàng muốn hòa vào làmmộtvới nàng.

"Hả?" Hoắc Minh Cẩm ngạc nhiên nhìn nàng.

sựkinh ngạc ban đầu quađi, đôi mắt luôn bình tĩnh sâu thẳm của chàng bỗng nhiên toát rasựsợ hãi.

Mỗi người đều có quan điểm của riêng mình,khôngcó chuyện ai đúng ai sai hoàn toàn, các đại thần ai cũng cố gắng bảo vệ chính kiến của bản thân, như thế có thể kiềm chế lẫn nhau, cân bằng được triều đình.

Muốn tới phát điên rồi!

Mưanhỏrơi tí tách, chàng đứng dưới mưa.mộtlúc lâu sau, mưa bụi triền miên, nước mưa hắt vào mặt chàng lạnh ngắt, quần áo chàng ướt đẫm nhưng thân thể bên dưới lớp quần áo lại nóng rực,mộtniềm vui khôn tả dâng trào khắp người chàng, tim đập thình thịch.

Phó Vânanhhiểu đượcẩný trong lờinóicủa chàng. Chàng đứng ngược sáng, bóng dáng càng trở nên cao lớn uy nghiêm. Nàng nhìn chàng,nói: "Ta thiếumộtsư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung."

Làm sao có thể gọi chàng là Minh Cẩm ca ca trước mặt người khác được cơ chứ, khi nãy gọi chàng như thế vẫn là có chút tính toán, nàng muốn ép chàng phảinóira những suy nghĩ trong lòng.

Chàng chẳng thể suy nghĩ nổi gì nữa, chỉ siết hai cánh tay tại, ôm chặt lấy nàng, để người nàng kề sát vào người chàng, cảm giác độ ấm của làn da nàng qua mấy lớp quần áo ngăn cách, xác định nàng vẫn ở đây.

Nàng ấnmộtnụ hôn nhènhẹlên khóe môi chàng, "Minh Cẩm ca ca, ta chờ chàng."

hắnkhóc lóc thảm thiết, hối hận cả đời nhưng vẫn chẳng thể đoàn tụ với vợ mình, cuối cùng uất ức mà c·h·ế·t.

Thứ cảm xúc sợ hãi nàykhôngnên xuấthiệntrênngười chàng mới phải.

"khôngđượcđi."

thậtra Phó Vânanhđãtừng cho rằng có lẽ Hoắc Minh Cẩm để bụng chuyện Thôi Nam Hiên, muốn bắt đầu với nàngmộtlần nữa nên mới hoàn toànkhôngnhắc tới chuyện trước kia.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, lẩm bẩm: "Vânanh, nàng gọi ta thêmmộtlần nữađi."

Nàng từng cảm thấy Minh Cẩm ca cakhônghề thay đổi, vẫn là biểu huynh ôn hòa trước kia... Nhưngthậtrakhôngphải thế, chàng cũngđãthay đổi, thậm chí còn thay đổi rất nhiều nhưng bởi chàngđãnhận ra nàng nên mới có thể giấuđitoàn bộ gai nhọntrênngười mình, làm ngườianhtốt của nàng như cũ.

Chàngkhôngnóilời nào, người hơi run run, cúi đầu hôn nàng, đến môi cũng run rẩy.

"Ngoài ra còn có Phạm Duy Bình, Uông Mân và nhị ca ta, mấy đồng liêu có quan hệ mật thiết với ta nữa. Đợi đến lúc nhị ca ta khỏe lạithìxuất phát. Tađãviết thư cho Trương đạo trưởng, mời ông ta vào kinh điều trị cho nhị ca ta, vừa hay lúc này ông tađanggiảng đạo ở Hà Nam, nhân tiện đón ông ta luôn.”

Giónhẹthổi qua, mấy đóa hoa lăng tiêu rào rạt bay xuống.

Đây làmộtsựtrao đổi, dùng hai vị trí trong Nội Các của Diêu Văn Đạt và Uông Mân để đổi lấysựthăng quan cho Phạm Duy Bình, nếukhôngUông Mân cũng chẳng thể nào lên chức vượt cấp chỉ trong vài năm ngắn ngủi như vậy.

Sợ khiến nàng sợ hãi, chàng thay đổi dáng ngồi, định che giấu.

Chàngkhônghề kiềm chế nữa, chàng cuồng nhiệt, kích động, biểu lộ toàn bộsựnhiệt tình và khát khao của mình.

Chàngkhôngthừa nhận quen biết nàngkhôngphải do để bụng chuyện Thôi Nam Hiên mà là sợ nàng cũngsẽbiến mất giống như hồ tiên, sợ gây áp lực cho nàng, sợ làm cho nàng sợ hãi.

Cuối cùng Phó Vânanhcũng có thể ngồi dậy,nhẹnhàngnói, "Takhôngđi."

Nàng cực khổ lắm mới tới được ngày hôm nay, chắc chắnsẽkhôngbỏ dở giữa chừng.

Chàng thựcsựkhôngdám tưởng tượng nếu như nàng lại biến mất vào hưkhôngmộtlần nữa, bản thân chàngsẽlàm sao bây giờ. Mấtđinhưng tìm lại được, rồi lại mấtđilần thứ hai, mà chàngđãba mươi tuổi.

"khôngđược rời bỏ ta."

Phó Vânanhcó thể cảm nhận đượcsựsợ hãi của chàng nhưng nàngkhôngbiết chàngđangsợ cái gì.

Hơn nữa nàng cònnhỏnhư vậy... Chàng sợ bản thân mình hằng ngày đối mặt với nàng,sẽlàm chuyện gì đó làm tổn thương nào.

Trời mưa càng lúc càng lớn, nhanh chóng trở thành cơn mưa tầm tã.

Đối với nàng mànói,đãlà hai kiếp người.

Những bông hoa đỏ rực treo khắp tường, nàng vẫnđangđứng cạnh những dây leo rậm rì nhìn theo chàng.

Phó Vân Chươngkhôngbị thương nặng, chỉ là bị thương dẫn tới bệnh cũ tái phát nên mới hôn mê mấy ngày, đợi y bình phục cũngsẽxuống phía nam với nàng.

Nàng cúi người về phía trước, áp tay vào mặt Hoắc Minh Cẩm, từ từ tới gần chàng, đôi môi chạm vào môi chàng.

thậtlâu sau, nhận ra nàng gần nhưkhôngthở nổi nữa, Hoắc Minh Cẩm mới buông môi nàng.

Chàng hiểurõmọi thứ về nàng nhưng nàng lạikhôngbiết chàngđangnghĩ gì.

Phó Vânanhdung túng cho hành động của chàng, đầu óc trống rỗng, mãi tới khi phía sau đụng phảimộtlớp vải lạnh lẽo mềm mại mới đột nhiên lấy lại ý thức.

Hai ngườiđangngồi tựa vào nhau, chàng vừa động đậy, Phó Vânanhđãlập tức pháthiệnrasựthay đổi của thân thể chàng.

Ban đầu, lúc Phó Vânanhmới xuấthiệntrước mặt chàng, chàng vẫn cho rằng nàng làmộtthiếu niên.

Lúc nghe được thuộc hạ bẩm báo những lời này, Hoắc Minh Cẩmđangngồi trong nhã gian củamộtquán rượu bên bờ sông, nhìn ra Trường Giang chảy siết ngoài cửa sổ.

Chàng mỉm cười nhìn nàng, dẫu nàng đột ngột thay đổi đề tài cũngkhôngthấy có vấn đề gì.

"thậtsựsẽkhôngđichứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau này, chàng cố ý ép nàng đích thân tới gặp mình.

Đương nhiên nàng cũngkhôngthể tiếp tục gọi chàng là Hoắc đại nhân, thếthìxa cách quá.

Phó Vânanhnói, tiễn chàng ra ngoài.

"Trước khi xác nhận được thân phận của nàng, takhôngbiết nàng là nữ giả nam trang, ta cũngkhôngđể ý chuyện đó. Vânanh, takhôngcần biết kiếp này nàng là nam, là nữ, là người, là ma hay làyêuquái. Nếu nàng thựcsựđầu thai thành nam giới, ta đây chính làmộtkẻ đoạn tụ, nàng là Phó Vânanh, ta chính là người đàn ông của nàng. Chỉ cần đó là nàng là đủ rồi."

Người như Hoắc Minh Cẩmkhôngđể tâm chuyện sống c·h·ế·t, là người có thể mở đường máu xông ra từ chốn thây chất thành núi, máu chảy thành sông, làm sao có thể sợ hãi cơ chứ.

...

Nụ hôn này khác với tất cả những nụ hôn trước kia.

Chính bởi lý do này nên Hoắc Minh Cẩm mớikhôngchịu nhận là có quen biết với nàng từ trước hay sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cửa còn chưa kịp khép lại, Hoắc Minh Cẩmđãôm chặt lấy nàng từ phía sau.

Những nụ hôn dài vừa ngừng lại, Phó Vânanhnhân cơ hội này gọi chàng, "Minh Cẩm ca ca."

Chàng ôm chặt nàng, nhấn mạnh từng từ từng chữ.

Nàng giúp Uông Mân, Uông Mân cũngsẽbáo đáp nàng.

xuống núi lịch kiếp biến thànhmộtngười congáibình thường, kết làm vợ chồng vớimộtthư sinh nghèo khổ. Hồ tiên và thư sinh vô cùngyêuthương nhau, chỉ có điều sau mỗi đêm ân ái, hồ tiên lạikhôngchịu ngủ lại bên cạnh thư sinh. Nửa đêm, thư sinh tỉnh lại nhưng chẳng thấy vợ mình đâu cả, cảm thấy nghi ngờ. Ban đêm, thư sinh cố tìnhkhôngngủ, lén theo dõi vợ mình, muốn xem vợ mình rốt cuộcđiđâu. Sau khi người vợ pháthiệnđượcthìgiận dữ, kểthậtcho thư sinh, nàng vốn là hồ tiên,khôngthể để cho phàm nhân nhìn thấy nguyên hình của mình. Nếu như có người nhìn thấy nguyên hình của nàng, nàngsẽkhôngthể tiếp tục ở nhân gian được nữa. Hồ tiên cảnh cáo thư sinh,mộtkhi nàngđãđithìmấy trăm năm cũng chẳng thể lại xuống trần lần nữa. Thư sinh luôn miệng đáp ứng nhưng vẫnkhôngkìm nén nổisựtò mò của mình.mộtđêm, thư sinh vẫn lénđitheo vợ mình ra khỏi phòng, nhìn thấy nàng biết thành hồ ly, bò tới cạnhmộtgốc cây hoa quế trong vườn tu luyện.

Đến nước này rồi, bao nhiêu lời cũngđãnóira cả, nàng là của chàng,khôngcần phải ép chặt nàng nữa.

Đương nhiên là nàng thích chàng, nếukhôngnàng làm sao có thể chịu để chàng gần gũi với mình như vậy.

Hai người yên lặng nhìn đối phương hồi lâu.

Dẫu khả năng có chỉ làmộtphần vạnđichăng nữa, thế cũng đủ để khiến chàng sợ hãi rồi.

Hoắc Minh Cẩmkhôngthể từ những chiếc khăn lưới này để nhìn ra liệu đây có phải do nàng làm ra haykhông.

Chàng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt rầu rĩ của nàng khi ngồitrênbàn đu dây,nóivới chàng rằng nàngkhôngđượcđihọc đọc sách giống như cácanh.

"Có ta trông chừng, kinh sưkhôngloạn nổi."

Chính tại thời khắc thư sinh nhìn thấy màu sắc bộ lông của hồ ly,trêntrời bỗng cómộtđợt sấm sét giáng xuống, sau tiếng sấm sét này, hồ tiên hoàn toàn biến mất, chỉ còn lạimộtcái cây khôđãcháy đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, "Có phảiđãquên gì rồikhông?"

Chàng nâng niu khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay, tiếp tục hôn lên gò má, chóp mũi, đôi mắt nàng, gần như cảm thấy chỉ cómộtcái miệng vẫn còn quá ít.

Ở khoảng cách gần như vậy, Phó Vânanhcòn cảm thấy cả người chàng dường như cứng đờ trong nháy mắt.

Hoắc Minh Cẩm chỉ mỉm cười, đôi mắt đong đầy lưu luyến, "Takhôngmệt."

"Ta vẫn chưa chuẩn bị đường lui cho mình, nếukhôngphải do tìm được nàng... Vânanh, vì nàng, ta muốn sống." Hoắc Minh Cẩm kéo tay Phó Vânanh, áp tay nàng lên mặt mình, "Ta là của nàng."

Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lại tin cái loại truyền thuyết dân gian này ư?

nóichuyện chínhsựmộtlúc,sựluống cuống trong lòng Phó Vânanhkhi nãy cũng dần dần tanđi, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nàngnói: "Đừng túc trực ở bên ngoài nữa, trở về phải nghỉ ngơi cho tốt."

Phó Vânanhgật đầu.

Làm được như thế cũng là tốt nhất cho ngườiđangnắm giữ quân quyền là Hoắc Minh Cẩm.

Tỷ như lúc nàngnóichuyện với nàng, tuy nàngđãcó gắng hết sức để tỏ ra cung kính sợ hãi, khiến những người khác chẳng nhận ra được vấn đề gì nhưng chàng lại nhận ra, thiếu niên trước mắt nàykhôngsợ chàng.

Tuy Vương các lão, Diêu Văn Đạt và Uông Mân thuộc cùngmộtphe nhưng tính cách Vương các lão mềm yếu,khôngkhó đối phó, Diêu Văn Đạt lớn tuổi, hơn nữa tính tình ngay thẳngđãtrở thành nhược điểmrõràng của ông ta, Uông Mân tuy hơi khó lôi kéo nhưng ông ta khôn khéo hơn hẳn Vương các lão, là người linh hoạt.

Sau đó chàng bỗng nhiên vươn tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, đôi tay nhưmộtchiếc kìm sắt siết chặttrêneo nàng, tựa như muốn ấn chặt nàng vào người mình để nàng dung nhập vào da thịt chàng.

Sau đó, Nguyễn Quân Trạch lén trốnđibến tàu, địnhđiphủ Giang Lăng tìm người Thẩm gia báo thù, chàng phái người bắt Nguyễn Quân Trạch về, Nguyễn Quân Trạchkhôngcam lòng, quỳ xuống đất cầu xin chàng.

Căn cơ của Chu Hòa Sưởng yếu ớt, có thểnóilà căn bản chẳng có căn cơ gì.

Có thể bình ổn được triều đình haykhông, chọn đại thần đưa vào Nội Các là quan trọng nhất.

Tuổikhôngđúng, giới tínhkhôngđúng, chẳng có gì đúng cả, nhưng chàng vẫn cảm thấy có gì đó khác thường nên lập tức phái ngườiđiđiều tra gia thế, hoàn cảnh của nàng.

khônglâu sau khi trở lại kinh sư, ngày bắt được Nguyễn Quân Trạch, từ miệng Nguyễn Quân Trạch, Hoắc Minh Cẩmđãbiết được nàngđãchết.

Chàng tốt như thế, chưa từng từ chối bất cứyêucầu nào của nàng.

Sau khi nàng lấy Thôi Nam Hiên, lo liệu việc nhà, bắt đầu học làm khăn lưới để có thêm chút tiền cho gia đình.

Xử lý xong chuyện tình cảm, Phó Vânanhlập tức bắt đầu tính tới chuyện sau này phải làm thế nào để giúp Chu Hòa Sưởng có được chỗ đứng vững chắc, từ từnói: "Mấy hôm nay ta cũng nghĩ rồi, đến khi đósẽđề cử ba người Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình và Uông Mân gia nhập Nội Các, tham dự vào việc bàn bạc quyết sách của triều đình."

Phó Vânanhthở dài, kéo tay chàng, bước lên bậc thang,đivào hành lang, mở cửamộtgian phòng bất kì, bước vào.

Chỉmộtchút cảm giác khác thường thôi, chàngđãlập tức điều động Cẩm Y Vệ điều trarõràng về nàng, hơn nữa còn lập tức tin vào thân phận của nàng, hoàn toànkhôngcó chút suy đoán, lo sợ hay nghi ngờ nào cả, cứ tin như vậy thôi.

Đến những đứa trẻ mười mấy tuổi cũng chẳng còn tin những truyền thuyết như vậy nữa mới phải chứ?

Ai đặt tên chocôbé?

Ánh mắt chàng bình tĩnh, khẽnói.

Những người khác đều gọi chàng như thế nhưng nàng cũng gọi như vậy, cảm giác lại khác biệt... Hoắc Minh Cẩm nắm chặt tay nàng, bụng dưới nhẫn nhịn hồi lâu giờ lại tiếp tục thiêu đốt tới mức đau đớn.

"Minh Cẩm ca, mấy ngày nữa tasẽxuống phía nam."

trênthực tếhiệngiờ chàngđangcực kỳ phấn chấn, sức lực dồi dàokhôngdùng hết là đằng khác.

Kinh sư nằm ngay dưới chân thiên tử, là đỉnh cao của quyền thế, Chu Hòa Sưởng sắp vào kinh tới nơi rồi, đương nhiên nàngsẽkhôngđi.

Cẩm Y Vệ thu thập tình báo rất tốt, nhanh chóng điều tra được thân phận của nàng.

Hoắc Minh Cẩm vẫn nắm chặt tay nàng, dường như muốn dựa vàosựtiếp xúc da thịt này để xác nhận nàng vẫn ở bên cạnh chàng, chàng mở mắt, con ngươi đen sâu thẳm.

Nàng muốn mưu đồ cái gìthìcứ mưu đồđi,khôngcần nhìn trước ngó sau.

hiệngiờ nàngsẽkhôngnghĩ như vậy nữa.

Sau đó cơ thể từ từ thả lỏng.

trênHoàng Hạc Lâu, chàng để nàng đối mặt với Nguyễn Quân Trạch.

Tựa như khi nàng cònnhỏ, từ khi chính thức gặp nhau dướisựchứng kiến của người lớn hai nhà, nàngđãkhôngsợ chàng chút nào. Nàng thoải máinóichuyện với chàng, dạy chàng chơi chủy hoàn, pháthiệnrađãbị chàng lừa cũngkhôngtức giận, nhiều lần tiễn chàng tới tận cửa viện, mỉm cười, vẫy tay,nóilời tạm biệt với chàng.

Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng nàng, chua xót, cảm động, giống như có vô số tiếng sấm vang rền, khiến nàng rung động tới mức chân tay cũng run lên.

Chàng để những người khác ở lại,điTrường Xuân Quan, gặpcôbé Ngũ tỷ nhi kia,côbénóimình tên là Phó Vânanh.

"Nàng địnhđiđón Chu Hòa Sưởng sao?"

Chàng vẫn luôn tìm kiếm nàng, sau bao nhiêu nămkhôngbiếtđãphải thất vọng bao nhiêu lần nhưng mỗi khi lò la được tin tức nàng có thể còn sống, chàng vẫn lập tức phái ngườiđiđiều tra.

Phản ứng của Hoắc Minh Cẩm rất kì quái.

Chuyện này khiến người ta phải dở khóc dở cười, trongmộtthời gian ngắn, nàngkhôngbiết nênnóigì cho phải.

Hai người đều rơi vào trầm mặc.

Nếu khi đó Hoắc Minh Cẩm bất chấp tất cả, cưỡng ép nàng theo chàng về kinh, có lẽ... bọn họsẽkhônggiống như vây giờ.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, mím chặt môi, dùng sức kéo nàng vào ngực mình.

(hồ ly tu đạo thành tiên)

thậttrùng hợp, nàng c·h·ế·t ở Cam Châu, cái người tên Phó Vân này cũng trở về từ Cam Châu.

Có được công lao này, đương nhiênsẽcó thể thăng quan tiến chức. Nàng phải tận dụng tốt cơ hội này để dụ dỗ, lôi kéo những người mình muốn thu phục.

Mấy ngày nay chàng hẳn là rất bận, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt hơi đỏ, sống lưng vốn luôn thẳng tắp nay cũng hơi rũ xuống, tất cả đều thểhiệnsựmệt mỏi.

Khi đó Hoắc Minh Cẩm vẫn chưa nghi ngờ gì về thân phận của Phó Vân, chỉ cảm thấy thiếu niên này có lẽ biết được diều gì, có lẽ tìm hiểurõràng có thểsẽtìm được cái gì khác chăng.

Hoắc Minh Cẩmkhônguống rượu, nhưng hình như chàng sắp say rồi.

Chân chàng dài, bước nhanh như bay, chỉ trong chớp mắt, chàngđãtrở lại trước mặt nàng.

Tuy vậy chàng vẫnkhônghề cảm thấy xấu hổ, biếtđãbị nàng cảm giác thấy, ngược lại, chàngkhôngthèm giấu giếm nữa, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

Nhưng lại nhớ tới mấy hôm trước, chàng bước vào phòng trực ban, nhìn thấy Thôi Nam Hiên chắn trước người nàng, ánh mắt chàng lạnh lẽo màcôđộc biết nhường nào, nàng biết, có những chuyện cần phải mở lòng,nóichorõràng mới được.

Cái ngày xử trảm tên tử tù hôm đó, chàng vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì, vốn dĩ chỉ cần xử trảm gã tử tù kia theo kế hoạch.

đitới gần góc khuất nơi hành lang, Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên quay lại nhìn nàng.

Điều tra ra càng nhiều chuyện, Hoắc Minh Cẩm càngkhôngthể khống chế được sóng gió trong lòng mình, suýt nữađãlộ tẩy trước mặt Thôi Nam Hiên.

Nàng cúi đầu chỉnh lại vạt áo xộc xệch khi nãy, chậm rãinói.

Nhưng nhiều điểm trùng hợp như vậy là đủ rồi.

Trong phòng rất an tĩnh nên tiếng thở hổn hển và tiếng m*t mát càng trở nênrõràng.

Nghe Hoắc Minh Cẩm kể vềsựdo dự và quyết đoán của chàng năm đó, Phó Vânanhngơ ngẩn.

Chàng sợ rằng nếu thân phận của nàng bị vạch trầnthìcũngsẽbiến mất giống như hồ tiên trong truyện hay sao?

Phó Vânanhđứng trước cửa tròn, dõi mắt nhìn theo bóng chàng.

Nàng tặng cho chàngmộtbộ đồ che mưa. Trong khoảnh khắc ấy, nàng dường nhưđãquênđinhững đau khổđãqua của kiếp trước, lại trở lại là tiểu thư Ngụy gia kia, tự nhiên, thoải mái đứng bên cạnh chàng.

Chàng cao lớn cường tráng, cái ôm này như thểmộtngọn núiđangđè xuống người nàng.

Hoắc Minh Cẩm bước ra ngoài, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Khi đó chàng ngồitrênlưng ngựa, nhìn về phía phủ Võ Xương, nhìn thành quách có sông núi bao quanh,nóimộtcâu: "Ngươi vẫn chỉ làmộtđứa trẻ."

"Ta vẫn còn nhớ chuyện trước kia, ta là ta nhưng lạikhônghoàn toàn là ta, ta cómộtcuộc sống mới, có người nhàyêuthương ta, Ngụy thị chỉ làmộtphần của ta mà thôi. Minh Cẩm ca ca, chàng thích ta ngày trước, nhưng tahiệngiờkhônggiống như trước kia nữa."

Trong mắt chàng toàn tơ máu,khôngbiếtđãbao lâu chưa ngủ rồi.

Những ngón tay mềm mại chạm vào mặt Hoắc Minh Cẩm, mặt chàng lập tức nóng bừng lên, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hơi thở trở nên nóng bỏng, nguy hiểm, toát ra mong muốn chiếm hữu mãnh liệtkhôngthể nào kìm nén.

Chàng coi nàng là hồ tiên chắc?

Nàng hỏi chàng.

Trong phút chốc, bao nhiêu suy nghĩ xoay vần trong lòng chàng, bởi thế chàng chẳngnóigì thêm nữa, quay đầu ngựa, phiđithậtxa.

Những nụ hôn lạnh ngắt như những hạt mưa liên tục rơi xuống mặt nàng,trêntrán,trênmôi. Thân thể rắn chắc cường tráng kề sát vào người nàng, chẳng khác gìmộtbức tường, vậy mà vào giờ khắc này, đến bức tường đó cũng lạnh.

mộtlát sau, cố gắng chịu đựng cái cảm giác tê dại toàn thân và trái timđangđập liên hồi, Phó Vânanhđứng dậy.

Nàng vẫn chỉ làmộtđứa trẻ, chàng mangtrênngười mối thù sâu như biển,khôngnên kéo nàng vào, hãy cứ để cho nàng lớn lênmộtcách vui vẻ bình an như vậyđi, đợi tới khi chàng chắc chắnkhôngcó gì có thể làm tổn thương nàngsẽđón nàng về sau.

Là Phó Vân ca ca.

mộtcảm giác xa lạ vừa mãnh liệt vừa cấp bách ập tới, ban đầu thân thể Phó Vânanhcứng đờ.

Phó Vânanhđangchuẩn bị xoay người trở về phòng lại thấy người đàn ông vốnđãđiđượcmộtlúc quay lại.

Ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mềm mại ướt átđãbị chàng hôn tới mức hơi sưng lên, chàng lại tiếp tục hôn nàng.

Nửa đời gập ghềnh sóng gió, ngoại trừ báo thù, chàng chẳng còn lưu luyến gì với thế gian này nữa.

Chàngkhôngnhìn chàng, lặng lẽ cách ramộtđoạn.

"Ta vẫn nhớ chàng, đương nhiên cũng nhớ ta và Thôi Nam Hiên từng là vợ chồng, đây là chuyệnkhôngthể thay đổi được. Minh Cẩm ca, tahiệngiờkhôngphải là tiểu thư nhà hàn lâmkhônghiểusựđời trước kia nữa, ta là Phó Vânanh, ta lớn lên ở Hồ Quảng, chàng chắc chắn chàng còn thích ta sao?"

Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàngkhôngchớp mắt.

Phạm Duy Bình là người của Sở Vương, kinh nghiệm còn chưa đủ nhưng vụ Thẩm đảng lần này liên lụy tới rất nhiều người, trong triều thừa ra nhiều vị trí, chưa chắcđãkhôngthể khiến Phạm Duy Bình bước lênmộtbước.

Con người luôn thay đổi nhưng có những thứđãthấm vào trong xương lại chẳng thể nào đổi tay.

Nàng thựcsựkhôngđề phòng chàng chút nàng, lúc ở bên chàng, ánh mắt nàng nhìn chàng vẫn luôn tràn ngập tự tin cậymộtcách tự nhiên như cũ.

Chuyện chàng quan tâmkhôngphải là Thôi Nam Hiên mà là thái độ của nàng, nàngkhôngmuốn nhận Nguyễn Quân Trạch,khôngmuốn nhắc tới chuyện trước kia, vậy chàngsẽgiả vờ nhưkhôngbiết.

Những người phụ nữ khác cũng biết làm khăn lưới, hình thức cũngkhôngkhác nhau là mấy, khăn lưới nàng làm cơ bản cũng chẳng có gì đặc biệt so với những người khác.

mộtlúc lâu sau, chàng mới hiểu ra, môi cong lên thànhmộtnụ cười, "Được, sáng mai ta tới đây đượckhông?"

Sông lớn chảy về đông,khônglúc nào ngừng nghỉ, những con sóng lớn đập vào bờ hết đợt này tới đợt khác.

Chàng sắp già rồi,khôngchịu nổimộtlần tuyệt vọng nữa.

Chàng cúi đầu tách đôi môi nàng, đặt tay lên gáy nàng, làm nàng ngửa đầu ra sau, chiếc lưỡi nóng bỏng chui vào miệng nàng, truy đuổi lưỡi nàng.

Thực ra chàngkhôngphảiđangnóivề Nguyễn Quân Trạch, là về Phó Vânanh.

Nàngsẽdùng hết khả năng của mình, phò tá Chu Hòa Sưởng trở thànhmộtHoàng đế tốt, nếukhôngđạt được thành tựu như Tần Hoàng Hán Vũ Đường Thái Tông [2]thìít nhất cũng có thể giữ thiên hạ thái bình.

Phó Vânanhđặt ngón tay lên bờ môi chàng,khôngđể chàngnóixen vào.

Khi đó nàng cònnhỏ, vẫn chưa biết cách đề phòng, Cẩm Y Vệkhôngtốn bao nhiêu công sứcđãđiều trarõngọn nguồn.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, trầm mặckhôngnói, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh tựa đao khắc trở nên lạnh như băng.

"Nhị gia?"

Mãi đến khi Phó Vânanhkhôngchịu nổi,nhẹnhàng đấm chàng mới cái, Hoắc Minh Cẩm mới buông nàng ra.

Nếu quan hệ vua tôi căng thẳngthìắtkhôngphải chuyện tốt.

Chàng cúi đầu, hơi thở nặng nề,nóigiọng khàn khàn: "Sau này cứ gọi ta như vậy, đượckhông?"

Chàng hồn xiêu phách lạc, nhìn nàng chằm chằmkhôngchớp mắt, bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt, những ý niệm điêm cuồng đềuđangxoay vần trong đôi mắt mệt mỏi của chàng.

Tóm lại từ đầu đến chânkhôngcómộtchỗ nàokhôngthoải mái.

"Tại sao lại cảm thấy tasẽđi?"

Thư sinh kinh hãi, quỳ rạp xuống đất cầu xin tiên nhân tha thứ nhưng dùhắncó cầu xin thế nàođichăng nữa, hồ tiên vẫn chưa từng xuấthiệntrước mặthắnlần nữa.

Nàngkhôngcó bất cứ phản ứng gì. Nàng tìm mọi cách cứu Nguyễn Quân Trạch nhưng lạikhôngcó ý định nhận người quen.

Nếu như là trước đây, bị Thôi Nam Hiên nhận ra, nàng chắc chắnsẽtìm cách tránh né,hiệngiờ Thôi Nam Hiên cũngkhôngthể động tới nàng, nàngsẽkhôngđi.

Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, cố giữ cho mình tỉnh táo, nắm lấy bàn tay kia, nụ hôn nóng bỏng, ướt át, triền miên dừng lại nơi cổ tay trắng nõn mịn màng của nàng.

Những câu hỏi mà nàng vừa hỏi khi nãy đều dư thừa cả... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đó nàng lo lắng chàngđangphải xử lý Thẩm đảng,khôngthể bị phân tâm nên chưanóichuyện với chàng, định chờ sau khi Chu Hòa Sưởng vào kinh mớinóihết với chàng nhưng giờthìkhôngthể đợi thêm nữa.

Hoắc Minh Cẩm hé môi, địnhnóigì đó.

Lần này, chàng hônmộtcách dịu dàng hơn nhiều, chỉ ngậm môi nàng mãikhôngchịu thả ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Cẩm ở lại phủ Võ Xươngmộtthời gian, từ từ suy nghĩ cho cẩn thận, nàngkhôngmuốn có liên quan gì tới những chuyện trong kiếp trước nữa, nàng trân trọng cuộc sốnghiệntại.

Nàng thử thăm dò giơ tay sờ lên cằm chàng, râu hơi đâm vào tay, khuôn mặt chàng cũng lạnh ngắt.

Nàng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn chàng.

Nghe nàng bảo chuẩn bị xuống phía nam, chàng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi nhanh chóng hiểu ra.

Nàng lại hỏimộtlần nữa.

Dù sao nàng cũngđãnóicần chàng,khôngthể đổi ý.

Lòng Phó Vânanhhơi rung động.

Bởi vì bị chàng nhận ra mà nàng phải đào tẩu sao?

Tuy vậy câu chửi nàyđira từ miệng nàng lại chẳng hung tợn chút nào, chỉ hơi đanh đá mà thôi.

Làm Hoàng đếthìdễ nhưng muốn làmmộtHoàng đế tốt lại khó.

Nghe Hoắc Minh Cẩm dùng giọng điệu nghiêm túc kể hết câu chuyện lưu hành khắp phố phường ngày, Phó Vânanhngây ngẩn cả người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những đóa hoa ướt át cọ lên khuôn mặt họ, có hương thơm nhàn nhạt thanh thanh quanh quẩn đâu đây.

Thuộc hạnóivới chàng, nàng có người nhà, người lớn trong nhà rấtyêuthương trân trọng nàng, chú vàanhnàngkhôngphải là những người cổ hủ cứng nhắc,mộtngười hào phóng chi tiền cho nàngđihọc,mộtngười nhận nàng làm học sinh, dạy nàng viết văn.

mộtlúc lâu sau, chàng đưa tay nâng mặt nàng lên, động tácnhẹnhàng như thểđangnâng niumộtbáu vật vô giá hiếm cótrênthế gian, "Nàng có biết tađãnhận ra nàng như thế nàokhông?"

Khuôn mặt nóng bừng của Phó Vânanhvẫn còn đỏ ửng, lườm chàngmộtcái.

Vânanhchủ động hôn chàng.

Dù cho những tin tức đó vừa ngheđãbiết là giả.

Chàng phải kiềm chế.

Cho dù kết quả củasựnhẫn nại này là chàngsẽphải chia lìa với nàng lần nữa.

Phó Vânanhđẩy chàng ra, chàng dường nhưđãmấtđithần trí, người cao lớn như vậy mà lúc này lại bị đẩy ramộtcách.

khôngbiết từ lúc nào Hoắc Minh Cẩmđãbế nàng lên, đặt nàng lên chiếc giường La Hán trải vải mềm, đè xuống hôn, tuykhôngcó động tác nàođiquá giới hạn nhưng hai ngườiđãquấn lại với nhau, quần áo xộc xệch hết cả, đai lưng cũng tuột ra, rơitrênmặt đất.

Phó Vânanhtò mò nhìn chàng.

Chàng chỉ đòi nàng mấy vò rượu hoa quế, trước kia ở Ngụy gia, đây chính là loại rượu mà chàngđãuống.

Sợ rằng đây chỉ làmộtgiấc mộng.

"Minh Cẩm ca ca, chàngđangsợ điều gì?"

Thôi Nam Hiên là cái gì, quá khứ là cái gì, làm sao chàng có thể để ý cơ chứ?

Thời khắc này Hoắc Minh Cẩmđangvui mừng khôn xiết, cảm thấy mỹ mãn như hoa nở trong lòng, vui vẻ phấn chấn, đầu óc rộng mở...

Vậy nên khi ấy, tuy chỉ cómộtchút cảm giác khác thường, chàng cũngkhôngbỏ qua.

Chàng đứng dậy, vuốt phẳng tay áo,đira ngoài.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, thân thể mới cứng đờ khi nãyđãkhôi phụcmộtchút, trái tim gần như suýt ngừng đập vì kinh hoàng nay lại bắt đầu đập mạnh, thình thịch, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giống như ngày cònnhỏ, tiểu nương tử xinh xắn mặc áo vàng váy xanh,trênđầu cài hoa nhung, buộc dây lụa gắn trân châu, bên hông đeo bội hoàn, đôi mắt đen lay láy có thần, vừa trong vừa sáng cũng từng tươi cười nhìn theo chàng như thế.

"Ta từng nghemộtcâu chuyện."

Lúc gặp nhautrêncon đường núi, chàng gần nhưkhôngthể khống chế được, đôi tay siết chặt dây cương đến mức nổi gân xanh.

Càng gọi như thế, chàng càngkhôngkhống chế nổi.

Chàng cũngkhôngtin quỷ thần nhưng vì nàng, chàng tình nguyện tin tưởng.

Hơi thở của chàng vẫn dồn dập, giọng khàn khàn.

Đúng là khó tin nhưng vậythìlàm sao chứ, chàngkhôngđể bụng.

...

Mặt Hoắc Minh Cẩmkhônghề có chút xấu hổ luống cuống nào, hoàn toàn nghiêm túc, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt nàng, chàngnói: "Ta biết chuyện này rất buồn cười... Chỉ là takhôngdám mạo hiểm.

Nàngđiđón Chu Hòa Sưởng vào cungkhôngphải là lohắnsẽgặp phải nguy hiểm gì. Suốt dọc đường lúc nào cũng có quân đội của triều đình hộ tống, làm gì có người ăn gan hùm mật gấu mà lại chặn đường g·i·ế·t tân quân. Nàng chỉ muốn dạy cho Chu Hòa Sưởng quy củ trong kinh trước, kể vớihắnvề tình hình đại khái trong kinh đểhắnvào kinh đừng trở thành trò cười.hắnvốn tính ngây thơ, đợt này những kẻ bên người liên tục nịnh hóthắn,khôngbiếtđãlừa gạthắnnhững gì rồi.

[1] Câu này là câu chửi, nghĩa đen là như thế nhưng thường dùng để rủa người khácsẽkhôngcó kết cục tốt đẹp.

mộtbàn tay giơ lên, đặttrênđôi mắt bị d*c v*ng thiêu đốt tới mức đỏ bừng của chàng, những ngón tay v**t v* ấn đường chàng, giọngnóinàngnhẹnhàng mềm mại, tựa như trong những kí ức về thời niên thiếu, "Minh Cẩm ca ca."

Trước cửa tròn cómộtbậc cửa, những dây leo của hoa lăng tiêu lanđiquá nhanh, bò từ chân thường, leo lên tường viện, bao kín bức tường màu trắng, vốn từ trong viện leo ra màđãche kín cả phần tường phía ngoài viện.

Hồ tiên

Có chàng đứng bên cạnh uy h**p, Vương các lãokhôngđồng ý cũng phải đồng ý.

Chương 124: Bộc bạch

khôngchỉ tin bình thường mà còn vô cùng tin tưởng,khôngmộtchút nghi ngờ, vậy nên mới lo được lo mất sao?

Hoắc Minh Cẩm chấn động cả người, lập tức phản ứng, ôm lấy nàng, đáp lại nụ hôn của nàngmộtcách mãnh liệt.

Nàngđãtừng dạy chàngnóitiếng Hồ Quảng quê nàng, khẩuâmrất khác so với tiếng phổ thông, lúc mắng chửi người rất hung tợn, "Chém đứt đầu!" [1]

Chàng hoàn toànkhôngmuốn để nàng nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia.

Giống nhau ởmộtđiểmthìchẳng đángnóiđến, hai ba điểm giống nhau cũng là bình thường nhưng nếu chỗ nào cũng giốngthìkhôngthểkhôngkhiến chàng nghi ngờ.

Muốn lột quần áo của nàng ra, muốn xé mở mọi trói buộcmộtlần, muốn nàngsẽgiống như trong những giấc mộng của chàng, gối đầutrêntay chàng, cười với chàng.

Chàng biết mìnhđanglàm những việc vô ích nhưng chàng vẫn liên tục phái ngườiđikhắp nơi tìm kiếm, ngày nào còn chưa tìm thấy thi thểthìngày đó chàngsẽkhôngbỏ cuộc.

Nàng thử gọimộttiếng thăm dò.

Đối với chàng mànói, bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng đềukhôngthể mang ra đùa.

Trước nay nàng chưa từng nghĩ tới điều này.

Hoắc Minh Cẩm nâng mặt nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Bộc bạch