Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Sến súa
Giọng điệu lãnh đạm như thểđangnóiviệc công phải xử lý theo phép công nhưng lại cómộtchút ngây thơ trẻ con. Dù lúc này Hoắc Minh Cẩmđangxoay vần với đủ mọi suy nghĩ trong tâm trí cũngkhôngkhỏi bật cười.
Nhắc tới Nguyễn Quân Trạch, sắc mặt nàng vẫn như bình thường,khôngthay đổimộtchút nào.
[1] "Nhịn ăn chữa bệnh" làmộttrong những phương pháp chữa bệnh trong Đông y.
Giờ mới ý thức được khi nãy chàngđãlàm gì với nàng, Phó Vânanhcảm thấythậtxấu hổ, đưa tay lên định vấn lại tóc.
"Nhị ca." Nàng gọimộttiếng.
Sắc mặt hai người đàn ông vốnđangtrong thế giằng co lập tức thay đổi.
Bên ngoài, phu xe bỗng hô lênmộttiếng dài, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Phó Vânanhlắc đầu, mệt mỏikhôngnóinên lời.
Chàng ngừng lạimộtlúc rồinóinhỏ, "Chỉ muốn ăn với nàng bữa cơm mà thôi."
Phó Vân Chương ừmộttiếng, đứng dậyđira ngoài, lúcđingang qua người Hoắc Minh Cẩm, hai người nhìn nhaumộtthoáng nhưng lại nhanh chóng nhìnđichỗ khác.
Nàngkhôngtrả lại ngọc bội, nàng đón giao thừa với huynh ấy, ở chỗ huynh ấy suốtmộtđêm... Tuy trong ánh mắt người ngoài, nàng vẫn là đàn ông nhưng trong lòng, nàng biết bản thân nàng phá bỏ quy tắc vì huynh ấy rất nhiều lần.
Dùđãquen với việc mặc nam trang để tiếp xúc với người khác nhưng mỗi lần ở riêng với Hoắc Minh Cẩm, Phó Vânanhvẫn thường xuyên nổi hết cả da gà.
Sắc mặt nàngkhôngtốt, đôi mắt bình thường vẫn trong veo có thần giờđãtrở nên mờ mịt.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàngkhôngchớp mắt.
Xem ra là nàng hiểu lầm huynh ấy, nàng còn tưởng rằng huynh ấy tức giận như thế phần lớn là bởi nguyên do này.
"Tasẽtới ngay." Chân mày chàng hơi nhíu lại,nhẹnhàng trả lời.
"Nguyễn thiên hộ làm Thôi thị lang bị thương... Chỉ sợ làkhôngổn..." Phó Vânanhtrầm mặc trong chốc lát rồinói.
Phó Vân Khải vừa dứt lời rồiđikhỏi đó đượcmộtchốc, Viên Tam lại tới.
"Sắp tới giờ giới nghiêm, Hoắc đại nhân, đừng để muộn giờ."
Hoắc Minh Cẩmđangnắm chặt tay nàng, hôn mấy vết bấm đỏ trong lòng bàn tay kia, nụ hôn rấtnhẹnhàng, dịu dàng mà triền miên, nhưng lạimộtcảm giác hồi hộp lại tràn ra khắp cơ thể nàng, cứ như thể người nàyđangmuốn hôn nàngmộtlượt từ đầu đến chân.
"Về nhànóisau cũng vậy mà, muội có bị thương đâu."
Phó Vân Chương cau mày, đặt sách xuống, đưa tay áp lên trán nàng, hơi sốt.
Phó Vânanhcản quản gia lại,nói: "khôngsao mà, muội ngủmộtlát là ổn rồi."
Phó Vânanhgật đầu, "Muội hiểu rồi."
Nếu chỉ có biết ơn, nàngsẽchỉ từ chốimộtcách dứt khoát hơn nữa, giống như lần ấy ở trạm dịch Lương Hương.
Trở về phố Cao Pha, Phó Vân Chương lập tức bảo quản giađimời thầy thuốc.
Lần đầu tiên nàng ý thức được d*c v*ng bị kìm nén tích tụ trong cơ thể người đàn ông này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này chàngđãđè xuống hoàn toàn, thân thể cao lớn tráng kiện, chỗ nào cũng nóng rực, đường vân cơ bắp xuyên thấu qua lớp áo dántrênngười nàng, Phó Vânanhcảm thấy nóng tới mứckhôngthở nổi.
Ngày kia Thẩm gia ra tay rồi, huynh ấy chuẩn bị ngần ấy năm, dốc hết tâm huyết, hao hết tâm tư, vào thời điểm mấu chốt như thế này,khôngnên để bị phân tâm bởimộtviệcnhỏnhư vậy mới phải.
nóinhư thế, Hoắc Minh Cẩm chỉđanglo lắng cho nàng chứkhôngphải định ép buộc nàng làm gì phảikhông?
"Sau khi nghe xong, nhị ca cũng chẳng có phản ứng gì cả. Huynh nghĩđinghĩ lại, vẫn phảinóivới muộimộttiếng." Phó Vân Khải hạ giọng, "Huynh cảm thấy lần này Phó Dungkhôngnóidối."
Nàng cứng đờ cả người, run rẩy.
Thựcsựthích nàng tới vậy sao?
Giọngnóikhàn khàn trầm thấp.
Hoắc Minh Cẩm phụ trách việc truy bắt tội phạm trong kinh, ngay cả vào giờ giới nghiêm cũng có thể tự dođilại, nhưng chàngkhôngnóigì cả, đứng dậy cáo từ.
Quay người lại, nàng lập tức đối diện với Phó Vân Chươngđangnhìn về phía nàng. Trờiđãtối đen, đôi mắt y sáng lấp lánh trong đêm.
Vào thời đại này, dù là nam hay nữ, chỉ cầnkhôngphải trẻ con, ai cũng vấn tóc cả, đàn ông dùng khăn lưới, khăn gấm, vải lụa vấn tóc, phụ nữthìcó nhiều loại hơn, lụa buộc tóc có thể gắn trân châu, như vậy buộc lên búi tóc vừa đẹp lại vừa có tác dụng giữ tóc.
Phó Vânanhtiễn chàng ra ngoài, vừa tiễn được mấy bước, Hoắc Minh Cẩmđãquay lại nhìn nàng, "khôngcần tiễn nữa, ta để lại mấy người canh gác, ban nãy nàng đau đầu, nên ngủ sớmmộtchút."
Đúng là chàngkhôngbiếtthật, từ khoảnh khắc nghe thấy Nguyễn Quân Trạchnóihắnlấy tên bắn về phía nàng, chàng chẳng còn nghe được cái gì nữa, chàng làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ những chuyện khác.
Phó Vânanhgật đầu.
Tới giờ về, Phó Vânanhđivới Phó Vân Chương ra cửa cung.
Nàng kể chuyện Nguyễn Quân Trạch dùng mũi tên bằng sáp để dọa quan viên.
Bóng đêm lạnh lẽo, nàng khẽ mím môi, cân nhắc hồi lâu, mặt mũi thểhiệnsựnghiêm túc, ánh trăng mạmộtlớp ánh sáng bàng bạc lạnh lẽotrênkhuôn mặt nàng.
Cẩn thận đến vậy, cũng coi như hiếm có.
Bánh xe lộc cộc tiến gần tới chỗ xe của họ, màn xe được vén lên,mộtngười nhảy từtrênxe ngựa xuống,đithẳng về phía bọn họ, áo phi ngư đỏ thẫm, đeo thắt lưng to bản, khí thế vừa mạnh mẽ vừa sắc bén.
Phó Vânanhnhìn sang Phó Vân Chương, thấy mặt y lạnh như băng, nghĩmộtchút rồinói: "Chỗ này cách phố Cao Phakhôngxa lắm, chi bằng Hoắc đại nhân qua phủmộtchuyến."
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn chằm chằm Phó Vânanh,khôngnóimộtlời.
Hoắc Minh Cẩm nhớ tới điều gì, giữ tay nàng lại, lấymộtmiếng gấm màu xanh lục từ trong lồng ngực ra, bàn tay rộng vén làn tóc đen như mực của nàng lại, vấn lên, dùng miếng gấm buộc lại, "Ngọc bội dễ mất... Miếng gấm này nàng có thể dùng hằng ngày."
Nàng ngồi dậy, uốngmộtngụm trà, "Bận hết đợt này là xong rồi."
Chẳng lẽ chuyện khiến Phó Vân Chương khó xử mấy hôm nay lại có liên quan tới Phó Dung?
Phó Vân Khải lại há hốc miệng lần nữa, mặt mày kinh hãi.
"khôngsao, tasẽgiải quyết việc này." Chàng dường như vừa nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên bình thản như cũ, chuyển sang đề tài khác, "Tối nay ta ở lại."
Vậy mà nàng căn bản lạikhôngchú ý tới tình cảm sâu đậm của huynh ấy.
Phó Vân Chương chắn trước mặt nàng, "Hoắc đại nhân bày trận như thế này là định cướp đường sao?"
Sau khi ăn xong, Phó Vân Khải kéo Phó Vânanhsangmộtbên, "Chuyện này...anhtỷ nhi, lần trước lúc ở Lương Hương tađãđịnh hỏi muội... Chuyện giữa muội và Hoắc chỉ huy sứ là như thế nào đấy?"
Nhạy cảm nhận rasựkhác thường của chàng, nàng bất động.
Đằng sau lớp mành, nàngkhôngthấyrõphía ngoài, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, rồi loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Minh Cẩmđangkhe khẽ trao đổi với thái ymộtlúc.
Đôi tay của chàng chống hai bên sườn nàng,khônghoàn toàn đè người lên người nàng, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn nàng chằm chằm, sâu tới mứckhôngthấy đáy.
Hóa ra đến nỗi sợ này của nàng huynh ấy cũng biết...
Trong phòng, Phó Vânanhdỏng tai lên nghe nhữngkhôngnghe thấy tiếng họnóichuyện với nhau.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, bật cười, "Takhônglàm gì đâu."
Mười mấy người như vậy đứng xung quanhmộtchiếc xe ngựa sơn đen.
Chương 119: Sến súa
Có tiếng ken két khe khẽ vàng lên, tấm bình phong bị đẩy ra,mộtđôi giày gấm bước vào gian ngoài, Hoắc Minh Cẩmđangđứng ở bên ngoài mành, dáng người cao lớn hắtmộtchiếc bóng xuống sàn nhà.
Tặngmộtvật riêng tư mang ý nghĩa thân mật như vậy, lại còn tự tay vấn tóc cho nàng, khi nãy còn đè nàng xuống giường, thựcsựquá mờ ám rồi.
Phó Vân Chương nhướn mày. Khi nãy Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn theo sau bọn họ, lại mãi tận giờ mới tới, hóa ra làđiđường vòng mời thái y.
Đột nhiên lại như nhận ra điều gì,hắnđập đánh bốp vào đầu mìnhmộtcái, "Ngài ấy biết muội là nữ rồi hả?"
Hoắc Minh Cẩm vẫy tay, những binh sĩ Cẩm Y Vệđangchặn giữa đường lập tức kéo dây cương, lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho họ.
Phó Vânanhđưa mắt nhìn về phía cây dây leo rậm rạp bám ven tường, trời sắp tối, có ráng màuẩnhiệngiữa những đám mây, chuồn chuồn bay thấp, muỗi bay vo ve.
Phó Vân Khải rùng mình, lập tức trở nên ngoan ngoãn,nhỏgiọngthìthầm: "Huynh chỉ lo muội gặp chuyện thôi."
Hoắc Minh Cẩm lắc đầu, "Ta tự có sắp xếp."
Nếu nhưkhôngphải là người tuyệt đối trung thành với Phó gia, phu xe hẳnđãchạy trốn từ lâu.
Bên cửa sổ vang lên tiếngnóikhe khẽ của Kiều Gia: "Công tử, Cẩm Y Vệ chặn xe của chúng ta."
Nàng đờ đẫn thất thần hồi lâu.
Nàng trầm mặcmộtlát rồinóitiếp: "Nhưng mà muội biết,hiệngiờ, đối với ngài ấy, muội chắc chắnkhôngchỉ có biết ơn."
nóitới đó,hắnnhăn mũi, "Loại lờinóitàn nhẫn như thế, huynh vốnkhôngđịnhnóivới nhị ca, tránh cho huynh ấy khỏi tức giận, sau huynh lại nghĩ vẫn nênnóivới nhị cathìhơn, nhỡ đâu Phó Dung lại gây ra chuyện gìthìkhônghay."
"Tay nàng vẫn lạnh ngắt... Nàng sợ cung tên, phải vậykhông?"
Chàng từ từ buông nàng ra.
Nàngđãtừng cự tuyệt huynh ấy mấy lần, cho huynh ấy hy vọng rồi lại dập tắt hy vọng của huynh ấy, tính cả hai kiếp, huynh ấyđãchờ đợi mười mấy năm...
Phó Vânanhcườinói: "Mầm dương xỉ, giờkhôngănthìsau chẳng có mà ăn."
Hoắc Minh Cẩm ngẩn người, "Nó làm ai bị thương cơ?"
Phó Vânanhhơi kinh ngạc: Vậy mà Hoắc Minh Cẩm lạikhôngbiết người cứu nàng là Thôi Nam Hiên.
Phu xe lẳng lặng lau mồ hôi, quăngnhẹroi, xe ngựa lại tiếp tục lộc cộc lăn bánh về phía trước.
Phó Vânanhngẩn người, nhìn lòng bàn tay mình,trênđó có mấy vết bấm đỏ nhạt.
Lát sau, y sửa lại tay áo cho nàng, "Muội có muốn ăn gìkhông?"
Viên Tam muốnnóilại thôi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn xuống đất, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, lặp lại như thế mấy lần, bực dọc xoay người chạy mất.
Người khácthìkhôngbiết nhưng Hoắc Minh Cẩm lại biết Thôi Nam Hiên là người chồng kiếp trước của nàng.
Nàng có thể viết thư nhờ bạn cùng trường giúp đỡ, đưa Phó Dung về huyện Hoàng Châu.
Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, cái gì nàng cũng có thể từ từ thựchiệntheo kế hoạch... Chỉ có tình cảm làkhôngthể, cái cảm giáckhôngthểkhôngchế này khiến nàng có cảm giác lạ lẫm, mê mang mờ mịt, chẳng biết phải làm sao.
Phó Vânanhnhíu mày, "Nhắn gì cơ?"
Huống hồ buổi chiều nàng còn để huynh ấy ôm lâu như vậy. Nếu nàng vẫn làmộtcôgáitrong chốn khuê phòngthìnhất định phải gả cho huynh ấy.
Giờ chàngđãnghĩ thông, chàng biết bản thân mìnhđanglàm gì.
Phó Vân Chương bảo nàng ngồi xuống, bắt mạch cho nàng. Y đau ốm lâu ngày tự nhiên cũng trở thành thầy thuốc, cómộtchút hiểu biết về y thuật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lại chẳng thểnóigì chàng.
nóimộtlátthìlàmộtlát, Phó Vânanhthầm đếm từmộtđến mười rồinói: "Được rồi."
Nàng quay lại phòng, ván cờ giữa Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương vẫn chưa phân thắng bại, hai người tựa nhưkhôngmấy quan tâm tới kết quả, mặt mày thểhiệnsựtập trung, trầm mặckhôngnói.
Phó Vân Chương khép cuốn sách mới lật được mấy trang lại, nhìn sang phía nàng, "Muội mệt lắm phảikhông?"
Dứt lời, chàng sải bước rờiđi. Đám thuộc hạ của chàng vội vàngđitheo sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Vân Chương trở nên cứng rắn hẳn lên, vẫnkhôngchịu buông tay.
Nàng đành phải quay lại.
Nàng cúi đầuđigiày, chuẩn bị ra ngoài, Hoắc Minh Cẩmđãvào trong,nhẹnhàng giữ nàng lại, "Cứ ngồi như vậyđi."
Hoắc Minh Cẩm nâng cằm Phó Vânanhlên, "Đừng sợ, có ta ở đây rồi. Sau nàykhôngai có thể làm nàng bị thương nữa."
"Sao ả lại ở phủ Võ Xương?"
Màn xe được buông xuống, chắn giữa tầm mắt của hai người.
Vội vàng chạy tới như vậy chỉ là vì sợ nàng sợ hãi thôi sao?
Hoa cònđangtươi mà xuânthìđãgià.
Đợi căn phòng lần nữa rơi vàosựyên tĩnh, Phó Vân Chương vén mành lên, mắc vào chiếc móc câu hình bán nguyệt cạnh giường, đưa cho nàngmộtchén trà.
mộtlúc sau mới có tiếng gõ cổng. Quản gia ra ngoài đón khách, lát sau liền vội vàng quay lạinói: "Hoắc Chỉ huy sứ tới ạ, còn đưa cảmộtvị thái yđicùng nữa."
Trong chốc lát, Phó Vânanhchẳng còn gì đểnói, đẩy Hoắc Minh Cẩm ra, chàng lại càng ôm chặt, gần như đè nàng xuống lớp chăn gấm. Cách mấy lớp quần áo mỏng, cơ thể rắn chắc áptrênngười nàng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, tiếng hít thở cùa chàng nặng nề.
Hoắc Minh Cẩm ngồitrêngiường, nhìn thấyrõsựlúng túng cuống quýt của nàng, chàng tủm tỉm cười, nhặt đôi giày của nàng lên,đitới trước mặt nàng, quỳmộtchân cuống, bảo nàng nhấc chân, "Nào."
Phó Vânanhdõi theo bóng chàng dầnđixa.
Nàngnhẹnhàng cựa quậy mấy cái, Hoắc Minh Cẩm nắm lấy tay nàng, đỡ nàng ngồi dậy,mộttay nắm chặt cổ tay nàng,mộttay khác vẫn ôm chặt nàng như cũ, đôi môi lưu luyến bên vành tai nàng, "Đừng nhúc nhích, để ta ômmộtlát thôi."
Phó Vânanhlên tiếng nhắc nhở.
Hoắc Minh Cẩm cũng nhìn nàng.
Gió đêm thổi qua, giọngnóicủa Phó Vân Chươngnhẹnhàng,khôngcó thêm giọng điệu đặc biệt gì, chỉ làmộtcâu hỏi đơn giản mà thôi.
Chuyện đósẽkhiến nàng bị phân tâm.
Cảm thấysựrun rẩy của nàng, Hoắc Minh Cẩm lại ôm chặt nàng lần nữa, cầm tay nàng, đặt lên lồng ngực mình để nàng cảm nhận được trái timđangđập dồn dập của mình.
Phó Vânanhbảo bà tử dưới bếp tối nay làm thêm mấy món ăn phương bắc.
"Nhị ca, huynh về trướcđi, muội về sau."
Phó Vân Chương kéo nàng chầm chậmđivào phía trong,trênhành langđãtreo đèn lồng, ánh đèn mờ mờ chiếu vào dây hoa nơi góc tường,khôngnhìn thấyrõhoa trông ra sao nhưng lại có thể ngửi thấy hương hoa man mác.
Phó Vânanhđứng dậy,đira ngoài mấy bước, lòng bàn chân lạnh cóng, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ ra khi nãy nàng còn chưađixong giàyđãbị Hoắc Minh Cẩm bế lên giường, lúc này đạp chânkhôngtrênsàn nhà, làm sao có thểkhônglạnh được cơ chứ?
Hoắc Minh Cẩm thấy nàngkhôngkháng cự mãnh liệt, sắc mặt dần buông lỏng, "Đợi xong việc của Thẩm gia... Tasẽném Nguyễn Quân Trạch về Vệ Sở."
Editor: Cái chương này nó tên vậythậtđó. Edit thẳng ra là "buồn nôn", nhưng mà thôi mình để thế này. Đùa chứ bây giờ các chị emđãbiết tại sao mình để cái cách gọi "chàng" này choanhHoắc chưa? VìanhHoắc rất sến, về sau còn mấy phân đoạn sến nữa cơ. Hahaaaaaa
Nhiều năm như thế, sở thích tặng quà của huynh ấy vẫnkhôngthay đổi.
Nàng cứu Nguyễn Quân Trạch, thằng nhãi thối tha lại suýt nữa khiến nàng bị thương bằng thứ mà nàng sợ nhất.
"Trước kia ta từng hỏi muội có phải muội thích Hoắc chỉ huy sứ haykhông, muội trả lờihắnchỉ là ân nhân cứu mạng của muội. Giờthìsao, muội thấy Hoắc chỉ huy sứ thế nào? Vẫnkhôngthíchhắnsao?"
"Lúc ấy takhôngđộng đậy nổi, là Thôi thị lang che chắn giúp ta, cổ tay hơi bị xước damộtchút." Nàng cố gắngnóimộtcáchnhẹnhàng nhất có thể.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng hồi lâu, cúi đầu, tháo khăn lướitrênđầu nàng xuống, đôi môi nóng bỏng miết lên khuôn mặt nàng, vùi mặt vào mái tóc đen dày xõa tung của nàng, tay chàng len qua mái tóc nàng, đỡ cổ nàng, ôm chặt lấy nàng, "Xin lỗi, đừng giận ta."
Có lẽ nàng thựcsựkhôngmuốn nhắc lại chuyện trước kia nữa.
Nàng đương nhiên là phải sợ cung tên rồi... bởi vì kiếp trước, Ngụy thịđãbị loạn tên bắn c·h·ế·t. Dù nàngđãnhắcđinhắc lại với bản thân rằng kiếp này nàngsẽkhôngchết dưới mũi tên nữa, nhưng mỗi khi nghe thấyâmthanh của mũi tên sắc nhọn cắt ngangkhôngkhí, nàng vẫnkhôngkhỏi rùng mình, tay chân lạnh ngắt. Giang Thành thư viện có khóa cưỡi ngựa bắn cung, nàng lấy cớ có nhiều việc ở Tàng Kinh Các để từ chối, chỉ tham gia thi đấu chủy hoàn, xúc cúc nhưng nhất quyếtkhôngtới trường bắn. Nghe được tiếng mũi tên lao trongkhôngkhí, buổi đêm, trong giấc mơ, nàngsẽlại cảm nhận đượcsựtuyệt vọng trước khi c·h·ế·t ở kiếp trước.
Phản ứng này củahắncòn khá hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Vânanh.
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
Phó Vân Chương thở dàimộttiếng, mỉm cười nhènhẹ, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, y chỉ làanhnàng, con đường sau này, Hoắc Minh Cẩmsẽsóng vai với nàng, "Như thế cũng tốt, nếu như muội thíchthìđừng ngại chohắnmộtcơ hội."
Nguyễn Quân Trạch hình nhưđãnóicâu này.
Hoắc Minh Cẩm vươn tay về phía Phó Vânanh, như thể hoàn toànkhôngnghe thấy lờinóicủa Phó Vân Chương, "Lại đây."
Phó Vân Chương phái người canh giữ ở huyện Hoàng Châu chính là bởi lo ảsẽgây chuyện.
Tới giờ cơm, Viên Tam và Phó Vân Khảinóinóicười cườiđivào phòng, nhìn thấy Hoắc Minh Cẩmthìvô cùng kinh ngạc mồm miệng há hốc.
Dù sao giọng điệu vẫn coi như ôn hòa.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, hẳn là lúc ở Thiên Bộ Lang, nàng quá sợ hãi nênđãtự bấm vào tay mình.
Cả nhà họ đều tới từ phía nam, đầu bếp cũng là người phương nam, bình thường nấu ăn vẫn luôn dựa theo khẩu vị của người phía nam, Hoắc Minh Cẩm chắc chắn ănkhôngquen.
Mạch đập vững vàng,khôngcó gì đáng ngại. Thầy thuốc có tới cũng chỉ dặn dò nàngkhôngnên làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều, sau đó nhịn đói hai ngày [1], đúng là cũng chẳng cần mời.
Phó Vânanhbàng hoàngmộtlúc, nàng cứ tưởng rằng bản thân nàngđãche giấu khá tốt.
Phó Vânanhcúi đầu nghĩ ngợi, giơ tay sờ lên mái tóc, "Nhị ca, chuyện như thế này muộikhôngthể nào nghĩ ra trongmộtchốcmộtlát... Muội vẫn hơi rối rắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm xúc trong lòng Phó Vânanhngổn ngang trăm mối, chua ngọt đắng cay trộn hết cả vào nhau, mỗi loại cómộtít, nhớ tới đôi mắt loang loáng nước mắt của Hoắc Minh Cẩm ngày hôm ấy, nàng cúi đầu, "Takhônggiận."
Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, Hoắc Minh Cẩm cũng từng tặng quà cho nàng, hoa nhung, tượng đất, diều, trò chơi xếp hình, những loại điểm tâm tinh xảo cầu kỳ ngoài cửa hàng...
hắnkhôngdám nhìn thẳng vào nàng, ngại ngùng, gãi đầu gãi tai, "Lão đại... Lời đồn về ngươi và Hoắc chỉ huy sứ... làthậtà?"
Chỉ là nàngđãquen với việc làm gì cũng phải có kế hoạchrõràng, vẫn chưa sẵn sàng mở rộng cửa lòngmộtlần nữa.
Tuynóilà ân nhân cứu mạng nhưng ánh mắt Hoắc Minh Cẩm dành choanhtỷ nhi hoàn toànkhônggiống với kiểu ngườiđitrước nhìn ngườiđisau.
Nếu so với những người bận rộn thựcsự, nàng vẫn còn nhàn hạ chán. Hơn nữa nàng thích cảm giác bận rộn bởi nàng hiểu mỗi giọt mồ hôi của mình rơi xuốngkhônghề lãng phí.
Đường đột mạo phạm nàng như thế, may mà nàngkhôngtức giận.
Hoắc Minh Cẩm còn từng tặng dải lụa buộc tóc cho nàng, là loại có gắn trân châu, vải lụa màu đỏ tươi, trân châu trơn bóng. Khi đó nàng cònnhỏ, tặng những thứ như vậy thực ra cũngkhôngcần kiêng dè gì nhưng mà trân châu là thứ xa xỉ, tuy nàng rất thích nhưng vẫn từ chối, mẹ nàngđãdạykhôngđược tùy tiện nhận những thứ quà đắt tiền như vậy.
Phó Vân Chương bật cười, bảo người chuẩn bị trà.
Phó Vânanhnhướn mày, "Ngươi địnhnóicái gì?"
Tất cả những đau đớn khốc liệt đềuđãbiến mất, thay vào đó chính là niềm vui thư thái.
Nhưng mà mê mang cũng chỉ là trong nháy mắt, nếu như hôm đóđãđội tuyếtđingoại thành để gặp huynh ấythìthực ra trong lòng vốnđãcó quyết định rồi.
Phó Vân Chươngkhôngnóigì,đimấy bước về phía nàng, kéo tay nàng.
Huống hồ nàng lại cònđangmệt.
Phó Vân Khải dong dài lải nhải hồi lâu, thấy Phó Vânanhkhôngthèm trả lời, chuyển sang chuyện khác, "Quên kể cho muội... Lúc về phủ Võ Xương, huynhđãgặp Phó Dung."
Thái y mờithìcũng mời rồi, Phó Vânanhđành phải về phòng ngủ, buông mành xuống để ông ta bắt mạch cho mình, hai người cách nhaumộtbức mành.
"Nàng biếtsẽcó ngày này mà. Ta ái mộ nàng, đương nhiênsẽkhát cầu nàng, cần nàng."
Dù có biết Hoắc Minh Cẩmsẽkhônglàm tổn thương nàngđichăng nữa,nóicho cùng y vẫnkhôngyên tâm.
Phó Vânanhcười,nhẹnhàngnói.
Dựa theo manh mối ở Cam Châu mà chàng điều tra được... kiếp trước nàngđãchết như thế, thậm chí thi cốt cũngkhônggiữ được.
Nàng khẽ trả lời: "Huynh chỉ cần biết Hoắc đại nhân là ngườimộtnhà là được rồi."
Hoắc Minh Cẩm ngậm đôi môi nàng,thìthầm. Trước khi nàng kịp phản ứng, chàng lại rút lui. Đôi mắt vẫn lưu luyếntrênđôi môi đỏ hồng căng bóng của nàng, nhớ tới cảm giác mềm mại tinh tế lúc đè lên người nàng khi nãy, bụng dưới lại thiêu đốt, đáng tiếc giờ chỉ có thể lướt qua rồi ngừng như vậy thôi.
Hai người giằng comộtlúc, Hoắc Minh Cẩmđãtới gần sát xe ngựa, nhìn thẳng Phó Vânanhkhôngchớp mắt, ánh mắt sáng quắc tựa lưỡi đao.
Hoắc Minh Cẩm sa sầm mặt mày.
Nàng khẽ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Với chàng mànói, chínhsựhay việc riêng cũng chẳng có gì khác biệt. Nửa cuộc đời trước chàngđãsống quá mệt mỏi rồi, trách nhiệm nặng nề lúc nào cũng đè lên vai,khôngthể thả lỏng dù chỉmộtkhắc.
Tay phải Phó Vân Chương đè cánh tay Phó Vânanhxuống,khôngcho nàng xuống xe.
Hơn nữa huynh ấy cònđãcứu mạng nàng và tứ thúc.
Vô tình đảo mắt qua vị tríđangphồng lênmộtcáchrõràngtrênngười chàng, Phó Vânanhhơi kinh hãi, cúi đầu, hơi rùng mình.
Tuy nhiên, Phó Vânanhkhôngmuốn nhìn thấy hai người họ tranh cãi giữa đường, khe khẽ lên tiếng: "Ta hơi đau đầu, muốn về nhà sớm."
Chậm rãi rẽ ra ngoài phố, đườngtrênphố gập ghềnh khóđi, bánh xe thi thoảng lại cán qua ổ gà, xe ngựa xócnhẹ, Phó Vânanhtựa người vào thành xe, day day ấn đường.
Nhưng huynh ấy là Hoắc Minh Cẩm cơ mà, trước kia làanhhùng trẻ tuổi,hiệngiờ là Hoắc Nhị gia, là Hoắc tướng quân dũng mãnh quyết đoántrênchiến trường, vậy mà lại lo được lo mất đến nước này.
Huynh ấy nhất địnhđãdạy cho Nguyễn Quân Trạchmộtbài học rồi.
Chàng cũngkhôngcố ý khiến Phó Vân Chương bực mình. Tuy Phó Vân Chươngkhôngphảianhruột nàng, chỉ làanhhọ xa mà thôi, nhưng lại là người thân quan trọng nhất của nàng. Tuy vậy chàng căn bảnkhôngthể khống chể nổi bản thân, chàng cần phải ôm nàng, cảm nhận được nàng vẫn sống, sốngmộtcách khỏe mạnh, như vậy chàng mời có thể an lòng.
"Thái ynóimuội suy nghĩ quá nhiều."
Y nhớ tới những lời mà Diêu Văn Đạt liên tục lải nhải khi đó, ánh mắt y dần tối lại.
Phó Vân Chương đỡ Phó Vânanhngồi cho vững rồi vén màn xe lên.
Hoắc Minh Cẩm tưởng rằng nàng vẫnđangtức giận,khôngdám được voi đòi tiên, cầm tay nàng lên, tách từng ngón tay của nàng ra, khẽ khàng v**t v* mấy vết móng tay nhàn nhạt trong lòng bàn tay nàng, "Sao lại thành ra thế này?"
Huynh ấy nặngthậtđấy.
Lòng bàn tay phu xeđãướt sũng mồ hôi, ông ta co người, run lên bần bật.
Khi nãy huynh ấy nổi giận đùng đùng, vẻ mặt dữ tợn, chẳng lẽkhôngphải là do để ý chuyện Thôi Nam Hiênđãcứu nàng sao?
Chàng siết chặt nắm tay.
Phó Vân Chương nhíu mày, "Khi nãy sao muộikhôngnóigì?"
Phó Vânanhđặt chén trà xuống, "Nhị ca, muộinóichuyện riêng với Hoắc đại nhânmộtchút."
Như vậythìkhôngnên lùi bước.
Lần trước nàng tình nguyện mạo hiểm để cứu Nguyễn Quân Trạch nhưng dường như lạikhôngquan tâm tới Nguyễn Quân Trạch, chưa bao giờ bắt chuyện vớihắn. Lần này suýt nữa bịhắnlàm bị thương mà nàng cũngkhônghề có ý định nhận người quen.
"Huynh còn tưởng Hoắc chỉ huy sứ thựcsựlà kẻ đoạn tụ. Sao ngài ấy lại pháthiệnra thế? Thôi vậy, nhưng ngài ấy cókhôngphải đoạn tụthìcũngkhôngđược, tứ thúcsẽsợ c·h·ế·t khiếp..."
Phó Vânanhquay đầu nhìn vào trong phòng, Phó Vân Chươngđangđánh cờ với Hoắc Minh Cẩm. Lúc ăn tối, hai người vô cùng khách sáo, hoàn toànkhônggiương cung bạt kiếm như lúc chiều nhưng mỗi câunóilại dường như cóẩný. Nàngkhônghiểu nổi thứẩný này, bèn để mặc kệ bọn họ muốn thăm dò nhau thế nào cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cơ mà vẫn may Thôi Nam Hiên che chắn chohắn..."
khôngkhí căng thẳng.
Phó Vânanhlườmhắnmộtcái.
Đến chuyện nàng nữ giả nam trang trà trộn vào quan trường huynh ấy cònkhôngthèm để bụng, hẳnsẽkhôngso đo chuyện này đâu... nhưng rồi nàng lại nghĩ đứng trước chuyện tình cảm,khôngphải ai cũng có thể rộng lượng đến độ đó.
Nàng lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Việcnhỏthôi,hắncũngkhôngđịnh làm ta bị thương."
Tiếng vó ngựa vang lên, những Cẩm Y Vệ xung quanh cũng tiến sát lại gần, con phốnhỏyên tĩnh nàykhôngrộng lắm, chỉmộtlát sau, xe ngựa của Phó giađãbị vây chặt.
sựlo lắng bất an trong lòng Phó Vân Chương dần tanđi, nhưng tưởng tượng đến khí thế khiến người ta phải lạnh người, sởn tóc gáy khi nãy của Hoắc Minh Cẩm, y vẫn cảm thấykhôngthoải mái lắm.
Ngày nào nàng cũng nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu có sẵn để làm việc và nghỉ ngơi,khôngthích những thứ nằm ngoài kế hoạch.
Mặt Hoắc Minh Cẩm tối đen, đồng tử hơi co lại.
"khôngsao đâu, Hoắc đại nhân chỉđangcó việc muốnnóivới muội thôi."
Nàng hẳn nên tốt với huynh ấymộtchút.
Mỗi lần vào hè chẳng hiểu sao nàng hay sốt hơn hẳn. Có lẽ nên viết cho Trương đạo trưởngmộtbức thư.
Nàng định xuống xe.
Ngay từ lúc ở Đồng Sơn, chàngđãpháthiệnra đối với tiếng mũi tên xé gió bay tới, nàng nhạy cảm hơn hẳn người bình thường. Ngoài ra còn cótrênđường trở về kinh sư từ trạm dịch ở Lương Hương, nàng ngồi trong xe ngựa nhưng cũng có thể cảm nhận được tiếng mũi tên bắn lén được nhả ra khỏi cung. Tới tận giờ chàng vẫn còn nhớrõnhư in khoảnh khắc nàng nỗ lực kiềm chếsựkinh hoàng của bản thân.
Nàng cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, "Huynh làm sao vậy?"
Nàng nghĩmộtchút liền hiểu ra, Nguyễn Quân Trạch là người của Hoắc Minh Cẩm, chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang hẳnđãđến tai huynh ấy rồi.
Phó Vânanhnheo mắt, vô thức dịch sang bên cạnh trốn tránh.
Nàng trợn trừng mắt.
Mặt nàng tràn đầy nghi vấn.
Chàng lấy lại bình tĩnh, buông nàng ra. Khăn lướitrênđầu nàngđãbị chàng cởi xuống, mái tóc dài bung xõatrênvai, mềm mại như tơ lụa.
Phó Vânanhcó cảm giác cuối cùng cũng có thể thở phào, vừa định lên tiếng, những ngón tay của Hoắc Minh Cẩmđãnâng cằm nàng lên, đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhanh chóng chạm vào môi nàng.
"Làm sao thế được!"hắnmãnh liệt phản đối, "hắnthích Long Dương!hắnthích đàn ông!"
Phó Vân Khải trả lời: "Hình như là ả lừa bạn cùng trường của nhị ca tiện đường đưa ả tới phủ Võ Xương, hôm đó huynh tình cờ gặp phải ả, ả quấn chặt lấy huynh, đòi gặp nhị ca, đương nhiên huynhkhôngđồng ý. Ả la lối khóc lóc lăn lộn, huynhkhôngnóilại ả đành phải trốnđi. Sau này ả lại tới tận nhà, nhờ huynh giúp ả nhắn lạimộtcâu cho nhị ca."
khôngđợi nàng lên tiếng, cánh tay chàngđãdùng sức, lập tức bế ngang người nàng, đưa nàng về giường.
Phó Vân Chương ấn nàng ngồi xuống, chân mày nhíu chặt hơn. Cả người Hoắc Minh Cẩm toát rasựu ám, nặng nề như vậy, y làm sao dám để nàng xuống xemộtmình để gặp người đàn ông có thể taykhôngđánh chếtmộtcon hổ kia cơ chứ?
Cái bạt tai kia của chàng vẫn cònnhẹchán, nếu chuyển thành nắm đấm, Nguyễn Quân Trạchsẽbị chàng đánh gãy tay.
Sân rộng bên ngoài chính phòng trồng tường vi.đangđộ cuối xuân đầu hạ, đúng vào lúc tường vi nở rộ, khắp giàn bừng lên sắc hoa diễm lệ.
Phó Vânanhgật đầu.
Lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Thấy mặt Phó Vân Chương vẫn sầm sì, Phó Vânanhgiải thích: "Nhị ca, hôm nay có chuyện xảy ra ở Thiên Bộ Lang nên Hoắc đại nhân mới vội vã đòi gặp muội như thế, ngài ấykhôngcó ác ý."
Cách xa như vậy mà Phó Vânanhvẫn có thể thấyrõsắc mặt sa sầm của người nọ.
Ánh mắt nàng dừng lạitrênmấy sợi tóc bạctrênmái đầu chàng, cơn tức giận nhonhỏvừa bốc lên khi nãy chẳng mấy chốc chẳng còn thấy tăm hơi, Phó Vânanhkhôngnóigì,đigiày vào. Thấy chàng đứng lên, nàngnhẹnhàng hỏi: "Liệu có làm ảnh hưởng tới chínhsựkhông?"
"Vậy nhị canóisao?"
Bữa cơm này trôi quamộtcách ngại ngùng kì quái.
Phó Vânanhcũng sửng sốt, ngước mắt lên nhìn chàng, "Người bị Nguyễn thiên hộ bắn bị thương chính là Thôi thị lang... Huynhkhôngbiết à?"
Hoắc Minh Cẩmkhôngđáp, hai nắm nay siết chặt, dường nhưđangcố hết sức kiềm chế điều gì.
Phó Vân Khải cố gắng nhớ lại, "Nàng nhờ huynhnóivới nhị ca rằng nàng biếtmộtbí mật lớn, nếu như nhị cakhôngchịu gặp nàng tathìsẽhối hận cả đời."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.