Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111: Bắt giam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Bắt giam


Phó Vân Chương hơi mím môi, nhìn ra cửa sổ, cửa sổđãđóng chặt, "Vânanh... Muội thànhthậtnóicho ta nghe. Có phải muội thích Hoắc Minh Cẩm rồikhông?"

Nàng trầm mặckhôngnói, làm như thể đành phải chịu thua, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.

Phó Vân Chươngnóitiếp: "Ta từng tu đạo với đạo trưởng, có nghiên cứu ít nhiều về độc."

Phó Vân Chương vỗ về mái tóc nàng, "Đừng lo cho ta. Tuy rằng quá vu trực [1] rất dễ đắc tội với người khác,khônglợi dụng được nhiều, nhưng giờ muội còn trẻ, vu trựcmộtchút cũng chẳng sao, cứ tạo thanh danh cho mình trướcđã, về sau khéo đưa đẩy sau cũng được. Nhưng mà muội phải nhớmộtđiều, muội vu trực với những người khácthìchẳng sao nhưng ở Đại Lý Tự vẫn phải tạo quan hệ tốt với đồng liêu,khôngthể đắc tội với những người ở ngay bên cạnh mình."

Chỉ chốc lát sau, thủ vệ bưngmộtkhay đồ ăn tới,trênkhay chỉ có hai chiếc đĩa bằng sứ thô, đồ ăn thực ra cũngkhôngtệ, có cá có thịt, còn cómộtchút rau xanh rất khó có được vào mùa này.

Phó Vânanhnhanh chóng biết được tin này, Đại Lý Tự ở ngay gần Hình Bộ.

Trong cung cũngkhôngđược yên ổn. Lúc vụ nổ xảy ra, Hoàng thượngđangngắm hoa uống rượu với Tôn quý phi ở Ngự Hoa Viên. Đám cung nữ, thái giám nghe thấy tiếng nổ vang như sầm, vắt giò lên cổ mà chạy, sợ vỡ mật, quỳ ngay xuống đất kêu cha gọi mẹ, làm Hoàng thượng cũng giật mình hoảng sợ, cứ tưởng kẻ nào ăn gan hùm mật báo lại dám vào tận trong cung hành thích, kéo Tôn quý phi nấp vào cái động đá ẩm ướt chật hẹp trong núi giả trốn cả buổi. Cuối cùng biết được đây chỉ làmộtvụ nổ, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, xử trí mấy chục cung nhân vì tội tung tin đồn nhảm.

[2] Nằm trong câu "Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, phù duy bất tranh, cố vô vưu" (Nước là tốt nhất, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lạikhôngtranh giành). Ýnóingười thông minh phải sống như nước, nhu hòa khéo léo, có thể bao dung vạn vật.

Đám ngôn quan đua nhau chỉ trích Hình Bộ trông giữkhôngtốt, cho rằng chuyện Hoắc Minh Cẩm trúng độc là do Hình Bộ thượng thư sắp xếp,yêucầu đưa Hoắc Minh Cẩm sang Đô Sát Viện.

Trong phòng, đợi nàngđirồi, Triệu Bật lập tức gạt đống công vănđangxếp thành núi trước mặt sangmộtbên, gọi tâm phúc của mình tới, khe khẽ dặn dò: "Thẩm các lão muốn lấy chuyện kho thuốc s·ú·n·g nổ lần này để hãm hại Nhị gia, toàn bộ Kinh Vệ

Nàng cườinói: "Ta chỉ làmộttư trựcnhỏbé, làm gì có quyền điều tra cái gì đâu, người điều tra là Đại Lý Tự tự thừa, ta chỉ có thể giúp đỡ ghi chép lời khai thôi..."

Vụ án lớn kiểu gì mà cần tới Triệu Bật đích thân điều tra?

An Quốc Công trước kia thất tha thất thểu chạy trốn tới Nam Kinh cũng được người ta đưa về kinh thành. Từ khi Hoắc Minh Cẩm về kinh,hắnđãhốt hoảng đưa cả gia đình đào tẩu, trốn ở Nam Kinh từng ấy năm, hận Hoắc Minh Cẩm thấu xương,khôngchỉkhôngthèm che giấu chuyện lục đục trong lòng phủ An Quốc Công mà còn nhân cơ hội này để tố cáo Hoắc Minh Cẩm bất kính với mẹ đẻ và chị dâu cả, mắng chửi Hoắc Minh Cẩm rồi khóc lóc thảm thiết, kích động ngất lên ngất xuống mấy lần.

Hai người lần lượtđira ngoài.

Hay là huynh ấy sợ nàng áy náy nên mới tỏ ra bình tĩnh như thế?

Hoắc Minh Cẩmđãbiết từ lâu... nhưng lạikhônglấy việc này ra uy h**p, còn chủ động dìu dắt quan tâm nàng... Giờhắnxảy có chuyện, toàn bộ Bắc Trấn Phủ Ty rối như tơ vò, nhưnganhtỷ nhi lại hoàn toànkhôngbị ảnh hưởng gì,khôngcó bất kỳ ai chế nhạo, làm khó nàng về chuyện nàng từng có quan hệ tốt vớihắn...

trênmặt Phó Vân Chương lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mấy người Dư bìnhsựthấy nàngđãđixa, lắc đầu bật cười.

"Muội lo lắng chohắnà?" Phó Vân Chương hỏi.

Tuy vậy bản thân nàng lạikhôngquá sợ hãi, dù sao cũng là mệnh quan triều đình, nội bộ Đại Lý Tự tính ra cũng khá đoàn kết, biết nàng đắc tội với người bên Hình Bộ nên có công việc gì cần phải làm việc với Hình Bộ, họsẽchủ động nhận việc giúp nàng. Nàng chỉ sợ việc của nàngsẽlàm liên lụy tới Phó Vân Chương, y là chủsựở Hình Bộ.

Tình thế nghiêng vềmộtbên. Những ngôn quan từng đắc tội với Thẩm thủ phụ rốt cuộc cũngkhôngchịu nổi nữa. Nếu như Thẩm thủ phụ lại vùng lên, làm gì còn đường sống cho họ?

Xem rasựbình tĩnh của Hoắc Minh Cẩmkhôngphải là giả vờ, huynh ấyđãđoán được trước cả rồi. NếukhôngTriệu Bật làm sao có thể nhàn rỗi tới độ ngồi đây chậm rãi đọc hồ sơ.

Thủ phụ Thẩm Giới Khê nhân cơ hội điều tra nguyên nhân nổ kho thuốc s·ú·n·g, liên tiếp bắt giữ những quan viên từng dâng sớ buộc tội ông ta, hơn nữa chĩa thẳng mũi giáo về phía Hoắc Minh Cẩm, cho rằng chuyện nổ kho thuốc s·ú·n·g lần này có liên quan đến Hoắc Minh Cẩm.

Lục chủ bộ chặc lưỡinói: "Nếuđãnhư thế, sao cậu còn muốn nhảy vào cái vũng nước đục này làm gì cơ chứ? Cậukhônggiúp nổi Hoắc đại nhân đâu."

Phó Vânanhsuy xét rất lâu.

Thạch Chính thở dài, mấp máy môi địnhnóiđiều gì nhưng lại thôi,đira ngoài.

Phó Vânanhkhôngtrả lời.

Phó Vânanhthảng thốt, nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Minh Cẩm ngày hôm đó, thất thầnmộtlúc lâu rồi lắc đầu: "Nhị ca, muội chỉkhôngmuốn nhìn thấy ngài ấy có chuyện mà thôi."

Phó Vân Chương bật cười, múcmộtbát canh thịt dê đặt trước mặt Phó Vânanh, "Ăn đượckhông?"

Nàng tới tìm Lục chủ bộ hỏi thăm.

Phó Vânanhxua tay, "Thôi được rồi, ngươiđixuốngđi."

Chương 111: Bắt giam

(đơn vị quân đội trong kinh thành)

Phó Vân Chương kiên nhẫn trả lời câu hỏi của đồng liêu, ngẩng đầu nhìnmộtgóc trời xanh ngắt lộ ra phíatrênbức tường son.

Nàng amộttiếng, ngồi ăn hết đồ ăn trong bát của mình.

Có những chứng cứ mà Phó Vânanhlấy về, việc Trương đại quan nhân cấu kết với người nhà họ Hàn và chú của Trương thị để hãm hại Trương thịđãrõrành rành.

Phó Vânanhlập tức tới nhờ Lục chủ bộ giúp đỡ.

Vụ công văn và lời khai bị thiêu hủy lần trước, Thạch Chính cũng chỉ bị ép buộc mà thôi, đến phẩm cấp chính thứchắncònkhôngcó, bìnhsựlấy lời khaiđimất,hắncũng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn.

Lục chủ bộ cũngkhôngbiết gì,nói: "Triệu Thiếu khanh hình như ra ngoài làm việc rồi, nghenóilà vụ án lớn."

sựtình càng ngày càng nghiêm trọng, ánh mắt của thần dân trong thiên hạ đều hướng về Hoắc Minh Cẩm, ngày nào cũng có những chứng cứ mới được trình lên cho Hoàng thượng. Còn Cẩm Y Vệ oai phongmộtthời giờ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy.

Trước mặt các đại thần trong Nội Các, Hoàng thượng trách cứ Hoắc Minh Cẩm làm hỏng việc, lấy mấy tấu chương buộc tội chàng của triều thần ra, bắt chàng phải tự bào chữa. Triều thần tố giác Hoắc Minh Cẩm tự tàng trữ vũ khí, có ý đồ gây rối, thậm chí còn dính dáng cả tới thuốc s·ú·n·g, vụ nổ kho thuốc s·ú·n·g này là do thiếu giám tự biên tự diễn,hắnsợ chuyệnhắncấu kết với Hoắc Minh Cẩm bị bại lộ bèn cố ý thiêu hủy cả kho nhằm che giấu hành vi phạm tội.

Thôi Nam Hiên cũng được coi nhưmộttrong những người đứng đầu trong việc xét xử vụ án này... Nếu phải đối mặt với sống c·h·ế·t, nàng có thể lợi dụng điểm này.

dưới danh nghĩa của Ngũ Quân Đô Đốc Phủ đềuđãđược điều động, chúng muốn gây bất lợi cho Nhị gia, các ngươi nhớ theo dõi Hình Bộ và Đô Sát Viện cho cẩn thận."

Nàng nhớ tới trước khiđivào Diễn Võ Thính, Hoắc Minh Cẩm còn dùng giọng điệu ôn hòanóichuyện với nàng, huynh ấy rất bình tĩnh, chẳng lẽ huynh ấyđãđoán trước được tất cả những chuyện này rồi chăng? Huynh ấy có cách thoát thân rồi đúngkhông?

Nàng ngồi ngay ngắn, ăn từng miếng từng miếngmột, dưới lớp khăn lưới là mái tóc đen tuyền, mi thanh mục tú, mũi như ngọc tạc, môi tựaanhđào, càng lớn càng trở nên xinh đẹp, thanh nhã. Vẫn là bộ quan bào ấy nhưng khoác lên người nàngsẽđẹp hơn hẳn người khác. Danh tiếng về vẻ ngoài của Đại Lý Tự tư trựcđãsớm lan truyền khắp nơi, người làm việctrênThiên Bộ Lang đềunóinàng "đẹp như congái", nhưng cũng bởi có cái danh tiếng này mà chẳng có ai hoài nghi thân phận của nàng. Ngày nào cũng có người đứng canhtrênđường nàngđitới Đại Lý Tự, muốn nhìn thấy dung nhan của nàngmộtlần, sau đó còn về khoe khoang khoác lác với những người khác.

Phó Vân Chươngđanggắp đồ ăn bỗng khựng lạimộtchút, mặtkhôngđổi sắc, gắp cho nàngmộtcây nấm chân vịt cho nàng rồinói: "Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho Hình Bộ thượng thư chủ thẩm vụ án này, Lại Bộ thị lang Thôi đại nhân và Lễ Bộ thượng thư đảm nhiệm phó thẩm, muội cũng biết rồi, Hình Bộ thượng thư là người của Thẩm các lão."

"Trương thịđãchết... Hàn Bát Cân và thịkhôngcómộtđứa con nào còn sống..." Triệu Bật đặt lời khai xuống, ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Sao cậu còn phải vất vả như thế chứ? Cậu phải biết rằng, cậuđãđắc tội với Hình Bộ, đặc biệt là Hình Bộ thị langđãthù cậu lắm rồi, lần này cậu lại còn tiếp tục đâm lao về phía đó,khôngsợ chỉ vì vụ này mà con đường làm quan bị hủy hoại hay sao?"

Nghe đến đó, Phó Vânanhcứng đờ người lại. "Kho thuốc s·ú·n·g nằm dướisựquản lý của Quân Khí Giám, liên quan gì tới Hoắc chỉ huy sứ chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương thịđãchết nhưng vẫn còn vô số người phụ nữ khác rơi vào hoàn cảnh giống như Trương thị. Nàng giúp Trương thị giải oan, đối với Trương thị mànói, sau khi c·h·ế·t có thể ngậm cười nơi chín suối, với những người phụ nữ khác mànói, đây làsựcổ vũ dành cho bọn họ, khiến họ có thể nhìn thấymộtchút ánh sáng trong cơn tuyệt vọng, có thể lấy hết can đảm để bảo vệ chính mình chứkhôngphải chỉ biết buông xuôi, câm lặng để người khác ức h**p. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng thượng chưa từng thựcsựtin tưởng huynh ấy, có lẽ chính vào lúc này, Hoàng thượngđangđịnh mượn tay Thẩm Giới Khê diệt trừ huynh ấy đúngkhông?

Hoàng thượngkhôngtỏ thái độrõràng, nhưng nhìn vào việc Hoàng thượngđãđuổi những quan viên ủng hộ Hoắc Minh Cẩm ra khỏi kinh, ai cũng biết Hoàng thượng cũng hoài nghi Hoắc Minh Cẩm có tâm tư khác, muốn mưu phản.

Nàng chưa bao giờ quên rằng nàng cũng là nữ giới.

Phó Vânanhcúi đầu, trả lời: "Nếukhônggiúp được gìthìít nhất có thể nhân cơ hội nàynóimấy câu với Hoắc đại nhân để xem có thể làm gì để giúp cho ngài ấy ở trong đó thoải máimộtchút haykhông."

Hơn nữa nếu nhưkhôngcósựâmu và sát khí này,khôngcó chuyện năm đó người này dẫn binh truy sát quân địch, đuổi quân giặc hung ác tới tận hoang mạc phía bắc, làm sao có thể đổi lấy mười năm thái bình ở biên cương?

nóicho cùng uy tín và danh tiếng của huynh ấy trong quân quá cao, lạiđanglúc tráng niên.

Rốt cuộc những thứ này có nằm trong kế hoạch của huynh ấy haykhông.

Trongmộtkhoảng thời gian ngắn, aikhôngmắng chửi Hoắc Minh Cẩm mấy câu đều cảm thấy ngại ngùngkhôngdámnóichuyện với đồng liêu.

Nàng nghĩ ngợimộtlúc rồithìthầm: "Nhị ca, Hoắc đại nhân biết muội là congái."

Phó Vân Chương trầm mặckhôngnói, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt đen sâu thẳm tựa nhưđangmuốnđivào lòng nàng xem nàng thựcsựnghĩ gì.

Phó Vân Chương bước chân lên thềm đá ẩm ướt, bước chân hơi khựng lại.

Công việc này cuối cùng rơi xuống đầu Đại Lý Tự.

Phó Vân Chương cầm chén trà trong tay, ngón tay chậm rãi miết lên miệng chén, ánh mắt hướng về phía Phó Vânanh.

Chỉ chốc lát sau, Thạch Chínhđãtới tìm nàng,nóivới nàng công văn, lời khai mang về lúc trướcđãbị thiêu hủy.

Đồ ăn hôm nay có vấn đề, y ngửi được mùi trong đó.

Nước trà lạnh ngắt chảy xuống họng khiến y giữ đượcsựtỉnh táo.

...

Thực ra cũngkhôngcần hỏi thẳng ra, tuy mấy ngày nay nàngkhôngchính thức giúp Hoắc Minh Cẩm làm gì nhưng vẫn luôn ngầm hỏi thăm tin tức về vụ nổ kho thuốc s·ú·n·g, vụ án Trương thịđãđược giải quyết mà vẫnkhôngthấy nàng cười được lần nào, nàng thựcsựđanglo lắng chosựan nguy của Hoắc Minh Cẩm.

Hoàng thượng giận tím mặt, lập tức sau người kéo cái gã ngự sử cái haykhôngnói, chỉ biếtnóicái dở kia ra trước cung điện đánhmộttrăm trượng, cuối cùng đánh c·h·ế·t người.

Đồng tri ở Đô Chỉ Huy phải đích thân dẫn quân tới mới bình ổn được tình hình, đến cả Vũ Lâm Quân cũng bị điều động.

Kho thuốc s·ú·n·g nổ, dân chúng trong kinh thành hoảng sợ, lòng dân hoang mang, sinh ra đủ loại truyền thuyết ly kì cổ quái, ầm ĩ cả lên. Dân chúng thích bàn ra tán vào, những thiên tai họa lớn thườngsẽbịnóilà báo hiệu điềm xấu, cách Hoàng thượng đoạt được ngôi báu vốnkhôngđược đường hoàng nên bản thân Hoàng thượng vẫn kiêng kị nhất những chuyện như thế này, giờ đây cầnmộtngười quyền cao chức trọng phải đứng ra chịu trách nhiệm, xoa dịu lòng dân.

Sắc mặt Triệu Bật hơi thay đổi,hắnlắc đầu với nàng,nói: "Ta biết chuyện gian tế đào tẩu rồi, việc này Nhị gia tự có tính toán, cậu đừng lo lắng quá, ngàn vạn lần đừng vì Nhị gia mà tự quyết định cái gì, có khi lại hỏng việc."

Đợi đến khi con sư tử này bừng tỉnh,khôngbiếtsẽlại tạo ra bao nhiêu mưa máu gió tanh.

Lần này, người bị chọn là Hoắc Minh Cẩm.

đãrất lâu rồi nàngkhônggặp được Lý Xương.

Căng thẳng rất lâu, Phó Vânanhcuối cùng cũng được buông lỏng, xin phép ra ngoài.

Phó Vânanhdần cảm thấy chuyện này có vấn đề gì đó.

Liệu y còn có thể ở bênanhtỷ nhi mấy năm nữa? Nàng còn trẻ như thế...

Địa laoâmu ẩm ướt, Hoắc Minh Cẩm ngồi trong bóng tối, dáng hình gần nhưđãhòa vào làmmộtvới bóng tối, ánh mắt lại vẫn trong trẻo, kiên định, nhưmộtcon sư tửđangnghỉ ngơi.

Hoắc Minh Cẩmnóihuynh ấy có tính toán riêng... Tình huống này cũng nằm trong tính toán của huynh ấy sao?

nóithế nàođichăng nữa, dùkhôngcòn ai nhắc tới vụ nổ kho thuốc s·ú·n·g nữa, cũngkhôngcòn ngôn quan nào chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ám chỉ đó là điềm xấu, Hoàng thượng vẫn thành công đạt được mục đích ban đầu.

Nàng vẫn ghi tạc những lời này, vẫn luôn án binh bất động... Nhưng hoàn cảnh của Hoắc Minh Cẩmhiệngiờ thựcsựquá nguy hiểm rồi.

Nàngkhôngthể cứ trơ mắt nhìn Hoắc Minh Cẩm c·h·ế·t trong tay Thẩm Giới Khê như thế được.

Phó Vân Chươngđivào địa lao.

Hoắc Minh Cẩm võ nghệ cao cường, nơi giam giữ phải xếp tới mấy tầng thủ vệ, trông giữ nghiêm ngặt. Ra vào đều cần phải kiểm tra thẻ bài, ai dám xông vào màkhôngchứng minh được thân phận, g**t ch*tkhôngcần luận tội.

Trong nhà lao tối tăm,khôngđốt đèn.

Mọi người thở dài, hiểu ra lần này Thẩm thụ phủ thựcsựtính đẩy Hoắc Minh Cẩm vào chỗ c·h·ế·t.

Có thêmmộttia hy vọng lúc nào cũng tốt hơn.

Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu lên nhìn y.

Uông Mân cười, "Cậu vẫn luôn cẩn thận như thế."

khôngkhí trong địa lao rất khó chịu, có đủ thứ mùi hỗn tạp khiến người ta cảm thấy rùng mình, Uông Mân che mũi, quay đầu lại địnhnóichuyện với Phó Vân Chương nhưng lại thấy y bỗng nhiên xoay người lạiđithẳng về hướng địa lao.

Uống mấy chén trà lạnh vào bụng, giờ cả người Phó Vân Chươngđãlạnh ngắt, đến sắc mặt cũng lạnh, nhưng nghe nàngnóimấy lời đó xong, y lại hơi mỉm cười, xoanhẹđầu nàng.

Nàngkhôngnóigì nhiều, nhờ Thạch Chính làm việc này.

Phó Vânanhthở phàomộthơi, Triệu Bật thực ra cũng chẳng phải là người hoàn toàn trong sạch, đôi khi cũngsẽthỏa hiệp với người ở Hình Bộ và Đô Sát Viện vì những quan hệ lợi ích sau lưng nào đó, mắt nhắm mắt mở xét duyệtmộtsố vụ án nhưng những vụ án qua tayhắnnhất địnhsẽtra được manh mối, khi xử án cũng rất chính trực, có chứng cứrõràng. Có mấy câu này củahắn, Trương thị nhất địnhsẽcó thể được giải oan.

Người dân trong thiên hạ biết được tin dữ này, vô cùng đau lòng, hằng ngày chạy tới Thành Tây vây kín cổng Hình Bộ,yêucầu họ lập tức thả Hoắc tướng quân ra.

...

Triệu Bật bảo nàngkhôngcần lo lắng nhưnghắnlại ảo não suy tư suốt cả ngày, sau đóđãbiến mất hoàn toàn, mấy ngày liềnkhôngxuâthiện.

Phó Vânanhnhờ người hợp táng Trương thị và chồng thị, lo liệu chuyện tang ma cho thị.

Thấy nàng vẫn cứ khăng khăng như vậy, Lục chủ bộ thở dài, gật đầu.

Triệu Bật ngửa người vào lưng ghế bành, vẻ mặt nặng nề.

Phó Vân Khải mè nheo, kêu mùi thịt dê quá nồng, lúc ăn cơm còn ôm bát đũa sang gian bên cạnh ănmộtmình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vân Chương ngồi bên cạnh, ghi lại đối thoại giữa hai người dùtrêncơ bản toàn là Uông Mân liên tục đặt câu hỏi.

Mặt nàng lạnh như băng.

Mọi người luống cuống, ai cũng vội vã, loạn cả lên.

Mãi tới tận khi lá phongđãđỏ rực, đến Tiết Trùng Dương, Hoắc Minh Cẩm vẫn bị nhốt trong đại lao của Bộ Hình.

Nhưng bản thân Hình Bộ lạikhôngmuốn phúc thẩm, Trương thịđãchết rồi, xử ai bây giờ?

Người Phó gia như lâm đại địch, Kiều Gia và Phó Vân Khải ngày ngày đưa đón Phó VânanhđiĐại Lý Tự.

Phó Vânanhtrở về phòng làm việc của mình. Trước cửa sổ, lu nướcđãtràn ngập lá sen xanh biếc. Dưới ánh mặt trời, những phiến lá màu lục hắt ánh sáng lên, giống như được quétmộtlớp sáng, giữa những khe hở, nước gợn lung linh.

Giải quyết xong vụ án Trương thị, đôi mày nàng vẫn nhíu chặt.

Phó Vân Chương chần chừmộtlát rồi mớiđira ngoài với Uông Mân.

Trong địa lao, Hoắc Minh Cẩm nhướn mày, đặt bát đũa sangmộtbên.

Mùa đông phương bắc lạnh giá, cả nhà đều là người phương nam, Phó Vân Chương chu đáo dặn dò bà tử dưới bếp hầm nhiều canh thịt dêmộtchút để cả nhà ăn tẩm bổ.

Phó Vân Chương và Uông Mân ra khỏi địa lao, trở về phòng nghịsự, báo cáo với Hình Bộ thượng thư về những điều vừa hỏi trong tù khi nãy.

Quả bóng bị đá tới đá lui, cuối cùng Hoàng thượng quyết định, Hoắc Minh Cẩm vẫn bị giam giữ ở Hình Bộ nhưng vụ trúng độc cần được điều tra chorõ.

Phó Vân Chươngkhôngăn gì, tới bên cạnh bànnhỏ, rót cho mìnhmộtchén tràđãnguội lạnh, từ từ uống hết.

Chuyện giằng co giữa Đại Lý Tự và Hình Bộ thực ra cũngkhôngthu hút nhiềusựchú ý.

Hỏi thế hỏi nữa cũng chẳng ra được cái gì, chỉ phí công.

mộtngười như thế, cho dù ai nhìn thấyđichăng nữa, cũngkhôngthểkhôngcảm thấy kính sợ.

Trước khi bắt đầu mùa đông, vụ án Trương thị cuối cùng cũng có kết quả, Hình Bộ và Đô Sát Viện vội vã định tội cho Hoắc Minh Cẩm, nênđãphúc thẩm vụ án này cho nhanh, rốt cuộcđãtrả lạisựtrong sạch cho Trương thị.

Nàngđivào sảnh, Triệu Bậtđãnghe thấy tiếngnóichuyện bên ngoài, đặt bút xuống, trầm giọngnói: "Có chuyện gì thế?"

hiệngiờ người trong triều đềuđangbận té nước theo mưa, tấu chương buộc tội Hoắc Minh Cẩm nhiều như lá rụng mùa thu, chất đầy bàn của Hoàng thượng. Quan địa phương cũngkhôngcam lòng bị bỏ lại phía sau, đua nhau dâng tấu liệt kê những tội trạng của Hoắc Minh Cẩm khi xuống địa phương làm việc, nào là ức h**p dân lành, giẫm đạp hoa màu, thu nhận hối lộ, chèn ép quan địa phương...

Triệu Bật cũng vẫn chẳng thấy đâu.

Dứt lời, y nhặtmộttờ giấy trắngtrênmặt đất lên, giơ lên,nóivới Uông Mânđangđitới phía sau, "Quên cái này rồi."

...

Phó Vânanhcứ làm như thểkhôngbiết chuyện gìđãxảy ra, tới gặp Dư bìnhsựđòi lời khai. Dư bìnhsựchắp tay thi lễ, nhận lỗi với nàng, người bên cạnh cố gắng hòa giải bènnói: "Phó tư trực, Trương thị cũngđãchết rồi, cả Hình Bộ và Đô Sát Việnđãduyệt xong vụ án này, cậu có tra xétđitra xét lại, bên Hình Bộkhôngchấp nhận cũngkhôngcó tác dụng gì."

Triệu Bật nhận tập lời khai và ghi chép điều tra tỉ mỉ mà nàngđãhoàn thành, amộttiếng,nói: "Đại Lý Tự phúc tra xong màkhôngchấp nhận phán quyết của vụ án, Hình Bộ và Đô Sát Việnkhôngcó quyền kết án. Những chứng cứ mà cậu tìm ra có thể lật lại được bản án của Trương thị, tasẽtrả lại vụ án này về Hình Bộ."

Đúng thế, quá vu trựcsẽkhôngthể tiến xa ở chốn quan trường, nhưnghiệntại Phó Vânanhlại muốn giữ đượcsự"ngu đần" này.

Giọng điệu nghiêm khắc, hoàn toàn khác với kiểu ôn hòa thoải mái thường ngày của y.

Nếukhôngphải gặp phải nàng ở trạm dịch, Hoắc Minh Cẩmsẽkhôngchờ tới tận sáng sớm hôm sau mới xuất phát, như vậy gian tế chưa chắcđãbị cướpđi, huynh ấy cũngsẽkhôngbị phân tâm mà trúng tên...

Nàng gật đầu, hớp mấy ngụm canh rồi bảo nha hoàn hầu hạ bên cạnhđira ngoài hết, khẽ hỏi: "Nhị ca, Hoắc đại nhân ở trong... có phải chịu khổ sở gìkhông?"

Tuy rằng về lâu về dài, đa phần trong số họ dần bị mài mòn, lựa chọn cách đưa đẩy để dễ bề đối nhân xử thế, nhưng thấy Phó Vânanhkiên quyết giải oan cho Trương thị, ngoài miệng họ vẫn chê nàng ngốc nhưng trong lòng thực ra lại ngầm khâm phục.

Tên nhãi này vẫn còn trẻ quá.

Trước đây Hoàng thượng lợi dụng huynh ấy để làm Thẩm đảng suy yếu, lúc này có lẽ lại lợi dụngsựtrả thù của Thẩm đảng để diệt trừ huynh ấy, đúng là quân tâm khó dò.

Hai người cãi cọ tới mức đỏ mặt tía tai, Hình Bộ thị lang còn đá vỡmộtgóc bàn của Triệu Bật, vụn gỗ văng tứ tung, đám tạp dịch dọn dẹp cả buổi mới quét tước sạchsẽ.

Mọi người ngầm hiểu vị thái y này bao giờ mới tới, sau khi tới có thể chữa khỏi cho Hoắc Minh Cẩm haykhôngchẳng lẽkhôngphải do bọn họ định đoạt hay sao?

"Từ bao giờ?"

...

Trong góc tối có tiếng sột soạt vang lên, nghenóingười của Hình Bộ lo có người tới cướp ngục nênđãsắp xếp người bắn nỏ ngồi trong góc, ai dám tới, lập tức hàng loạt mũi tênsẽbay ra, bắn Hoắc Minh Cẩm thành con nhím ngay lập tức.

Nghe nàngnóixong, Triệu Bật trầm mặc hồi lâu, quan sát nàngthậtkỹ, bật cườinói: "Người trong Đại Lý Tự đều bảo cậukhônggần nữ sắc, là người thanh tâm quả d·ụ·c

Đôi giày gấm bướctrênmặt đất gồ ghề lồi lõm, Phó Vân Chương rảo bước về phía địa lao, thủ vệ đưa đồ ănđãđikhỏi đó, Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, trong tay cầmmộtchiếc bát,mộtđôi đũa.

Y sải bước về phía đó, chắp tay,thìthầm: "Hoắc đại nhân, nếu ta là đại nhân, tasẽkhôngđộng đến cơm canh hôm nay."

Phó Vânanhnhíu mày.

[1] Cương trực, thẳng thắnmộtcách mù quáng,khônglinh hoạt,khôngbiết trước sau. Thực ra PVCđãgiải thích kĩ lắm rồi.

Ngày thứ ba sau khi Phó Vânanhvề kinh, vụ án nổ kho thuốc s·ú·n·g cuối cùng cũngđãcó kết quả. Thiếu giám của Quân Khí Giám bỏ bê nhiệm vụ, bị cách chức điều tra, chuyện nàyđãnằm trong dự kiến của mọi người,khôngcó gì đáng kinh ngạc nhưng mấy chỉ dụ ngay sau đó của Hoàng thượng mới khiến cả triều đình chấn động.

Nhưng mà chuyện kho thuốc sủng bị nổ căn bản liên quan gì đến huynh ấy cơ chứ! Về chuyện gian tế bị cướpđi...

Nhớ năm đó, họ cũng từng là những người trẻ tuổi, cũng từng là nghé con mới sinhkhôngsợ cọp, mong muốn dùng đôi tay của chính mình để quét sạch mọi thứyêuma quỷ quái, khiến thế gian nàykhôngcòn ai bị oan uổng nữa... Nhiều năm trôi qua, hồi tưởng lại lý tưởng và khát vọng thời trẻ của mình, mọi người đều cảm động bồi hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này lại có người dâng tấu, buộc tội Hoắc Minh Cẩmkhôngchăm sóc mẹ già, làm hạianhtrai", rằng Hoắc Minh Cẩm từngkhôngmàng tớisựcầu xin của An Quốc Công lão phu nhân, chặt đứtmộtngón tay củaanhtrai mình. Chuyện này ai cũng biết cả nhưng khi đó Hoàng thượng muốn trọng dụng Hoắc Minh Cẩm,khôngai dámnóigì, giờ Hoắc Minh Cẩmđãthành tù nhân, tất cả những đại thầnkhôngthích Hoắc Minh Cẩm dù moi hết ruột gan cũng muốn gán cho chàngmộttội danh, chuyệnrõràng như thế này lại càng dễ lợi dụng, khiến cho Hoắc Minh Cẩmkhôngngóc đầu lên được.

Nàngđitìm Triệu Bật và Lý Xương nhưng vẫn chẳng thấy hai người này đâu cả, người ở Đại Lý Tự cũngkhôngbiết rốt cuộc Triệu Bậtđãđiđâu.

Đối vớimộtvõ tướngđãtừng chém giếttrênchiến trường mànói, như thế cũng chẳng khác gì tàn phế.

Nàng day day ấn đường, uốngmộtngụm trà, cố gắng bình tĩnh lại.

...

Giống như trước kia đột nhiên cóhiệntượng thiên văn dị thường xuấthiện, có vài vị Hoàng đếđãchọn cách g·i·ế·t mấy đại thần để bình ổn lời đồn đại.

Phó Vânanhyên lòng.

Uông Mân vẫn trưng ra gương mặt tươi cười, "Ta cũng nào có biết đâu! Vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh."

Đại Lý Tự bác bỏ hết lần này đến lần khác, Hình Bộ thị lang tức giận đùng đùng xông vào Đại Lý Tự, cãi nhau tay đôi với Triệu Bật.

Mi mắt Phó Vânanhrũ xuống, mặt hơi tối lại, Thẩm Giới Khê hậnkhôngthể lột da rút xương Hoắc Minh Cẩm. Rơi vào tay Hình Bộ thượng thư, mấy ngày nay cảnh ngộ của Hoắc Minh Cẩm ra sao, nàngkhôngcần nghĩ cũng biết.

đãcó rất nhiều người hỏi nàng vấn đề này, lần nào Phó Vânanhcũng đáp rằngsựthậtđãrành rành trước mắtthìkhôngthể khoanh tay đứng nhìn.

Biện bạch có tác dụng gì đâu, Thẩm đảngđãchuẩn bị kỹ càng, bằng cớđãrõrành rành, tất cả là những chứng cứ phạm tội bất lợi cho Hoắc Minh Cẩm. Hơn nữa dù có biện bạch, lời khai cũngkhôngchắc chắn có thể được đưa tới trước mặt Hoàng thượng.

Nước trong quá ắtkhôngcó cá, bản thân Phó Vânanhcũng phải có lúc thỏa hiệp, thượng thiên nhược thủy [2], nàng cần phải học tập Phó Vân Chương, dù là làm người hay làm việc cũngkhôngthể chỉ biết cương trực.

Thạch Chính chủ động nhận việc.

Phó Vânanhra tới hành lang nhưng lạikhôngđivề phía phòng làm việc của mình, lập tức tới chỗ Đại Lý Tự thiếu khanh Triệu Bật.

Phó Vânanhgật đầu.

Mấy kẻ tâm phúc khom người thưa vâng.

Người của Triệu Bậtđãđược dặn dò từ trước nênkhôngcản nàng lại, thấy nàng tới còn chào hỏi mấy câu rồinói: "Thiếu khanh ở bên trong, cậu vàođi."

Lại còn có Thôi Nam Hiên, dường nhưhắnvà Hoắc Minh Cẩm bất hòa, chưa thấy lui tới bao giờ.

Phó Vân Chương và Uông Mân vừa mớiđitừ đại lao ra nên bị mọi người kéo lại hỏi thăm tình hình trong đó.

Hình Bộ thượng thư nhếch miệng, thong thả đứng dậy, ung dungnói: "Vậythìmời thái y tới chẩn trị chohắnđi."

Tuy trời sáng sủa trong vắt, y lại như ngửi được mùi của cơn mưa gió khắp tới.

. Ta thấy cậurõràng là người thương hương tiếc ngọc,yêumến nữ tử."

Ông ta kinh ngạc.

Hoa phù dung trong viện bung nở, ban đầu nụ hoa tươi non rung rinh trong gió làm rơi những giọt sương đậutrênđó, rồi hoa lần lượt nở rộ nhưmộttấm vải gấm thêu hoa trải ra trong vườn. Những bông hoa rất lớn, hoa phủ kín nửa vườn. Đáng tiếckhôngcó mùi hương.

Triệu Bậtkhônghề dao động, Hình Bộ đưa vụ án tới lần nào,hắnbác bỏ lần ấy.

Hình Bộ thị lang hẹp hòinhỏnhen, có lắm thủ đoạn trả thù riêng. Người trong Đại Lý Tự nhắc nhở Phó Vânanhngày nàođira ngoài cũng phải chú ý an toàn,khôngđượcđitới chỗ vắng người, nếu thấy có ai theo dõi mìnhthìphải lập tức chạy tới chỗ đông người cầu cứu.

Bởi thế, họ thựcsựtình nguyện dùng hết sức mình giúp đỡ Phó Vânanhlần này, nàng ngu đầnthậtđấy nhưng bình thường cũng rất ôn hòa, làm việc rất cẩn thận lại nhanh nhẹn,khônglàm khó thủ hạ, có việc gì xảy rasẽchủ động nhận trách nhiệm về mình. Quan trọng nhất là nàng rất hào phóng, thường xuyên mời đồng liêu ăn bữa trưa.mộtngười đồng liêu biết quan tâm tới mọi người như thế, biết tìm ở đâu bây giờ!

Uông Mân hỏi liên hồi, lúc sau cũng thấy khô họng, mỉm cười đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Chương, chuẩn bịđira ngoài.

Phó Vânanhăn uống xong xuôi, dùng trà s·ú·c miệng rồi gọi người hầu vào dọn dẹp bát đĩa,đivề phía thư phòng,nóitiếp: "Nhị ca, muội chỉ hỏimộtchút về tình trạnghiệngiờ của Hoắc đại nhân mà thôi, huynh yên tâm, muội tự biết chừng mực, huynhkhôngcần phải khó xử vì quan hệ giữa muội và Hoắc đại nhân đâu."

Lục chủ bộ nhíu màynói: "Vụ án này dù ai tiếp nhận cũng chẳng được cái gì đâu... Cậu đừng nên rước họa vào thânthìhơn."

Những người có thể vào làm quan ở Đại Lý Tự ai mà chẳng từng đọc đủ thứ thi thư, làanhtài kiệt xuất, khi còn trẻ, ai mà chẳng từng có hùng tâm tráng trí "giúp đỡ chính nghĩa, trừng phạt kẻ ác, cổ vũ người tốt" cơ chứ?

Nàngthìlo lắng nhưng Phó Vân Chương lạikhôngmấy để ý,nói: "Tuy phẩm cấp của Hình Bộ thị lang cao hơn ta nhưng cũngkhôngthểmộttay che trời, ta giờđãcó chỗ đứng vững chắc ở Hình Bộ,hắncũng chẳng làm gì được ta."

Phó Vân Chương cúi đầu, nghe Uông Mân ở phía trướcđangkhe khẽnóichuyện với thủ vệ, thủ vệ kiểm tra lệnh bài của ông ta rồi để bọn họđivào.

(suy nghĩ trong sáng, ít h*m m**n)

Như thường lệ, Uông Mân hỏi Hoắc Minh Cẩm có cấu kết với thiếu giám của Quân Khí Giám haykhông, Hoắc Minh Cẩmkhôngnóimộtlời,khôngnhận tội cũngkhôngbiện bạch.

Còn cómộtngự sửkhôngsợ c·h·ế·t, dâng sớ lên,nóichuyện kho thuốc s·ú·n·g nổ là điềm mất nước, cho rằng Hoàng thượng vô cớ phế hậu, vi phạm quy củ của tổ tông, đây làsựcảnh cáo của trời cao đối với Hoàng thượng.

Đô Sát Việnkhôngdám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, từtrênxuống dưới chưa bao giờ đoàn kết như thế, ai cũng tỏ ra rằng bọn họ rất bận, thựcsựrất bận, hơn nữa Đô Sát Việnkhôngđông người được như Hình Bộ, nếu như Hoắc Minh Cẩm bị nhốt ở chỗ bọn họthìcàng dễ có chuyện đấy!

Y luôn thích tính trước rồi mới làm, rất nhiều hành động thường ngày tưởng như chẳng có gì nhưng lại góp phần quan trọng cho việc lót đường cho con đường làm quan sau này. Tuy Diêu Văn Đạt thất vọng với việc y bảo trì trung lập nhưng vẫn luôn luôn che chở cho y, dù sao y cũng là học sinh của ông ta.trênquan trường, thầy trò, đồng hương, bạn học đều tự nhiên kết thành đồng minh, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Ở Hình Bộ, y thích ứng rất nhanh, thậm chí còn có rất nhiều ưu thế có thể tận dụng.

Hoắc Minh Cẩm vốn bị nhốt trong đại lao của Hình Bộ lại bị trúng độc. Sáng ngày hôm sau, thái y mới tới chẩn bệnh, đưa ra kết quả, sau khi Hoắc Minh Cẩm pháthiệnmình trúng độcđãtự ép cho mình nôn ra, tạm thờikhôngnguy hiểm tới tính mạng nhưng võ côngđãbị phế bỏ hoàn toàn.

Hoắc Minh Cẩm ngồi trong bóng tối,khôngnhìnrõđược hình dáng, tuyđangngồi, hơn nữahiệngiờđãlà tù nhân nhưng người này vẫn khiến cho người ta cảm nhận được khí thế cuồn cuộn, sống lưng vẫn thẳng tắp, đĩnh đạc.

Thảo nào lúc họ về kinhđãnhận ra ngườiđilạitrênđường thưa thớt hơn hẳn thường ngày,khôngkhí trong cung cũng có gì đókhôngổn, Hoắc Minh Cẩm vừa về đến kinh thànhđãbị đưa tới gặp Hoàng thượng hỏi chuyện, Thôi Nam Hiên đường đường là Lại Bộ thị lang mà lại đích thân điều trasựkiện Hoắc Minh Cẩm bị ám sát, thẩm vấn hết người này tới người khác...

Vế sau thực ra chỉ là hy vọng xa vời nơi đáy lòng của Phó Vânanhmà thôi. Có lẽ vụ án này của Trương thị căn bảnkhôngcó ai chú ý tới, dù nàng có lật lại bản án cho Trương thịđichăng nữathìđến nước cũngkhôngbắn lên được chứnóigì đến tạo sóng gió như thế, nhưng nàng vẫn tình nguyện mạo hiểm.

"Ngài ấy vẫn luôn biết."

Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh giam giữ Hoắc Minh Cẩm ở Hình Bộ, Cẩm Y Vệsẽdo bản thân ông ta tạm thời chỉ huy.

Phó Vânanhlo lắng sốt ruột, lúc huynh ấy bị đưa vào đại lao,trênngười vẫn bị thương.

Mớinóichưa được mấy câu, ngoài cửađãcó tiếng bước chân dồn dập tiến đến, thủ vệ toát mồ hôi ròng ròng,khôngkịp chờ người vào thông báođãxông thẳng vào phòng nghịsự, kêu lên: "Hoắc đại nhân trúng độc."

Dân chúng bình thườngkhôngbiết tình hình trong kho thuốc s·ú·n·g, tưởng có động đất. Hôm ấy cả thành rối loạn, người dân trong thành đổ hết ra mấy con đường lớn, giẫm đạp lên nhau,khôngít người bị giẫm đạp đến c·h·ế·t.

Lần này tới lượt Phó Vân Chương trầm mặc còn lâu hơn.mộtlúc sau, y mới cầm đũa, nhét vào tay Phó Vânanh, "Ăn canh trướcđi."

Chẳng ai thích Cẩm Y Vệ cả nhưng giờ Hoắc Minh Cẩmkhôngphải Cẩm Y Vệ, mọi người nhớ thuở thiếu niên chàng từng bảo vệ đất nước, bảo vệ biên cương,anhdũng chiến đấutrênchiến trường, muốn cầu xin Hoàng thượng giữ lại tính mạng cho Hoắc Minh Cẩm rồi lại để Hoắc Minh Cẩm lãnh binh canh giữ biên giới nhưng màđãmuộn.

mộtlát sau, thấy Triệu Bật lại tiếp tục mở hồ sơ khác ra đọc, nàngthìthầm: "Hoắc đại nhân vừa vềđãbị gọi tới Diễn Võ Thính, Lại Bộ thị lang Thôi đại nhânđãhỏi hạ quan mấy câu hỏi."

Kho thuốc s·ú·n·g ở Thành Tây phát nổ, người c·h·ế·t người bị thương, hậu quả nghiêm trọng, đến cả tường thành ở Tây Trực Môn cũngđãsậpmộtmảng lớn.

Hai hàng lông mày của y hơi nhăn lại,khôngbiết suy nghĩ điều gì.

Phó Vânanhcũngđãdần dần tạo được mạng lưới quan hệ ở Đại Lý Tự.

Nàng chắp tay, chầm chậmnói: "Phụ nữ kiện cáo người khác, bản thận họđãcó rất nhiều khó khăn, Trương thị lấy hết can đảm để kiện người nhà họ Hàn nhưng lại do quy củ "nữ tửkhôngđược tự lên công đường" nên mới bị chú ruột bán đứng, cuối cùng phải c·h·ế·t thê thảm. Nếukhôngtrả lạisựtrong sạch cho Trương thị, về sau những người phụ nữ bị oan khác làm sao dám tới nha môn kiện tụng gì nữa? Bản thân nữ giới sinh rađãở vào thế yếu, nếu đếnmộttia hy vọng cũngkhôngthể nhìn tớithìnhững kẻ xấu xa hà h**p phụ nữsẽcàng ngông cuồng hơn. Những chuyện như thế ở đâu cũng có... Hạ quankhônglo nổi nhiều chuyện như thế, nhưng riêng vụ án này, làm đượcthìphải làm thôi."

Nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, Hoắc Minh Cẩmkhôngcòn gì bào chữa.

Thạch Chinh lau mồ hôi, ấp úngnói: "Đại nhân, sau khi tiểu nhân giao công văn cho Dư bìnhsự, Dư bìnhsựliền tới tìm tiểu nhân bảo muốn đọc lời khai. Hôm qua phòng của Dư bìnhsựbị cháy, công văn trong đó đều bắt lửa, tiểu nhânđãsang đó xem rồi, lời khai của vụ án Trương thị này chỉ còn lại mấy tờ ghi chép khám nghiệm tử thi..."

Triệu Bật bác bỏ quán quyết của vụ án Trương thị,yêucầu Hình Bộ phúc thẩm.

Nắm tay giấu trong tay áo siết chặt lại... Y vừa mới nhắc nhở Hoắc Minh Cẩm xong, vậy mà Hoắc Minh Cẩm vẫn ăn đồ ăn có độc đó...

...

Phó Vânanhvề Đại Lý Tự làm việc, Lục chủ bộ kể cho nàng mấy ngày nay nàngkhôngở kinh thànhđãcó chuyện lớn xảy ra.

Phó Vân Chươngkhôngtán đồng với cách làm việc của Hoắc Minh Cẩm, cảm thấy người này quá thô bạo, g·i·ế·t chóc quá nhiều, hơn nữa thủ đoạn quá tàn nhẫn... Nhưngmộtngười như vậy lại tính toán tỉ mỉ choanhtỷ nhi, cho dù bản thân mìnhđãbị bắt giam trong ngục nhưng vẫn bảo vệ nàng chu toàn,khôngtiết lộ bí mật của nàng cho bất kỳ ai.

Mọi người đều bày tỏsựthông cảm đối với An Quốc Công.

Lục chủ bộ nhìn xung quanhmộthồi, thấykhôngcó ai mới khe khẽnói: "Cậukhôngbiết rồi, Hoắc chỉ huy sứ từng trấn giữ nhiều năm ở phía bắc, tuyhiệngiờkhôngcòn lãnh binh nữa nhưng thiếu giám của Quân Khí Giám từng là thuộc hạ ngày xưa của ngài ấy. Lần này Cẩm Y Vệ phụ trách việc bắt giữ gian tế trong quân, nghenóivụ nổ kia cũng có liên quan đến gian tế, nhưng Hoắc chỉ huy sứ lại để gian tế chạy thoát. Thẩm các lão luôn có mâu thuẫn với Hoắc chỉ huy sứ. Giờ việc này xảy ra, Hoàng thượngđangnổi cơn thịnh nộ, đương nhiên ông ta định nhân cơ hội này để kéo Hoắc chỉ huy sứ xuống đài rồi."

Triều đình lạimộtlần nữa rung chuyển, người người lo lắng, cục diện triều đình có biến động lớn.

Thẩm đảng nhân cơ hội này, điên cuồng trả thù những người được Hoắc Minh Cẩm nể trọng, những quan văn trước đây có quan hệ với chàng ai cũng cảm thất bất an, vội vàng dâng tấu mắng chửi Hoắc Minh Cẩm để chứng minhsựtrong sạch của mình.

Canh thịt dê vẫn nóng hôi hổi, từng đợt hơi bốc lên nhènhẹlượn lờtrênmiệng bát sứ.

Đồng tử Phó Vân Chương hơi co lại, sửng sốt.

Mặt những người trong phòng biến sắc, nhìn nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Bật từng cảnh cáo nàngkhôngđược tự ý hành động, tránh làm hỏng việc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Bắt giam