Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Bị thương
Ngoài lần đó ra, huynh ấy rất ít khi bị thương.
Người Phó Vânanhcứng đờ.
Mặt Lý Xương tối sầm, xua tay, "khôngsao cả, chúng ta biết người xuống tay là ai, cũngkhôngcần giấu giếm chuyện Nhị gia bị thương, Phó công tử có thể rời khỏi đây cùng họ cũng được."
Sợ mũi tênđilạc nào đósẽđâm vào khoang xe khiến nàng bị thương, mấy đề kỵ canh giữ ngoài xe ngựa,khôngrờimộttấc, Nhị giađãdặn phải bảo vệ Phó tướng công, nhất địnhkhôngthể cómộtchút sơ suất nào!
Phó Vânanhtrở taykhôngkịp, mặt mày hơi biến sắc.
"Chỗ này là địa bàn của Cẩm Y Vệ,khôngnên ở lại lâu,khôngbiết lần này họ đắc tội với ai, nhỡ đâu đám người kia lại tới nữa, chúng ta chẳng biết làm gì,khôngphảisẽchết chung với bọn họ hay sao?"
Huynh ấy luôn bận rộn, xuất quỷ nhập thần, là thần long thấy đầukhôngthấy đuôi [1], thường xuyên ra khỏi kinh làm việc, tối hôm qua có khi huynh ấykhôngchợp mắt chút nào.
Nàng đờ đẫn rửa tay.
Xe lăn bánh, bánh xe lộc cộc cán qua mặt đấtkhôngbằng phẳng, thi thoảng rơi vào trong hõm đấtnhỏ, những giọt nước bùn bắn lên, tiếng nước tạt lên mặt đất ào ào vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Tay Phó Vânanhrun lên bần bật, Hoắc Minh Cẩmđãngấtđi, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh đao sáng lóe, những Cẩm Y Vệ bên cạnh Hoắc Minh Cẩm ai cũng là cao thủ hàng đầu, nay phải đối mặt với những kẻ đột nhiên lao từ trong rừng ra, dù bên địch đông gấp mười lần bên ta cũngkhônghề hoảng loạn, vững vàng đối mặt, Tú Xuân Đao trong tay dứt khoát vung về phía điểm yếu của đối phương.
"Hoắc đại nhân..." Nàng cố gắng lắm mới nhẫn tâm được, lên tiếngmộtcách khó khăn, "Ngài là ân nhân cứu mạng của Phó gia, ta thựcsựbiết ơn ngài, nhưng mà..."
Sau đó có vẻ nhưmộtbênđãchiếm được ưu thế, có tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng khóc lóc, tiếng xin tha, tiếng ngựa hí vang, mỗi tiếng ngã xuống đất lạinóilên rằngmộtsinh mệnhđãmấtđi.
Hai người chẳng ainóilời nào.
Mấy tùy tùng bên cạnh lo lắng sốt ruột, Lý Xương chạy tới, vành mắt đỏ hoe răn dạy đám đề kỵđangchờ đợi thầy thuốcđira: "Sao Nhị gia lại bị thương được cơ chứ? Các ngươi đều là phế vật hết rồi hay sao?"
Đột nhiên có biến cố xảy ra, cả đoàn xe trở nên huyên náo. Các binh lính Cẩm Y Vệ lập tức rút Tú Xuân Đao ra, sát thủ mai phục từ bốn phương tám hướng xông lên đánh nhau với họ.
Phó Vânanhđược đưa tớimộtchiếc xe ngựa ở giữa đoàn.
Nàng nhớ tới kiếp trước, khi cònnhỏ, xuân về hoa nở, lúc tơ liễu rủ xuống vừanhẹvừa mềm, Hoắc Minh Cẩm đứng sau bàn đu dây, mỉm cười đẩy bàn đu dây cho nàng.
mộtcon ngựa chậm rãiđivề phía xe ngựa, Hoắc Minh Cẩmmộttay kéo thảnhẹdây cương,mộttay giữ đao, áo gấmtrênngười vẫn chỉnh tề,khônghề lộn xộn.
Sớm muộn gì cũng phảinóivới nàng.
Đề kỵ xung quanh rút đao thưa vâng.
Mặt Phó Vânanhtrắng bệnh.
Mười ngón tay dính máu,trêntay áo cũng toàn vết máu, tất cả đều là máu của Hoắc Minh Cẩm.
Nàng giữ đầu vai Hoắc Minh Cẩm, máu từ vết thương phun ra, dùđãngấtđi, Hoắc Minh Cẩm vẫn run lên mấy lần.
Cố ý hỏi huynh ấy có thích Long Dương haykhông, buộc huynh ấy phảinóira suy nghĩ trong lòng, tuy có thểsẽkhiến huynh ấy tức giận nhưng còn hơn mù mờ như lạc vào sương mù, nàngkhôngmuốn tiếp tục đoán tới đoán lui nữa.
Tiếng mũi đao khoét vào vết thương khiến người ta rợn người.
Nàngsẽkhôngnhận lời, chàngkhôngnên để lộ suy nghĩ sớm như thế... Nhưng mà có rất nhiều chuyệnkhôngphải chàng muốn khống chế là có thể khống chế được. Tuy vậy chàng phải nhẫn nại bởi chàng biết nàngđãtừng trải qua những gì.
Đáng lẽ ra nàng phải sợ hãi mới phải, cân nhắcmộthồi về nguyên nhân hậu quả, giờ cách tốt nhất chính là chạy trốnthậtnhanh, nhưng mà trong lòng nàng lại chẳng hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào cả.
Người đàn ông này lên chiến trườngkhôngquan tâm tới chuyện sống c·h·ế·t, khiến du mục ngoài biên ải chỉ nghe tên thôiđãsợ vỡ mật mà chỉ nghe nàngnóimấy câu, mắtđãđỏ hoe.
Tùy tùng đổmộtít thuốc trị thương mang theotrênngười vào vết thương, băng bó cẩn thận.
Dù là bên nàothìcũng khó giải quyết cả.
Hoắc Minh Cẩm xoay người ra ngoài, bóng dáng cao lớn, bước chân vững vàng thong thả.
Hoắc Minh Cẩmđãtỉnh, duỗi chân ra, dựa người ra sau, đường đường chính chính nhìn thẳng về phía nàng.
Trằn trọc tới tận nửa đêm, nàng vẫn chưa chợp mắt, nằmtrêngối lăn qua lộn lại.
Nàng căng thẳng,khôngdám ngẩng đầu lên. Qua khóe mắt nàng nhìn thấy bàn tay kia dừng lại bên mái tóc nàng chốc lát rồi chậm rãi đưa về.
Mấy lời này được chàngnóira dịu dàng vô cùng, dịu dàng tới độ sắp hóa thành nước tới nơi nhưng từ chữ từng chữ lại mang theo sức nặng.
Thấy nàngđirồi mà lại quay lại, Lý Xương kinh ngạc, gật đầu, ừ, cũng coi như còn chút lương tâm.
Thấy Hoắc Minh Cẩm vẫn trầm ngâmkhôngnóikhôngrằng, giọng điệu của nàng cũng mềm mại hơn, khe khẽnóitiếp: "Ngài là ân nhân cứu mạng của tứ thúc ta, takhôngnghĩ xấu về ngài như thế."
Nàng nhíu mày, nhớ tới khi đó huynh ấyđãnóimộtcâu: Mới vừa uống rượu xong, đừng để trúng gióthìtốt hơn.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Kiều Giakhôngđược xung đột với Cẩm Y Vệ, bảohắncưỡi ngựađitheo, hít sâumộthơi, lên xe ngựa, cúi đầu xuống, nhìn thấymộtđôi ủng gấm thêu mây.
Phó Vânanhđứng dưới hành lang, siệt sức, phải tựa vào cây cộttrênhành lang mới giữ nổi cho bản thân mìnhkhôngngã xuống.
Nàng vẫn thẳng thắn như vậy,khôngsợ chàng thẹn quá hóa giận, ép buộc nàng ngay ở đây. Xung quanh đều là người của chàng, nếu chàng cứ khăng khăng muốn làm, nàngkhôngcó cách nào chống cự.
Hoắc Minh Cẩm nắm chặt lấy cổ tay nàng, lật nắm tayđangsiết chặt của nàng lên, mở từng ngón tay thon dài của nàng ra, giậtđicây kiếmnhỏgiấu trong tay áo mà nàng vẫn nắm chặt trong tay.
Hoắc Minh Cẩm cầm loan đao trong xe lên, xoay người lên ngựa, xông thẳm vào đám ngườiđangchém g·i·ế·t. Chàng vung đao, kẻ cầm đầu của đám sát thủ hét lên thảm thiết, ngã từtrênngựa xuống.
Chuôi kiếm nằm trong lòng bàn tay, mũi kiếm được giấu trong tay áo, lòng bàn tay mềm mại và cổ tay in hằn dấu vết.
Huynh ấyđangcố ý lảng sang chuyện khác.
Phó Vânanhthậthối hận. Nếu biết trước hôm naysẽgặp phải mai phục, nàngkhôngnên chọn lúc này để làm huynh ấy phân tâm.
Sáng sớm, Kiều Gia bưng đồ ăn sáng nóng hổi tới cho nàng,nói: "Hoắc chỉ huy sứ chờ ngài, muốn về kinh sư với ngài."
Nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi.
"Hoắc đại nhân, có phải ngài thích Long Dươngkhông?"
Hoắc Minh Cẩm bật cười, để nàng kéo tay huynh ấy đứng dậy.
Phó Vânanhở lại trong xe ngựa,khônghề tùy tiện ló đầu ra xem xét tình hình bên ngoài.
Huynh ấy biết nàng là congái!
Dù có thế nàođichăng nữa, ăn cho no rồinóisau.
Đương nhiên là nàng làm sao kéo được, huynh ấy tự đứng lên.
Nhưng giờđãhiểu được suy nghĩ của huynh ấy, nàng lạikhôngbiết phải làm sao.
Đề kỵ bên ngoài lên tiếng: "Phó công tử, ngài đừng sợ,khôngsao cả rồi."
Câu cuối cùng mang theo ý giận dỗi, Nhị giađãbị thương thế rồi mà vị Phó công tử này chẳng thèm hỏi thămmộtcâu, chỉ lo chosựan nguy của bản thân, phí công Nhị gia đối xử tốt với "y" như thế!
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, vành mắtđãthoáng đỏ hoe.
Còn có Nguyễn Quân Trạch... NghenóihắnđãđiThiên Tân Vệ học võ với cao nhân nào đó, có lẽ đến khi đó có thể có tác dụng.
Chém giếtthậttàn khốc.
Cổ họng Phó Vânanhnghẹn lại, nàng cắn môi. Chính bởi vì nàng tôn trọng Hoắc Minh Cẩm, tin tưởng vào nhân phẩm của huynh ấy nên mới phảinóirõràng với huynh ấy. Nàngnóitiếp: "Ta..."
Phó Vânanhkhôngnỡ nhìn tiếp, nhìn ra chỗ khác, chỉ có thể đè chặt Hoắc Minh Cẩm, thân thể dưới lòng bàn tay nàng vẫn luôn run rẩy.
Với thân phận của huynh ấy, nếu có ý gì với nàng,khôngcần tốn công tốn sứcđãcó thể có được nàng, tại sao phải lo lắng nhiều đến thế?
mộttiếng hét to vang lên, người xung quanh vội vàng lao về phía Hoắc Minh Cẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Vânanhcó cảm giáckhôngdám nhìn chàng, nhìn xuống chậu thanđangcháy bừng bừng dưới chân.
Cẩm Y Vệ nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Lần đầu tiên gặp là ở bến tàu, trờikhôngtrăngkhôngsao, sau khi huynh ấy cứu được nàng cũng chẳng thèm nhìn nàng lần nào, nàngkhôngthấyrõđược huynh ấy, huynh ấy cũng chẳng nhìnrõnàng. Hơn nữa huynh ấy cho rằng người được huynh ấy cứu là Ngũ tỷ nhi.
Cẩm Y Vệ điểm lại số người, bắt đầu dọn đườngđi, đưa thi thể sangmộtbên.
Có người bên ngoài gõ cửa, hình nhưđangcó việc gấp, gõ mấy cái liền.
Nhưng nàng cũngkhôngthể lúc nào cũng đề phòng nhưmộtcánh cung bị kéo căng, cũng có lúc mệt mỏi.
Phó Vânanhkhép hồ sơ lại, đối diện với ánh mắt của Hoắc Minh Cẩm.
Trong khoảnh khắc, nàng hoảng loạn, bàng hoàng.
Chàng khẽ trả lời, nhìn về phía nàng, bỗng nhiên chàng nhíu mày, duỗi tay ra giữ chặt lấy thứ nàngđanggiấu trong tay áo, động tác nhanh như chớp.
Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngnhúc nhích, nhìn chăm chú Phó Vânanhkhôngchớp mắt, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng.
Tại sao cứ phải là huynh ấy cơ chứ?
Nhưngđãmuộn rồi,mộtmũi tên bắn lén lặng lẽ ghim chặt vào vai chàng.
Mấy người tạp dịchkhôngmuốn ở lại thêmmộtkhắc nào nữa.
Phó Vânanhtìm tới Lý Xương,nói: "Trợ thủ của ta muốn về kinh thành trước, giờ mà bọn họđithìcó vấn đề gìkhông?"
Nàng hơi rùng mình.
[1] Ýnóithần bí, người kháckhôngnắm bắt được hành tung.
Vừa nhìn lên, nàngkhôngkhỏi ngẩn người.
Đám đề kỵ ủ rũ, để mặc chohắnmắng.
Nàng từng cho rằng bản thân mình tự tác đa tình, nhưng giờkhôngthểkhôngsuy xét kỹ càngmộtlần nữa những thứ mà huynh ấyđãlàm cho nàng... Người cao cao tại thượng,côđộc như huynh ấy, sao có thể tự nhiên quan tâm tớimộtthiếu niên xuất thân bình tường mà chẳng có lý do gì được?
Chậu than nóng rực khiến mặt Phó Vânanhcũng nóng bừng lên, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn,khôngbiết phải suy xét thế nào.
Ngoài xe ngựa bỗng truyền tớimộttiếng gào chói tai, từ hai bên đường núi bỗng có mười mấy con ngựa to khỏe xông ra, ngườitrênngựa giương cung cài tên, mũi tên hướng thẳng về chiếc xe ngựa ở giữa.
Phó Vânanhnhìn Hoắc Minh Cẩm,khôngbiết nênnóiđiều gì.
"Takhôngthích Long Dương..."
Nàng cúi đầu, ngồi thu lu trongmộtgóc xe.
Tùy tùng rút mũi tên ra, nhìn mũi tên, giận dữ: "Có độc! Nhanh chóng trở về kinh thành!"
Lần thứ hai, trong quán trà ở phủ Võ Xương, khi ấy huynh ấy chẳng có biểuhiệngì đặc biệt, sau đó làtrênđường núi dẫn lên Trường Xuân Quan, nàng đưa cho huynh ấymộtbộ đồ che mưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cẩm Y Vệ làm việc rất nhanh chóng, hẳnđãsửa soạn xong từ lâu, chuẩn bị lên đường... Huynh ấy ngồi trong xe đợi nàng ngủ dậy, rửa mặt chải đầu, ăn uống xong xuôi mới xuất phát, chờ tới mức thiếpđi?
Hai kiếp làm người, nàng chưa từng phải xử lý tình huống như thế này bao giờ. Lấy chồng là lệnh của cha mẹ, lời người mai lối, kiếp trước, trước khi lấy Thôi Nam Hiên, nàng thậm chí còn chưa gặphắnlần nào, chưanóichuyện vớihắncâu nào...
Nàng tựa vào lồng ngực ấm áp của Hoắc Minh Cẩm, chỉ cần ngẩng đầu lênđãnhìn thấy xương quai hàm mạnh mẽ.
Chàng nên đoán được từ lâu rồi mới phải, với vào tính cách của nàng,mộtkhiđãnghi ngờ điều gìthìnhất định phải hỏi chorõ.
Cácanhtrai thích hù dọa nàng, lúc đẩy bàn đu dây thường cố ý dùng sức, bàn đu dây bay lênthậtcao, chỉ thiếu nước lật nhào. Nàng nắm chặt dây thừng, sợ tới mức hét ầm lên, cácanhlại cười nàng nhát gan. Sau này nàngkhôngbao giờ chịu chơi bàn đu dây với cácanhnữa. Hoắc Minh Cẩm lại rất chu đáo, biết nàng sợ,nhẹnhàng đẩy bàn đu dây, độ mạnh vừa phải, vừakhôngkhiến nàng sợ hãi lại vừa đủ để nàng được đuđiđu lại rất vui vẻ.
Hai hàng lông mày của Phó Vânanhhơn nhướn lên, nàng chợt nhìn thấy mấy sợi tóc bạctrêntóc Hoắc Minh Cẩm.
Thạch Chính chần chừmộtlúc, định khuyên nàng mấy câu, nhưng thấy mặt nàng bình tĩnh, kiên quyết, biết dẫu khuyên cũng chẳng có tác dụng gì liền rời khỏi đó với những người khác.
Dưới tầng thi thoảng lại có tiếng động vọng lên, người của Hoắc Minh Cẩm cả đêmkhôngngủ,khôngbiếtđangbận việc gì.
Xe ngựa dưới tầngđãđược chuẩn bị. Thạch Chính và mấy người tạp dịch lên chiếc xe cuối cùng trongsựnơm nớp lo sợ,đicùng với Cẩm Y Vệ tuy an toàn nhưng mấy vị quan gia kia vị nào vị nấy cau mày quắc mắt, khónóichuyện, thà tách ra còn hơn.
Nàng giật mình,khôngđưa tay ra nhận.
Chẳng biết bao lâu sau, xe ngựa mới dừng lại trướcmộttòa nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Minh Cẩmkhôngdùng khăn lưới,khôngđội mũ, khoanh tay trước ngực, dựa vừa vách xe, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ mất rồi. Xung quanh vành mắt cómộtquầng thâm nhàn nhạt, đầy vẻ mệt mỏi. Xe ngựa xóc lên xóc xuống, huynh ấy cũng đung đưa theo,rõràng làđãcực kỳ mệt mỏi,khônghề tỉnh lại. Khuôn mặt góc cạnh sắc nét tựa đao khắc, cằm cómộtlớp râu mỏng mờ mờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng vẫn luôn trực tiếp như thế, Hoắc Minh Cẩm hơi nghẹn lời,sựbình tĩnh vững vàngtrênmặt suýt nữakhônggiữ được.
Chàng sửng sốt, mặt đột nhiên tối sầm, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Cánh cửanhẹnhàng đóng lại, Phó Vânanhnghe thấy người bên ngoài lập tứcđitới, khe khẽ bẩm báo với Hoắc Minh Cẩm: "Nhị gia, bên Đông Cung..."
Phó Vânanhthất thần trong chốc lát, lấy hồ sơ vụ án của Trương thị ra, cúi đầu đọc. Sau khi trở lại kinh thành, nàng vẫn còn việc phải làm.
Trong xe lại rơi vào yên lặng.
Chàng cúi đầu, đặt chiếc kiếmnhỏvào tay nàng, sửa sang ống tay áo mới bị chàng làm lộn xộn khi nãy, động tác rất cẩn thận như thểđangnâng niumộtvật báu vô cùng quý giá, "Nàng là congái, lúc nào cũng phải cẩn thận là chuyện đương nhiên."
Cùng lắmthìnóithật.
Xung quanh đều là những đề kỵ mặc giápnhẹ, eo đeo Tú Xuân Đao, nhìn nàng chằm chằm, Phó Vânanhtin rằng nếu nàngkhôngbước lên, bọn họ lập tứcsẽgiơ bàn tay to lớn kia ra, xách cổ áo nàng nhét vào trong xe.
Chiếc kiếmnhỏnày nàng vẫn luôn giữ bên người từ cái ngày vào Đông Cung nhậm chức thị độc đến giờ, hoàn toànkhôngphải dùng để đề phòng Hoắc Minh Cẩm.
Phó Vânanhhiểu dụng ý của Hoắc Minh Cẩm, huynh ấyđãnhìn ra nàng định từ chối,khôngcho nàng cơ hộinóira.
Saumộthồi chém giếttrênđường núi, Thạch Chính và mấy người tạp dịch sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, vừa tới nơi,khôngdám ở lại, đòi lập tức phảiđitiếp về phía kinh thành. Họ tìm tới nàng, thúc giục nàng mau chóng rời khỏi đây.
Mấy chục mũi tên nhọn xé rách bầukhôngphí đồng loạt lao về phía xe ngựa.
Phó Vânanhdựa vào cột trụ hành lang, cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Trước khi cố ý dùng chuyện nhận con nuôi để thử Hoắc Minh Cẩm, nàng từng có rất nhiều loại suy đoán khác nhau, nhưng dù là loại nào cũngkhôngthể nghĩ tới... Căn bảnkhôngthể thế được!
Đám tùy tùng bưng từng chậu nước ấmđivào buồng trong rồi lại bưng từng chậu máu loãng ra ngoài.
mộtngười tùy tùng biết chút y thuật cũng đến, bảo Phó Vânanhđè Hoắc Minh Cẩm xuống,hắnmuốn rút mũi tên bắn lén kia ra.
Nếu thựcsựtới lúc vạn bất đắc dĩ, nàngsẽnóira chuyện kiếp trước. Nể tình từng quen biết ở kiếp trước, liệu Hoắc Minh Cẩm có buông tha cho nàngkhông? Hay là để huynh ấy bị cái loại chuyện kì bí này dọa cho sợ cũng được, huynh ấy luônkhôngthíchnóichuyện quỷ thần, hơn nữa nàng còn từng gả cho người khác rồi.
"Đêmđãkhuya, ngủ sớmmộtchútđi."
Cảm nhận đượcsựcảnh giác của nàng, Hoắc Minh Cẩm lắc đầu gượng cười, lấymộtthanh chủ thủy từ trong lồng ngực ra, đưa cho nàng, "Thanh chủy thủ này chém sắt như chém bùn, chém đứt được cả đao kiếm, tốt hơn thanh kiếm trong tay áo của nàng nhiều, cầmđi."
Nghe thấy tiếng hò hét vang trời bên ngoài, khí thếtrênngười chàng lập tức thay đổi, mặt mày lạnh lẽo, che chắn cho nàng ở phía sau, vén màn xe lên, ra lệnh cho mấy người xung quanh, "Bảo vệ cho tốt."
Phó Vânanhcảm thấy hơi kì quặc, hơi ngước mắt lên, len lén nhìn Hoắc Minh Cẩm.
Hoắc Minh Cẩm tới gần nàng, ngón tay thô ráp nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, giọngnóitrầm trầm: "Giờ hẳn nàng biết rồi, ta ái mộ nàngđãlâu."
Chiến đấu trong phạm vi hẹp, ai sợ hãi trướcthìngười đó thua.
Đề kỵ đeo đao vén màn xe lên, mời nàng lên xe, "Nhị gia chờđãlâu."
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ tâm trí của Phó Vânanhđangđặt vào chuyện làm sao để từ chối Hoắc Minh Cẩmmộtcách uyển chuyểnnhẹnhàng nhất,khôngkịp đề phòng, lắc lư rồi ngã quỵ về phía trước.
Đợi tới khi thựcsựhiểu được huynh ấy rốt cuộc muốn gì, nàng mới có thể chuyển từ thế bị động sang chủ động,khôngđến nỗi bị huynh ấy dắt mũi như trước.
Gần nhau trong gang tấc, hơi thở quấn lấy nhau,mộttấc vuông xung quanh nàng tràn ngập hơi thở xa lạtrênngười Hoắc Minh Cẩm, nàng có thể nhìn thấythậtrõhình ảnh của mình trong đôi mắt người đối diện.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, trong xe rất im ắng.
mộtcánh tay rắn chắc mạnh mẽ đỡ lấy nàng, giọngnóivang lêntrênđỉnh đầu nàng: "Ở đâyđi, đừng ra ngoài."
Trước kiakhôngbiết huynh ấy có suy nghĩ như vậy, nàngđãquyết định dĩ bất biến ứng vạn biến, nhưng giờđãbiết rồi, nàngkhôngthể tiếp tục giả bộ hồ đồ như trước.
Phó Vânanhthở phàonhẹnhõm, vén mành cửa sổ.
Cả đêm này Phó Vânanhtrằn trọc khó ngủ.
Nhưng sau này nàng lại pháthiệnra Hoắc Minh Cẩm chưa bao giờ ôn hòa với những người khác như thế.
Hoắc Minh Cẩm lập tức buông nàng ra.
Nhưng huynh ấy vẫn kiên nhẫn ngồi đây chờ nàng ngủ dậy.
Nàng nhìn theo bóng họđikhỏi đó rồi quay lại trong viện.
Trong lòng, nàng thựcsựluôn coi huynh ấy nhưmộtngườianhtrai đáng tin cậy, vậy nên trước mặt huynh ấy, nàng chưa từng kiêng dè...
Bị bắt tại trận, Phó Vânanhhoảng loạn trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn xuống,nói: "khôngphải nhằm vào ngài, ở Lương Hương ta từng đắc tội với người ta, về sau vẫn luôn giữ thanh kiếmnhỏnày trong tay áo, đề phòng nhỡ đâu... Chỉ là cách tự bảo vệ mình mà thôi."
Lần đó ngầm điều tra ở Liêu Đông, huynh ấy bị người của Lý Bách Lương truy sát. Muốn bảo vệ những người dân taykhôngtấc sắt nên huynh ấy mới có thể bị vây trong sơn cốc, huyết chiến mấy đêm liền, bị thương trở về.
Hoắc Minh Cẩmkhôngtiếp tục gây áp lực cho nàng nữa, đứng dậy, giơ tay định vuốt lên tóc nàng, ngón tay vừa chạm vào lại dừng lại.
Có lẽ huynh ấythậtlòng...
Chẳng lẽ chỉ bởi vì khi đó nàng quan tâm đến huynh ấy, đưa cho huynh ấymộtbộ áo tơi che mưa?
Vậy mà huynh ấy lại có loại suy nghĩ này... Bắt đầu từ khi nào?
Huynh ấy thựcsựlà kẻ đoạn tụ... Hay là huynh ấyđãbiết nàng là nữ rồi?
Mấy thầy thuốc ùa hết vào trong, đóng cửa lại.
Nàng bưng bát lên ăn, mặtkhôngđổi sắc, ừmộttiếng.
Sau đó nàng nghĩ Hoắc Minh Cẩm cũng mệt rồi, có qua có lại, nàng cũng muốn huynh ấy ngồi lên bàn đu dây để nàng đẩy, cắn răng đẩy mấy lần mà vẫnkhôngđẩy nổi, cuối cùng đànhnói: "Minh Cẩm ca ca, huynh mệtkhông? Muội mời huynh ăn món ngon nhé."
Trước mặt làmộtkhoảng hỗn độn, chàng nhìn Phó Vânanhtừ xa, bỗng lại dời tầm mắt.
Mãi tới tận rạng sáng, nàng mới thiếpđiđược, ngủ hai canh giờ.
Bàn tayđangnắm tay nàng từ từ siết lại, Hoắc Minh Cẩm khép mắt, khí thế đáng sợ khi nãy lập tức biến mất, chàng buông tay ra, "Ngươi đừng sợ... Có ta đây rồi."
Sau lần thử tối hôm qua, hôm nay nàngđãhỏi trực tiếp.
Xe ngựa lao như baytrênđường núi.
Đám sát thủ xung quanh sợ hãi khí thế của chàng, tự nhiên trở nên hèn nhát.
Nhìn chằm chằm nhaumộtlúc, Hoắc Minh Cẩm khẽ cong khóe môi, mỉm cười.
Phó Vânanhkhôngnóigì thêm, ra khỏi viện, bảo mấy người Thạch Chínhđitrước, "Ta ở lại, các ngươi cầm công văn về trướcđi."
"Nhị gia, cẩn thận!"
Phó Vânanhsửng sốt, tim như ngừng đập.
"Chuyện đókhôngquan trọng." Chàngnhẹnhàng lên tiếng, đưa tay mở vạt áo mình ra, cổ áo mở rộng, có thể nhìn thấy b* ng*c khỏe mạnh rám nắng.
Nếu là giả thiết đầu tiên, nàng còn có thể nghĩ cách khiến huynh ấy dần bỏ qua suy nghĩ này, tựa như cách nàng đối phó với Chu Thiên Lộc vậy. Nếu là giả thiết thứ hai, liên quan tới bí mật của nàng, vậythìkhó xử lý hơn nhiều.
Hoắc Minh Cẩm đặt thanh chủy thủ bên cạnh nàng, lơ đãng hỏi: "Nàngđãđắc tội với ai rồi? Sợ hãi đến mức này?"
Những người còn lại lao lên, vội vội vàng vàng đỡ Hoắc Minh Cẩm xuống ngựa, đưa chàng về xe ngựa.
Ngày ấy họđãănthậtnhiều món điểm tâm ngon lành, phô mai mới làm ăn với những quảanhđào chín mọng đầu tiên của mùa xuân, vừa thơm vừa ngọt vừa béo, hương thơm vẫn lẩn khuất trong miệng.
Kiều Gia tới nơi, thấy tay nàng đầy máu, lập tức nhờ người bêmộtchậu nước ấm tới.
Nàng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng binh khi đập vào nhau, tiếng đao kiếm, tiếng cung nỏ giương lên, tiếng mũi tên cắt quakhôngkhí.
Mấy đề kỵ giận dữ vô cùng, cầm đao chạy thẳng về hướng mũi tên vừa được b*n r*, chỉ chốc lát, có tiếng gào thảm thiết vang lên, kẻ bắn lén bị chém tới tấp.
Hoắc Minh Cẩm vẫnkhônghé răng.
Chương 109: Bị thương
mộtkhắc sau, tiếng chém g·i·ế·t dần lắng xuống, chỉ còn gió núi thổi ô ô, xung quanh an tĩnh tới mức đáng sợ.
Chàng ho khan mấy tiếng, day day ấn đường, gượng cười.
Giục ngựa lướt qua thi thể của gã cầm đầu, máunhỏxuống từ thanh đao của chàng, chàng nhìn xung quanhmộtlượt, mặt lạnh lùng, sát khí khiến người khác phải rợn người.
Chuyện tình cảm và học hành chẳng giống nhau chút nào, chuyện tình cảm quá phức tạp, khiến người ta lo được lo mất, học hànhkhôngkhó khăn, vòng vèo như thế, chỉ cần họcthậtnghiêm túc,thậtcần cù, thế nào cũng học đượcmộtlượng kiến thức nhất định.
trênđường núi, thi thể chất khắp nơi, đa phần là những kẻ đánh lén mặc áo ngắn vải thô, binh khí lăn lóc khắp mặt đất, những giọt máu đỏ sẫm lăn theo mũi đao ngấm xuống mặt đất, mấy con ngựa bị thương ở chân,khôngđứng dậy nổi nữa, ngã xuống đất r*n r*. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huynh ấy gian nan nửa đời người, giờ ba mươi tuổi, tuy nắm quyền lực trong tay nhưng vẫn chưa cưới vợ,côđơn lẻ bóng.
Huynh ấy luôn mạnh mẽ, vững vàng, giống nhưmộtngọn núi cao sừng sững, nhìn từ xa cũngkhôngcó cảm giác gì, tới lúc huynh ấy ngã xuống, nàng mới nhận rasựtrầm mặc này đáng sợ tới mức nào.
Đôi mắt ấy sâu thẳm, vô cùng kìm nén.
âmthanh quánhỏ, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rào rào, nàngkhôngnghe thấy nữa.
Nàngđãnhìn thấy lúc huynh ấy quay đầu nhìnđichỗ khác,trênmặt dường như hơi hoang mang.
Lúc ấy nàng hơi say,khôngcảm thấy có gì khác lạ bởi trong ấn tượng của nàng huynh ấy vẫn luôn như vậy, là công tử phủ Quốc Công, cử chỉ lễ độ, từnhỏđãđược dạy đủ kiểu quy củ, biết lễ nghĩa.
Có đề kỵđãra roi thúc ngựa tới đây báo tin từ trước, cửa lớn mở rộng, có ván gỗ đặttrênngạch cửa, xe ngựa lao thẳng vào phía trong viện, mấy thầy thuốc nhìn như văn sĩđangbê hòm thuốc đứng chờ trước cửa.
Huynh ấy vốn có thể tránh được mũi tên bắn lén kia... Lý dokhôngtránh được là do huynh ấy mới nhìn về phía nàng, xác nhận là nàngđãđược an toàn rồi lại nhớ tới những lời từ chối trước đó của nàng, huynh ấy bị phân tâm.
Đại khái là đoạn ký ức kia quá đẹp, những năm tháng bình yên tươi đẹp đó, người thân đều còn sống, nàng vẫn vô tư lự,khôngcần phải lo lắng chuyện lấy chồng, những chuyện tỷ như giúp chồng dạy con khi ấy còn cách nàng rất xa. Nhiều nămđãquađi, giờ ở bên Hoắc Minh Cẩm, nàng vẫn có cảm giác an tâm như cũ, cảm thấy huynh ấy nhất địnhsẽkhônglàm hại mình.
Hoắc Minh Cẩm hơn nàng mười mấy tuổi... Như vậy cũngkhôngcó nghĩa là huynh ấy là bất khả chiến bại, huynh ấy cũngsẽbị thương, cũngsẽđau đớn.
Nếuđãbiết vậy... tại sao còn giúp nàng ra làm quan?
hắnrútmộtthanh chủy thủ ra, quyết đoán khoétmộtvòng xung quanh miệng vết thương, cắtđimộtphần da thịt.
"Tại sao lại giữ cái này bên người? Ngươi sợ ta cưỡng ép ngươi sao?"
Tuyđãđoán được từ trước nhưng nghe Hoắc Minh Cẩm chính miệng thừa nhận, Phó Vânanhvẫn ngẩn ngườimộtlát, cảm xúc trong lòng rối loạn, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Chẳng mấy chốc nửa canh giờđãquađi, nàng kiểm tra lại mấy lần toàn bộ lời khai, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấymộtđôi mắtđangnhìn thẳng về phía mình.
Tùy tùng nâng cáng gỗ ra, đưa Hoắc Minh Cẩm vào trong buồng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.