Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96: Tiếng chuông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Tiếng chuông


Mấy vị các lão lắc đầu thở dài.

Chàng và đề kỵ vừa thẩm vấn cung nữ trong tẩm điện, họ nghe thấy tiếng cãi cọ truyền ra từ cẩm điện, người cãi cọ bao gồm Hoàng thượng, Tôn Quý phi và phế hậu nênkhôngai dám tùy tiện vào xem thế nào, sau đó họ nghe thấy tiếng thét kinh hoàng thảng thốt vang lên, vội vàng chạy vào trong điệnthìchỉ thấy Hoàng hậuđãngã sõng soàitrênmặt đất, phía dưới đầu làmộtvũng máu lớn, tắt thở. Tôn Quý phi khi ấyđangquỳ rạpmộtbên, sợ tới mức hồn phi phách tán, cung nhân định kéo bà ta dậy nhưng bà ta vẫn che mặt thét lên như mê sảng, thét tới khi khản giọng đứt tiếng mới bừng tỉnh.

Bởi thế việc nàyđãđược quyết định.

Sắc mặt những người mới tới hơi thay đổi.

Cửa điện nặng nề từ từ mở ra, người bên trong khom lưng mời chàng vào.

Hoắc Minh Cẩm nhận bản lời khai, đọc lại kỹ càng từ đầu chí cuối,đivề phía chiếc bình phong đóng chặt tận sâu trong nội điện,nói: "Hoàng thượng, nữ quan trong cung Tôn Quý phi ngộ sát Hoàng hậu, chứng cứ vô cùng xác thực."

Phó Vân Chương kéo tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhắc lạimộtlần nữa, "Nhớthậtchưa đấy? Có chuyện gì khó xử,khôngđược giấu ta."

Bỗng có tiếng bước chân từ xa truyền tới, tùy tùng Hoắc Đại cầm tờ giấy trong tay, chạy về phía Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, có tin từ Hồ Quảng."

Hoắc Minh Cẩm dường như ngẩn ngườimộtlát, sau đó liền để tờ giấy vào trong tay áo, khóe miệng cong lên.

Nhưng mà người khác nào biết đối với y mànói, những thứ nhận đượcđãnhiều hơn chođirồi.

Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

Vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ cao cao tại thượng này là người sắc bén, dứt khoát,khôngtừ thủ đoạn tới độ chỉ cần nghe thấy tênhắn, đứa bé khóc đêm cũng phải nín bặt, làm sao có thể lo lắng, quan tâm chomộtthiếu niên mới gặp vài lần mà chẳng vì lý do gì.

"Nhị ca, muội nhớ rồi mà." Nàng mỉm cườinói.

Giọng điệu nghe có vẻthậtbình tĩnh.

Phó Vân Chương cũng biết sơ sơ chuyện Phó tứ lão gia được cứu nhưng trước đây vốn cho rằng Hoắc Minh Cẩm chỉ tình cờđingang qua nênkhônghỏi kỹ càng. Tuy vậy sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội hình con cá này, y cảm thấy câu chuyện phức tạp hơn so với những gì y tưởng tượng nhiều.

Tiết các lão cuối cùng cũngđãthở được bình thường, quay sang hỏi những người khác: "Hoàng hậu c·h·ế·t như thế nào?"

Cho dù là Hoàng thượngđichăng nữathìcũng có lúc kinh hoàngkhôngbiết phải làm sao, tuy ông ta ác độc tàn nhẫn nhưng chưa từng tự tay đánh đập người khác...nóigì đến chuyện g**t ch*t chính người vợ kết tóc của mình.

Hoắc Minh Cẩm ra lệnh cho họ, "Lập tức đưa cung nhân trong điện của Hoàng hậu ra ngoài, đừng để cho người của Tư Lễ Giám pháthiện."

Hoàng thượngkhôngchịu gặp mấy vị các lão nhưng lại cho phép Hoắc Minh Cẩm ra vào tẩm điện. Chẳng lẽ Hoàng thượng thựcsựđãtin tưởng Hoắc Minh Cẩm tới mức này rồi?

Phó Vânanhsiết chặt chiếc túi, "Nhị ca, Hoắc đại nhân là ân nhân cứu mạng của muội."

Tiết các lão gật đầu.

Mọi người thầm lắc đầu, Thẩm thủ phụ già rồi,đãquên bổn phận của mình, mưu đồ nhúng tay vào việc hậu cung của Hoàng thượng, chẳng lẽ ông ta già nên lú lẫn rồi hay sao?

Phó Vân Chương cũng cười, chỉ thỏi mực.

Vóc người Thẩm Giới Khêkhôngcao, làmộtngười tầm thướckhôngbéo cũngkhônggầy, đầu đội mũ quan, mặc áo quan đỏ thẫm, eo đeo thắt lưng đính ngọc, tất trắng giày đen, bước lên thềm, nhìn các vị các lão, gạt đầu chào hỏi, mặt mày lãnh đạm, nghiêm túc, mím môi uy nghiêm.

trênđường về, họ lại gặp Cẩm Y Vệmộtlần nữa. Binh lính Cẩm Y Vệ người nào người nấy cầm Tú Xuân Đao trong tay, ánh mắt hung tợn, cả người đẫm máu như thể mới từ chốn U Minh Địa Phủ đội đất chui lên, chắc hẳn là vừa trải quamộthồi g·i·ế·t chóc máu tanh. Người dẫn đầu đúng là Hoắc Minh Cẩm nhưng ngườihắnsạchsẽkhôngmộtvết máu, ngồi đường hoàngtrênlưng ngựa, lưng thẳng, mắt hướng về phía cổng thành cao cao cách đókhôngxa, ánh mắt trống rỗngkhôngcảm xúc.

Nghe đồn nhiều quan viên ở kinh sư thích nuôi dưỡng những thiếu niên xinh đẹp để mua vui, có vài con ngõnhỏở đó ngày ngày đều có người được đónđirước về, tân khách như mây, Hoắc Minh Cẩm gần ba mươi còn chưa lấy vợ, bên cạnh cũngkhôngai hầu hạ, nếu nhưhắncũng mê Long Dương [1], thấy Vânanhcó nhan sắc như thế mới thích nàngthìphải làm thế nào đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta còn nhớ muội từngnóirằng miếng ngọc bội hình con cá nàyđãđược trả lại cho Hoắc Chỉ huy sứ rồi."

Mọi người gật đầu tán đồng.

Phó Vânanhthấy y buồn rầu, trầm mặc hồi lâu rồi cũngnóithẳng ra suy đoán trong lòng.

Đường đường là Hoàng hậu mà c·h·ế·t oan uổng như thế. Quá hoang đường!

khôngvui,khôngthoải máithìphảinóira,khôngđược giấu giếm, nếukhôngysẽkhônglàm thầy dạy cho nàng nữa.

Lát sau, các vị các lão khác cũng lục tục tới, ngay cả người nhiều tuổi nhất, vẫn luôn nằm nhà dưỡng bệnh là Tiết các lão cũng được được tùy tùng đỡ tới, thở hổn hển, chỉ còn mỗi thủ phụ Thẩm Giới Khê là chưa xuấthiện.

Hoắc Minh Cẩm biết ngườikhôngphải do Tôn Quý phi g·i·ế·t, Tôn Quý phi tuy ham mê hư vinh, thích tranh sủng, thi thoảng lại bực tức ly gián quan hệ giữa Hoàng thượng và các đại thần trong triều nhưng nhất địnhkhôngcó cái lá gan tự tay g·i·ế·t người.

Tin Hoàng hậu qua đờiđãchiêu cáo thiên hạ, mấy ngày nay dân chúng trong dân gian bàn luận sôi nổi, dư luận xôn xao, Hoàng thượng vẫn trốn tiệt trong tẩm điệnkhôngchịu ra ngoài.

Hoắc Minh Cẩm thưa vâng rồi ra khỏi tẩm điện.

Nghe thấy cung nhân thông báo rằng Hoắc Minh Cẩm tới, Tôn Quý phi đầu tóc rối bù chạy ra nghênh đón, vừa nhìn thấy chàng, nước mắtđãrơi xuống như mưa, "Hoắc đại nhân, Hoàng thượng tự nhốt mình trong phòng, suốtmộtngàykhôngănkhônguống gì, phải làm sao bây giờ?"

Tuy Hoàng hậuđãbị phế nhưng vẫn có danh tiếng rất tốt ở chốn dân gian, được triều thần tôn sùng, hơn nữa còn là chính phi được tiên đế sắc phong, giờ lại chếtmộtcách mờ ám ở tẩm điện của Tôn Quý phi, thế mà Hoàng thượngkhôngtruy hỏi câu nàođãbao che cho Tôn Quý phi, thếthìquá hồ đồ rồi.

Phó Vânanhđangcúi đầu mài mực bỗng giật mình, ngón tay quệt vào mực nước.

Phó Vân Chương ngừng lạimộtchút, gác chiếc bút lôngnhỏtrong tay lên chiếc giá gác bút bằng đồngtrênbàn, kéo ngăn kéo, lấy ramộtchiếc túi lụa thêu đeo hông màu xanh ngọc, chậm rãinói.

[1] Chắc ai cũng hiểu cơ mà đây là điển cố nên mình giải thích. "Long Dương chi hảo" bắt nguồn từ câu chuyện Ngụy An Ly Vương sủng áimộtcậu học trò có hiệu là Long Dương Quân.

Hoắc Minh Cẩm bình thản trả lời: "Vi thần vừa ở phủ Hà Gian về Tôn nương nươngđãchủ động nhận tội, vi thần cũngđãthẩm vấn cung nhân, đúng là do nữ quan trong cung của Tôn nương nương làm."

"hắnbiết muội là nữ giả nam trang sao?"

Thẩm Giới Khê già rồi, ngày càng để ngoài tai những lời khuyên của học sinh, môn khách, nhất nhất làm theo ý mình, bảo thủ, để cho thân thích làm xằng làm bậy. Trong khi đó Hoắc Minh Cẩm tuổi trẻ, khỏe mạnh, tinh lực dư thừa,khôngsợ chịu khổ, hơn nữa vẫn liên tục tiến bộ, bọn họ trơ mắt nhìn Hoắc Minh Cẩm từng bước từng bước khống chế hoàng cung, nắm quyền lớn trong tay, tới lúc ý thức đượcsựnguy hiểmthìngười nàyđãcó chỗ đứng vững chắckhônggì phá vỡ nổi.

Cũng may thầy còn ở kinh thành, Vương đại nhânđãgia nhập nội các, phân chia quyền lực thành công, nếu Hoắc Minh Cẩm thựcsựlàm tới, ysẽdốc hết toàn lực, dẫu chẳng thể chống chọi được với Hoắc Minh Cẩmthìít nhất cũng có thể bảo vệ được nàng.

Phó Vân Chương khẽ thở dài.

Phó Vânanhđứng trong phòng, nghe thấy tiếng y đụng phải quản giađangchạy tới, hai người khe khẽnóigì đó với nhau, giọng điệu của quản gia rất gấp gáp.

Thủ hạ củahắnđưa miếng ngọc bội hình con cá này cho Vânanh, nhất định là phải có mưu đồ trong đó.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng bỗng có tiếng chuông đột ngột vang lên.

Thực ra cách tốt nhất là khiến nàng hoàn toàn cắt đứt với Hoắc Minh Cẩm, từ naykhôngqua lại nữa, dù sao cũng ở xa như thế, vài năm sau những suy nghĩ trong lòng Hoắc Minh Cẩmsẽphai nhạt dần nhưng y biết cách nàykhôngthể thựchiệnđược.

Nàng kể cho y chuyện xảy ra ở Đồng Sơn,khôngđề cập tới tên của Lý Hàn Thạch, chỉnóimiếng ngọc bội này là do thủ hạ của Hoắc Minh Cẩm đưa tới.

Nhìn thấy các vị các lão từ xa, Hoắc Minh Cẩm chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, lướt qua mặt bọn họ,đithẳng về hướng tẩm điện.

hắnsắp ba mươi tuổi, cái độ tuổi màmộtngười đàn ông bắt đầu thểhiệnsựtrưởng thành trong phong thái, kết quả củasựlắng đọng trong những năm thángđãqua.

Cùng với câunóinày của ông ta, thái giám mở tấm bình phong ra.

Hoắc Minh Cẩm nhíu màynói: "Hoàng hậu là do cung nhân của ngươi đẩy ngã vào bàn sách nên mới bỏ mình, nguyên nhân là bởi Hoàng hậu hùng hùng hổ hổ tới tẩm điện chất vấn ngươi, hai người các ngươi cãi cọ với nhau, cung nhân của ngươi sốt sắng bảo vệ chủ nhân nên mới lỡ tay đẩy ngã Hoàng hậu."

Phó Vân Chương ngồi, nàng đứng, y ngước mắt lên có thể nhìn thấy đôi mắt khuất sau hàng mi dày của nàng,mộtđôi mắt bình tĩnh thản nhiên.

Trong quá khứ, việc tuyển chọn thường tập trung ở Bắc Trực Lệ, lần này Thẩm thủ phụ lạiyêucầu mở rộng phạm vi... Cái phạm vi nàykhôngcần phải đoán cũng biết, nhất định bao gồm Hồ Quảng.

Mới cách đâykhônglâu, đầu tiên là việc vận chuyển muối ở Sơn Đông xảy ra chuyện, kéo ra bao nhiêu hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý có liên quan, chuyện này xửnhẹkhôngđược, xử nặng chẳng xong, rút dây động rừng, Hình Bộ, Đại Lý Tự coi vụ án này nhưmộtquả bóng cao su đá tới đá lui,khôngai muốn ôm vào người. Giờ phế hậu lại c·h·ế·t đột ngột, chuyện nào cũng khó giải quyết, thựcsựkhiến ông ta trở taykhôngkịp.

Lúc này, xa xa truyền tới tiếng người, thủ phụ đương triều Thẩm Giới Khêđangđược người ta cung phụng, bước từng bướcmộtlên thềm đá. Phía sau ông ta là mười mấy văn thần cắm cúiđitheo, vừađivừa khe khẽ xin ông ta chỉ thị. Ông ta bình tĩnh thoải mái, thi thoảng đáp lời đôi câu.

Nhị gia hồi lâukhôngnóikhôngrằng, Hoắc Đại lo lắng bất an bèn ngước mắt lén nhìn Hoắc Minh Cẩm, vừa nhìn thấyđãsửng sốt.

Có tiếng kẽo kẹt, tấm bình phong bị kéo ra thànhmộtkhe hở, thái giám giật lấy bản lời khai trong tay chàng.

"Lúc ta còn ở kinh thành,đãtừng nghenóirất nhiều chuyện về Hoắc chỉ huy sứ...hắnchém đứt ngón tay của chínhanhtrai mình, cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ đẻ, như thế cũng đoán được tính tình dữ dằn đến độ nào. Nghenóikhihắncòn trẻ, ởtrênchiến trườngđãgặp thần g·i·ế·t thần, gặp phật g·i·ế·t phật, tàn nhẫn vô cùng. Muội cònnhỏ,khôngnên qua lại vớihắn.hắngiờđangđứngtrênđỉnh cao, ngang hàng với Thẩm thủ phụ, nếu muội đắc tội vớihắn, hậu quả khó mà lường trước được."

La Dao có quan hệ chặt chẽ với thái giám của Tư Lễ Giám, vẫn thường bí mật trao đổi thông tin với bên ngoài, là người của Thẩm Giới Khê. Chàngđãbiết về ả từ lâu, nhân cơ hội này diệt trừ ả.

Nhưng Hoắc Minh Cẩmđãxoay ngườiđimất.

"Tại sao lại quay về với muội thế này?"

Y đưa nàng về phòng, nhìn thấy nàng khép cửa phòng lại mới trở về thư phòng của mình, xé bức thư vừa viết khi nãy, trải giấy mài mực lần nữa, viếtmộtphong thư mới.

Theo quy định, hậu phi, cung tần của Hoàng đế, con cháu thân vương cần được cẩn thận lựa chọn từ những nữ tử nhà đàng hoàng, hậu phi của hoàng thất đa phần là xuất thân bình dân, congáinhà quý tộckhôngđược vào cung làm phi.

Cẩm Y Vệ cứ ba bướcmộtngười canh, năm bướcmộttrạm gác, vây kín tẩm điện,khôngcho phép bất cứ kẻ nàođivào, tự ý xông vào chém ngay lập tức. Hoàng thượng và Tôn Quý phi ở bên trong,khônggặp bất cứ triều thần nào, tấu chương trình lên chỉ như ném đá xuống biển,khôngthấy tăm hơi.

Gió đêm khẽ lay hoa cỏ trong đình viện, cành cây rì rào trong gió.

Ánh sáng vàng nhàn nhạt khắc họa khuôn mặt với những đường nét góc cạnh củahắn, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đen sâu thẳm, mang theosựoai hùng tuấn lãng toát ra từ trong xương.

Tóc đen nhánh, mặt mày thanh tú, nhưng lãnh đạm, có cảm giác nhưđangrơi vàomộtkhônggian tĩnh lặng,khôngcómộttiếng động nào, ánh trăng loang loáng như nước, người ở dưới ánh trăng nhu hòa, u nhã, thanh lãnh. Nhưng bởi tayđangcử động, có vài sợi tóc dài xõa xuống bên gò má trơn bóng, khiến nàng hơi có vẻ ngây thơ trẻ con khác hẳn bình thường.

Tôn Quý Phi run như cầy sấy, mồ hôi tuôn ra như tắm, trượt chân ngã ngồitrênmặt đấy, nước mắt giàn giụa, "Ta nhận tội, Hoàng hậu là do cung nhân của ta lỡ tay ngộ sát."

Nếu Hoắc Minh Cẩm thựcsựmuốn làm gì nàngthìhọ cũngkhôngcách nào chống cự nổi, tới lúc đó ngay cả Sở Vương cũng chẳng thể nào cứu nổi nàng.

Tôn Quý phi vẫn run lẩy bẩy, "La Dao?khôngđược, đó là tâm phúc của ta... Ngươi chọn người khác..."

Thẩm Giới Khê nhìn xung quanhmộtlượt, dứt khoátnói: "Vậythìquyết định như thếđi. Đợt tuyển tú năm nay...sẽkhônggiới hạn ở Bắc Trực Lệ."

Vương các lãohiệngiờ là người có ít kinh nghiệm nhất trong Nội Các, thấy những người kháckhôngainóigì đành phải lên tiếng trả lời: "Nghenóilà đầu bị đập quá mạnh, chảy máu quá nhiều mà c·h·ế·t."

Phó Vân Chương lập tực sải bước về thư phòng, "Ta đưa muội về phòng."

Mắt Tôn Quý phi sáng lên, "Đúng thế, là ả tự vấp ngã..."

Vương các lão đứngtrênthềm đá, lòng thấp thỏm, ngước đầu lên nhìn mái cung điện cong cong, lắc đầu.

Nếuđãtới hỏithìđương nhiênsẽtrả cho nàng.

Phó Vânanhgật đầu.

Hoắc Minh Cẩm cười nhạt.

Hoàng thượng ừmộttiếng, "Vây việc này giao cho ngươi và Tư Lễ Giám xử lýđi... Hậu táng phế hậu, dùng lễ nghi dành cho Hoàng hậu hạ táng."

Ngập ngừngmộtchút, nàngnóitiếp, "Nhị ca... Thuở thiếu niên Hoắc đại nhân chiến đấuanhdũng vì đất nước, bảo vệ biên cương thái bình,khôngthẹn với vị trí công tử Quốc Công phủ của ngài ấy, với đất nước, với người dân, ngài ấy vẫn làanhhùng. Về những câu chuyện tỷ như g·i·ế·t người như ma đó...trênchiến trường đao kiếmkhôngcó mắt, sống hay c·h·ế·t được định đoạt chỉ trong chớp mắt,khôngphải ngươi chếtthìta mất mạng, chuyện đánh giặc từ trước tới nay chỉ có thắng hay bại,trênchiến trường mà còn nghĩ tới chuyện nhân từthìthựcsựđãlàm khó tướng sĩ ở đó rồi... Trướcsựsống và cái c·h·ế·t, tàn nhẫn hay độc ác có ý nghĩa gì đâu?"

Tiếng vang rất lớn, dường như đập thẳng vào tai.

Y từng gặp Hoắc Minh Cẩm lúc còn ở kinh thành. Có ai màkhôngbiết cái vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ này cơ chứ, đại thần trong triều ai cũng kiêng dèhắn, những kẻ từng làm việc khuất tất nhìn thấyhắnlà phảiđiđường vòng, dường như chỉ cần nghe tênđãsợ vỡ mật. Cómộtlần yđingắm cảnh vùng ngoại ô kinh thành với mấy người bạn thân thiết, tình cờ nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm cưỡi ngựa ngang qua, mấy chục con tuấn mã phi qua như bay, bụi đất cuốn lên mù trời. Mấy người bạn từng kể cho y nghe nhiều chuyện về Hoắc Minh Cẩm, chuyệnhắntừng bức tử Lại Bộ Thượng thư Đường đại nhân như thế nào, ép Hoàng hậu vốn mạnh mẽ ngang ngạnh phải chủ động thoái vị nhượng hiền như thế nào,mộttay che cả bầu trời ở Bắc Trấn Phủ Ty thế nào, làm cho Đông Xưởng, Tây Xưởng từngmộtthời uy phong nay phải cúi đầu như thế nào, còn chuyện trước kiahắndùng thủ đoạn tàn nhẫn g·i·ế·t Tuần phủ Chiết Giangthìgiờ ai mà chẳng biết rồi.

Nhưng nàng lạikhôngbiết điều này.

Nhị gia khi nãy vẫn còn tỏ ra nghiêm túc khiến người takhôngdám nhìn thẳng nhưng sao giờ lại cười rồi?

Nàng hiểu ý, vén tay áo lên, tiếp tục mài mực giúp y.

...

Phó Vân Chương bật cười, viết xong bức thư, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàngđangyên lặng mài mực, ánh mắt y dừng lạitrênsườn mặt nàng.

Phó Vânanhcầm chiếc đèn lồng khi nãy nàng vừa mang tới, "Nhị ca, có chuyện gì thế?"

Phó Vânanhnhíu mày suy nghĩ, "Chắc làkhôngbiết."

"Nhị ca, huynh sợ Hoắc đại nhân làm hại muội sao?"

Hơn nữa lại còn c·h·ế·t trong tẩm điện của Tôn Quý phi.

Các vị các lão khác nhìn nhau, chắp tay đồng ý, Hoàng hậu nhất địnhđãchết trong tay Tôn Quý phi, dù Hoàng thượng có thiên vị tới mức nàođichăng nữathìhọ cũng nhất quyếtkhôngđể Tôn Quý phi bước lên hậu vị.

Đám đề kỵ thưa vâng.

Đáng lẽ ra bà ta nên chủ động nhận trách nhiệm về mình, nếu để mấy ngày nữa, có khi Hoàng thượngsẽxuống tay với người duy nhất biết chuyện là bà ta cũng nên!

Hoàng hậu là do Hoàng thượng g·i·ế·t.

Phó Vân Chương lại trải giấy viết thư ramộtlần nữa, đặt bút viết mấy hàng chữ rồi đột nhiên hỏi: "Ta lấy ngọc bội, muộikhônggiận sao?"

Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫnkhôngthểhiệncảm xúc, "Được Hoàng thượng đánh giá cao, vi thần vô cùng cảm kích."

Sông có khúc, người có lúc.

Phó Vânanhlắc đầu.

Phó Vân Chương ừmộttiếng rồi hỏi: "Muộikhôngghét Hoắc Chỉ huy sứ đúngkhông?"

Chuồn chuồn bay thấp, mây đen giăng kín.

Khi còn trẻ, ông ta là mỹ nam tử nổi tiếng xa gần, giờ tuyđãgià nhưng mặt mày vẫn tuấn nhã, ông ta hỏi Tiết các lão: "Hoàng thượng vẫnkhôngchịu gặp chúng ta sao?"

Niềm hy vọng cháy lên trong mắt Tôn Quý phi khi nãy chợt tắt ngấm, bà tađãhiểusựám chỉ của Hoắc Minh Cẩm.

Tôn Quý phi nghe vậy, mồ hôi lạnh tứa ra, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống ghế bành, khóc lóc: "Hoàng hậukhôngphải do ta g·i·ế·t!"

Mấy người khe khẽ bàn bạc, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền lại, mười mấy binh lính Cẩm Y Vệ theo sau Hoắc Minh Cẩm bước lên bậc thang.

Hoàng hậu bị phế, Thẩm thủ phụ nóng lòng muốn nâng đỡmộtngười có thể có ảnh hưởng trong hậu cung của Hoàng thượng.

Hoàng thượng muốn lợi dụng Hoắc Minh Cẩm để áp chế Thẩm Giới Khê, muốn hai người này đẩy nhau vào thế cá c·h·ế·t lưới rách, để ngài ấy có thể đứngmộtbên xem diễn... Nào ngờ cuối cùng lại tạo ra họa lớn về sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Vânanhcúi đầu mài mực, thỏi mực đen nhánh làm nổi bật lên những ngón taynhỏdài trắng muốt của nàng, nàng cúi đầu, lông mi dày cong vút hắt bóng mờ xuống gương mặt, "Sau này ngài ấy lại đưa cho muội." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Minh Cẩm nhận tờ giấy, đọcmộtlượt, biểu cảm khuôn mặt cứng đờ trong nháy mắt.

Mặt chàng lạnh như băng, nhìn về phía bình phongđangche kín phía trong phòng, khẽnói: "Ngườikhôngphải do cung nhân của ngươi g·i·ế·t, cũng chẳng phải do ngươi g·i·ế·t, chẳng lẽ Hoàng hậu tự vấp ngã đập đầu vào bàn sách hay sao?"

Hơn nữa, y cũngkhôngmuốn ép nàng làm những việc nàngkhôngmuốn làm.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầuđivào.

Giờ đây giọngnóimới lộ ra chút mệt mỏi.

Y hơi nhíu mày, "Vânanh, Hoắc Chỉ huy sứkhônggiống với Lý Hàn Thạch. Lý Hàn Thạch đối xử tốt với muội, đối với muội mànói, là chuyện tốt... Nhưng nếu muội có quan hệ với Hoắc Chỉ huy sứthìlại là chuyện xấu,hắnđứng nơi đầu sóng ngọn gió, gây thù chuốc oán quá nhiều."

Chương 96: Tiếng chuông

Thẩm Giới Khê chẳng biểuhiệncảm xúc gì, bảo tùy tùng bên cạnhđimời chấp bút thái giám [2] của Tư Lễ Giám tới.

Là vợ chồng từ khi còn trẻ, dẫukhôngcó tìnhyêunam nữ nhưng cũng từng có lúc giúp đỡ nhau khi hoạn nạn.

Đề kỵ làm việc rất nhanh chóng, chỉmộtcanh giờ sau, lời khai của các cung nữđãđược sửa sang lại thànhmộtbản lời khai hoàn mỹkhôngcó chút sơ hở nào.

Vương các lão đứng trước cửa điện sơn son, nhìn về phía cung điện nguy nga tráng lệ, khẽ thở dài.

Phó Vân Chương nhíu mày, đặt bút trong tay xuống, cầm vải gấm vốn dùng để bọc tranh lau khô ngón tay cho nàng,nhẹnhàngnói: "khôngsao, có thể là nhà nào bị cháy. Muội chờ ở đây, ta ra ngoài xem thế nào."

Phó Vân Chương gượng cười, đưa tay vuốt mái tóc vẫn còn hơi ướt của nàng, "Mấy hôm trước ta vừanóivới muội... Việc trong triềukhôngđơn giản như vẻ bề ngoài, có rất nhiều việckhôngthểnóirõđúng sai. Hoắc Chỉ huy sứ là người như thế nào, takhôngthựcsựhiểurõ. Nhưng nếu như theo lời muộinói, thuở thiếu niênhắntừng làanhhùng, tuy vài năm trở lại đâyhắnthựcsựgiếtkhôngít người nhưng những người đókhôngai vô tội.hắnchẳng phải là kẻ đại gian đại ác nhưng dù sao những người có địa vị cao giống nhưhắntừ trước đến nay chẳng mấy quan tâm tới mạng người, sau này gặphắn, muội nhất định phải chú ý, giữ chừng mực, nếuhắnđịnh cưỡng ép muội làm gì, muội cũng đừng chống chọimộtmình, nhất định phảinóivới ta."

Trong tẩm điện, Hoắc Minh Cẩm bước qua hành lang dài vắng tanh,đivào gian chính điện ở tận sâu trong cùng.

Tất cả cung nữ và thái giám đều bị nhốt trongmộtmộtphòngnhỏtrong góc tẩm điện.

Các vị đại thần bàn bạc sôi nổi, Thẩm Giới Khê vẫn bình tĩnh như thường,nói: "Hậu vị trốngkhông, việc tuyển túkhôngthể trì hoãn được nữa, tuy rằng ngay lúc này chuyện tang ma cho tiên hoàng hậu khiến việc tuyển tú phải lùi lại nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này."

mộtngười đàn ôngmộtkhi thựcsựcó d·ụ·c niệm, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Phó Vân Chương trầm mặcmộtlát.

Nếu biếtthìchắc chắnsẽkhôngchiêu mộ nàng. Hoắc Minh Cẩm làm gì rảnh rỗi đến độ khikhônglạiđilôi kéomộtnữ tử vào dưới trướng.

Sát thần từ chiến trường trở về. Về mặt mưu kế,hắnchẳng thể nào so sánh được với các đại thần trong triều nhưnghắnkhôngsợ hãi chút nào, cách làm việc vừa trực tiếp vừa thô bạo củahắnđãđủ để làm cả triều đình rung chuyển rồi.

Chàng rảo bướcđivề phía ngạch cửa cao tới đầu gối.

Tôn Quý phi ngẩn ra.

Hoắc Minh Cẩmnói: "đãcó người được chọn rồi, nữ quan trong cung của ngươi, La Dao."

Ngay cả Phó tứ lão gia cũng cảm thấy y đối xử với nàng quá tốt...

Tuy vậy chủ nhân tòa cung điện này giờ đây lại vô cùng hoảng loạn, sợ hãi run rẩy.

Về công về tư, nàng vẫnsẽđứng về phía Hoắc Minh Cẩm.

Cất chiếc túi vào trong tay áo, Phó Vânanhmỉm cười,nói: "Muộikhôngquan tâm những chuyện đó, chỉ thuận theo tự nhiên thôi.”

Phó Vân Chươngnói, kéo bàn tayđangmài mực của Phó Vânanhra, đặt chiếc túi lụa chứa ngọc bội vào tay nàng.

Hoắc Minh Cẩm là võ tướng, dẫu có lắng đọng cũng vẫn cósựsắc bén.

Tuy mọi người đều biết chuyện tuyển tú lần này như vậy làkhôngthỏa đáng nhưng tầm ảnh hưởng sâu rộng của Thẩm Giới Khêđãđược xây dựng nhiều năm, làm gì có ai dám làm trái lời ông ta.

Nàng cònnhỏ, dù có đọc bao nhiêu sáchđichăng nữathìchắc chắn cũngkhônghiểu nổi những chuyện của đàn ông, ykhôngmuốn làm nàng sợ nên vẫn chưanóira nỗi băn khoăn của mình.

Những đại thần có quyền thế nhất trong triều, thậm chí có thể bác bỏ cả thánh chỉđãtụ tập lạimộtchỗ, chắp tay chào hỏi,nóichuyện với nhau.

Trong điện bày biện xa hoa, mành thủy tinh, rèm lụa, gạch vàng lát sàn, đồ cổ, đồ quý giá đủ loại, vàng ngọc ngập tràn, vô cùng xa xỉ.

Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Minh Cẩm, trẫm nhìn ngươi lớn lên... Ngươi biết mà, trẫn luôn cảm thấy ngươi là tài năng có thể bồi dưỡng."

Phế hậuđangkhỏe mạnh đột nhiên c·h·ế·t.

Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết các lão nhíu mày.trênđường tới đây, ông tađãnghenóiHoàng hậu bị người ta đẩy ngã vào góc bàn, vỡ đầu chảy máu, c·h·ế·t tại chỗ.

Giọng điệu chàng bình tĩnh, tự nhiên như thểđangnóichuyện phiếm.

Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi vã, trong cơn giận dữ, Hoàng thượngđãbóp cổ Hoàng hậu đập vào bàn hai phát, Hoàng hậu c·h·ế·t ngay tại chỗ... Lúc Hoàng hậu c·h·ế·t, bà ta ở trong phòng, chứng kiến hết mọi chuyện, Hoàng thượng g·i·ế·t người ngay trước mặt bà ta mà bà ta còn mơ mộng cầu xin Hoắc Minh Cẩm che giấu giúp bà ta...

Tầm nửa canh giờ sau, bên trong mới vang lên giọngnóiyếu ớt của Hoàng thượng, "Minh Cẩm, vàođi."

Cẩm Y Vệ trông coi bọn họ nghiêm ngặt, mấy ngàykhôngcung cấp thức ăn nước uống, những cung nhân này chỉ còn thở thoi thóp.

Chiếc túi lụa này là của Phó Vânanh, bêntrênthêu hình cá chép hoa sen, xung quanh là họa tiết sóng nước. Dưới ánh đèn, chỉ thêu lấp lánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy vị các lão trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới chuyện tranh đấu gay gắt giữa Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê mấy năm nay. Ban đầu, chẳng có ai đánh giá cao Hoắc Minh Cẩm. So sánh với Thẩm Giới Khê, người này chỉ làmộtthằng trẻ ranh, hơn nữa còn làmộtthằng trẻ ranh chưa từng có kinh nghiệm làm quan chỉ biết lãnh binhđiđánh giặc. Nhưng cuối cùng chính thằng trẻ ranh nàyđãlợi dụng mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Thẩm Giới Khê, từng nhiều lần giật được mấy miếng thịttrênngười Thẩm Giới Khê, tuy chưa làm tổn thương tới tận gân cốt nhưng quamộtthời gian dài, cây đại thụ thâm căn cố đế như Thẩm Giới Khê cũng phải cố gắng hết sức mới đối phó được.

Lương các lão đứng bên cạnh lên tiếng: "Hoắc Minh Cẩm vừađivào."

Tiết các lão nhìn xung quanhmộtlượt,nóidứt khoát: "Tôn nương nương xuất thân thấp hèn,khôngxứng làm hoàng hậumộtnước! Đợi lo xong việc tang ma cho Hoàng hậu, lão phusẽdâng tấu lên Hoàng thượng đề nghị người tuyển tú nạp phi, lập người hiền đức làm hoàng hậu."

Cáchmộttấm màn chen, Hoàng thượng ngồitrênsập, bóng dáng lờ mờ, khàn khàn hỏi: "Mọi chuyệnđãđiều tra xong rồi hả?"

Chàng đứng trước thềm đá, đợi đề kỵ phía sau thông báo với người bên trong, vạt áo tung bay trong gió, trầm mặc, bình tĩnh.

Trong phòng tối tăm, rèm che kín mít,khôngkhí ngột ngạt.

Nàng nhớ tới cái lần nàng ngã bệnh nhiều năm về trước, y cũng từngyêucầu nàng như thế. Khi ấy y nghĩ rằng nàng khó chịu nhưng vẫn cố chịu đựng, kiên trìđihọc nên mới ngã bệnh.

Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, khẽ trả lời: "khôngcó việc gì lớn... Hoàng hậu trong cungkhôngcòn nữa."

Phó Vânanhsuy nghĩmộtlát rồi đáp: "Đương nhiên làkhông."

Hoắc Minh Cẩm bảo người hầu kẻ hạ xung quanh lui xuống, nhìn về phía vết máutrênnền gạch vàng bên cạnh bàn sách vẫn chưa được dọn sạchsẽ,nói: "Tại sao vẫn chưa nhận tội?"

[2] Chấp bút thái giám hay bỉnh bút thái giám là chức quan của hoạn quan thời Minh, đứng đầu 24 nha thái giám, ở gần Hoàng đế nhất, có quyền phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ.

Trờiâmu, Tử Cấm Thành vốn ồn ào bởi tiếng ngựa xe ra vào bỗng trở nên yên tĩnh, dường như báo hiệu cơn mưa gió cận kề.

...

Mấy đề kỵđangđứng chờ ngoài điện, thấymộtgóc quan phụ đỏ thẫmhiệnra từ sau cửa điện liền vội vàng đứng thẳng người dậy.

Ánh nến chiếu lên mặt nàng, nàng vừa tắm xong, tóc mai chưa kịp vén lại, làn da sáng lên, dù có bị coi là nam giới nhưng vẫn làmộtngười tuấn tú vô song vẫn thường làm bạn cùng trường phải kinh ngạc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96: Tiếng chuông