Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6 : Bị Đánh Lén
Trần Hải cẩn thận bước tới, thuần thục lấy ra một cây đuốc tự chế, dùng nhựa cây mới phát hiện đốt lên ngọn lửa màu lam chập chờn lay động.
“Các lão, ngài “
Trần Hải quan sát động tĩnh nãy giờ, vui mừng khi gặp được đồng tộc, nhưng hiển nhiên thời cơ không thích hợp.
“Mau cố định nó lại” Lão giả đang dùng xích trói đầu ngựa thấy tình hình bất lợi, hai tay cơ bắp cuồn cuộn dụng lực gân xanh nổi lên vô cùng mạnh mẽ.
Chân bước trên vách đá gồ ghề, hai mắt Trần Hải bỗng sáng lên.
Cau mày trầm tư trong chốc lát, cuối cùng trần Hải vẫn quyết định tiến vào xem xét.
Nghĩ đến Vô Xà độc, Thiên Tàn, Vô Khuyết đồng loạt cảm thấy lạnh sống lưng, loại độc này quả thật rất độc ác, nghĩ như vậy cả hai như có như không liếc mắt nhìn ông lão, mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Theo như trong các tiểu thuyết khu vực như vậy, bên trong sẽ có một hang động, còn rất có thể sẽ xuất hiện bảo vật.
Giọng ông lão nói vọng theo bất quá nét mặt hai tên này hiện vẻ xem thường, các lão quá thận trọng rồi, nhìn tên này còn trẻ lại ăn mặc rách rưới thế này thì có bản lĩnh gì.
Bất quá ngay lúc này, từ đằng sau liên tiếp có tiếng xé gió truyền tới, phản ứng của Trần Hải đã được cường hóa nhiều lần, không cần suy nghĩ bản năng phản xa tự cúi người xuống.
Bạch mã suy yếu dùng chút sức cuối cùng vùng lên, cả người hào quang chợt lóe, tứ chi khỏe mạnh dậm lên mặt đất ý đồ lao đến t·ấn c·ông một tên cầm xích.
Nước mát hơi lạnh, ngay giữa ban ngày có mặt trời ấm áp chiếu xuống điều hòa bớt cảm giác lạnh lẽo.
Bao quanh người ngựa hào quang màu trắng ngày càng yếu ớt, tinh thần uể oải không có chút sức lực tựa như tất cả khí lực của nó đều bị sợi xích hút cạn sạch.
Từ khi đến vùng đất này hắn gần như chưa lần nào được tắm đúng nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phế tích tòa thành, Trần Hải chỉ dựa vào những bãi nước đọng sau trận mưa để sử dụng.
Hôm nay chính là ngày mà hắn có thể thóa thích chơi đùa trong làn nước trong xanh.
Thân thể tiếp xúc với làn nước mát lạnh, cảm giác sáng khoái lan khắp toàn thân.
“Vờn hắn thôi, chờ độc phát tác”
Đám người vui mừng, hai mặt nhìn nhau cùng cười to, chỉ có ông lão vẫn mặt lạnh như tiền trầm giọng quát.
Tiếng rì rầm từ thác nước cùng hơi nước mát lạnh phả vào mặt, Trần Hải lách mình đến sau thác nước.
“Có ánh sáng” Ánh sáng yếu ớt từ đằng xa thu hút tầm mắt Trần Hải, chân hắn cũng gia tăng cước bộ, rồi khi Trần Hải cúi người nấp sau một tảng đá lớn, mắt nhìn vào bên trong.
Ông lão không trả lời, chỉ hơi nhếch miệng cười, người trung niên như hiểu ý, im lặng xoay người, nhưng trong mắt có hàn quang lóe lên.
“Có độc” Mặt Trần Hải thoáng cái đen như đáy nồi, hắn những tưởng đối phương có lòng tốt muốn để mình đi, thì ra lợi dụng lúc hắn không đề phòng ra tay đánh lén.
“Ai đó” Biến cố bất chợt phát sinh làm đám người giật mình, tất cả đồng loạt quay đầu, ánh mắt bất thiện cùng đề phòng nhìn chòng chọc Trần Hải.
Nước ít làm hắn rất cẩn trọng khi xài, ngay cả tắm rửa cũng chỉ dùng khăn lau sơ qua thân thể.
Trần Hải đã có những biến hóa nhất định, một trong số đó là hai mắt của hắn, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn ra cảnh vật hơi mờ, tuy không rõ ràng nhưng vẫn phân biệt được phương hướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ trên tay đều cầm một sợi xích sắt, chất liệu đặc thù lâu lâu lại nổi lên hàn quang màu lam đậm.
“Giữ tập trung, coi chừng nó giả ngất đó”
“C·hết, không ổn rồi” Trần Hải xô đổ tảng đá, cả người ngã ra đất, ánh đuốc le lói trong động chiếu rọi thân ảnh chật vật của hắn.
“Phải rời khỏi đây trước” Việc mình lén lút như thế nếu bị bọn họ phát hiện có phải hay không cho là k·ẻ g·ian xảo muốn thừa cơ đánh lén c·ướp đoạt chiến lợi phẩm của bọn họ.
Tổng hòa lại làm thành một vùng nước tắm tuyệt hảo.
Hắn bước chân rất nhẹ, nép người vào thành động, đuốc trong tay dập tắt, không gian tối đen lần nữa hàng lâm nơi đây.
Bên này đám người cũng bị phản ứng nhanh nhạy của Trần Hải làm bất ngờ, ông lão là người khôi phục tỉnh tảo đầu tiên, trầm giọng hạ lênh.
Ánh sáng từ ngọn đuốc hắc vào thành động hai bên in chiếc bóng cao lớn của Trần Hải xuống mặt đất.
Hai mắt Trần Hải hơi co rụt lại, xuyên qua ánh lửa màu cam chiếu sáng một không gian khá lớn, bên trong đang có năm người có nam có nữ đang vây quanh một con ngựa trắng rất lớn.
Trong bóng đêm cặp mắt Trần Hải vẫn sáng lên vẻ tinh minh, sau nhiều ngày tinh thạch trong cơ thể dùng dị lực cải tạo toàn diện.
Tay vẫy trên mặt nước Trần Hải hơi tò mò nhìn về phía thác nước to lớn sau lưng.
“Về cho ta” Lão giả gầm lên một tiếng, tay hất mạnh về sau, xích sắt truyền đến lực lượng khổng lồ, kéo cả bạch mã ngã về sau, té lăn trên mặt đất.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi” Trần Hải vội đứng dậy, phủi bụi dính trên đồ, đưa tay ra hiệu bản thân không có gì nguy hiểm.
“Tam tử làm gì thế, chưa ăn sáng sao” Lão nhíu mày nhìn một trung niên gầy gò đối diện quát lên, trung niên dường như rất sợ lão, bị quát cho giật mình, luống cuống nắm chặt xích sắt.
Trần Hải xuất hiện bên hồ nước, mắt hắn sáng lên, tay thuần thục cởi quần áo, không kịp chờ đợi nhảy xuống.
“Thiên Tàn, Vô Khuyết, lên kết liễu hắn đi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có người từng đi qua sao” Trần Hải cúi người, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt hắn phát hiện một vài dấu chân hơi nhạt, in hằn trên nền cát bụi đang phai đi.
Giọng ông lão trầm ổn, mang khí khái không thể phản kháng, đám người dường như rất sợ ông lão, ai nấy cùng ngưng cười, tay nắm chặt xích sắt, vẻ mặt tập trung nhìn vào bạch mã dưới đất.
Chương 6 : Bị Đánh Lén
Đám người không trả lời, tất cả như có như không liếc nhìn ông lão, ông ta cũng nhìn chằm chằm Trần Hải, vẻ mặt càng lúc càng bất thiện.
“Hí, hí”
Hai người kia được lệnh buông xích sắt trong tay, thay nhau lấy ra v·ũ k·hí, hai tên thanh niên trẻ tuổi đồng loạt rút bội đao bên hông, liếm môi nét mặt dữ tợn đồng thời xông về hướng Trần Hải.
“Quả thật có” Sau thác nước một cửa động đen ngòm hiện ra trong tầm mắt hắn.
“À, được được” Trần Hải thấy đối phương dễ nói chuyện như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay lưng muốn đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nó b·ất t·ỉnh rồi”
“Đau” Hắn than nhẹ một tiếng trên vai trái có một thanh ám khi cắt xuyên qua, Trần Hải đưa mắt nhìn phía trước, trên vách động đối diện đã cắm bốn năm cây phi tiêu sắc bén, trên phi tiêu còn có dịch nhầy màu đen chảy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm sợi sích sắt trói cứng tứ chi cùng cổ ngựa, mặc cho con ngựa trắng vùng vẫy cỡ nào đều không thể thoát được.
Chưa kể hắn còn trúng Vô Xà độc, tính toán chỉ mấy giây thời gian hẳn đã t·ê l·iệt toàn thân, đừng nói chống trả, chỉ cử động thôi cũng đã đau nhức như hàng vạn con côn trùng cắn xé.
“Độc phát tác rồi”
Suy nghĩ một lúc Trần Hải bước chân từ tốn đi ngược ra sau.
Tính tò mò nổi lên, Trần Hải lên bờ mặc lại trang phục, từng bước tới gần thác nước đang chảy.
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây”
“Vậy sao, vậy các hạ nên rời đi rồi” Bất ngờ ông ta mỉm cười nói, bên cạnh một trung niên nhân nhịn không được lên tiếng.
Bạch mã đau đớn kêu lên, cơ thể ngã trên đất không còn điểm tựa bị xích sắt kéo về chỗ cũ, lần này nó dường như đã cạn kiệt sức lực, đầu chạm đất liền b·ất t·ỉnh.
Đúng lúc này dưới chân hắn một con bọ sừng tê giác nhỏ bất ngờ chạy ngang qua, Trần Hải đạp phải nó lớp vỏ rắn chắt lại trơn trượt làm hắn mất thăng bằng, cả người loạng choạng rồi đổ về trước.
Nhìn v·ết t·hương bắt đầu nổi mủ, Trần Hải biết bản thân không có đường chạy, chỉ có g·iết hết đám cường đạo này đoạt lấy thuốc giải mới có đường sống sót.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.