Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26 : Khảo Hạch ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26 : Khảo Hạch ?


Thuyền nhỏ từ tốn lướt đi trên mặt nước êm đềm, ông lão thong thả động tay đẩy sào trúc mượn lực đẩy con thuyền trôi đi.

Gương mặt già nua nhìn như hiền hòa, bất quá ánh mắt sắc bén ẩn chứa mấy phần uy nghiêm khiến cả người ông ta toát ra khí chất của thượng vị giả, ông ta đưa mắt nhìn đám người bên dưới nhàn nhạt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Màu vàng đã được tính là thiên tài rồi, tỷ lệ dung hợp tinh thạch di thú cao cấp rất khả quan, độ thích ứng cao như thế thì càng dễ dẫn dị lực nhập vào tinh thạch thành công bước vào dị lực cảnh"

Gương mặt biểu lộ vô cùng kinh ngạc, hắn quay sang nhìn Trần Hải, dáng vẻ cũng nhanh chóng thay đổi.

"Tiếp đến là màu xanh lam, rồi cam, đỏ, sau nữa mới đến màu vàng, chưa hết đâu, nghe nói còn có màu tím cùng màu tràm, mà cao nhất chính là bảy màu cùng lúc xuất hiện, đó chính là thiên tài ngàn năm có một"

Chỉ cá biệt vài người vẫn như cũ đứng thẳng, gương mặt nhìn như bình tĩnh lại ẩn ẩn mấy phần tái nhợt, hiển nhiên cũng không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Từng câu nói như đánh vào tim Trần Hải, hắn bất giác run lên, thì ra vẫn có khả năng bị loại sao, xem ra thử thách đầu tiên chỉ là điều kiện cần mà thôi, mà ở đây mới là điều kiện đủ để trở thành đệ tử Tứ thần điện.

Khung cảnh náo nhiệt, người nói, người cười vô cùng xôn xao, xen lẫn trong đó là vài bóng người cô độc, hoặc ôm vũ khí ngồi một mình, hoặc trực tiếp nằm trên đất như đang ngủ.

“Người cuối cùng”

“Tất cả chú ý !” Lúc này giọng nói hùng hồn vang lên, như tiếng sấm chấn động tứ phương, đánh cho màn nhĩ Trần Hải hơi nhói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đóng cổng” Lúc Trần Hải bước qua cũng vừa lúc một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Hiển nhiên ở đây mọi người tối thiểu cũng là thích ứng cảnh, biểu thị đều có khả năng thích ứng nhất định với tinh thạch.

"Không sao, chỉ cần phá đi rồi tiếp nhận tinh thạch khác là được"

“Không quen” Nhưng thân phận ông lão ra sao cũng không liên quan gì đến Trần Hải, hắn thật thà trả lời.

Mọi người như nhìn thấy chính bản thân, bởi rất có thể bọn họ cũng sẽ như thế, dù sao ai cũng đều biết, tám phần ở đầy đều có tư chất màu xám cả.

"Bị loại, trong vào một ngày phải xuống núi"

Từ cau có rất nhanh lộ ra vẻ mỉm cười, thân thiết vỗ lên vai của Trần Hải.

Thuyền nhỏ cập bến, cũng là một bến đò nhỏ chỉ vài ba chiếc thuyền, bên bờ đối diện là rừng cây bảy màu tuyệt đẹp, một con đường đá nối thẳng vào bên trong.

“Tiểu huynh đệ này có quen biết với Vô Nhai trưởng lão sao ?”

Lý Bảo Nguyên bước xuống, gần như ngay lập tức liền có một trung niên trang phục giống hệt hắn tiến lại gần, nhíu mày nhìn Trần Hải bên cạnh.

Thấy Trần Hải nhìn sang, hắn càng nói càng hăng.

Chương 26 : Khảo Hạch ?

Ánh mắt ông ta hung ác đảo qua đám người, mang đến cảm giác áp bức vô cùng mạnh.

"Màu xám, quá yếu, cho dù vượt qua được thử thách đầu tiên, ý chí có kiên định thì tư chất thế này khó mà bước vào dị lực cảnh"

Đến đây trung niên nhân cũng cáo từ, bước chân rời đi, để lại Trần Hải hiếu kì nhìn xung quanh.

Trung niên nhân hiển nhiên không tin, nhìn Trần Hải có chút thâm ý, cũng không phản bác hay có gì không vui, còn rất nhiệt tình dẫn đường cho Trần Hải.

"Màu vàng, độ thích ứng rất cao, đáng tiếc tinh thạch quá phế vật"

Theo đó đằng sau lưng Trần Hải phát ra tiếng động lớn, mặt đất lấy tốc độ chậm rãi dâng lên, che đi lối vào hắn vừa đi qua.

Trần Hải với biểu lộ đáng tiếc của hắn cũng không cho ý kiến gì, hắn vẫn trầm mặc, trong lòng tự nhủ không biết bản thân là màu nào đây, vừa lúc trên đài lúc này truyền đến giọng nói lười biếng.

"Đáng tiếc ta chưa bao giờ nghe nói có loại thiên tài này, xem ra đới này khó mà gặp được".

Cả quá trình thong dong như đang làm một việc vô cùng nhẹ nhàng, đến tận lúc này Trần Hải mới chắc ông lão không thể nào là người bình thường được.

Theo sau đó có đệ tử Tứ Thiền điện xuất hiện, hướng dẫn mọi người bắt đầu quá trình kiểm tra thiên phú.

"Là kiểm tra độ tương thích sao ?"

Trong quảng trường nhốn nháo phút chốc trở nên im lặng.

“Ta không biết các ngươi lúc còn trong gia tộc phú quý, vinh hiển ra sao”

Chỉ thấy trên đài cao, một bàn dài các trưởng lão ngoại môn đang ngồi ở đó, mà phía trước bọn họ, đứng trong một vòng trận pháp kỳ lạ, một thiếu niên để tay lên một quả cầu thủy tinh, ánh sáng chớp động một luồng ánh sáng bao lấy thiếu niên.

Sau khi giảng giải cho mọi người quy củ lần này, ba người cứ thế quay đầu liền đi, ngự không dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi dần dần biến mất.

Mà Trần Hải cũng không dám nhìn lâu, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, cả đám thiếu nam, thiếu nữ đều cúi người hai tay ôm lấy lỗ tai, nhăn mặt đầy đau đớn.

Lúc này trên đường cũng có vài ba người người đang bước đi, ai nấy đều mặc trường bào màu xanh, khí độ bất phàm.

“Ý huynh là ông lão chèo thuyền kia” Trần Hải nhìn theo ánh mắt của hắn rất nhanh phát hiện ra người mà hắn ám chỉ.

Ông lão chèo thuyền đón lấy cái chào của Trần Hải bằng cái gật đầu tượng trưng, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng trung niên nhân bên cạnh vô tình nhìn thấy thì hai mắt mở to.

"Thông thường mọi người đều là màu xám, chỉ những người rất may mắn mới có thể dung nhập dị thạch mà không bị phản phệ nổ c·h·ế·t"

Kết quả kiếm tra vừa có, các trưởng lão đang lười biếng ngồi bỗng có tinh thần không ngừng thảo luận, sau một phen miệng lưỡi, một vị trưởng lão thành công thu nhận vị thiên tài có khả năng tương thích rất tốt này về dưới trướng.

Trên bầu trời từ xa bay tới vài điểm đen, là ba lão giả tiên phong đạo cốt, người mặc trường bào xanh, phiêu phù giữa không trung, gió lướt qua người thổi tung ba vạt áo tung bay phấp phới.

Nói đến đây hắn lộ vẻ tiếc nuối.

Hiển nhiên đối phương đã tự suy diễn ra mình có hậu trường là vị trưởng lão kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường không rộng, tuyến đường cũng không dài, rất nhanh đã tiến vào một quảng trường đá rộng lớn, bên trong lúc này đã tụ tập không ít người.

Hắn cố hé mắt ra nhìn, đập vào mặt là một gương mặt quen thuộc, người vừa nói không phải là ông lão hắn gặp trong quán rượu sao.

"Màu vàng sao, không biết của ta là màu gì ?" Trần Hải nhíu mày tự hỏi, giọng nói rất nhỏ chỉ như lời thì thầm vẫn bị một thanh niên bên cạnh nghe được, hắn tựa như là một người khá nhiều chuyện, trực tiếp mở miệng.

“Ở nơi đây tất cả đều ngang hàng".

Mà theo người đầu tiên bị loại, cả đám người ai nấy đều căng thẳng, không ít nhìn theo bóng dáng thiếu niên chán chường bước xuống đài co, le từng bước chân mệt mỏi rời khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng vậy” Lý Bảo Nguyên giật đầu, hàn huyên vài câu sau đó hắn quay sang chào từ biệt Trần Hải, rồi bước chân lên thuyền nhỏ.

Dù biết đối phương có thể hiểu lầm chuyện nào đó, tuy vậy Trần Hải cũng không mở miệng giải thích, hắn cũng chẳng biết bắt đầu ra sao.

Trong lòng thầm may mắn mình không làm ra cử chỉ gì vô lễ, xem ra thân phận của ông lão cũng không phải tầm thường.

Chương 26

Thuyền đi không bao lâu, xa xa tầm mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ, trên đảo có thể thấy không ít kiến trúc mơ hồ.

Còn có không ít bóng người nhốn nháo trông vô cùng nhộn nhịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26 : Khảo Hạch ?