Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23 : Dị Biến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23 : Dị Biến


Trần Hải đã biết sức mạnh đối phương vượt xa mình, nào dám ngạnh kháng, hắn cúi người né tránh, vài sợi tóc bị cuồng phòng đánh tan thành tro bụi.

Chỉ bất quá lúc này nàng ta vô cùng kỳ lạ, cả người phát tán ra một khí chất quỷ dị khó lường.

Cặp mắt đỏ như máu, môi hơi mở phả ra sương mù màu đen.

“Con chuột .... Hụ hụ” Trung niên nhân mặt cười dữ tợn, muốn động thân đuổi theo, đột nhiên lúc này mặt đỏ bừng nhịn không được phun ra một búng máu.

Thân người trượt xuống đã mau me đầy người, nhìn qua vô cùng chật vật.

Nàng ta tiến tới, ngồi xuống bên người trung niên nhân, một ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng cằm hắn lên.

“Không ổn” Kiếm vừa chạm đã bị đánh bật ra, trung niên nhân áp sát lại, một quyền mang theo kình phong đánh tới.

Sương mù đi đến đâu thực vật đều khô héo, các loại động vật như có linh tính điên cuồng chạy trốn, khu rừng yên tĩnh phút chốc trở nên nhốn nháo.

Trần Hải cắn răng, xoay người giữa không trung, bất quá vẫn bị một quyền xẹt qua, xé rách quần áo, kình lực đấm xuyên qua áo ngoài tạo thành chấn động không nhẹ.

Sau vài lần co giật, liền nằm yên trên đất không còn động đậy, hiển nhiên là đã c·h·ế·t đến không thể c·h·ế·t được nữa.

“Không ổn, quên mất còn thứ đó” Bàn tay giơ lên chợt dừng lại, trung niên nhân vội vàng quay đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Máu tươi nhuộm đỏ tóc tai, chỉ có hai mắt đầy vẻ dữ tợn, nhưng ẩn sâu trong đó lại tràn ngập sợ hãi, cùng dãy dụa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hải cảm giác sau lưng có nguy cơ trí mạng, lần nữa thay đổi cước bộ né tránh.

Nhìn sang bên cạnh thi thể trung niên nhân cũng biến mất, tựa như là bị sương mù kia cắn nuốt không còn.

“Ta còn sống sao” Trần Hải tỉnh dậy, cả người tuy đau đớn vô cùng, bên sườn còn gãy mấy cái xương, nhưng tổng thể không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này tòa miếu hoang bỗng chốc sụp đổ, bên trong vô số sương mù màu đen tràn ra mang theo khí tức âm u hủy diệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường đường là cao thủ cường tạng đỉnh phong đã sắp bước vào dị lực cảnh há có thể để một con kiến ngay cả luyên da còn chưa luyện chạy thoát dễ dàng.

Đánh bay hắn ra xa, lực lượng khủng bố kèm theo vài tiếng xương gãy vang lên, Trần Hải như một viên đ·ạ·n bay ngược ra sau, đụng đổ cả gốc cây phía xa.

Dư lực xẹt qua làm da đầu Trần Hải tê rần, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, lách người lần nữa chạy trốn.

“Hì hì” Lúc này trong sương mù có tiếng cười truyền ra, tiếng cười thanh thúy đầy mê hoặc, trung niên nhân bước chân bỗng dừng lại.

Quyền phong gào thét mà đến, mang theo tiếng xé gió cuồng nộ.

“Quả là đồ tốt”.

“Đau” dịch người thôi cũng làm hắn nhói đến tận óc, Trần Hải sờ vào bên hông, túi nhỏ vẫn còn.

Cảm giác có vị ngọt, ngay sau đó như có một luồng lực lượng vô hình chạy khắp toàn thân hắn, chỗ xương gãy truyền đến cảm giác nhột nhột.

Tốc độ, sức mạnh của đối phương đều vượt xa hắn, dù nhìn từ bên ngoài trung niên nhân bị thương không nhẹ nhưng không phải Trần Hải có thể đối phó.

Hắn lau máu trên khóe miệng, nhún người lần nữa vượt qua một đoạn đã tiếp cận ngay sau lưng Trần Hải.

Sương mù dừng khuếch tán, từ trong đó một thiếu nữ bước ra, rõ ràng là Tiểu Trúc cùng đi vào với trung niên nhân.

Trung niên nhân ánh mắt trở nên hoảng sợ, hắn cũng không quản Trần Hải dưới đất, xoay người muốn chạy.

Thoáng chốc Trần Hải như được tiếp thêm sức sống, cả người thoải mái không ít, hắn nhìn lọ đan dược âm thầm cảm thán.

Hắn thấy thứ gì đó, dường như xa xa có thứ gì màu đen đang tràn ra tiếp cận về hướng này.

Cả người hắn run rẩy dữ dội, tựa như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, rồi bỗng nhiên hắn ta quỳ xuống đập mạnh đầu xuống đất vang lên những tiếng vang trầm thấp.

Theo tiếng nổ lớn, cả người hắn ta bắn lên không trung, nhảy cao cả năm mét, hạ xuống đã đến trước mặt Trần Hải.

Cuồng phong gào thét, thế kiếm của Trần Hải bị ảnh hưởng thoáng chậm lại một chút, bên kia một quyền khủng kh·iếp đã đánh tới.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến trong tai Trần Hải, một bóng người thướt tha xuất hiện trong tầm mắt hắn.

“Chạy thôi” Trần Hải quyết đoán xoay người muốn đi, tay nắm lấy đống gạch vỡ dưới chân ném tới đối phương, người nhắm hướng cửa vọt đi.

Ý thức Trần Hải trở nên hỗn loạn, cặp mắt nặng nề đóng lại, không gian đen kịt thâu tóm suy nghĩ của hắn, chỉ có bên tai còn vọng lại lời nói mơ hồ như xa như gần, như hoang mang lại tràn ngập sợ hãi.

“C·h·ế·t đi” Lần này trung niên nhân đâu dễ cho Trần Hải trốn thoát, nắm tay tuy đánh vào khoảng không nhưng chân phải đá ngang lại chuẩn xác quét thẳng vào phần sườn của Trần Hải.

“Ngươi” Trung niên nhân nhìn thiếu niên lao đến, lưỡi kiếm giữa không trung cắt ra một đường thẳng sáng loáng nhắm ngay yết hầu hắn ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vốn là miếu thờ cùng đồng cỏ hoa lá tươi xanh nay chỉ còn là một mảnh đất trơ trọi.

“Nhóc con chớ càn rỡ” Trung niên nhân giận quá hóa cười, từ khi nào một tên nhóc chỉ vừa bước vào nhập thể cảnh lấy đâu ra tự tin dám hướng hắn xuất thủ.

Hắn trừng mắt, máu tươi chảy xuống làm tầm nhìn trở nên mờ nhạt.

Hắn ta cười to hai nắm tay nắm lại với nhau, một quyền xé gió đánh tới,

“Nhóc con, đến giờ rồi” Trung niên nhân bước tới, giơ tay lên muốn kết thúc, Trần Hải bên dưới ý thức gần như mơ hồ chỉ cảm giác toàn thân đau đớn vô cùng.

“Đừng, đừng” Trung niên nhân cả người càng run rẩy kịch liệt, hắn ta mấp mấy môi nói vài câu, nét mặt co rúm lại, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Theo sau đó là cảm giác mát lạnh, đau đớn toàn thân cũng dịu đi rất nhiều.

Trần Hải ở khoảng cách rất gần, tất cả mọi chuyện phát sinh đều thu vào trong mắt.

“Muốn chạy” Trung niên nhân giận dữ nhìn Trần Hải, hai chân hơi nhún người đã đè vỡ gạch đá dưới chân.

Đưa mắt nhìn quanh, không còn thấy bóng dáng thiếu nữ đáng sợ kia, sương mù màu đen cũng tan biến không còn, khắp nơi một mảnh hoang vu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sức mạnh hắn ta vượt xa so với tên Bàn Long khi trước, mang theo sức mạnh ngàn cân giáng xuống người Trần Hải.

Chương 23 : Dị Biến

Thiếu nữ hé miệng khẽ hấp, từ trên người trung niên nhân có một luồng khí trắng bị rút ra, theo khí trắng bay ra cả người hắn co giật dữ dội, hai mắt trợn tròn rồi trắng dã.

**

Hắn tuyệt vọng nở nụ cười khổ, cố ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đang dần chuyển hồng, có lẽ đây là thời khắc cuối cùng của hắn.

“Không, không thể nào, là khí tức của thứ đó, làm sao có thể”.

Hắn lấy ra vài lọ thuốc trị thương bôi vào vết thương, lại uống vài một viên thuốc đặc trị, nghe Thanh Tuyết nói thứ này hiệu quả rất tốt.

Bay rớt ra ngoài, ngã ngồi xuống đất, Trần Hải khiếp sợ nhìn đối phương, chỗ sườn trái đã bầm tím, may sao hắn kịp thời né tránh, nếu không đòn vừa rồi rất có thể đã trọng thương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23 : Dị Biến