Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2 : Lấp Đầy Bụng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2 : Lấp Đầy Bụng


Trần Hải cười, cơn buồn ngủ kéo tới, hai mắt từ từ nhắm lại.

Không dám vội bước ra, hắn ở đó suốt mấy giờ đồng hồ, không phát hiện sói bạc quay lại, ngược lại đến không ít những sinh vật khác, chúng nó thay nhau cắn xé phần thịt còn lại của con ưng xấu xố.

“Cuối cùng cũng đi” Trần Hải thở phào nhẹ nhõm, cảm giác may mắn thoát c·hết làm hắn vui vẻ không ít.

Việc bất động ở đây chẳng khác nào t·ự s·át, nào biết lúc nào một sinh vật ăn thịt đi ngang qua sẵn tiện chén luôn món tráng miệng là hắn thì sao.

Mắt nhắm lại cảm nhận cái lạnh len lõi qua vải lanh cũ, hai răng đánh vào nhau phát ra nhưng thanh âm "cạch cạch" rồi lại mở mắt nhìn nơi xa, xuyên qua sương mù buổi đêm, những con côn trùng phát ra ánh sáng nhàn nhạt bay luợn, phế tích bên dưới xuyên qua lớp cỏ xanh đen, những đóa hoa dị biến nhiều màu phát sáng giữa màn đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 2 : Lấp Đầy Bụng

Những sinh vật dị dạng đua nhau xuất hiện cũng đập tan chút hi vọng nhỏ nhoi là hắn vẫn còn trên Trái đất.

Lũ sói ở trái đất vốn đã nguy hiểm, nay tại vùng đất không biết này sói bạc kia còn to gấp ba lần chúng, cả tốc độ lẫn sức mạnh đều quá đáng sợ, Trần Hải chỉ nghĩ thôi mà cả người đã phát run, mô hôi lạnh đầy đầu.

“Hú hú” Theo tiếng sói hú bất ngờ xuất hiện, Trần Hải có thể trông thấy xuyên qua khe hẹp xuất hiện một cặp chân sói to lớn với lớp lông bạc ánh đen đang từ từ bước tới.

Cùng lúc này cuồng phong nổi lên dường như chim kia muốn vỗ cánh bay đi, bất qua rất nhanh con sói kia động, chân chạm mặt đất từng bước phóng đi, tốc độ cao đến mức Trần Hải chỉ nhìn thấy mấy đạo bóng mờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Liều thôi” Sau giây phút đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng Trần Hải cũng không thể cưỡng lại bản năng đang đói khát.

Thân chim còn chưa bay quá đất hai mét đã bị con sói kia tiếp cận, dưới ánh mắt chấn kinh của Trần Hải, máu tươi từ chân chim chảy xuống thấm ướt mặt đất, cả người chim to đổ xuống, lông vũ bay tứ tán khắp nơi.

“Đó là” Sói bạc cắn xé chim ưng to gấp đôi nó thành nhiều phần, dường như đang tìm kiếm gì đó, sau một lúc nó mới từ trong một phần thân chim gảy ra một viên tinh thạch màu lam hơi mờ, sói bạc lập tức há miệng nuốt vào bụng, thuận tiện gặm lấy một phần thịt ưng vẫy đuôi liền đi.

Như thể chúng đang hô hấp, khác với quang hợp ban ngày mà la nguyệt hợp ban đêm chăng.

Sói bạc ánh mắt hung ác quẩy người giữa không trung, thân thể to lớn hất văng mỏ chim, hai chân trước hùng dũng dậm lên cánh chim, cố định nó lại, mặc cho con ưng to lớn vùng vẫy cỡ nào cũng không cách nào thoát được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ở lại đây không phải là cách, phải mau chóng tìm hiểu tin tức”

Máu tươi từ bên ngoài chảy vào trong hốc, Trần Hải cố dịch người né tránh, ngoài kia chim ưng hai mắt vô thần, cử động dần dần yếu đi, trên cổ nó con sói bạc vẫn gắt gao cắn chặt không buông, răng nanh sắc bén cắm sâu vào da thịt, dưới ánh nắng lóe lên hàn quang sắc bén.

Trần Hải chớp mắt, nó như bị dọa sợ đập cánh bay đi.

Dưới ánh chiều tà yếu ớt, một thiếu niên chậm rãi bò ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át, hắn đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không có gì nguy hiểm mời từ từ tiếp cận phần xác ưng còn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hải không rõ, hắn muốn ngủ lại chẳng thể an giấc, ký ức hỗn loạn bao trùm cả tâm trí.

Nhìn miếng thịt trong tay, Trần Hải bất chấp tất cả cho vào miệng cắn một cái, mùi tanh của máu tràn ngập khoang miệng hắn.

Đến lúc này Trần Hải mới có thể trong thấy con chim kia, một đầu ưng to lớn, đặc biệt là trên trán có hai cộng lông dài ra tựa như là râu của những loài bò sát.

Dù bị đám thú chia nát ra gần như không còn hoàn chỉnh nhưng mặt đất vẫn sót lại vài miếng thịt vụn, chim ưng vốn to lớn, thịt vụn cũng không hề ít.

“Ta ghét lạnh”

Không còn mệt mỏi muốn c·hết đi sống lại như hôm qua, đêm nay hắn trằn trọc khó ngủ, phải chăng là cái người ta thường gọi, lạ chỗ khó yên giấc.

Nhìn trong tay không có dụng cụ đánh lửa, Trần Hải cũng không có dụng cụ tạo lửa nguyên thủy, lần đầu tiên trong đời hắn thầm hối hận mình không chịu xem những chương trình sinh tồn trên ti vi, nếu không cũng sẽ không lâm vào tình cảnh khó xử này.

Chiều tà ánh hoàng hôn mang nắng cam ấm áp xuống mặt đất, ánh lên những v·ết m·áu ưng đã khô, mùi máu cũng không còn nồng nặc như trước, trên mặt đất ngoài vài phần thịt vụn chỉ còn lại lông vũ thấm máu không thể theo gió bay đi nằm la liệt trên đất.

“Ọc, ọc” Đói bụng cồn cào làm Trần Hải ngạc nhiên, cảm giác này rõ ràng là của người sống, chẳng lẽ đây không phải là địa ngục mà là một nơi khác.

Không có lửa cũng không có nguyên liệu, Trần Hải đưa mắt nhìn ra xa, xung quanh đây ngoại trừ nhà cửa đổ nát, cùng đất đá xa gần đều không có một cái cây nào.

Cảm nhận cơ thể theo thịt chim vào bụng dần dần có sức lực, Trần Hải thử nắm tay, cảm giác lực lượng đã khôi phục được bảy tám phần.

Cầm trong tay miếng thịt ưng to bằng cả nắm tay, Trần Hải cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến, mặc dù đã qua nửa ngày thịt ưng vẫn còn rất tươi mới.

“Để mai vậy”

Sau vài phút trôi qua, mà Trần Hải cảm giác tựa như đã trải qua cả một ngày, con chim to lớn bên ngoài vẫn còn đứng đó, nó dường như đang chờ đợi thứ gì đó.

“Không ổn rồi” Cảm giác bụng đói càng lợi hại, thân thể vốn đã yếu ớt, nay còn bị cơn đói h·ành h·ạ, Trần Hải cảm giác bản thân rất có thể sẽ không còn sức để hành động nữa.

“Đau” Thử nhéo vào tay mình, đau đớn chân thật như cú vã thẳng vào mặt Trần Hải, nét mặt hắn nhăn nhó khó coi, tin mừng là mình vẫn còn sống nhưng tin xấu còn đáng sợ hơn.

“Ọc, ọc” Tiếng reo từ bụng lần nữa vang lên như thể hối thúc chủ nhân của mình nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó lấp vào bụng.

Chui về lại đống phế tích của mình, Trần Hải có thể cảm thấy gió lạnh lại nổi lên, tuy không có mưa to như hôm qua nhưng những cơn gió vẫn mang theo tiếng gào thét cùng hơi lạnh thấu xương đập vào người hắn, Trần Hải run rẩy co ro một góc, nép sát vào tường đổ, đưa tay nhặt lên vải lanh choàng lên người, môi tím tái hơi run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một chú côn trùng, tung cánh mỏng từ từ tiếp cận Trần Hải, nó đậu trên tay hắn, hai vòi nhỏ như sợi tơ vuốt ve cánh tay hắn, đầu tròn biến dị chỉ có một mặt nhìn vào Trần Hải.

“Hả, có thể ăn được” Khác với suy nghĩ khó ăn trong tưởng tượng, thịt chim vừa chạm vào lưỡi liền tan, tuy không có mùi vị gì nhưng cũng không khó ăn như Trần Hải đã suy nghĩ.

Trần Hải cúi người, nắm sát xuống đất, ngay cả hô hấp cũng thoáng chậm lại dường như hắn muốn sự hiện diện của mình trở nên ít chú ý nhất có thể.

“Ta rất có thể đã lạc vào một vùng đất vô cùng nguy hiểm”

Lúc này mỏ chim bén nhọn như móc câu đang cắm vào cơ thể của một đầu sói bạc to lớn, bên kia con sói bạc cũng không yếu thế, trên trán nó có một chiếc sừng nhọn, giờ phút này đang đâm thẳng vào cổ chim.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2 : Lấp Đầy Bụng